Khuôn mặt Triệu Hiểu Khê sầm xuống, lạnh lùng nhìn Diệp Dung: “Nếu Cẩn Giai Thuỵ dám ra tay thì nên đoán trước được hậu quả.
Dù cô có nói gì đi chăng nữa cũng không thay đổi được chuyện này.”
Ánh mắt của Diệp Dung rơi vào phía sau Triệu Hiểu Khê, trong mắt bà ta lóe sáng, bỗng nhiên nắm cánh tay của Triệu Hiểu Khê rồi quỳ xuống: “Triệu Hiểu Khê tôi cầu xin cô buông tha cho Giai Thuỵ.
Chỉ cần cô đồng ý buông tha Giai Thuỵ, cô bảo tôi làm gì cũng được.
Dù cô bảo tôi rời khỏi anh ấy, cả đời không được gặp anh ấy, thì tôi cũng đồng ý.”
Triệu Hiểu Khê muốn giật tay ra nhưng Diệp Dung nắm quá chặt: “Diệp Dung, cô buông tay tôi ra! Cô làm cái gì vậy?”
Diệp Dung chẳng những không buông mà còn tỏ ra đau khổ cầu xin: “Triệu Hiểu Khê tôi cầu xin cô, tôi trả Giai Thuỵ lại cho cô, lập tức trả lại cho cô, cô rút đơn kiện được không?” Không đợi Triệu Hiểu Khê có hành động gì, Cẩn Giai Thuỵ chợt xuất hiện kéo Diệp Dung lên: “Dung Dung, em làm gì vậy? Cô ta muốn kiện thì kiện đi, cùng lắm là ngồi tù, anh không sợ.”
Diệp Dung đau khổ nói: “Không được, Giai Thuỵ, anh không thể ngồi tù, anh cố gắng biết bao nhiêu năm mới có được vị trí như ngày hôm nay, sao có thể dễ dàng từ bỏ được.
Em không thể để anh vì chuyện này mà hủy hoại tương lai của mình.”
Diệp Dung lại muốn cầu xin Triệu Hiểu Khê, Cẩn Giai Thuỵ giữ bà ta lại, trừng Triệu Hiểu Khê: “Bà muốn kiện thì kiện đi, những chuyện tôi đã làm, tôi tuyệt đối sẽ không hối hận.”
“Cẩn Giai Thuỵ, ông giỏi lắm, chúng ta cứ chờ gặp nhau trên tòa đi.” Triệu Hiểu Khê cầm túi xách bỏ đi.
Cẩn Giai Thuỵ nhìn về phía Diệp Dung, vẻ mặt khó coi: “Anh đã nói chuyện này không liên quan đến em, cứ giao cho anh xử lý.
Bây giờ em còn tìm cô ta làm gì?”
Diệp Dung uất ức nói: “Em chỉ muốn cô ta rút đơn kiện thôi mà.
Anh cố gắng nhiều năm mới có ngày hôm nay, em không nỡ nhìn Triệu Hiểu Khê phá hỏng.
Hơn nữa, nói đến cùng thì chuyện này cũng do em mà ra.
Nếu em không trở về, thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Anh và cô ta còn là vợ chồng, hai người vẫn là một gia đình hạnh phúc.
Tất cả đều do em, Giai Thuỵ, em có lỗi với anh.”
Nghe Diệp Dung khóc lóc, chút bất mãn vì bà ta tự làm theo ý mình của Cẩn Giai Thuỵ lập tức biến mất sạch sẽ.
Ông ta ôm Diệp Dung dỗ dành: “Anh biết em muốn tốt cho anh nhưng sau này em đừng nói sẽ rời xa anh nữa.
Anh không muốn nghe, cũng không nguyện ý nghe.
Khó khăn lắm chúng ta mới ở bên nhau, anh không muốn xa em.
Anh già rồi, không chịu nổi giày vò nữa đâu.”
“Giai Thuỵ, em cũng không muốn xa anh.
Có điều, chúng ta phải làm gì bây giờ? Triệu Hiểu Khê muốn kiện anh, em...”
“Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa.”
Cẩn Giai Thuỵ nói.
Diệp Dung úp mặt vào lồng ngực ông ta, nên ông ta không thấy nụ cười tràn đầy ác ý trên mặt bà ta.
Triệu Hiểu Khê biết mình bị Diệp Dung tính kế, chỉ trách bà quá quan tâm đến Cẩn Mai, chỉ cần chuyện có liên quan đến con bé, bà liền không thể ngồi yên được.
Tại sao Diệp Dung phải làm vậy? Chẳng lẽ là vì để Cẩn Giai Thuỵ càng thêm hiểu lầm bà, đề phòng bà và Cẩn Giai Thuỵ gương vỡ lại lành? Triệu Hiểu Khê không nghĩ ra, nhưng lại nhanh chóng biết được ý đồ của Diệp Dung khi bà ta cố ý làm vậy.
Đêm hôm đó, trên mạng có một bài viết nói bóng nói gió chỉ trích Triệu Hiểu Khê bám người không buông.
Kiện chồng trước ra tòa, buộc vợ của chồng trước quỳ xuống xin lỗi, sỉ nhục nhân cách vợ của chồng trước.
Hình ảnh đính kèm chính là cái cảnh ở quán cà phê.
Lúc thấy bài viết này, Triệu Hiểu Khê liền hiểu ý đồ của Diệp Dung.
Bà nhìn những bình luận nghiêng về phía Diệp Dung, có đánh chết bà cũng không tin đó không phải là những kẻ do Diệp Dung thuê.
Nhà họ Cẩn
Diệp Dung đưa máy tính bảng cho Cẩn Giai Thuỵ xem: “Giai Thuỵ, anh xem, dư luận đang hướng về phía anh.”
Cẩn Giai Thuỵ đọc lướt qua tin tức: “Em thuê người viết?”
Vẻ mặt Diệp Dung cứng đờ: “Là em, nhưng em làm vậy cũng vì muốn tốt cho anh.
Nếu anh tức giận, thì em lập tức cho người xóa bài.”
Cẩn Giai Thuỵ xua tay: “Thôi, cứ để vậy đi.” Trong lòng ông ta không muốn bởi vì Triệu Hiểu Khê mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.
Mặc dù ông ta không tán thành cách làm của Diệp Dung, nhưng vẫn có thể mắt nhắm mắt mới cho qua.
Triệu Hiểu Khê ném điện thoại qua một bên, cười lạnh một tiếng, cho rằng bà sẽ sợ sao.
Sáng sớm hôm sau, luật sư của Triệu Hiểu Khê gửi đơn kiện Cẩn Giai Thuỵ lên toà án.
Hoàng Yến Chi đọc tin tức về hai vợ chồng Cẩn Giai Thuỵ ở Nam Thành thì rất lo cho Cẩn Mai, ngay cả khi màu ở đầu bút nhỏ giọt xuống tranh cũng không hay, nhưng lúc này cô lại có điện thoại.
Hoàng Yến Chi bắt máy liền hỏi: “Hely, cậu điều tra chuyện của Kim phu nhân sao rồi?”
Hely nhíu mày: “Từ sau lần xuất hiện trước, Kim phu nhân không còn lộ diện nữa.
Tiếc là KING đã chết rồi, nếu không chúng ta có thể thông qua hắn để tra ra Kim phu nhân là ai.
Hắn là một trong hai người biết được khuôn mặt thật của Kim phu nhân.”
Trong mắt Hoàng Yến Chi chợt lóe lên.
Vậy James chính là người còn lại biết được thân phận của Kim phu nhân rồi.
“Có điều, Tris, tớ không điều tra được Kim phu nhân, nhưng lại điều tra ra được một vài chuyện thú vị về Diệp Dung.”
Hoàng Yến Chi nhướng mày nhìn Hely, cô nàng đang cười ha ha: “Năm xưa, sau khi rời khỏi Nam Thành, Diệp Dung bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Sau đó, bà ta trốn khỏi bệnh viện tâm thần, gặp được chồng trước, rồi theo chồng trước ra nước ngoài.
Những năm bọn họ sống ở nước ngoài rất bình thường.
Tớ đến bệnh viện tâm thần đó điều tra, phát hiện bệnh của bà ta đã sớm hết rồi, cũng có lẽ là tinh thần của bà ta không có vấn đề gì cả.
Nói cách khác chính là bà ta giả vờ bị tâm thần.”
Nghe vậy, ánh mắt Hoàng Yến Chi hơi thay đổi.
[Tiểu Thất, trên thế giới này, ngoại trừ bản thân mình thì đừng tin bất cứ kẻ nào.] Bên tai Hoàng Yến Chi bỗng nhiên văng vẳng lời nói năm xưa của Diệp Ngân.
Hoàng Yến Chi chợt nói: “Sau đó thì sao? Bà ta làm gì ở trong bệnh viện tâm thần?”
Hely trả lời: “Bà ta ở trong bệnh viện tâm thần vài ngày thì biến mất.
Một thời gian sau, đột nhiên bà ta lại xuất hiện trong bệnh viện tâm thần đó lần nữa.
Tớ không điều tra được bà ta đi đâu trong thời gian biến mất trước đó.”
Hoàng Yến Chi có chút thất vọng.
Cô nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm.
“Tris, có phải cậu hoài nghi điều gì không?” Hely hỏi, thấy Hoàng Yến Chi im lặng hồi lâu cô cảm thấy khác thường.
Hoàng Yến Chi chậm rãi nói: “Hely, cậu cảm thấy trên thế giới này có người mẹ nào sẽ nhẫn tâm vứt con mình vào tổ chức sát thủ không?”
“Không thể nào!” Hely phản bác theo bản năng, vừa dứt lời, Hely trợn tròn mắt: “Tris, cậu nghi ngờ Diệp Dung ném Diệp Ngân vào tổ chức ma quỷ đó? Nhưng vì sao chứ?”
“Có lẽ là vì trả thù.” Hoàng Yến Chi đáp.
“Vì trả thù Cẩn Giai Thuỵ nên ném con gái ruột của mình vào trong hố lửa? Điều này thật sự rất đáng sợ.
Nếu thật sự là như vậy, thì Diệp Dung là một kẻ biến thái đến mức nào chứ? Bởi vì không chiếm được trái tim của người mình yêu, nên mới trả thù tàn nhẫn như vậy?”
Hely lắc đầu nói: “Vô lý quá.”
“Nếu Diệp Dung là Kim phu nhân thì sao?” Hoàng Yến Chi hỏi.
.
truyện kiếm hiệp hay
Hely càng thêm khó hiểu: “Nếu là như thế thì càng khó giải thích.
Diệp Dung là Kim phu nhân, Kim phu nhân đang nhắm vào cậu.
Nói cách khác, Diệp Dung nhắm vào cậu? Điều này không hợp lý.
Nếu nói Diệp Dung hận Cẩn Giai Thuỵ, do đó mới đưa Diệp Ngân vào tổ chức ma quỷ, thì có thể miễn cưỡng thuyết phục được.
Còn Kim phu nhân, bà ta có thù oán gì với cậu, tại sao phải nhắm vào cậu?”
Đúng vậy, suy đoán này căn bản không hợp lý.
Hoàng Yến Chi nhíu mày, Diệp Dung là một ẩn số, Kim phu nhân cũng là một ẩn số, rốt cuộc bọn họ là một người hay là hai người? Rốt cuộc, có phải Diệp Dung khiến Diệp Ngân mất tích hay không? Tại sao Kim phu nhân lại nhắm vào cô?: “Tris, tạm thời đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Nếu cậu nghi ngờ Diệp Dung thì tớ sẽ điều tra theo hướng đó.
Cậu đang có thai, chuyện quan trọng nhất là dưỡng thai, đừng quá bận tâm những chuyện khác.”
Hoàng Yến Chi cười cười: “Ngày nào tớ cũng ăn và ngủ, chẳng khác nào một người vô dụng.
Nếu còn không động não, thì tớ sẽ thật sự thành vô dụng đấy.”
“Cậu cứ yên tâm làm người vô dụng đi, có người cưng chiều, có người thương yêu, tốt biết bao.” Hely duỗi người, vừa cười vừa nói.
Hoàng Yến Chi mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu Diệp Dung là Kim phu nhân, thì bà ta là một kẻ vô cùng nguy hiểm.
Cậu phải chú ý an toàn của bản thân trong lúc điều tra, an toàn là trên hết, không điều tra ra cũng không sao.”
Hely gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi.
Cuộc sống hiện giờ của tớ rất tốt, tớ sẽ không lấy tính mạng của mình ra đặt cược.”
Hoàng Yến Chi cười khẽ: “Xem ra cậu và Daniel ở bên nhau rất vui vẻ.”
“Ừ, Daniel là một người đàn ông tốt.” Hely cười tủm tỉm.
Nếu có thể, có thật sự muốn ở bên Daniel cả đời.
Hoàng Yến Chi hỏi Hely vài câu về cô nàng và Daniel thì cúp máy.
Hoàng Yến Chi đi xuống phòng khách thì thấy có mấy người lạ mặc quần trang ngồi trong phòng khách nói chuyện với Quân Hạo Kiện.
Thấy cô xuống, anh kết thúc cuộc nói chuyện, những người đó đứng lên chào rồi ra về.
Hoàng Yến Chi giúp ang đẩy xe lăn ra tiễn khách, người đi hết rồi, cô mới hỏi: “Bọn họ là đồng đội của anh?”
Quân Hạo Kiện lắc đầu: “Là tổ điều tra của quân khu, bọn họ tới hỏi anh vài vấn đề về cuộc diễn tập lần trước.”
“Vấn đề gì?” Hoàng Yến Chi hiếm khi tò mò hỏi thêm một cầu.
Quân Hạo Kiện đáp: “Cấp trên nghi ngờ có người tiết lộ bí mật về cuộc diễn tập lần trước, nhưng điều tra lâu rồi mà vẫn không tra ra được, nên cấp trên muốn lần nữa điều tra lại từ đầu.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi hơi thay đổi: “Anh cũng cho rằng có người cố ý tiết lộ bí mật sao?”
Quân Hạo Kiện gật đầu: “Ừ, lần diễn tập đó hoàn toàn bảo mật với bên ngoài, chỉ có một vài lãnh đạo cấp cao biết, vậy mà KING lại biết chính xác địa điểm, thật sự rất kỳ lạ.”
Hoàng Yến Chi đột nhiên hỏi: “Có phải trước khi diễn tập, bọn anh phải viết mấy thứ tương tự như kế hoạch tác chiến?”
Quân Hạo Kiện nhìn cô, hỏi: “Sao bỗng nhiên lại hỏi vậy?”
“Anh trả lời em trước đi.”
“Có, nhưng sẽ không viết chi tiết, chỉ viết những sắp xếp cơ bản của cuộc diễn tập thôi.”
Nói tới đây, Quân Hạo Kiện chợt dừng: “Em nghi ngờ có người đưa kế hoạch cho người khác xem? Không thể nào! Đây là cơ mật, nếu có người đưa ra ngoài thì đó là phạm vào hiệp nghị bảo mật.
Đối với một quân nhân mà nói, đây là biết luật còn phạm pháp.”
Hoàng Yến Chi nói: “Nếu vô tình thì sao? Ngay cả người đó cũng không biết là bản thân mình đã để lộ bí mật ra ngoài thì sao?”
Khuôn mặt Quân Hạo Kiện hơi trầm xuống, hỏi cô: “Em nghi ngờ ai?”
“Cẩn Giai Thuỵ.” Hoàng Yến Chi đáp.
Sự tồn tại của Diệp Dung khiến cô cứ cảm thấy rất không thoải mái, tuy cô chưa xác định được việc Diệp Ngân mất tích có liên quan gì đến bà ta hay không, nhưng trực giác nói cho cô biết bà ta có vấn đề.
Quân Hạo Kiện nhíu mày, Hoàng Yến Chi vuốt nhẹ chân mày anh: “Đây chỉ suy đoán của em thôi.
Người vợ hiện giờ của Cẩn Giai Thuỵ là Diệp Dung, bà ta là mẹ của Diệp Ngân, cũng là mối tình đầu của Cẩn Giai Thuỵ.
Ông ta rất tin tưởng bà ta, cũng rất xem trọng bà ta, vì bà ta mà vứt bỏ vợ của mình.
Mặc dù ông ta không cố ý tiết lộ cơ mật, nhưng nếu Diệp Dung tự mình lén xem thì sao?”
Chân mày Quân Hạo Kiện càng nhíu chặt hơn, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có người trong nội bộ phản bội, nếu thật sự như Hoàng Yến Chi nói, có người vô ý tiết lộ bí mật, thì không điều tra ra được cũng là chuyện dễ lý giải.
Quân Hạo Kiện ôm lấy eo cô: “Em lại cho anh một hướng suy đoán khác.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, là do gần đây cô đang điều tra Diệp Dung thôi.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Hôm nay là ngày 28 tháng 12 âm lịch, còn hai ngày nữa là bước qua năm mới.
Bởi vì nhà họ Hoàng gia và nhà họ Quân quyết định ăn Tết cùng nhau, nên cả hai nhà đều đang cùng chuẩn bị mừng Tết.
Hoàng Yến Chi cầm một nắm hạt dưa ngồi trên sô pha xem ti vi, Quân Hạo Kiện ngồi cạnh tách vỏ hạt dưa cho cô.
Hoàng Yến Chi dời mắt khỏi ti vi, nói với Quân Hạo Kiện: “Anh cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chiều hư em mất.”
Quân Hạo Kiện tiếp tục tách hạt dưa, vừa cười vừa nói: “Chiều hư cũng tốt, vậy thì sau này bên cạnh em sẽ không còn hoa đào vây quanh nữa rồi.”
Hoàng Yến Chi nhìn anh: “Hạo Kiện, cái này có tính là mưu đồ đáng sợ không?”
Quân Hạo Kiện mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy.”
Trạng thái gần đây của bọn họ chính là rảnh rỗi thì nói chuyện phiếm, nói với nhau những câu sến sẩm.
“Dì ơi!” Tiếng gọi của Hạt Đậu Nhỏ bỗng vang lên.
Hoàng Yến Chi ngẩng đầu nhìn, liền thấy Hạt Đậu Nhỏ chạy vào.
“Dạ, cháu tới thăm dì.”
Hạt Đậu Nhỏ vui vẻ nói, nhưng không nhào lên người Hoàng Yến Chi, mà nói với Quân Hạo Kiện: “Dương có nhớ cháu không?”
Hoàng Yến Chi nhướng mày, quan hệ giữa hai người này tốt từ lúc nào vậy? Quân Hạo Kiện đón lấy Hạt Đậu Nhỏ: “Cháu tới đây một mình hả?”
Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu: “Không ạ, cháu tới cùng mẹ, nhưng mẹ cháu không ở đây, mà ở nhà khác của dì.”
Quân Hạo Kiện nghe vậy liền biết Doãn Hân Vy đang ở nhà họ Hoàng..