Khóe môi Hely khẽ cong lên: “Vậy nếu bà ta không phải là người bình thường thì sao?”
Ánh mắt Aldan tối lại: “Em biết thân phận của bà ta?”
Hely lắc đầu: “Không rõ lắm, vẫn đang điều tra, nhưng chắc chắn người phụ nữ này không hề đơn giản.
Em dám chắc cái chết của Triệu Hiểu Khê có liên quan tới bà ta.
Thậm chí, em còn hoài nghi lần trước Cẩn Mai gặp chuyện...cũng có liên quan tới bà ta.”
“Em điều tra được gì rồi?” Aldan hỏi.
“Không điều tra được bất cứ gì, nhưng đây lại chính là điểm kỳ lạ nhất.
Hơn nữa trực giác của em nói cho em biết, người phụ nữ này rất nguy hiểm.
Aldan, anh phải tin vào trực giác của em”
Ánh mắt Aldan sầm xuống.
Người như Hely có trực giác rất chính xác, nhất là đối với những chuyện nguy hiểm.
Nói như vậy, những chuyện Cẩn Mai gặp phải rất có thể đều do Diệp Dung gây ra.
Người ta thường nói phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất.
Diệp Dung là phụ nữ, tất nhiên biết rõ điều gì là đáng sợ nhất và chuyện gì có thể hủy hoại cả đời của một cô gái, vậy mà bà ta vẫn dùng thủ đoạn như vậy với một cô gái tuổi đời còn quá trẻ.
Aldan không thể hiểu nổi rốt cuộc người phụ nữ này phải tàn nhẫn đến mức nào, nỗi hận thù trong lòng phải lớn đến mức nào mới có thể khiến bà ta làm ra những chuyện khủng khiếp thế này.
“Em có tiếp tục điều tra người phụ nữ này không?” Aldan hỏi.
Hely gật đầu: “Tất nhiên là có rồi.
Người phụ nữ này đã thành công gợi lên hứng thú trong em.
Em thật sự rất muốn biết rốt cuộc bà ta là thần thánh phương nào?”
“Nếu có gì cần anh giúp thì có thể nói bất cứ lúc nào.”
“Anh chỉ là một bác sĩ tâm lý, có thể giúp được gì chứ.
Anh chỉ cần chăm sóc Cẩn Mai thật tốt là đã giúp bọn em rồi” Hely xua tay, thẳng thắn nói.
Aldan là bạn của Irene, trước đây cô cũng đã gặp vài lần, cho nên cũng không còn xa lạ.
Aldan cười lạnh: “Chẳng lẽ em không biết bác sĩ tâm lý cũng có điểm rất đáng sợ sao?”
Hely run lên, xoa da gà nổi trên cánh tay: “Aldan, anh đừng cười với em như vậy.
Mỗi lần anh cười với em là em lại thấy sợ hãi.
Có điều, nếu em mà bắt được một người thì vẫn phải nhờ anh giúp một chút.”
Aldan nhìn sang: “Hả? Người nào?”
Hely đáp: “Một cô ả, cô ta rất kín miệng, chịu đựng cũng rất giỏi.
Mấy lần trước em bắt được cô ta nhưng vẫn không lấy được một tin nào có ích.
Lần sau, nếu em lại bắt được cô ta thì anh hãy thử dùng cách của anh xem có thể moi được tin tức của Diệp Dung từ miệng cô ta không nhé.” Vừa nói xong, ánh mắt Hely liền sáng lên.
Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện Vu Băng là con nuôi của Kim phu nhân, vậy nếu Diệp Dung chính là Kim phu nhân thì chắc chắn Vu Băng sẽ biết được thân phận của Diệp Dung.
Đến khi Cẩn Mai ngủ thật say cô mới rút tay mình ra rồi rời khỏi phòng: “Aldan, tôi có một số việc cần phải làm, mong anh trong nom cô ấy một thời gian.”
Aldan gật đầu, Hoàng Yến Chi đi vài bước thì chợt dừng lại: “Dạo này Cẩn Mai vẫn còn gặp ác mộng, nhưng em ấy không nhớ rõ nội dung giấc mơ, tôi đoán chắc là em ấy mơ về những chuyện không vui trong quá khứ.”
Nghe vậy, ánh mắt Aldan ngưng lại: “Tôi biết rồi, tôi sẽ để ý kỹ.
Nếu không ổn thì tôi sẽ cho cô ấy dùng thuốc.”
Hoàng Yến Chi nghe thế cũng không phản đối, cùng Hely ra về.
“Tris, bây giờ chúng ta đi đâu?” Hely hỏi trên xe.
“Đến nhà họ Cẩn tìm Cẩn Giai Thuỵ.
Hoàng Yến Chi thản nhiên nói.
Hely kinh ngạc nhìn cô: “Đến tìm ông ta làm gì?”
Hoàng Yến Chi không trả lời, Hely cũng không hỏi nữa.
** Nhà họ Cẩn.
Thời gian gần đây, có thể dùng từ “thê thảm” để hình dung chính xác nhất về Cẩn Giai Thuỵ.
Không hiểu sao Diệp Dung lại mất tích, đến nay vẫn hoàn toàn chưa có tin tức gì, không rõ sống chết.
Vợ trước đã chết hay bị người ta mưu sát cũng không rõ, cảnh sát đang nghi ngờ là do Diệp Dung làm.
Chuyện này đối với Cẩn Giai Thuỵ quả là chuyện hoang đường, bình thường ngay cả một con cá mà Diệp Dung còn chẳng dám giết, sao lại có thể giết người cơ chứ.
Ông ta đã rời khỏi quân đội nhưng lại bị đơn vị mời về để phối hợp điều tra chuyện tiết lộ bí mật quân sự lần trước.
Lãnh đạo nghi ngờ ông ta đã mang kế hoạch huấn luyện về nhà rồi bị Diệp Dung nhìn thấy mới dẫn đến bí mật bị lộ, việc này lại càng vô căn cứ hơn.
Diệp Dung chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm sao có thể dính dáng tới nhóm lính đánh thuê khét tiếng thế giới được chứ, dù chỉ là nghi ngờ thì cũng không hề có căn cứ.
Cẩn Giai Thuỵ ở trong đơn vị rất lâu, bị điều tra viên trong tiểu đội điều tra hỏi tới hỏi lui như phạm nhân, cuối cùng vẫn phải thả ông ta ra vì không đủ bằng chứng.
Cẩn Giai Thuỵ nằm trên ghế sô pha trong phòng khách.
Lúc này, trong nhà rất trống trải, lạnh lẽo, nào còn sự ấm áp như lúc trước.
Chuông cửa vang lên mà một lúc lâu sau Cẩn Giai Thuỵ mới để ý, còn tưởng là mình nghe lầm.
Dù sao thì từ sau khi xảy ra chuyện, những bạn bè thân thích trước đây cũng không còn đến nhà thăm hỏi nữa.
Ông ta đứng dậy đi ra mở cửa, khi thấy rõ người bên ngoài thì tia sửng sốt trong ánh mắt càng nặng nề hơn.
Ông ta biết Hoàng Yến Chi, dù sao thì lúc trước Cẩn Mai đã nhắc về cô với ông ta không chỉ một lần, hơn nữa lúc Cẩnai xảy ra chuyện, Hoàng Yến Chi đang ở cùng với cô.
“Cẩn Mai và Tử Văn đều không ở đây, nếu có muốn tìm chúng nó thì đến nhầm chỗ rồi.” Cẩn Giai Thuỵ nói.
Hoàng Yến Chi bình thản nói: “Tôi tới tìm ông, có vài việc phải tìm ông để nói.”
“Tìm tôi? Giữa chúng ta có chuyện gì đáng nói chứ?”
Ông ta và Hoàng Yến Chi chưa từng gặp nhau, nhưng cũng xem như quen biết ba cô.
Dù sao hơn hai mươi năm về trước, hai người họ cũng được coi là chiến hữu trong quân đội.
Hoàng Yến Chi nói ra một cái tên, Cẩn Giai Thuỵ thoáng biến sắc, yên lặng nhìn cô rồi né sang một bên: “Vào đi.”
Hoàng Yến Chi quan sát sơ qua phòng khách lộn xộn rồi ngồi xuống sô pha, Cẩn Giai Thuỵ bưng hai ly nước đến đặt trước mặt cô và Hely: “Trong nhà chỉ có thứ này, hai cô uống tạm.”
Hoàng Yến Chi vâng một tiếng.
“Cô biết Diệp Ngân?” Vừa mới ngồi xuống, Cẩn Giai Thuỵ đã không chờ được mà vội hỏi.
Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua Hely, cô hiểu ý, bèn đưa cho Cẩn Giai Thuỵ một cái hộp.
Ông ta nhận lấy, bên trong là một bức tranh, vừa mở ra ông ta đột nhiên đứng bật dậy, sững người nhìn Hoàng Yến Chi: “Cô lấy bức tranh này từ đâu?”
Hoàng Yến Chi thản nhiên nói: “Bức tranh này là do chính tôi vẽ.”
“Cô biết Diệp Ngân đúng không?” Dù là câu nghi vấn, nhưng trong lòng Cẩn Giai Thuỵ đã khẳng định.
Người trong bức tranh rõ ràng là Diệp Ngân hồi bé.
Diệp Ngân đã mất tích nhiều năm, nếu không quen biết thì sao có thể biết được dáng vẻ lúc nhỏ của con bé.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Đúng, tôi biết một người tên là Diệp Ngân.”
“Con bé ở đâu, bây giờ nó ở đâu hả?”
Cẩn Giai Thuỵ rất kích động, nhiều năm qua, ông ta chưa từng quên Diệp Ngân.
Nhiều khi nhìn Cẩn Mai, ông ta đều nghĩ nếu Diệp Ngân vẫn còn ở bên ông ta thì sẽ thế này thế nọ.
“Diệp Ngân chết rồi, chết trong ngày sinh nhật mười tuổi của cô ấy.” Hoàng Yến Chi bình thản nói, sâu trong đáy mắt ánh lên vẻ đau thương.
Đúng vậy, Diệp Ngân đã chết vào ngày đó, đúng vào sinh nhật mười tuổi của cô ấy.
Cẩn Giai Thuỵ mở to mắt nhìn cô, dường như không dám tin: “Cô vừa nói Diệp Ngân đã chết ư?”
Hoàng Yến Chi gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, Diệp Ngân chết rồi, đã chết hơn mười năm rồi.”
“Chết như thế nào.” Giọng ông ta hơi run.
Hoàng Yến Chi nhìn vào mắt ông ta: “Bị người ta hại chết, bị người mà cô ấy yêu thương nhất, tin tưởng nhất hại chết.
Biết tôi gặp cô ấy ở đâu không? Trong một trại huấn luyện sát thủ.”
Cẩn Giai Thuỵ giật mình nhưng lại nhanh chóng định thần lại: “Không thể nào, sao cô lại biết được một nơi như thế?”
Ông ta bỗng nhìn thẳng vào Hoàng Yến Chi: “Cô cũng ở đó ư?”
“Chẳng phải ông đã đoán được rồi sao? Tôi chỉ bị bọn buôn người lừa bán, còn cô ấy thì bị chính tay người thân thiết nhất đưa vào.” Hoàng Yến Chi lãnh đạm nói.
Vẻ mặt Cẩn Giai Thuỵ thẫn thờ, im lặng nhìn cô, một hồi sau mới lên tiếng: “Tôi không có lý gì để tin lời cô nói cả.
Nếu quả thật cô bị đưa vào tổ chức như cô nói, vậy sao bây giờ lại có thể trở về nhà họ Hoàng?”
Vứt bỏ nỗi khiếp sợ ban đầu, Cẩn Giai Thuỵ lập tức phản ứng lại, lời giải thích của Hoàng Yến Chi có sơ hở vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi tối sầm lại, cứ như giễu cợt vậy, thời buổi này nói thật mà chẳng ai chịu tin.
“Thật ra trong lòng ông đã tin rồi không phải sao? Bức tranh trong tay ông chính là chứng cứ tốt nhất.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi yên tĩnh tựa như không cần Cần Giai Thuỵ tin lời của mình.
Cẩn Giai Thuỵ kinh ngạc nhìn bức tranh trong tay, im lặng hồi lâu.
Từ lúc Hoàng Yến Chi nói thân phận của mình cho Cẩn Giai Thuỵ biết thì Hely luôn nhìn ông ta với ánh mắt ẩn chứa đầy sát khí.
Hoàng Yến Chi làm vậy quả thật quá mạo hiểm, thân phận trong quá khứ của cô chính là một quả bom hẹn giờ, nếu bị người khác biết thì sẽ xảy ra phiền phức lớn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ngược lại, Hoàng Yến Chi chẳng hề lo lắng gì về điều này.
Cô đã dám nói thì đã chắc chắn rằng Cẩn Giai Thuỵ sẽ không để lộ hoặc nếu ông ta mà nói ra thì cô vẫn có thể khiến người khác hoàn toàn không tin ông ta.
“Con bé chết như thế nào?” Cẩn Giai Thuỵ khàn giọng nói.
Đây là lần thứ hai ông ta hỏi về vấn đề này trong.
Hoàng Yến Chi nghe xong thì biết ông ta đã hoàn toàn tin, bèn chậm rãi nói: “Cô ấy chết trong một lần thi luyện, bị người đồng hành giết chết.”
“Sao con bé lại vào một nơi như thế?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Cụ thể thế nào thì tôi không biết, sau khi tôi đến đó mới quen biết cô ấy.
Tôi đã từng hỏi cô ấy nhưng cô ấy không nói, chỉ nói với tôi rằng trên đời này ngoài bản thân mình ra thì đừng bao giờ tin tưởng bất kỳ ai, kể cả người thân nhất.Tôi nghĩ câu nói này có gì chắc là ông hiểu.”
Sắc mặt Cẩn Giai Thuỵ trắng bệch, cúi đầu nhìn người trong tranh: “Cô nghi ngờ chuyện này là do Diệp Dung làm?”
“Tôi biết rất rõ chuyện của gia đình ông, Diệp Dung nói với ông rằng năm đó là do mẹ Cẩn Mai làm Diệp Ngân mất tích, nhưng theo tôi biết thì năm đó Triệu Hiểu Khê và Diệp Ngân vốn không quen biết, thế thì sao có thể nói là thân thiết? Mà ông là ba của Diệp Ngân, tôi tin ông cũng sẽ không làm như thế, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải liếc qua là đã hiểu rồi sao?” Giọng nói của cô bình thản, nhưng khi lọt vào tai Cẩn Giai Thuỵ thì lại cuồn cuộn như dầu sôi bị rơi vào nước.
Cẩn Giai Thuỵ không muốn tin lời của Hoàng Yến Chi.
Diệp Ngân là do Diệp Dung hoài thai mười tháng sinh ra, là con gái ruột.
Hổ dữ không ăn thịt con, sao Diệp Dung có thể tàn nhẫn như thế được? Năm đó chính mắt ông ta đã thấy dáng vẻ điên cuồng của Diệp Dung, chẳng lẽ chút tình cảm giữa hai người cũng là giả vờ sao? Diệp Dung, rốt cuộc em đã giấu anh bao nhiêu chuyện? Chuyện nào là thật? Chuyện nào là giả vờ? Nếu như mọi chuyện đúng như Hoàng Yến Chi nói, vậy rốt cuộc năm đó ông ta đã yêu phải một người đàn bà đáng sợ biết nhường nào, còn Triệu Hiểu Khê - vợ ông, ông ta đã làm gì với bà? Ngay cả Cẩn Mai và Cẩn Tử Văn...!
Nghĩ vậy, Cẩn Giai Thuỵ liền cảm thấy lòng lạnh lẽo đến tận xương, ông ta không muốn tin, cũng không thể nào tin được.
“Vì sao cô lại nói với tôi những chuyện này?” Cẩn Giai Thuỵ hỏi Hoàng Yến Chi.
“Diệp Dung đã chọn cách bỏ đi như thế thì chắc chắn sẽ có ngày trở về.
Tôi đang muốn tìm bà ta.
Nếu bà ta trở lại tìm ông thật thì tôi hy vọng ông có thể giữ bà ta lại và giao bà ta cho tôi.” Hoàng Yến Chi nói ra mục đích của mình.
Cẩn Giai Thuỵ ngẩng đầu nhìn Hoàng Yến Chi chằm chằm: “Cô định làm gì? ”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Chuyện này tôi không thể nói với ông.
”
“Vì sao Diệp Dung lại làm vậy?”
“Đây chính là điều mà tôi muốn hỏi ông, tôi đang nghĩ đến chuyện sao năm đó ông lại quen biết Diệp Dung và sao lại ở bên nhau? Năm đó bà ta và ba tôi có quen biết nhau không?”
Cẩn Giai Thuỵ sững người: “Diệp Dung và Hoàng Quang Nghị ư?”
Hoàng Yến Chi gật đầu, đằng sau chuyện năm đó cô mất tích chắc chắn còn có ẩn tình khác, vấn đề này cứ quấy nhiễu cô từ sau khi Triệu Hiểu Khê qua đời.
Cẩn Giai Thuỵ lắc đầu: “Diệp Dung và ba cô không quen biết nhau...” Ông ta nói hết quá trình quen biết của mình và Diệp Dung cho Hoàng Yến Chi nghe, sau cùng còn nói: “Lúc ấy tôi mới xuất ngũ, cũng nhờ bạn bè mà quen được Diệp Dung.
Ba cô luôn ở thủ đô, thậm chí chưa tới Nam Thành, còn Diệp Dung thì vừa từ nông thôn lên thành phố, bọn họ vốn không có khả năng gặp nhau.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi hơi khựng lại: “Diệp Dung từ nông thôn lên sao? Ở đâu?”
Cẩn Giai Thuỵ nói ra một địa chỉ: “Bà ấy là bạn của em gái họ tôi, từ nhỏ đã sống ở nông thôn, đó là lần đầu tiên bà ấy lên thành phố chơi.” Năm đó, với người nhà quê mà nói thì thành thị vô cùng hấp dẫn, rất nhiều người muốn rời khỏi nông thôn để lên thành phố sinh sống, Diệp Dung cũng là một trong số những người đó.
Bà ta nhờ anh họ giới thiệu việc làm để ở lại Nam Thành làm công.
Vừa khéo, người anh họ này quen biết Cẩn Giai Thuỵ, muốn ông ta giúp đỡ nên đã giới thiệu Diệp Dung cho ông ta làm quen.
Hoàng Yến Chi và Hely nhìn nhau, âm thầm ghi nhớ lời Cẩn Giai Thuỵ nói.
“Sao cô lại muốn nói cho tôi biết những chuyện này?” Cẩn Giai Thuỵ khàn giọng hỏi, rõ ràng Hoàng Yến Chi đã biết những chuyện này từ lâu, nhưng mà đến giờ mới nói cho ông ta biết, thậm chí còn cho ông biết cả thân phận trong quá khứ của cô.
Ông ta không tin vì cô tin tưởng mình nên mới nói.
“Vừa nãy tôi đã nói ra mục đích của mình rồi, nếu phải nói còn có mục đích gì khác thì đó là vì Cẩn Mai và Diệp Ngân.
Tôi không muốn người cha mà Diệp Ngân thương yêu nhất cứ mãi u mê không chịu tỉnh ngộ, tôi không muốn cô ấy chết không nhắm mắt.”
Cẩn Giai Thuỵ vẫn cho rằng Diệp Dung là người tốt, thậm chí còn bỏ vợ vì bà ra, còn làm tổn thương hai đứa con của mình.
“Cô không sợ tôi sẽ nói ra thân phận của cô sao?”
Cẩn Giai Thuỵ hỏi.
Hoàng Yến Chi im lặng nhìn ông ta: “Diệp Ngân đã từng nói với tôi rằng, ba của cô ấy chính là người chính trực nhất, anh hùng nhất trên đời này, tôi tin người như thế sẽ không làm chuyện đó.
Hơn nữa tôi cũng chắc chắn rằng, dù ông có nói ra thì cũng chẳng có ai tin ông.”
Cẩn Giai Thuỵ đột nhiên mỉm cười: “Hiện giờ tôi thật sự rất hâm mộ Hoàng Quang Nghị, ông ấy có phúc hơn tôi.
Được, tôi đồng ý chuyện cô vừa nói, nếu Diệp Dung có về tìm tôi thì tôi nhất định sẽ giữ chân bà ấy cho cô.”.