Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà tốt với cô ta như vậy? Thế giới này thật quá bất công.
Quản gia im lặng nhìn Vu Băng, trong hầm giam chỉ có quản gia, Vu Băng và Diệp Dung.
Từ sau khi quản gia phản bội, đây là lần đầu tiên Diệp Dung nhìn thấy ông ta.
Ánh mắt bà ta nhìn quản gia như muốn ăn thịt người, nhưng vẫn im lặng đứng đó, mãi cho đến khi quản gia đình đi thì bà ta mới lên tiếng gọi lại.
Ánh mắt quản gia không chút dao động nhìn Diệp Dung: “Phu nhân” Cùng một cách gọi, cùng một người, nhưng Diệp Dung nghe lại thấy vô cùng châm biếm.
Bà ta lạnh lùng nhìn quản gia: “Ông là người mà Carl để lại cho tôi.
Bao năm qua, tôi đối xử với ông cũng không tệ, sao ông lại giúp đỡ James?”
Quản gia im lặng một lúc lâu rồi nói: “Tôi là người mà phu nhân Kellen để lại cho thiếu gia.”
Nghe vậy, bất giác Diệp Dung liền khiếp sợ, sau đó lại bật cười.
Có lẽ ngay cả Carl cũng không biết, người vợ nhìn có vẻ dịu dàng nết na lại cài người ở cạnh mình.
Quản gia nhìn lướt qua Diệp Dung rồi đi ra ngoài.
- ---------------
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Thời gian trôi rất mau, chớp mắt đã tới cuối tháng ba, chỉ còn hai ngày nữa là đám cưới của Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi diễn ra.
Hôn lễ của Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi là chuyện lớn của cả tập đoàn Minh Chi.
Hoàng Minh Dạ chẳng những phát lì xì cho mọi người trong tập đoàn mà còn cho tất cả nhân viên lớn bé trong công ty nghỉ một ngày để tham dự hôn lễ.
Quyết định này khiến Bùi Ninh Hân cực kỳ vui mừng.
Trước đó khi hay tin Trương Linh mang thai thì cô còn đang bận rộn với mấy dự án mới ở nước ngoài, hoàn toàn không có cách nào trở về ngay, chỉ có thể chúc mừng vài câu qua điện thoại.
Bây giờ đúng lúc có thể nhân cơ hội này trở về tụ họp một lần.
Bùi Ninh Hân về nước trước khi diễn ra lễ cưới của Hoàng Minh Dạ hai ngày, vừa trở về đã gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi và Trương Linh ba người gặp nhau ở một quán cà phê trong trung tâm thương mại.
Khi Hoàng Yến Chi gặp lại Trương Linh thì phát hiện ra cô nàng đã thay đổi rất nhiều.
Tuy không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng bọn họ đã làm bạn thân nhiều năm, cô tất nhiên có thể nhận ra thay đổi nhỏ của cô ấy.
Xem ra thật sự đúng như cô dự đoán, đứa bé này chẳng những mang lại cho Trương Linh tình cảm gia đình, mà còn giúp cô ấy cảm giác an toàn với thế giới này.
Nhìn thấy nụ cười trên môi cô ấy, trong mắt Hoàng Yến Chi ánh lên vẻ vui mừng.
“Xem ra trong ba người chúng ta thì tớ chậm nhất rồi.” Bùi Ninh Hân cười nói.
Trương Linh gật đầu, cười tít mắt: “Đúng vậy, cho nên cậu và Lý Tu Kiệt phải biết tranh thủ đi.
Tớ đã nói với Yến Chi rồi, nếu tớ sinh con gái thì sẽ cho nó làm con dâu của cậu ấy.”
Bùi Ninh Hân trừng mắt: “Chuyện khi nào chứ? Không, không thể làm như vậy được! Các cậu coi thường tới chưa có con sao?”
Trương Linh hả hê đắc ý: “Muộn rồi, ai bảo cậu kết hôn lâu vậy rồi mà còn chưa có động tĩnh gì? ”
Bùi Ninh Hân hừ lạnh: “Hai chúng ta ai sinh con gái trước còn chưa biết đâu, cậu cứ chờ đi.”
Thấy hai người họ lại sắp chi choé, Hoàng Yến Chi vội nói: “Một người là ngôi sao, một người là quản lý cấp cao, không sợ bị người ngoài nhìn thấy sẽ mất mặt sao.”
“Ở đây chỉ có ba chúng ta, tớ cóc sợ.” Trương Linh trả lời, vẻ mặt hưng phấn hào hứng.
Bùi Ninh Hân gật đầu phụ họa, sau đó nghiêm túc hỏi: “Linh Linh, cậu không quay bộ phim trước đây nữa sao?”
“Không phải, tớ đã quay xong rồi, vì lo nghĩ cho tình trạng sức khỏe của tớ nên đạo diễn đã gom những phân cảnh của tớ quay một lượt rồi.
Hôm trước tớ vừa kết thúc tất cả các phân cảnh của mình.” Trương Linh trả lời.
Ban đầu Vệ Huy có ý không tán thành việc cô tiếp tục đóng phim nữa, nếu muốn quay thì phải đợi sau khi sinh con xong.
Về phần còn lại của bộ phim, anh có thể đầu tư thêm để đạo diễn tìm nữ chính khác.
Nhưng Trương Linh không đồng ý.
Bộ phim này cô đã quay hơn một nửa, nếu bây giờ bỏ giữa chừng thì chẳng những lãng phí mọi nỗ lực trước kia của cô mà còn làm lãng phí công sức và thời gian của đoàn làm phim.
Đặc biệt nam chính hợp tác cùng cô
- Ảnh đế nổi tiếng số một hiện nay.
Anh ta còn đồng ý điều chỉnh lịch quay với cô, đây là một cơ hội để cô học tập.
Nếu chỉ vì một câu nói của Vệ Huy mà làm lãng phí công sức của người ta thì chẳng khác nào không tôn trọng người ta.
Phải khuyên nhủ mãi Vệ Huy mới đồng ý để Trương Linh tiếp tục quay, nhưng toàn bộ quá trình, anh đều đi theo ân cần hỏi han, bưng trà rót nước, làm trợ lý cho cô.
Nghĩ đến sự quan tâm của Vệ Huy dành cho mình và con, trong lòng Trương Linh lại cảm thấy ngọt ngào.
“Hai người định bao giờ làm đám cưới?” Hoàng Yến Chi hỏi, nếu đã quyết định sinh con thì nhất định phải kết hôn.
Trương Linh lắc đầu: “Tớ và Vệ Huy đã bàn bạc với nhau, bọn tớ định không tổ chức hôn lễ mà chỉ đăng ký kết hôn.
Ngày 20 tháng 5 bọn tớ sẽ đi lĩnh giấy.
Không phải Vệ Huy không muốn cho tớ một hôn lễ, mà là bản thân tớ không muốn.
Ba mẹ đã mất, ba anh ấy lại không thích tớ, hôn lễ không có song thân thì rất lạnh lẽo, nên tớ định sau khi đăng ký kết hôn xong thì mời các cậu cùng ăn một bữa cơm, coi như chúc mừng là được.”
Nói xong, thái độ cô nàng lập tức thay đổi: “Có điều tớ nói trước, hôn lễ có thể không có nhưng tiền mừng thì tuyệt đối không thể thiếu đấy.”
Bùi Ninh Hân liếc cô ấy: “Bây giờ cậu đã là phu nhân Chủ tịch tập đoàn Vệ Thị rồi, còn nhớ đến chút tiền đó của bọn tớ sao? Đúng là trong mắt chỉ có tiền mà.”
Trương Linh cười tủm tỉm: “Hai chuyện này đâu giống nhau? Tiền mừng là tiền mừng, nếu các cậu không có tiền mừng cho tớ thì tớ sẽ ăn vạ ở nhà các cậu không đi.”
“Được, cậu cứ tới đi, tớ chuẩn bị một căn phòng cho cậu luôn.
Cậu muốn ở bao lâu cũng được, chỉ cần Vệ Huy nhà cậu không có ý kiến.”
Trương Linh ngượng ngùng, Vệ Huy nhất định sẽ có ý kiến.
Hoàng Yến Chi cười mỉm, nhìn hai người bạn.
Điện thoại của Trương Linh đổ chuông, là Vệ Huy gọi tới hỏi cô bao giờ về nhà.
Cô thoáng nhìn ánh mắt trêu ghẹo của hai cô bạn rồi nghiến răng trả lời: “Chút nữa em về.”
“Vệ Huy, nhà cậu thật sự xem cậu là bảo bối mà, mới ra ngoài chưa bao lâu đã lo lắng như vậy.
Đến khi bụng cậu lớn hơn, có lẽ cậu đi đâu anh ấy sẽ theo đến đó mất.”
Vừa cúp điện thoại, Bùi Ninh Hân liền cười mờ ám trêu ghẹo.
Ánh mắt cô ngập tràn niềm vui, thấy bạn thân mình hạnh phúc, đương nhiên cô cũng cảm thấy rất vui mừng.
Làm nghệ sĩ đã lâu nên da mặt Trương Linh cũng dày hơn, bị Bùi Ninh Hân trêu ghẹo nhưng hoàn toàn không để ý đến mà vẫn cười tít mắ: “Đó là do Vệ Huy nhà tớ quan tâm tớ, cậu cứ việc hâm mộ đi.”
“Ngồi cũng một lúc rồi, chúng ta về thôi.” Hoàng Yến Chi đề nghị, Bùi Ninh Hân mới về nước, thời gian ở lại cũng không lâu, vẫn nên dành nhiều thời gian ở bên gia đình hơn.
Hai người kia không có ý kiến gì.
Bùi Ninh Hân và Trương Linh tự lái xe đến, chỉ có Hoàng Yến Chi là được tài xế trong nhà đưa đến.
Khi về, Bùi Ninh Hân bảo Hoàng Yến Chi không cần gọi tài xế đến đón mà tự mình đưa cô về.
Trên đường đi, Bùi Ninh Hân bỗng nhiên nói: “Yến Chi, cảm ơn cậu.”
Một người luôn thông minh nhanh nhạy như Hoàng Yến Chi cũng bị câu nói này của Bùi Ninh Hân làm bối rối, không biết cô ấy muốn cảm ơn điều gì.
Bùi Ninh Hân mỉm cười, giải thích: “Công việc của ba tớ hiện nay thuận lợi hơn rất nhiều, cả người rất có tinh thần, tất cả đều nhờ ơn của cậu.”
Nếu không nhờ Hoàng Yến Chi tỏ ra gần gũi với gia đình cô thì những người kia cũng sẽ không nghĩ rằng quan hệ của gia đình cô với nhà họ Hoàng rất thân thiết.
Thậm chí hôn lễ ngày mai, gia đình cô cũng nhận được thiệp mời của nhà họ Hoàng.
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì khẽ cười: “Chuyện này hoàn toàn chẳng có gì lớn lao, hơn nữa năng lực làm việc của ba cậu cũng thật sự rất tốt.”
Quan trọng nhất là những kiến nghị mà Bùi Vĩ Sơn đưa ra đều rất có lợi cho cuộc sống của người dân, là công việc ích nước lợi dân.
Một cán bộ nhà nước tốt như vậy, thì việc nhà họ Hoàng thể hiện sự thân thiết ra mặt chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
“Có thể điều này đối với cậu không tính là gì, nhưng đối với gia đình tới thì đó là một cái ơn rất lớn.” Bùi Ninh Hân nói, ánh mắt đầy sự cảm kích.
Thời gian trước, tinh thần của ba cô vô cùng suy sụp, nếu mẹ cô không nói thì cô còn không biết tình hình của ba mình.
Dù sao cũng chẳng phải là người trong cuộc nên Bùi Ninh Hân không thể biết rõ những chuyện thật thật giả giả trong cái vòng danh lợi này.
“Ninh Hân, giữa bạn bè với nhau đừng khách sáo như vậy.
Sau này cũng vậy, cậu có gì cần tớ giúp đỡ thì có thể nói thẳng, không cần phải sợ người khác nói cậu thân với tớ vì thân phận và điều kiện của tớ.
Cũng đừng nghĩ rằng nếu cậu nhờ vả thì tớ sẽ cảm thấy tình bạn của chúng ta không thuần khiết nữa.”
Bùi Ninh Hân ngây ra, không ngờ Hoàng Yến Chi lại biết mình đang lo lắng điều gì.
Cô cười khổ: “Yến Chi, thì ra cậu đều biết cả.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười.
Thật ra Bùi Ninh Hân là một người rất đơn thuần, tuy trong thông minh khôn khéo, nhưng tâm tư lại không khó đoán.
Hoàng Yến Chi hiểu rõ, nhưng chưa bao giờ vạch trần.
Trong lòng Bùi Ninh Hân như có dòng nước ấm áp chảy qua, nhẹ giọng nói: “Yến Chi, cậu nói có phải kiếp trước tớ đã bái Phật năm trăm năm không, cho nên kiếp này mới có thể trở thành bạn thân của cậu?”
Hoàng Yến Chi không nhịn được cười: “Cậu nói vậy tớ sẽ nghĩ cậu muốn lấy thân báo đáp đấy.”
Bùi Ninh Hân cười tủm tỉm: “Tớ không ngại chuyện lấy thân báo đáp, chỉ là không biết ngài Quân nhà cậu có ngại hay không thôi.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười.
****************
Ngày hôm sau, Hoàng Yến Chi bị bé cưng trong bụng đạp tỉnh, Quân Hạo Kiện cũng tỉnh theo.
Thấy đứa bé trong bụng đang vui vẻ quậy trong bụng vợ mình, anh cau mày, đặt bàn tay to lớn lên bụng cô: “Ngoan, đừng phá mẹ.”
Nhưng dường như đứa bé trong bụng muốn chống lại ba mình, càng đẹp hăng hơn.
Hoàng Yến Chi bật cười: “Xem ra bé cưng cũng biết hôm nay là ngày cưới của cậu nên không kiềm lòng được vui mừng thay cậu đây mà.”
Mặt Quân Hạo Kiện đã hơi đen, thấy đứa bé đạp mạnh như vậy, trong lòng anh rất lo không khéo sẽ đạp vỡ bụng vợ mình mất: “Chờ sau khi con ra đời, anh nhất định phải dạy dỗ nó một trận, thật không biết thương mẹ mình gì cả.”
Hoàng Yến Chi khẽ cười: “Hôm nay bé cưng vui mà, anh làm vậy sẽ dọa con sợ mất.”
Mặt anh càng đen hơn, ai oán mình cô: “Vợ à, anh phát hiện từ sau khi em mang thai, trái tim em đã không thuộc về một mình anh nữa rồi.”
Mặt Hoàng Yến Chi đen sì, câm lặng nhìn người đàn ông đang ghen với cả con trai mình.
Bây giờ anh còn nghĩ đây là con gái, nếu anh biết là con trai, vậy chẳng phải sẽ thành biển giấm chua luôn sao? Quả thật, cô Hoàng đã đoán đúng rồi.
“Tất nhiên không phải rồi, người em yêu nhất tuyệt đối chính là anh.”
Hoàng Yến Chi cúi đầu hôn lên môi anh rồi định rời giường.
Hôm nay là hôn lễ của anh trai cô, không thể đến trễ được.
Quân Hạo Kiện thấy thái độ như dỗ trẻ con của cô, càng ghen dữ hơn, kéo cô xuống hôn một cái thật sâu: “Để ông xã đầy dạy cho em biết thế nào là hôn chào buổi sáng.”
Kết thúc nụ hôn, Quân Hạo Kiện vùi vào cổ cô thở hổn hển: “Anh đúng là tự đốt lửa thiêu thân mà.”
Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, Hoàng Yến Chi cười tươi rói.
Biết rõ sáng sớm là thời điểm mình nhạy cảm nhất còn dám khiêu khích, bây giờ chịu khổ đi nhé.
Cô tỏ vẻ hoàn toàn không đau lòng cho người đàn ông này.
Quân Hạo Kiện buông cô ra, thấy vẻ mặt hả hê của cô thì bất đắc dĩ cười rồi đưa tay nhéo mặt cô: “Còn dám cười anh à, xem sau này anh sẽ phạt em thế nào.”
Thời gian tháo quả cầu trên bụng xuống cũng chỉ còn một tháng, Quân Hạo Kiện chỉ cần nghĩ đến điều này đã thấy không thể chờ đợi được.
Ai nói khi vợ mang thai chỉ có một mình phụ nữ là cực khổ, đàn ông cũng khổ lắm đó biết không.
“Được rồi, em rời giường trước đi, nhìn em anh càng thấy khó chịu hơn.”
Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua bộ phận nào đó của anh, càng cười vui vẻ hơn.
Cô đứng dậy, không chút lưu luyến đi vào phòng tắm.
Quân Hạo Kiện vẫn nằm trên giường, trong lòng oán than, càng quyết tâm sau khi đứa bé này ra đời, anh sẽ đi phẫu thuật.
Hoàng Yến Chi rửa mặt đi ra thấy anh đã thay đồ xong.
Chân của anh mới bắt đầu hồi phục, tuy vẫn chưa đứng được nhưng so với trước kia thì đã đỡ hơn nhiều.
Hoàng Yến Chi đi tới đỡ anh lên xe lăn.
Hai người sửa soạn xong thì xuống nhà ăn sáng rồi mới đến nhà họ Hoàng.
Sáng sớm, Vũ Ân Nguyệt đã đến khách sạn, bà muốn đến đó xác nhận việc sắp xếp không có sơ xuất nào.
Hoàng Minh Dạ cũng đã chuẩn bị xong, bây giờ vẫn còn sớm, chưa tới thời gian đón dâu nên anh đang ngồi trên sô pha chờ đợi.
Tuy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng Hoàng Yến Chi vẫn nhận thấy cảm nhận được cảm xúc thật trong lòng anh qua những cử chỉ nhỏ.
Cô ngồi xuống bên cạnh Hoàng Minh Dạ: “Anh, hồi hộp không?”
Hoàng Minh Dạ gật đầu.
“Không sao, lần đầu tiên mà, hồi hộp cũng là chuyện bình thường.
Trước đây khi kết hôn, em cũng rất hồi hộp.”
Hoàng Yến Chi an ủi anh, nhưng tinh thần Hoàng Minh Dạ vẫn không thả lỏng hơn.
“Anh, anh nên nghĩ đến một khía cạnh khác, sau ngày hôm nay, chị Yên Nhi sẽ là vợ anh.
Mỗi ngày tỉnh dậy anh đều có thể thấy chị ấy, vừa nghĩ đến điều này có phải liền thấy không còn lo lắng nữa không?”
Hoàng Yến Chi cười khẽ: “Da mặt em dày thế này từ khi nào vậy? Mấy lời nói không biết xấu hổ này cũng dám nói ra miệng.”
“Anh có tin em mách ông nội không.” Hoàng Yến Chi liếc anh, dám nói da mặt cô dày.
Hoàng Minh Dạ xin tha: “Anh sai rồi, anh sai rồi, anh không nói nữa, xin đại tiểu thư tha mạng.”
Hoàng Yến Chi bật cười, sau đó lại nghiêm túc nói: “Anh, em rất vui vì thấy anh sắp kết hôn với người anh yêu, có một cuộc sống hạnh phúc.”
“Cô bé ngốc, anh cũng rất vui vì nhìn thấy em hạnh phúc.”
“Chị Yên Nhi là một người tốt, em tin sau này anh sẽ càng hạnh phúc hơn.
Anh, bây giờ em sống rất tốt, Hạo Kiện cũng đối xử rất tốt với em.
Sau này anh không cần lo cho em nữa, cứ yên tâm cùng chị Yên Nhi tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, mau chóng sinh cho ông nội một đứa chắt, em luôn muốn sớm được làm cô đấy.”
Sống mũi Hoàng Minh Dạ cay cay, muốn xoa tóc cô nhưng thấy búi tóc ngay ngắn của em gái thì lại rút tay về, chuyển thành véo mặt cô.
Hoàng Yến Chi mặt không cảm xúc, đẩy tay anh trai ra.
Anh và Quân Hạo Kiện đều mắc một chứng bệnh là cứ thích bóp mặt cô.
Hôm nay có việc vui, tâm trạng của Hoàng lão gia cũng rất thoải mái, thấy người nào cũng cười tít mắt.
Nhìn thấy Hoàng Yến Chi, ông càng cười vui vẻ hơn: “Chi Chi, đến đây với ông.”
Hoàng Yến Chi đứng dậy, đến cạnh ông: “Hôm nay tâm trạng ông nội tốt vậy ạ.”
“Anh trai cháu kết hôn, tất nhiên ông rất vui mừng.”
“Ông Hoàng, vậy thấy cháu ông có vui không?”
Giọng nói của Vệ Huy truyền từ ngoài cửa vào, anh mặc một bộ đồ vest, đi cạnh tất nhiên là Trương Linh.
“Vui, thấy các cháu ông cũng rất vui.”
Theo sau Vệ Huy và Trương Linh là Cố Hiên, Cố Minh và Bạch Tử Hi.
Hôm nay bọn họ đều là phù rể, còn hai phù rể nữa, một là Dư Bân, người còn lại là bạn thời đại học của Hoàng Minh Dạ.
Cũng sắp đến giờ, nên bọn họ chỉ chào hỏi nhau rồi lập tức xuất phát..