Nước Y, tại một pháo đài nào đó.
Vu Băng nằm dưới đất thở phì phò, sắc mặt trắng đến nỗi không thể dùng từ trắng bệch để hình dung nữa.
Mấy ngày qua, ả ta sống không bằng chết, tay và chân càng lúc càng đau đớn dữ dội, cứ như có người cầm gậy quật liên tục vào người, hơn nữa càng lúc lại càng đánh mạnh hơn, ả ta chỉ thiếu điều mất mạng, đau đớn khôn cùng.
Giống như vừa rồi, ả ta vừa mới bớt đau, bên tai Diệp Dung lúc nào cũng quanh quẩn tiếng kêu la thảm thiết của Vu Băng.
Ban đầu bà ta còn bình tĩnh, nhưng càng về sau càng bực bội.
Nhưng dù có nói những lời cay nghiệt thì cũng không thể ngăn ả ta kêu gào được.
Diệp Dung cảm thấy hơi hối hận vì đã yêu cầu quản gia đến nổi xương cho Vu Băng.
Đây không phải bà ta đang giúp Vu Băng, mà là đang tự hại mình.
Vu Băng thử nhúc nhích tay chân, quả nhiên sau mỗi cơn đau thì ả ta sẽ thấy khá hơn một chút.
Mắt ả dần sáng lên, có lẽ quản gia không lừa mình, tay chân ả chắc sẽ có thể bình phục.
Thấy sát vách yên tĩnh, Diệp Dung mở to mắt, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Nếu không có song sắt, bà ta thật sự muốn bóp chết Vu Băng, chưa từng thấy ai vô dụng như thế.
Ngay cả chút đau đớn ấy mà cũng không chịu đựng được.
Trong lúc Diệp Dung định nói thì một loạt tiếng bước chân chợt vọng đến.
Bóng dáng James nhanh chóng xuất hiện trong hầm ngục.
Diệp Dung nhìn hắn: “James, mày định giam giữ tao suốt đời sao?”
James dừng lại trước mặt bà ta: “Đúng là có ý định này đấy.” Người phụ nữ Diệp Dung này rất biết gây chuyện, mà hắn lại không thể giết bà ta, vậy thì chỉ còn cách là giam lại thôi.
“Mày cho rằng mày thật sự sẽ làm được sao?”
Diệp Dung lạnh giọng hỏi lại.
“Bà thoát được là bản lĩnh của bà.
Điều kiện tiên quyết là những tình nhân của bà phải biết bà bị nhốt, lại còn nằm trong tay tôi.
À đúng rồi, quên nói cho bà biết là tình nhân của bà ở thành phố Nam - Cẩn Giai Thuỵ bây giờ vẫn đang tìm bà khắp thế giới đấy.
Tôi thật sự rất bội phục, bà khiến ông ta nhà tan cửa nát mà ông ta vẫn yêu bà sâu đậm như thế, không phải bà thì không yêu.
Với bản lĩnh của bà, nếu được người cha đã chết của tôi huấn luyện thành sát thủ thì bà chắc chắn sẽ là một sát thủ xuất sắc.”
Diệp Dung nghe vậy thì ánh mắt hơi thay đổi.
Thật ra không phải Carl không muốn huấn luyện bà ta, mà là bà ta thật sự không có năng khiếu trong lĩnh vực đó, thế chất rất kém.
Bà ta tự nhận mình rõ ràng là người thông minh nhưng khi vừa gặp thứ gì đó là tứ chi lại như thành một người thiểu năng.
Đối với việc này, dù là Carl cũng phải bó tay, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.
“Nếu mày thả tao đi, tao có thể cam đoan sẽ không gây phiền phức cho nhà họ Hoàng.”
Diệp Dung đặt điều kiện với James.
James cười khẽ: “Trông tôi giống thằng đần lắm sao?” Nếu người phụ nữ Diệp Dung này có thể tin được thì đến heo mẹ cũng biết leo cây.
Diệp Dung nheo mắt: “Mày không tin tao sao? Tốt xấu gì thì mấy năm trước tao cũng cứu mày.”
Nhắc đến tám năm trước, ngay lập tức ánh mắt James càng trở nên lạnh lẽo, nếu không phải từng xen vào việc của người khác thì tám năm trước hắn đã được giải thoát rồi, chứ đâu phải vẫn tiếp tục sống trên cõi đời này, người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ.
Đương nhiên Diệp Dung không biết James nghĩ như vậy, nếu không bà ta nhất định sẽ tức chết.
Năm đó vì cứu James mà bà ta đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mời được Peter, còn nhờ cậy không ít người tình.
Đừng thấy bây giờ Peter có quan hệ không tệ với James mà lầm, lúc đầu bọn họ vốn dĩ không quen biết nhau.
Lúc bà ta làm những chuyện này chẳng cần James báo đáp, nhưng cũng tuyệt đối không ngờ James sẽ vì Hoàng Yến Chi mà lấy oán trả ơn.
“Tao chỉ muốn trở về tìm Cẩn Giai Thuỵ để nói tất cả sự thật cho ông ta biết.
Tao thề tao sẽ không đến tìm bất cứ người nào của nhà họ Hoàng.” Diệp Dung nói, dù sao Vu Băng cũng đã gửi bưu phẩm đi, người nhà họ Hoàng chắc đều đã biết thân phận thật sự của cô ta rồi, có tìm đến nhà họ Hoàng hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Có điều, Diệp Dung hoàn toàn không ngờ rằng khi Vu Băng gửi bưu phẩm đi lại chỉ gửi có một phần, mà Hoàng Quang Nghị vì áy náy với con gái yêu nên đã quyết định giấu giếm thân phận ngầm của Hoàng Yến Chi, cho nên cảnh tượng Hoàng Yến Chi không có chỗ dung thân, nhà họ Hoàng tan cửa nát nhà, vợ con Hoàng Quang Nghị ly tán như bà ta mong mỏi đã không hề xảy ra.
Janes mỉm cười, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Dung, nói cho bà ta biết mọi chuyện ở thủ đô, còn tường thuật vô cùng chi tiết.
Ban đầu, vẻ mặt Diệp Dung hờ hững nhưng sau đó dần trở nên dữ tợn.
“Không thể nào, Hoàng Quang Nghị là người coi trọng danh dự gia đình nhất, nếu ông ta biết thân phận thật sự của Hoàng Yến Chi thì tuyệt đối bây giờ sẽ không phản ứng như vậy.” Kết quả này trái ngược với dự liệu của bà ta, bà ta không tài nào chấp nhận nổi, chợt nhìn sang Vu Băng: “Có phải mày vốn không gửi tài liệu đi hay không? Thứ vô dụng, mày sống còn ích gì nữa hả.”
Diệp Dung như điên loạn, Vu Băng nghe thế sắc mặt cũng khó coi.
Ả ta đau đớn thê thảm thế này mà lại không gây cho Hoàng Yến Chi bất kỳ tổn thương nào, bảo ả ta chấp nhận điều này thế nào đây? James thưởng thức phản ứng của Diệp Dung và Vu Băng mắt tràn đầy sảng khoái.
Nhìn thấy có người còn đau khổ hơn hắn, hắn liền vui vẻ.
“James, mày thả tao ra ngay!” Diệp Dung gào lên, mối thù của bà ta còn chưa báo, bà ta không thể bị giam ở đây được.
James ung dung cười tủm tỉm nhìn Diệp Dung.
Ngũ quan của hắn trung tính, có lẽ do tiếp xúc lâu dài với bóng tối, nên dù bật cười vẫn mang theo vài phần u ám.
Nhưng quản gia lại biết tâm trạng James lúc này đang rất tốt.
“Quản gia, nói cho phu nhân nhà ông biết Cẩn Giai Thuỵ đang làm gì đi.”
Quản gia đứng ở đằng sau lên tiếng: “Cẩn Giai Thuỵ đến đồn cảnh sát báo án, nói là phu nhân bị bắt cóc, yêu cầu cảnh sát tìm kiếm phu nhân.
Nguyên nhân cái chết của Triệu Hiểu Khê đã được điều tra ra, cảnh sát hoài nghi là có liên quan đến phu nhân, nhưng lại không tìm được chứng cứ.
Cẩn Giai Thuỵ đang chứng minh phu nhân trong sạch.” Quản gia nói hết những chuyện James muốn cho Diệp Dung biết.
Chờ quản gia nói xong, James mới lên tiếng: “Cẩn Giai Thuỵ thật sự yêu bà, nếu tôi là bà thì tôi sẽ quên tên Carl đáng chết đó, sống hạnh phúc với ông ta.”
“Mày im đi.”
Diệp Dung kích động gào thét, bà ta rất ít khi mất khống chế thế này, ngay cả Vu Băng cũng lần đầu tiên nhìn thấy bà ta như thế: “Không ai có thể sánh được với Carl.
Ông ấy là người đàn ông tốt nhất thế giới, là thần thánh của tao, bọn chúng hại chết ông ấy cho nên phải trả giá thật đắt.”
James cười nhạo, tên Carl ma quỷ đó mà cũng xứng được gọi là thần? Loại người như ông ta ngay cả tư cách làm người còn không xứng.
Nếu không phải vẫn còn coi ông ta là ba mình, thì hắn đã mang tro cốt của ông ta cho chó ăn từ lâu rồi.
Vu Băng lẳng lặng lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, nhìn chằm chằm James.
Dù hắn đối xử với ả ta như thế, nhưng ánh mắt ả ta không hề có sự oán hận, ngay cả một chút oán trách cũng không.
James chú ý đến ánh mắt của Vu Băng, nói với quản gia: “Quản gia, nếu cô ta còn nhìn nữa thì móc mắt ra, ngâm vào Formalin làm thành tiêu bản đưa cho ả ta.”
Vu Băng khẽ giật mình, trợn to mắt, thấy quản gia đi tới chỗ mình thì vội vàng thôi nhìn.
Quản gia đứng bên ngoài nhìn vào, thấy ả ta đã ngoan ngoãn thì mới quay về cạnh James.
“Nói điều kiện của mày đi, James, mày muốn thế nào mới thả tao ra?” Diệp Dung bình tĩnh lại, hỏi.
James cười khẽ: “Bà có thể cho tôi cái gì? Tiền sao?”
Đương nhiên Diệp Dung sẽ không nhắc đến tiền, bởi vốn dĩ James không thiếu tiền.
Diệp Dung ngẫm nghĩ rồi chậm rãi nói: “Mày thả tao ra để tao đi báo thù, tao sẽ phá hủy nhà họ Hoàng để Hoàng Yến Chi bị tất cả mọi người xa lánh.
Lúc đó, cô ta sẽ buộc phải trở lại bên mày.
Đương nhiên, tao có thể bảo đảm thân phận của Hoàng Yến Chi sẽ không bị bại lộ.”
Lần trước James từ chối đề nghị của bà ta cũng bởi vì sợ thân phận của Hoàng Yến Chi bị lộ sẽ mang đến tai họa cho cô, vậy lần này không công khai là được, đúng không? James sờ cằm: “ý này nghe không tồi.”
Ánh mắt Diệp Dung hơi sáng lên: “Mày đồng ý?”
James lắc đầu, đứng lên: “Không, tôi không tin bà.
Thay vì tin bà thì thà tôi tin tôi còn hơn, bà cứ ở đây mà đợi di.” Vì hôm nay tâm trạng hắn khó chịu nên mới đến thăm Diệp Dung, vì muốn để bà ta cũng khó chịu.
Bây giờ, hắn thấy tâm trạng đã tốt hơn, do vậy chẳng muốn ở đây tốn thời gian với Diệp Dung nữa.
Sao Diệp Dung lại không biết mình bị chơi xỏ, bà ta căm hận nhìn bóng lưng James, nhưng lại không thể làm gì được hắn.
Bây giờ bà ta là tù nhân, ngay cả ra ngoài còn không được, nói gì đến những chuyện khác.
Vu Băng thấy James định bỏ đi, từ đầu đến cuối cũng không nhìn ả ta lấy một lần, mặc dù biết rất nguy hiểm nhưng vẫn lên tiếng gọi James: “Chủ nhân, xin hãy giết tôi đi.”
James chợt dừng chân, không quay người mà lạnh lùng nói: “Muốn chết nào có dễ dàng như vậy.
Vu Băng, cô phản bội tôi thì chắc phải biết trên đời này chết là chuyện dễ dàng nhất.
Tuyệt đối đừng có ý đồ tự sát, nếu cô dám tự sát, tôi sẽ ném xác cô cho chó hoang.”
Vu Băng thẫn thờ, vốn dĩ cô ta nói vậy là muốn lấy lui làm tiến, ai ngờ James hoàn toàn không để mình được toại nguyện.
“Quản gia, nếu cô ta cảm thấy cuộc sống hiện tại không thú vị thì tìm cho cô ta chút niềm vui đi.”
Giọng James lạnh tanh, quản gia nghe thế thì mắt lấp lóe: “Vâng, thiếu gia.”
Vu Băng biến sắc, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Mặc dù không biết tiếp theo James muốn làm gì, nhưng trong lòng cô ta đã có dự cảm chẳng lành: “Không, chủ nhân, tôi sai rồi.”
Nhưng tiếc là James đã đi rồi.
Quản gia nhìn Vu Băng với ánh mắt đầy thương hại, nếu vừa rồi ả ta không tự cho là mình thông minh thì có lẽ James cũng chẳng muốn chỉnh đốn ả.
Quản gia nhanh chóng quay lại, sau lưng là gã đàn ông.
Ông ta chỉ vào Vu Băng, nói với hai gã đàn ông: “Thiếu gia nói là thương cô gái này cho tụi mày, các anh em khác cũng có phần.
Chúng mày có thể luân phiên đến đây mỗi ngày, nhất định phải chăm sóc cô ta cho thật tốt.” ông ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “chăm sóc”, ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Mặt Vu Băng biến sắc, muốn lùi về sau những tay chân không thể nhúc nhích được.
Với tay nghề nối xương của quản gia thì ít nhất phải nằm yên mười ngày, mỗi ngày sẽ càng đau đớn dữ dội hơn, vượt qua được mới có thể hồi phục, mà bây giờ còn ba ngày nữa mới đủ mười ngày.
Vu Băng trườn dưới đất như con giun, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai gã đàn ông càng lúc càng tiến tới gần chỗ mình.
“Cút, chúng mày cút đi, lũ rác rưởi, cút ngay cho tao.”
Mặt Hai gã đàn ông chợt biến sắc.
Bọn chúng quả thật chỉ là đám lâu la, ngày thường Vu Băng luôn bên cạnh James, nên trong mắt bọn chúng, cô ả chính là một người cao quý mà bọn chúng không thể chạm vào.
Nhưng bây giờ, ả cũng chỉ là một tên tù nhân, lát nữa có khi còn nằm dưới người bọn chúng xin tha.
Hai tên đó nhìn nhau, vừa đi vừa cởi quần áo mình, Diệp Dung thấy cảnh này thì quay đi xem như không nhìn thấy, chỉ cau mày suy nghĩ xem phải làm sao để thoát ra ngoài.
Bà ta không thể cứ bị James giam giữ ở chỗ này cả đời được.
Hoàng Quang Nghị hại chết Carl, bà ta không thể bỏ qua cho nhà họ Hoàng, tuyệt đối không.
Trong địa lao nhanh chóng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Vu Băng cùng tiếng cười dâm đãng của đàn ông.
Diệp Dung nghe tiếng kêu gào trong tuyệt vọng của Vu Băng thì ánh mắt chợt lóe như nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt đăm chiêu.
Quản gia đứng ở ngoài nghe một lát rồi trở lại báo cáo với James: “Thiếu gia, tất cả đã sắp xếp xong, mỗi ngày hai tên.”
James đang tưới hoa, cười nhạt: “Gọi thêm hai tên nữa, đừng để chết là được.”
“Vâng.” Quản gia đáp, ánh mắt bình thản tựa như đã quen với những chuyện này.
- ---------------
Thành phố Sydney.
Cẩn Mai vừa ra khỏi lớp học đã thấy Tưởng Triết Hàm, anh ta mỉm cười nhìn cô, vẫy tay với cô, cô đi qua: “Anh đang đợi tôi à?”
Tưởng Triết Hàm gật đầu cười: “Muốn mời em ăn cơm, rảnh không?”
“Xin lỗi, lát nữa tôi còn có việc, không rảnh” Cẩn Mai từ chối rồi xoay người bỏ đi.
Tưởng Triết Hàm đi theo cô: “Cẩn Mai, em có chuyện gì phải không? Anh thấy sau khi em về nước cứ rầu rĩ không vui, nếu em gặp chuyện gì thì có thể nói với anh, anh sẽ giúp em.”
Cẩn Mai cứ cúi đầu bước đi, không để ý đến Tưởng Triết Hàm.
Anh ta nhìn cô, trong lòng cảm thấy bất lực.
Trong khoảng thời gian này, Cẩn Mai vẫn như vậy, rất ít nói, hơn nữa còn không thích nói chuyện, quả thật khác xa với lúc mới gặp.
Cẩn Mai đi mấy phút, thấy Tưởng Triết Hàm cứ đi theo mình thì dừng bước: “Bây giờ tôi muốn về nhà, anh đừng đi theo tôi nữa.”
“Anh có thể đưa em về, anh mua xe rồi.” Cậu ta nói.
“Không cần, nơi này cách nhà tôi không xa, bắt xe rất tiện.”
“Nhan Tịch.” Anh ta gọi cô: “Em hãy thử nhận ý tốt của người khác xem, anh thật sự chỉ đơn thuần muốn đưa em về nhà thôi.
Cho dù em không chấp nhận anh, nhưng ít nhất chúng ta cũng là bạn mà.”
Cẩn Mai dừng chân, nhưng không quay đầu lại, nói nhỏ: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần”
Tưởng Triết Hàm đuổi theo, vừa đưa tay khoác vai cô thì cô đã vô thức lùi về sau mấy bước, nhìn anh ta với ánh mắt đề phòng.
Anh ta thấy vậy thì ngượng ngùng rụt tay lại, giải thích: “Anh chỉ muốn đưa em về nhà thôi.”
Cẩn Mai nhìn vào mắt anh ta mấy giây, cúi đầu xuống: “Không cần, đừng đi theo tôi nữa.”
Có điều đi được vài bước thì cô chợt dừng lại, anh ta vốn tưởng rằng cô đổi ý, ánh mắt lóe lên, lúc này mới nhận ra Cẩn Mai hoàn toàn không quay lại mà đang nhìn về một hướng.
Anh ta nương theo ánh mắt cô nhìn sang thì trông thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi đang nhìn cô.
Cô đưa lưng về phía anh ta nên anh ta không thấy được vẻ mặt của cô.
Cẩn Giai Thuỵ đã đến Sydney ba ngày, ba ngày nay ông ta đều nhìn Cẩn Mai từ xa, nhìn cô một thân một mình đi học, rồi lại cô đơn lẻ bóng về nhà một mình, vẻ mặt chết lặng, ốm hơn so với lúc mới đi, sắc mặt hình như hơi tái nhợt.
Ông ta nhìn mà đau lòng.
Do dự mấy ngày, bây giờ mới xuất hiện trước mặt cô, ông ta bước đến chỗ cô: “Tiểu Mai.”.