Ăn trưa xong, Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi cùng nhau ra ngoài.
Hai người phải đi đón người nhà họ Hạ.
Mặc dù là tiệc mừng của nhà họ Quân, nhưng hai nhà Hoàng - Quân là thông gia, cho nên nhà họ Hạ cũng không thể vắng mặt trong trường hợp này được.
Hai người họ đón người rồi sẽ đi thẳng đến khách sạn, cho nên thấy gần đến giờ, đám người Hoàng Yến Chi cũng xuất phát.
Dù sao họ cũng là chủ nhà, không thể đến trễ hơn khách được.
Vẫn còn sớm nhưng đã thấy lác đác có khách đến, đa số những người này là mấy người bạn cũ của Quân lão gia.
Quân Hạo Kiện có nhiệm vụ đón khách và đưa bọn họ vào trong.
Mấy ông cụ tụ họp, ôn lại kỷ niệm xưa không hề thấy chán.
Hôm nay có rất nhiều người vậy mà bạn nhỏ An An lại không hề sợ, ngoan ngoãn nằm trong lòng ôm cổ ba.
Tuy không sợ nhưng hôm nay không phải ai cậu nhóc này cũng cho bế.
Người lạ muốn bế cậu nhóc đều không được, ngay cả bị nắm tay, mà cậu nhóc cũng mặt nhăn mày nhó.
“Tris, tớ đến nè.
Không ngờ tớ sẽ đến phải không?”
Hely đến cùng Daniel với tư cách là bạn gái của anh.
Thừa dịp không ai chú ý, cô liền len lén đến cạnh Hoàng Yến Chi
Hoàng Yến Chi thật sự không ngờ, tuy cô có mời đám Hely, nhưng tất cả bọn họ đều nói không đến.
“Ha ha, bọn tớ định cùng nhau làm cậu bất ngờ, nhưng mà đám Helen bị trễ máy bay nên tớ đến trước.
Đúng rồi, nhóc con đâu?”
“Hạo Kiện bế rồi.” Hoàng Yến Chi chỉ về phía Quân Hạo Kiện.
Hely nhìn qua thì lập tức bị thu hút, lực chú ý trực tiếp bay lên người cậu nhóc.
Hôm nay Doãn Hân Vy đến hơi muộn, hơn nữa còn đến cùng Bạch Tử Hi.
Khi Hoàng Yến Chi thấy hai người họ cùng nhau xuất hiện thì ánh mắt như sáng lên.
Dường như Doãn Hân Vy đọc được suy nghĩ của cô nên mở lời trước: “Bọn chị gặp nhau ở chỗ đỗ xe.”
Hoàng Yến Chi à một tiếng rồi nhìn sang Bạch Tử Hi.
Quả nhiên ánh mắt anh ta hiện lên vẻ thất vọng.
Hai người này đúng là tiến triển chậm thật.
“Hạo Hạo đâu?” Hoàng Yến Chi không thấy bạn nhỏ Hạo Hạo nên hỏi.
“Thằng bé đi cùng với ba mẹ chị.” Doãn Hân Vy nói.
Vừa dứt lời thì Doãn Hạo đã tới: “Dì ơi.”
Hoàng Yến Chi cúi đầu nhìn cậu nhóc.
Doãn Hạo chào Bạch Tử Hi trước rồi đưa mắt nhìn xung quanh: “Dì ơi, em trai đâu rồi ạ?”
Hoàng Yến Chi cạn lời.
Đứa bé này vừa nhớ tới em trai thì ngay cả chú Bạch mà cậu thích nhất cũng bởi luôn.
Hoàng Yến Chi nói cho cậu bé biết chỗ Quân Hạo Kiện.
Doãn Hạo liền chạy sang đó.
“Hạo Hạo rất thích em bé.”
Bạch Tử Hi nghe thấy Hoàng Yến Chi nói thì tiếp lời, vừa nói vừa nhìn Doãn Hân Vy: “Đúng vậy, bình thường Hạo Hạo chỉ có một mình, thực ra thằng bé rất cô đơn.”
Hoàng Yến Chi thấy thế lại phụ họa: “Nếu Hạo Hạo có một người em trai hoặc em gái thì tốt rồi.
Chắc chắn thằng bé sẽ là một người anh tốt.”
“An An không phải là em trai của Hạo Hạo sao?” Doãn Hân Vy cười nói như không hiểu ý của hai người.
Hoàng Yến Chi bất lực liếc về phía Bạch Tử Hi.
Cô đã cố gắng hết sức nhưng Doãn Hân Vy không chịu hiểu, cô cũng đành bó tay.
Người xưa nói không sai, đúng là không thể nào đánh thức một người giả vờ ngủ say được.
Ánh mắt Bạch Tử Hi càng ảm đạm hơn.
Hoàng Yến Chi liếc nhìn Doãn Hân Vy, thấy cô ấy chỉ cười nhẹ như không hề nhìn ra tâm trạng của Bạch Tử Hi.
Hoàng Yến Chi thầm thở dài trong lòng.
Cô có lòng muốn giúp Bạch Tử Hi, nhưng mà cũng không giúp được gì.
“Yến Chi, chị vào trước đây.” Doãn Hân Vy nói rồi cùng cha mẹ đi vào.
Hoàng Yến Chi nhìn sang Bạch Tử Hi, anh thôi nhìn theo Doãn Hân Vy quay sang cô cười nói: “Chị dâu, cảm ơn.”
“Có một số việc nếu miễn cưỡng không được thì buông tay đi.” Hoàng Yến Chi khẽ cong môi nói.
Thấy Bạch Tử Hi buồn bã, trong lòng cô cũng có chút không đành.
Ánh mắt Bạch Tử Hi dịu dàng: “Có một số người, một khi đã bước vào lòng rồi thì sẽ không cách nào gạt bỏ.
Thôi, đừng nói về chuyện này nữa.
Chị dâu, tôi đi vào trước đây.”
Hoàng Yến Chi gật đầu.
Khách khứa đã tới khá đông đủ nên Hoàng Yến Chi cũng đi vào.
An An đang tìm mẹ, nhìn thấy cô thì lập tức bỏ rơi ba, ôm cổ cô không chịu buông.
Hoàng Yến Chi chỉ có thể bế cậu nhóc.
Trong tay cậu nhóc cầm một núm vú cao su, vừa rồi Quân Hạo Kiện đã lấy nó để dỗ con trai.
An An được mẹ ôm vào lòng thì liền biến thành thiên sứ nhỏ ngoan ngoãn, thôi nhíu mày nhăn mặt, thấy người nào cũng cười tít mắt.
“Đứa bé này thật bám Yến Chi.” Vũ Ân Tuyết nhìn cậu nhóc, cười nói.
Vũ Ân Nguyệt cũng không rời mắt khỏi cháu ngoại, nghe thấy lời của em gái thì phụ họa theo: “Nhiều người nên thằng bé mới bám mẹ đấy, chứ bình thường Hạo Kiện trông con nhiều hơn.” Hơn nữa, tuy khi sinh Hoàng Yến Chi rất vất vả, nhưng lại khá nhẹ nhàng trong việc chăm con.
Quân Hạo Kiện âm thầm làm rất nhiều việc, chỉ điểm này thôi thì anh đã hơn hẳn nhiều người đàn ông khác.
Vũ Ân Nguyệt đã từng thấy Quân Hạo Kiện giặt tã An An không dưới một lần, thậm chí còn giặt nội y cho Hoàng Yến Chi mấy lần.
Thấy vẻ mặt tự nhiên của anh, rõ ràng đã quen làm mấy chuyện này.
“Yến Chi thật may mắn vì đã lấy được một người đàn ông như Hạo Kiện.” Vũ Ân Nguyệt cười nói, ánh mắt đầy vẻ vui mừng.
Vũ Ân Tuyết thấy dáng vẻ của chị mình cũng vui vẻ nói: “Yến Chi đúng là có phúc.”
An An bám mẹ nên chuyện tiếp khách liền giao lại cho Quân Hạo Kiện.
Lần này gần như tất cả thân thích của nhà họ Quân đều đến, có rất nhiều người mà Hoàng Yến Chi còn chưa từng gặp mặt.
Đừng nói là Hoàng Yến Chi mà ngay cả Quân Giai Uyển cũng không biết, dì bảy cô tám, làm Hoàng Yến Chi hoa cả mắt.
May mà trí nhớ của cô tốt, giới thiệu một lần liền nhớ.
Còn An An thì lại không chịu rời khỏi mẹ, đến Quân Hạo Kiện cũng không thể bế cậu nhóc.
Hoàng Yến Chi chỉ có thể bế An An đứng gần một tiếng, anh thấy mà xót vô cùng, cuối cùng phải dứt khoát ôm con trai ra khỏi vòng tay cô.
An An bị tách khỏi vòng tay mẹ, đang muốn gào khóc thì cô liền nhét núm vú cao su vào lòng cậu nhóc, rồi sờ sờ đầu con trai dỗ dành: “Mẹ không đi đâu cả, An An đừng khóc nhé.”
An An không hiểu lời mẹ, nhưng cô vẫn cầm tay cậu nhóc nên cuối cùng vẫn dỗ được nó.
“Chị” Bỗng nhiên giọng nói của Cẩn Mai vang lên.
Hoàng Yến Chi nhìn về phía đó, quả nhiên thấy Cẩn Mai mặc lễ phục đứng bên cạnh Aldan, đang mỉm cười rất tươi nhìn cô.
Thấy Cẩn Mai, Hoàng Yến Chi cũng rất vui vẻ, liền đi tới: “Cẩn Mai, sao em lại đến đây?”
“Hôm nay là tiệc trăm ngày của bé cưng mà, sao em có thể không đến được.
Chị, đây là quà mừng em tự tay làm cho bé cưng, hy vọng chị không chê.” Cẩn Mai cười tủm tỉm, đưa một cái túi nhỏ cho Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi mỉm cười nhận cái túi, rồi lấy quà ra nhìn.
Là một chiếc mũ đan bằng len, có thể nhận thấy người đan chưa thành thạo lắm, nhưng sợi len rất mềm mại, rất êm tay, chắc chắn Cẩn Mai đã lựa chọn rất cẩn thận.
Cẩn Mai ngại ngùng cười: “Em vụng về nên học rất lâu mà vẫn đan không đẹp.
Chị đừng chê nhé.”
Hoàng Yến Chi dịu dàng mỉm cười: “Đẹp lắm, chắc chắn bé cưng sẽ rất thích.
Đợi đến mùa đông chị sẽ đội cho nó.”
Ánh mắt Cẩn Mai sáng lên: “Nếu bé cưng thích thì em sẽ đan thêm cho bé.
Chắc chắn lần sau tay nghề em sẽ có tiến bộ, bảo đảm sẽ đan cho bé cưng một cái khăn quàng thật đẹp.”
Hoàng Yến Chi thấy dáng vẻ hào hứng của cô, đáy mắt liền hiện lên ý cười: “Có muốn đi xem bé cưng không?”
Cẩn Mai gật đầu thật mạnh, thậm chí còn quên giới thiệu Hoàng Yến Chi và Aldan với nhau.
Hoàng Yến Chi nhìn theo bóng lưng cô, sau đó nói với Aldan: “Sao lại đưa em ấy đến đây?”
Aldan cũng rất bất đắc dĩ: “Cô ấy cứ khăng khăng muốn đến.
Lần trước, lúc cô sinh và đầy tháng của bé, cô ấy đều không đến được, vì vậy mà cô ấy vẫn luôn tiếc nuối.
Từ tháng trước cô ấy đã bắt đầu nhắc đi nhắc lại lần này nhất định phải đến đây.
Tôi sợ ngăn cản sẽ làm cô ấy hoài nghi nên dứt khoát cùng cô ấy đến đây.”
“Em ấy vẫn chưa biết chuyện của Cẩn Giai Thuỵ phải không?”
“Đúng vậy, có điều tôi định sau buổi tiệc này sẽ đưa cô ấy đến Nam Thành.
Dù sao cũng là cha của cô ấy, không thể nào mãi mãi không để bọn họ gặp mặt được.
Hơn nữa, lần này Cẩn Giai Thuỵ bị thương rất nặng, Irene đã từng xem thử và nói sẽ để lại di chứng.
Sau này sức khỏe ông ấy cũng sẽ yếu đi rất nhiều.”
Nghe vậy, Hoàng Yến Chi trầm mặc, nhìn sang Cẩn Mai đang đứng cạnh Quân Hạo Kiện, hồn nhiên tươi cười ngắm nhìn An An.
“Vậy thì đưa em ấy đi đi.” Hoàng Yến Chi thản nhiên nói.
“Còn chưa chúc mừng cô nữa.
Mừng cô có con ngoan.
Tuy lời chúc có hơi muộn.” Aldan nói.
“Cảm ơn.
Anh và Cẩn Mai thế nào rồi?”
“Rất tốt, chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ.
Sau khi cô ấy tốt nghiệp chúng tôi dự định sẽ kết hôn.” Aldan ôn hòa nói.
“Nhanh như vậy à?” Hoàng Yến Chi ngạc nhiên.
“Nếu có thể, tôi còn muốn kết hôn với cô ấy ngay bây giờ kìa.”
Hoàng Yến Chi nhìn Aldan, thấy trên mặt anh mang theo sự bao dung và yêu chiều thì mỉm cười.
Kết hôn sớm một chút cũng tốt cho Cẩn Mai, nếu chẳng may sức khỏe Cẩn Giai Thuỵ có vấn đề gì, không thế gắng gượng tiếp nữa, như vậy ít nhất vẫn còn có người ở bên Cẩn Mai.
“Tôi đi trước, anh cứ tự nhiên.” Hoàng Yến Chi thấy Cẩn Mai vẫy tay với cô nên nói.
Aldan gật đầu, nhìn xung quanh, sau đó thấy Hely liền đi sang bên đó.
“Chị, vừa rồi cục cưng cười với em.” Cẩn Mai hớn hở khoe với cô.
An An thấy mẹ đến thì lập tức hưng phấn.
“Quân thiếu tướng.” Một người đàn ông đi tới, chào Quân Hạo Kiện.
Hoàng Yến Chi chú ý đến bước chân của đối phương, cô đoán anh ta là người trong quân đội, vì vậy cô liền đến bế con rồi nói: “Em và Cẩn Mai trò chuyện một chút.”
Quân Hạo Kiện gật đầu: “Lát nữa anh sẽ đi tìm em.”
Hoàng Yến Chi bế An An đi, Cẩn Mai đi bên cạnh.
Ba người đi tới chỗ Vũ Ân Nguyệt.
An An vẫn nhìn Cẩn Mai, ánh mắt to tròn sáng lấp lánh làm trái tim Cẩn Mai muốn tan chảy: “Chị ơi, em có thể bế bé được không?”
“Tất nhiên là được rồi.” Hoàng Yến Chi mỉm cười.
Cẩn Mai đưa hai tay ra nhưng An An không chịu rời khỏi lòng mẹ, nghiêng đầu sang chỗ khác, quay lưng lại với Cẩn Mai, khiến cô thất vọng không thôi: “Chị, hình như cục cưng không thích em.”
Vũ Ân Nguyệt nghe vậy liền bật cười, an ủi cô: “Hôm nay, ngoài Yến Chi và Hạo Kiện ra thì An An chẳng chịu để ai bế cả, ngay cả ông bà ngoại cũng không chịu.
Đợi khi nào các cháu đến nhà chơi, chắc chắn An An sẽ chịu cho cháu bế thôi.”
Cẩn Mai tò mò nhìn An An: “Bé đang ngượng ngùng sao ạ?”
“Có lẽ vậy.” An An đang ăn gặm núm vú cao su đến chảy nước dãi, rớt xuống cả vai Hoàng Yến Chi.
Vũ Ân Nguyệt thấy thế liền lấy một miếng khăn giấy trong túi ra, lau cho An An: “Nhóc con này, nước miếng thật nhiều mà.” An An cong miệng cười, chỉ cần ở trong lòng mẹ thì gặp ai cậu nhóc cũng cười.
Bên kia, Quân Hạo Kiện và người đàn ông tới tìm anh đã đến một góc yên tĩnh nói chuyện.
“Thiếu tướng, xem ra vết thương ở chân của anh đã bình phục hẳn rồi.” Người đàn ông cười nói.
Quân Hạo Kiện cười nhạt: “Đúng vậy, đã bình phục rồi.
Thứ hai tới tôi sẽ tới quân khu báo danh.”
Người đàn ông hơi do dự rồi mở miệng nói: “Thiếu tướng, thật ra hôm nay tôi đến đây còn có một nhiệm vụ.”
Quân Hạo Kiện nhìn anh ta, người đàn ông tiếp tục nói: “Lãnh đạo cấp cao vẫn cảm thấy anh đến quân khu thủ đô thì quá lãng phí tài năng.
Nếu có thể, ông ấy vẫn hy vọng anh trở về quân khu cũ.”
Nụ cười trên mặt Quân Hạo Kiện nhạt bớt: “Đã rút khỏi rồi thì lý nào lại trở về.
Phiền anh nhắn lại với lãnh đạo cấp trên, tôi không có ý định trở về bộ đội tiên phong nữa.
Quân khu thủ đô rất tốt.”
Người đàn ông đã biết trước đáp án sẽ như vậy: “Thiếu tướng, mọi người hiểu rất rõ năng lực của anh.
Chức vụ hiện giờ của anh thật sự quá phí phạm năng lực.”
Trước đó, vì có rất nhiều chuyên gia chẩn đoán dù chân Quân Hạo Kiện có thể hồi phục, nhưng không thể hồi phục được như xưa, hoàn toàn không thể đảm nhiệm công tác trước kia được nữa.
Vì thế, lãnh đạo cấp cao ở quân khu thủ đô đã sắp xếp cho Quân Hạo Kiện công tác ở vị trí thiên về văn khoa.
Tuy chức quyền rất lớn nhưng suy cho cùng vẫn rất lãng phí năng lực của anh.
Quân Hạo Kiện lại không cảm thấy như vậy.
Hơn mười năm qua, anh đã dâng hiến trọn tuổi xuân và nhiệt huyết của mình cho quân đội, cho quốc gia.
Bây giờ anh đã có vợ con, anh chẳng những là một người chồng mà còn là một người cha, trên vai phải gánh vác trách nhiệm gia đình.
Cho dù người khác có thể nói anh đặt nặng chuyện tình cảm nam nữ, đánh mất ý chí đàn ông hay nói sao cũng được.
Bây giờ anh đã thật sự chán cảnh xông pha hiểm nguy như trước kia rồi.
“Đừng nói tới chuyện lãng phí hay không nữa, bản thân tôi cảm thấy sắp xếp như thế đã là rất tốt.
Bây giờ tôi không còn trẻ nữa, thể lực đã không còn được như xưa.
Tôi cứ ở lại vị trí cũ cũng chỉ lãng phí danh ngạch mà thôi.
Chúng ta nên tạo nhiều cơ hội cho lớp trẻ.
Hơn nữa, bộ đội tiên phong cũng có không ít chiến sĩ ưu tú, dù không có tôi bọn họ vẫn có thể biểu hiện tốt.” Quân Hạo Kiện nói rất nghiêm túc, khiến người đàn ông nọ không biết phải tiếp lời thế nào.
Hiện giờ Quân Hạo Kiện mới ba mươi ba tuổi, đang trong giai đoạn sung sức nhất của một người đàn ông, vậy mà anh lại nói mình đã già.
Chẳng lẽ anh không biết cho dù anh có bốn mươi tuổi thì kinh nghiệm thực chiến mà anh có được cũng rất quý báu sao?
“Thiếu tướng, cấp trên vẫn hy vọng anh có thể suy nghĩ kỹ lại lời đề nghị này.
Dù sao đây cũng là một cơ hội hiếm có.” Lãnh đạo cấp cao thật sự rất ít coi trọng một người nào đó, Quân Hạo Kiện chính là một trong số đó.
Dù sao thì trước kia trong bộ đội tiên phong, anh thật sự đã có biểu hiện vô cùng xuất sắc, không phải bất cứ ai tuổi còn trẻ thế này cũng đạt được quân hàm thiếu tướng.
“Chuyện này tôi sẽ đích thân nói với lãnh đạo.
Hôm nay là đại thọ chín mươi của ông nội tôi, đừng nói về chuyện này nữa.”
Người đàn ông cười áy náy: “Là tôi đường đột, mong Quân thiếu tướng thứ lỗi.
Vừa rồi quên nói, bà xã của anh thật xinh đẹp, con của anh cũng rất đáng yêu.”
Quân Hạo Kiện nghe vậy thì nét mặt không tự chủ được dịu lại: “Cảm ơn, hôm nay đã đến đây rồi thì anh cứ tự nhiên.
Tôi xin phép đi tiếp mấy vị khách khác.”
“Được, xin cứ tự nhiên.” Người đàn ông cười nói..