Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Bà có thể gọi điện cho Yamamoto, xem thử ông ta có đến cứu bà không.”
Diệp Dung nắm chặt tay.
Hoàng Yến Chi đã nói vậy thì chắc chắn đã không liên lạc được với Yamamoto, nói cách khác, bây giờ bà ta hoàn toàn tứ cố vô thân.
Hoàng Yến Chi tiếp tục nói: “Không ngại nói cho bà biết một việc.
Mấy tên tay chân ngoài kia của bà bây giờ cũng đã đi gặp Diêm Vương rồi, bà cũng đừng trông cậy sẽ có người đến cứu.
Còn Yamamoto mà bà gửi gắm hy vọng, đoán chừng lúc này cũng khó bảo toàn được tính mạng.”
Hoàng Yến Chi không biết rằng Irene đã thành công chia rẽ quan hệ giữa Diệp Dung và Yamamoto.
Cho dù Diệp Dung về nước R thì đón chào bà ta cũng chỉ là sự trả thù của Yamamoto.
“Vậy bây giờ cô định giết tôi sao?” Diệp Dung hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Không.
Giết bà thì hơi cho bà quá.
Lần trước để bà chạy thoát, tôi đã buồn phiền rất lâu đấy, lần này thế nào cũng phải mời bà trở lại làm khách.”
Diệp Dung cười nhạt: “Bây giờ không sợ bị người ta phát hiện thân phận của cô nữa à? Sát thủ Mị! Có lẽ cô không biết, tôi đã sắp xếp nơi này xong xuôi, chỉ cần trong vòng ba ngày tôi không về nhà thì thân phận của cô sẽ bị phơi bày.
Đến lúc đó, cô sẽ còn thảm hại hơn tôi.”
Hoàng Yến Chi không bị ảnh hưởng bởi lời của bà ta: “Bà cho rằng người ta sẽ tin lời bà nói sao?”
James đã sớm đưa cho cô phần tài liệu cuối cùng từ lâu, sau đó nó bị Quân Hạo Kiện làm hỏng nên trên thế giới này đã không còn thứ có thể chứng minh thân phận của cô.
“Tin hay không cô cứ thử thì biết.” Diệp Dung nhếch môi cười vặn vẹo, chỉ cần tin là được rồi.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi hơi trầm xuống, cô liếc nhìn Quân Hạo Kiện.
Trong tay anh xuất hiện một khẩu súng, nòng súng hướng về phía Diệp Dung.
Hoàng Yến Chi nhìn bà ta: “Nói đi, người đang ở đâu?”
Cô hỏi không đầu không đuôi nhưng Diệp Dung lại hiểu, bà ta cười đắc ý: “Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết sao?”
Tiếng súng vang lên cái đùng.
Nữ thuộc hạ tên Huệ Tử của Diệp Dung liền bị trúng một phát súng vào đùi: “Bà có thể không nói, nhưng bà sẽ còn không hai thuộc hạ trung thành này nữa.”
Diệp Dung cười lạnh: “Chỉ là hai con chó giữ nhà mà thôi.
Nếu cô thích thì tôi tặng cô đấy.” Bà ta không thèm quan tâm, hoàn toàn không mảy may để tâm đến tính mạng của hai thuộc hạ.
Hai người nói tiếng nước T, Ryan không hiểu nhưng thuộc hạ đi theo Diệp Dung quanh năm lại hiểu.
Tuy đã sớm biết mình đi theo một kẻ máu lạnh vô tình, nhưng khi nghe chính miệng Diệp Dung nói ra thì trong lòng khó tránh bị tổn thương, bà ta cũng mặc kệ hai người họ nghĩ gì.
Trong lòng bà ta, thuộc hạ chỉ có hai loại, một là có ích, hai là phế vật có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Hai người này bị người ta chế ngự nhanh vậy thì đã sớm bị bà ta xếp vào loại thứ hai rồi.
Bây giờ bà ta đang nghĩ làm sao để chạy trốn, nhưng nghĩ sao cũng khó thoát.
“Diệp Dung, không cần phải nghĩ nữa, lần này là không thoát được đâu.” Hoàng Yến Chi như đọc được suy nghĩ của bà ta, lạnh nhạt nói.
“Nếu cô thả tôi ra thì tôi sẽ không nói thân phận của cô cho những người khác biết.” Diệp Dung nhìn Hoàng Yến Chi rồi nói.
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Nhưng mà tôi lại cảm thấy giải quyết bà quan trọng hơn việc thân phận bị vạch trần”
“Hoàng Yến Chi, cô thực sự không quan tâm thân phận mình bị mọi người biết ư?” Diệp Dung cố gắng đấu tranh
“Cứ tự nhiên.”
“Đùng.” Lại một tiếng súng vang lên, có điều lần này người bị bắn là Diệp Dung.
Bà ta quỳ sụp xuống đất, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Khẩu súng trong tay Quân Hạo Kiện vẫn đang bốc khói.
Diệp Dung trừng mắt nhìn Hoàng Yến Chi, bỗng nhiên cười: “Ha ha, được thôi.
Hoàng Yến Chi, cô đã muốn chết cùng với tôi thì tôi cũng không có gì để nói.”
Mặt Hoàng Yến Chi không cảm xúc: “Tôi có chết hay không còn chưa biết được, nhưng lần này bà nhất định không sống được.”
“Muốn giết tôi ư?”
“Không.
Tôi muốn cho bà biết rằng, đôi khi chết cũng là chuyện xa xỉ.” Khóe miệng Hoàng Yến Chi hơi cong lên, mỉm cười nhìn Diệp Dung, trong mắt đen sâu thẳm, không thấy rõ cảm xúc.
Người phụ nữ trước mắt này đã đưa chính con gái ruột của mình vào chỗ chết, trơ mắt nhìn cô ấy chết đi.
Vận mệnh của cô cũng vì bà ta mà thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cuộc đời Cẩn Mai cũng vì bà ta mà thay đổi.
Triệu Hiểu Khê chết một cách vô tội.
Mẹ cô và người thân phải áy náy và dằn vặt nhiều năm...!Từng chuyện từng chuyện như thế, làm sao Hoàng Yến Chi có thể để bà ta chết một cách dễ dàng như vậy.
“Đùng.” Lại một phát súng nữa, phát súng này là do Hoàng Yến Chi bắn.
Bắn vào chân còn lại của Diệp Dung khiến bà ta đau đến mức mặt không còn chút hồng hào nào.
Hoàng Yến Chi ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Dung, nâng cằm bà ta, buộc bà ta nhìn vào mắt cô: “Nói, tại sao phải đưa Diệp Ngân vào đó, không phải cô ấy là con gái ruột của bà sao?”
Trán Diệp Dung đã đổ mồ hôi lạnh, nghe Hoàng Yến Chi nói xong, không kiềm chế được mà cười khẽ: “Chẳng phải cô đã biết nguyên nhân rồi sao?”
“Chỉ vì trả thù Cẩn Giai Thuỵ, lẽ nào bà không nghĩ đến trong người cô ấy chảy dòng máu của bà ư? Dù sao cô ấy cũng do bà mang thai mười tháng sinh ra, lẽ nào trong lòng bà không có chút nào không nỡ sao?”
Mặt Diệp Dung lạnh tanh: “Không nỡ? Ha ha, từ ngày tôi biết có nó thì tôi đã chán ghét sự tồn tại của nó rồi.
Nếu không phải trả thù Cẩn Giai Thuỵ thì ngay cả cơ hội có mặt trên đời này nó cũng không có đâu, sự tồn tại của nó là sự sỉ nhục đối với tôi.
Tôi vẫn muốn bóp chết nó nhưng rồi lại cho nó một con đường sống.
Nếu bản thân nó có bản lĩnh thì đã có thể sống sót mà rời đi giống cô, có chết thì chỉ có thể trách bản thân mình.”
Đáy mắt Hoàng Yến Chi dần trở nên rét lạnh.
Chẳng biết từ lúc nào mà trong tay cô xuất hiện một con dao găm, vừa giơ tay lên, gân tay trái của Diệp Dung đã bị cắt đứt, bà ta hét lên thảm thiết.
Ryan đã ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn lại năm người.
Quân Hạo Kiện cắt đứt gân chân gân tay của hai tên thuộc hạ, sau đó đứng qua một bên, không ngăn cản cô làm bất cứ hành động gì.
Anh biết cô đã chịu đựng những tổn thương như thế nào vì Diệp Dung, nếu không trút ra thì vết thương mãi mãi sẽ không lành lại.
“Ha ha, Hoàng Yến Chi, cô ở căn cứ nhiều năm như vậy mà bây giờ chỉ có chút thủ đoạn hành hạ người thế này thôi à? Vậy thì cô kém xa James rồi, cô không xứng được tốt nghiệp.
Nếu tôi là James, thấy cảnh này thì sẽ thất vọng biết bao.” Diệp Dung không thèm để tâm đến vết thương của mình.
Nếu đã không thoát được thì còn có gì mà phải để tâm, cũng chỉ là cái mạng nhỏ bé mà thôi, có điều, đáng tiếc là không thể tiêu diệt được nhà họ Hoàng.
“Bà không cần phải kích tôi.
Diệp Dung, bà sẽ được nếm thử thủ đoạn của tôi nhanh thôi.” Hoàng Yến Chi lạnh lùng nói.
Hoàng Yến Chi khẽ gõ vào đồng hồ đeo tay hai cái, ngay sau đó Irene nhanh chóng đi vào: “Irene, chăm sóc Kim phu nhân của chúng ta thật tốt, đừng để bà ta chết sớm đấy.”
Vẻ mặt Irene không cảm xúc, nhìn lướt qua Diệp Dung: “Được.”
“Được rồi, Hình như cơ thể con người có đề kháng mạnh với virus, hay là anh dùng bà ấy làm vật thí nghiệm, biết đâu nghiên cứu của anh lại nhanh chóng có tiến triển mới.” Hoàng Yến Chi lạnh lùng nói.
Diệp Dung nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhớ đến loại virus khiến bà ta sống không bằng chết, trong mắt bà ta liền hiện lên sự sợ hãi theo bản năng.
Bà ta nhìn cô với ánh mắt ác độc: “Hoàng Yến Chi, lòng dạ mày ác độc như thế nhất định sẽ bị báo ứng.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Tôi có bị báo ứng hay không, không nhọc bà phải quan tâm.
Bà nên nghĩ xem sau này làm sao chuộc tội cho nửa đời trước của mình đi.”
Irend xách cổ áo Diệp Dung và kéo ra ngoài không chút thương hoa tiếc ngọc.
Còn lại hai người, Hoàng Yến Chi ngồi xổm xuống: “Chủ nhân của hai người đã xong đời rồi, nếu hai người muốn chết thoải mái chút thì nói cho tôi biết người Diệp Dung sắp xếp là ai, đang ở đâu?”
Huệ Tử cúi đầu, không thèm để ý đến Hoàng Yến Chi.
Người đàn ông còn lại cũng lạnh lùng.
Hoàng Yến Chi nhíu mày, không ngờ hai người này lại trung thành với Diệp Dung như vậy, đã bị bà ta vứt bỏ mà vẫn không bán đứng bà ta.
Hoàng Yến Chi cũng không biết là hai người này vốn là ăn xin, được Diệp Dung nuôi dưỡng.
Đối với họ, Diệp Dung không chỉ là chủ nhân mà là ân nhân, lại bị Diệp Dung tẩy não nhiều năm, muốn bọn họ phản bội bà ta cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hoàng Yến Chi chỉ cần liếc nhìn ánh mắt bọn họ là đã biết chuyện này không có hy vọng gì, nghĩ ngợi một lúc rồi bảo Irene đưa họ đi.
Tuy không hỏi được gì nhưng làm vật thí nghiệm cho Irene cũng không tệ lắm.
Trong phòng chỉ còn lại Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện.
Lúc này Quân Hạo Kiện mới đến ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Đừng lo.
Chỉ cần chúng ta không cho Diệp Dung cơ hội thì người của bà ta sẽ không được như ý.
Trong tay bà ta không có chứng cứ, khả năng công khai trắng trợn không lớn, có khả năng là sẽ xuống tay với người nhà không biết chuyện.
Bây giờ chúng ta về trước, kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra cách giải quyết thôi.”
Hoàng Yến Chi dựa vào lòng anh, gật đầu.
Thật ra hai người đều biết khả năng cao là Diệp Dung sẽ động đến Vũ Ân Nguyệt, dù sao bệnh của Vũ Ân Nguyệt cũng là một vết cắt tốt.
Chuyện bên này tiến hành thuận lợi hơn so với dự tính ban đầu của bọn họ.
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện nói cảm ơn Ryan rồi trở về thủ đô, còn Irene thì ở lại đây cùng Ryan.
Hely cũng ở lại.
Wenny và Helen liếc nhau: “Helen, mọi chuyện kết thúc quá nhanh, chúng ta còn chưa có cơ hội ra tay”
Cô tiếc nuối, vốn nghĩ rằng lần này sẽ còn có cơ hội ra tay.
Helen cười: “Không phải vẫn để lại ba người sao, nếu em buồn chán thì có thể chơi đùa với họ.”
Mắt Wenny sáng lên, vỗ ngực Helen: “Ý kiến hay đấy, chúng ta đi nhanh thôi.” Hai người chạm mặt Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện.
Hoàng Yến Chi nhìn vẻ mặt hưng phấn Wenny hỏi: “Hai người định đi đâu đấy?”
“Đương nhiên là đi thăm Diệp Dung rồi.
Khó khăn lắm chúng ta mới bắt được con gián đánh mãi không chết.
Nếu không ân cần thăm hỏi bà ta cho tốt thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt này sao.”
“Hai người không định đi cùng em à?”
Wenny xua tay: “Không được.
Hôm khác bọn chị sẽ đến thủ đô gặp em, em và tiểu thư Jessy này về trước đi.”
Mặt Quân Hạo Kiện vốn không biểu cảm, nghe thấy mấy chữ tiểu thư Jessy thì lập tức tối sầm, lạnh lùng nhìn lướt qua Wenny
Wenny vuốt vuốt cánh tay, “À ờ...!Tris à, bọn chị đi trước.” Nói xong liền kéo Helen rời đi.
“Benn, chúng ta cũng nên đi thôi.” Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nói, chỉ có điều Hoàng Yến Chi nghe thế nào cũng thấy lúc nói hai chữ Benn này anh như hơi nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Hoàng Yến Chi cười, nắm lấy tay anh: “Được.
Bây giờ chúng ta về nhà.”
Bọn họ không đi theo con đường như lúc đến đây mà đi đường vòng, vào biên giới từ một hướng khác.
Quân Hạo Kiện nhếch mày nhìn dáng vẻ quen cửa quen nẻo của cô, chậm rãi nói: “Trước đây em đã từng đi qua con đường này rồi à?” Anh đã đổi lại trang phục đàn ông.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Ừ, có lẽ là tám, chín năm trước, em từng đến đây thực hiện nhiệm vụ một lần, đã ở đây hai tháng.” Đi qua biên giới, hai người đã đến một trấn nhỏ.
Từ đường phố và kiến trúc có thể thấy nơi này vô cùng lạc hậu, kinh tế kém phát triển.
Hai người đi suốt đêm, lúc này trời đã dần sáng, bụng đã hơi đói, Quân Hạo Kiện gõ cửa một gia đình, người mở cửa là một phụ nữ trung niên: “Chào cô, tôi và vợ ra ngoài du lịch, không cẩn thận nên lạc đường, bây giờ mới đến được đây, trên người đã hết đồ ăn, cô có thể cho chúng cháu chút đồ ăn không?”
Người phụ nữ quan sát Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện một lượt, thấy dáng vẻ đi đường mệt mỏi của cả hai thì gật đầu: “Được, có điều trong nhà tôi chỉ có cháo trắng và bánh bao thôi.”
“Như vậy là đủ rồi, cảm ơn” Quân Hạo Kiện cảm ơn.
Người phụ nữ nhanh chóng bưng hai bát cháo và mấy cái bánh bao ra cho cô và anh.
“Hai người ăn trước đi, tôi đi trông con tôi.”
Bà đặt các thứ xuống rồi rời đi, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện nói cảm ơn rồi cầm đũa lên ăn.
Mãi đến khi ăn xong mà người phụ nữ vẫn chưa đi ra.
Hoàng Yến Chi lấy một xấp tiền giấy trong ví ra đặt lên bàn, sau đó cùng Quân Hạo Kiện rời khỏi đây.
Vất vả lắm mới ra khỏi trấn nhỏ này, lại băng qua một ngọn núi, hai người mới đến được nơi có thể ngồi xe, đi vài vòng, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện mới mua được vé máy bay về thủ đô.
Chuyến đi này của bọn họ mất gần ba ngày, đứng trước cửa nhà, Hoàng Yến Chi cảm thấy hai ba ngày này dài như cả thế kỷ.
Vừa mở cửa đã nghe thấy giọng An An bi bô tập nói trong phòng khách.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi đầy dịu dàng, vội vã đi vào.
An An trông thấy mẹ, chớp chớp mắt, sau đó mới phản ứng được, khóc to.
Tiếng khóc vang vọng khắp nhà, làm kinh động đến Quân lão gia đang nghỉ trên lầu.
Hoàng Yến Chi liền vội vàng bước lên bế con trai, hôn lên mặt cậu nhóc một cái.
An An ôm lấy cổ mẹ gào khóc, nước mắt tủi thân thi nhau rơi xuống.
Quân lão gia đi tới, thấy là hai người mới xoay người về phòng.
Hoàng Yến Chi nhẹ giọng dỗ dành con trai.
Dì Triệu nhìn thấy bọn họ đã về thì lại đi vào bếp.
Hoàng Yến Chi dỗ An An một hồi mà thằng bé vẫn ôm cổ cô khóc thút thít.
Quân Hạo Kiện không kiềm chế được nữa liền trực tiếp bế con trai qua để cậu nhóc ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng đung đưa, không lâu sau thì An An liền nín.
Cô im lặng nhìn con trai, vậy vừa rồi cô dỗ vô ích à?
“Sau này con trai khóc thì anh đến dỗ nhé.” Hoàng Yến Chi nói với giọng chua xót.
Bây giờ rốt cuộc cô đã phát hiện, đừng nhìn An An ở bên cô nhiều hơn, kể từ khi Quân Hạo Kiện quay lại quân khu, mỗi lần trở về thì rõ ràng An An đều quấn lấy anh nhiều hơn.
Quân Hạo Kiện cười khẽ: “Em đi tắm trước đi, để anh trông con cho.” An An nhìn ba, chẳng thèm nhìn mẹ một cái.
Hoàng Yến Chi đi hai bước, thấy ngay cả liếc mà con trai cũng không muốn thưởng cho cô thì hơi nhếch mày rồi xoay người đi lên tầng.
Quân Hạo Kiện cầm lấy con vịt nhỏ từ trong đống đồ chơi của An An, đây là món đồ chơi mà dạo này An An thích nhất, An An cầm nó, chỉ cần chạm nhẹ nhẹ thì con vịt sẽ kêu lên, nó vừa kêu thì An An liền hé miệng cười.
Quân Hạo Kiện thấy An An đã mọc được ba cái răng thì khẽ cau mày.
Anh đã nghe Hoàng Yến Chi nói, sau khi An An bắt đầu mọc răng thì khi uống sữa mẹ sẽ rất thích cắn.
Quân Hạo Kiện bế An An đi vào nhà bếp tìm dì Triệu.
Hỏi cặn kẽ tình hình ăn uống mấy ngày nay của con trai, biết mấy ngày qua con trai ăn uống không tồi, dù chỉ uống chút sữa bột, anh liền có suy nghĩ cho con trai cai sữa.
Hoàng Yến Chi tắm rửa xong đi xuống thì An An đã được anh bế ra ngoài..