Tất nhiên Hoàng Yến Chi sẽ không nói sự thật cho bà biết: “Mẹ, chắc là ba đã nói quá khứ của con cho mẹ biết rồi đúng không, những chuyện đó đều là sự thật, chẳng qua ba mẹ nuôi mất nên con hơi vất vả mấy năm, những chuyện này chẳng là gì cả, thật đó.”
Hiện tại chắc chắc Vũ Ân Nguyệt sẽ không tin lời giải thích này.
Nếu đơn giản như thế thì sao cô gái kia phải dùng từ liếm máu trên lưỡi dao để hình dung cuộc sống của Hoàng Yến Chi? Có điều, thấy Hoàng Yến Chi không muốn nói, bà cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Hoàng Yến Chi nhìn vẻ mặt của Vũ Ân Nguyệt là biết thật ra trong lòng bà vẫn chưa chịu từ bỏ, mà tính cách của bà được cho là dịu dàng, cũng không quật cường.
Nhưng có một số việc một khi đã nhận định thì sẽ rất khó thay đổi suy nghĩ.
Hoàng Yến Chi không về thẳng nhà mà đưa bà đến phòng khám của bác sĩ Chu.
Bà nhìn thấy cổng bệnh viện thì không chịu xuống xe: “Mẹ không sao mà Yến Chi, chúng ta về nhà đi.”
Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng nói: “Con biết mẹ không sao, nhưng đã lâu rồi chúng ta chưa ghé qua chỗ của bác sĩ Chu, xem như tới khám định kỳ, được không?”
Hiện giờ Vũ Ân Nguyệt rất khó từ chối yêu cầu của cô, cuối cùng vẫn xuống xe.
Hoàng Yến Chi đứng một mình trong hành lang, Vũ Ân Nguyệt đã đi vào phòng với bác sĩ Chu.
Cô gọi điện cho Hoàng Quang Nghị nhưng không ai bắt máy, cô bèn gọi cho Hely, bảo cô ấy đi tìm hiểu xem cô gái hôm nay đã gặp Vũ Ân Nguyệt.
Sau khi Hely nghe được tin cô gái này ấy vậy mà lại thoát khỏi tầm mắt của Hoàng Yến Chi thì lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Hoàng Yến Chi đã từng gặp cô gái này nên đương nhiên nhớ kỹ dáng dấp của cô ta.
Nhưng Hely dựa theo miêu tả của Hoàng Yến Chi đi điều tra thì lại không phát hiện bất kỳ thông tin gì của người này.
“Tris, tư liệu về cô gái này được bảo mật rất nghiêm ngặt, tường lửa rất mạnh, tạm thời tớ không phá được, cậu cho tớ chút thời gian.”
“Việc này không vội, cậu cứ từ từ làm, chú ý an toàn.” Hoàng Yến Chi căn dặn.
Hely ừm một tiếng, ánh mắt tràn đầy hứng thú.
Đã lâu rồi cô không gặp phải thách thức khó khăn thế này, hiện giờ gặp được mấy cái tường lửa mạnh như thế, lòng hiếu thắng của cô liền nổi lên.
Lúc Vũ Ân Nguyệt ra khỏi phòng khám thì đã bình tĩnh trở lại, Hoàng Yến Chi bảo bà ra xe trước chờ cô, còn cô thì ở lại hàn huyên đổi câu với bác sĩ Chu.
Biết được hiện tại tinh thần của Vũ Ân Nguyệt rất bình thường, không có vấn đề gì có mới yên lòng.
Trên đường về nhà, Vũ Ân Nguyệt không tiếp tục hỏi về quá khứ của Hoàng Yến Chi nữa, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là bà quên chuyện này.
Về đến nhà, Vũ Ân Nguyệt lập tức gọi điện cho Hoàng Quang Nghị.
Nhưng cũng giống với Hoàng Yến Chi, chẳng ai bắt máy cả, bà nhắn cho ông bảo khi nào ông đọc được tin nhắn thì gọi lại cho bà.
Đến tối Hoàng Quang Nghị mới thấy tin nhắn, thấy con gái và vợ đều gọi cho mình, dường như Vũ Ân Nguyệt lại sốt ruột nên ông bèn gọi cho bà trước.
Vũ Ân Nguyệt vẫn chưa ngủ.
Không chờ được Hoàng Quang Nghị gọi lại, bà không ngủ được.
“Ân Nguyệt, sao hôm nay vội vã tìm anh như thế, ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?” Hoàng Quang Nghị hỏi.
Vũ Ân Nguyệt im lặng một hồi, sau đó mới nói: “Quang Nghị, có thật là trước khi Yến Chi về nhà đã được gia đình nào đó nhận nuôi hay không?”
Hoàng Quang Nghị biến sắc, may mà lúc này bọn họ không đối mặt nói chuyện, nếu không với vẻ mặt này của ông rất có thể sẽ bại lộ.
“Đương nhiên là được gia đình khác nhận nuôi rồi, chẳng phải anh đã nói với em chuyện này rồi sao?”
Hoàng Quang Nghị nói bằng giọng ấm áp, không nghe ra điều gì khác thường: “Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”
“Quang Nghị, em và anh là vợ chồng nhiều năm như thế, em hy vọng anh không gạt em.”
Giọng Vũ Ân Nguyệt hơi lạnh nhạt: “Em muốn biết quá khứ thật sự của Yến Chi, chứ không phải những điều qua loa này.”
Hoàng Quang Nghị hồi hộp trong lòng: “Em đang nói linh tinh gì vậy, đó là sự thật, Ân Nguyệt, em đang nghi ngờ điều gì ư?”
Ánh mắt Vũ Ân Nguyệt sâu thẳm: “Hôm nay có người nói cho em biết cuộc sống trước đây của Yến Chi là liếm máu trên lưỡi dao, anh nói cho em biết xem, là cuộc sống ra sao mà lúc nào cũng cận kề cái chết, cả ngày làm bạn với hiểm nguy?”
“Ân Nguyệt, ai đã nói với em chuyện này?” Giọng điệu của Hoàng Quang Nghị trở nên nghiêm túc.
“Ai nói không quan trọng, quan trọng là chuyện này có thật hay không?”
Hoàng Quang Nghị phủ nhận: “Không.
Trước khi Yến Chi chưa trở về nhà họ Hoàng đã ở được nhận nuôi chuyện này anh đã xác minh nhiều lần, em quên rồi sao?”
Lúc trước, vì việc Hoàng Quang Nghị điều tra Hoàng Yến Chi mà Hoàng Minh Dạ đã suýt đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.
Và cũng vì việc này mà Hoàng Minh Dạ từ bỏ cơ hội vào quân đội, lựa chọn con đường kinh doanh mà ông luôn phản đối.
Nhiều năm qua, cũng bởi vì việc này mà quan hệ giữa Hoàng Minh Dạ và Hoàng Quang Nghị tồn tại khoảng cách.
“Quang Nghị, anh không nói thật với em, anh gạt em.”
Ánh mắt Hoàng Quang Nghị hơi tối sầm: “Ân Nguyệt, anh không gạt em, anh hỏi em, cái gọi là chân tướng mà em muốn biết là thế nào?”
Vũ Ân Nguyệt giật mình, đúng vậy, sao bà lại muốn biết sự thật rốt cuộc là gì? Yến Chi trải qua thời thơ ấu không vui vẻ chỉ chứng tỏ bọn họ không làm tròn bổn phận của bậc cha mẹ mà thôi.
Vũ Ân Nguyệt im lặng, Hoàng Quang Nghị tiếp tục nói: “Ân Nguyệt, anh không biết là ai đã nói cho em biết những chuyện này, mục đích của đối phương là gì.
Nhưng em phải biết, hiện giờ Yến Chi sống rất tốt, cho dù con bé đã từng sống thế nào đi nữa thì những chuyện đó đều đã trở thành những việc đã qua và không thể thay đổi, việc chúng ta có thể làm là đối xử với con bé tốt hơn trong tương lai, cố gắng hết sức để bù đắp cho con bé.”
“Quang Nghị, em muốn biết sự thật không phải vì nghi ngờ Yến Chi, mà em chỉ muốn biết con gái em đã âm thầm ngậm đắng nuốt cay nhường nào, anh có biết khi em biết được chuyện trong quá khứ, con gái mình từng chịu khổ từ một người xa lạ đã có tâm trạng thế nào không? Cô ta còn nói với em rằng, năm đó nguyên do mà Yến Chi bị bắt đi là bởi vì anh đã đắc tội với người ta, người ta làm vậy là vì trả thù anh.
Anh biết em đã sợ hãi thế nào khi nghe được chuyện đó không?” Giọng điệu bà rất nghẹn ngào.
Hoàng Quang Nghị không ngờ tới đến cả chuyện này mà đối phương cũng nó: “Ân Nguyệt.”
“Quang Nghị, anh không cần phải nói gì đâu, nghe em nói trước đã.
Thật ra trước khi em gọi điện, em vẫn hoài nghi lời nói của người đó, nhưng bây giờ thì em đã tin rồi.”
Hôm nay bà cứ nhớ đi nhớ lại cảnh tượng mà ngày đó Hoàng Yến Chi mất tích, đau lòng hết lần này tới lần khác, còn khiến bà nhớ lại rất nhiều chi tiết bị bà bỏ sót trước đây, mà những chi tiết này cũng đủ để chứng minh vấn đề.
“Anh đã từng nói với em rằng nhóm buôn người đó là một tổ chức, đồng thời thủ đoạn rất nhanh gọn, vậy nên năm đó mới không tìm được Yến Chi, em tin anh.
Thế nhưng anh nói cho em biết đi, lúc đó trên đường nhiều trẻ con như thế, vì sao bọn chúng chỉ chọn mỗi Yến Chi?”
Hoàng Quang Nghị không thể nói gì.
Từ lúc Hoàng Yến Chi thất lạc nhưng lại không tìm được bất kỳ dấu vết gì là ông biết ngay chuyện này đã được sắp đặt từ trước, chẳng qua năm đó ông không biết đối phương là ai, sau này tuy biết rồi nhưng cũng không dám nói.
Ông truy tìm ra căn nguyên Hoàng Yến Chi bị bắt cóc là bởi vì ông.
Đứa con gái bé bỏng của ông vốn không cần phải trải qua những chuyện đó.
Chính vì vậy mà trong lòng ông áy náy với đứa con gái này nhiều hơn bất cứ ai.
“Quang Nghị, em không hỏi anh chân tướng năm đó nữa, có một số việc em sẽ tự mình điều tra.”
“Ân Nguyệt, em nghe anh nói đã.” Hoàng Quang Nghị vội nói, nhưng bà đã cúp máy, hơn nữa còn tắt nguồn.
Một khi Vũ Ân Nguyệt đã cố chấp thì dù là Hoàng Quang Nghị cũng phải bó tay.
Sáng hôm sau, bà liền tìm người đi điều tra.
Hoàng Yến Chi vừa biết được chuyện này đã trực tiếp tới tìm bà.
Lúc cô đến thì bà đang ngồi ngẩn người trong phòng, vẻ mặt thẫn thờ, chẳng biết đang nghĩ gì.
Hoàng Yến Chi ngồi xuống bên cạnh Vũ Ân Nguyệt nhẹ giọng nói: “Mẹ, đừng điều tra nữa.”
Vũ Ân Nguyệt ngước lên nhìn cô: “Yến Chi, con đến rồi.”
“Mẹ, đừng điều tra chuyện này nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mặc kệ trước đây thế nào, bây giờ con sống rất tốt, như vậy là đủ rồi.”
“Yến Chi, mười chín năm qua mẹ đã quá ngu muội, mẹ không muốn mấy chục năm sau cũng u mê như vậy nữa.”
“Yến Chi, có lẽ mẹ hơi đơn thuần, thế nhưng mẹ không ngốc, trước kia không nghĩ ra, bây giờ xâu chuỗi vài việc lại, mẹ đã hiểu ra đôi chút rồi.”
“Mẹ, chân tướng sự việc với mẹ mà nói có thật sự quan trọng vậy không?” Hoàng Yến Chi yên lặng nhìn vào mắt bà.
Vũ Ân Nguyệt gật đầu: “Có, rất quan trọng, mẹ biết bây giờ có đi điều tra những người đó có lẽ cũng sẽ không khác gì trước đây, thế nhưng mẹ vẫn muốn thử xem.”
“Mẹ, vì sao nhất định phải biết sự thật năm đó?”
“Mẹ cũng đã tự hỏi mình tại sao lại muốn biết sự thật, tối qua mẹ mơ thấy ác mộng, cứ mơ thấy con máu me đầy người nhìn mẹ, trong mắt chứa đầy chất vấn và lên án, dường như đang hỏi mẹ vì sao năm đó không bảo vệ con cho tốt.”
Hoàng Yến Chi nắm tay bà, chỉ nghe bà nói tiếp, trong mắt bà tràn đầy khẩn cầu: “Mẹ biết, mọi người giấu mẹ là vì sợ mẹ không chịu nổi, sẽ phát điên như trước đây.
Nhưng mà bây giờ mẹ cũng sắp điên rồi.
Yến Chi, con nói cho mẹ biết sự thật năm đó đi, được không?”
Hoàng Yến Chi âm thầm nghĩ ngợi rất nhiều lần, do dự hồi lâu mới khàn giọng nói: “Được, con sẽ nói cho mẹ biết.” Nếu Diệp Dung đã ngấm ngầm muốn cho Vũ Ân Nguyệt biết thì sớm muộn gì bà cũng sẽ biết, chi bằng để cô tự mình nói.
“Mẹ, mẹ phải đồng ý với con là dù có nghe được gì cũng phải nhớ rằng những chuyện đó đều đã qua rồi, bây giờ con rất hạnh phúc.”
“Được.” Vũ Ân Nguyệt gật đầu, khi Hoàng Yến Chi kể ra sự việc mình đã trải qua cho bà biết, chỉ có điều chân tướng còn tàn khốc hơn bà nghĩ.
Hoàng Yến Chi thấy sắc mặt trắng bệch của Vũ Ân Nguyệt thì bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Từng giọt nước mắt lăn xuống gò má bà, rơi xuống mu bàn tay cô: “Mẹ”
Vũ Ân Nguyệt ôm chặt cô, ôm rất chặt: “Yến Chi, Yến Chi của mẹ, mẹ phải làm gì đây, Yến Chi của mẹ.”
Giọng bà tràn đầy đau thương và tuyệt vọng, hơi thở bỗng nhiên trở nên dồn dập.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi chợt biến, đẩy Vũ Ân Nguyệt ra, mở ngăn kéo tìm thuốc đưa cho bà: “Mẹ, mẹ uống thuốc đi.”
Vũ Ân Nguyệt uống không trôi, hiện giờ tim bà như bị người ta cầm dao đâm vào, bà cảm thấy đau đớn ngạt thở.
Bà nghĩ tới muôn vàn khả năng, chỉ không ngờ tới Hoàng Yến Chi đã từng là một sát thủ.
Chẳng trách cô gái kia nói Hoàng Yến Chi từng liếm máu trên lưỡi dao.
“Yến Chi, mẹ có lỗi với con, mẹ không bảo vệ tốt cho con, mẹ đáng chết.” Vũ Ân Nguyệt đánh mạnh vào mặt mình.
Hoàng Yến Chi liền giữ lấy tay bà: “Mẹ, mẹ đừng làm vậy.”
“Là lỗi của mẹ, sao mẹ lại muốn dẫn con ra ngoài chứ, sao lại không trông con cẩn thận, sao lại không kịp thời tới tìm con.” Vũ Ân Nguyệt cúi đầu, ánh mắt trở nên đờ đẫn, miệng cứ lẩm bẩm.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi khẽ biến, thấy dáng vẻ lúc này của Vũ Ân Nguyệt thì liền thót tim: “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi.”
Rõ ràng bây giờ Vũ Ân Nguyệt không được bình thường, Hoàng Yến Chi bỗng hối hận khi nói cho bà biết chuyện này.
Sao lại nói thật với bà làm gì chứ, bịa một lý do cho có lệ không phải được rồi sao.
Hoàng Yến Chi ảo não, nhưng vẫn nhanh tay nhét thuốc vào miệng Vũ Ân Nguyệt rồi cho bà uống nước.
Cô nắm tay bà, thì thầm bên tai: “Mẹ, hiện giờ con sống rất tốt.
Mẹ xem, bây giờ con đã kết hôn và có một gia đình hạnh phúc, có chồng yêu thương, có con trai đáng yêu, người nhà yêu thương.
Quá khứ trắc trở chẳng những không đánh gục con mà còn khiến con trở nên kiên cường hơn, ưu tú hơn, con đã có tất cả...”
Vũ Ân Nguyệt yên lặng rơi lệ, ánh mắt dần có tiêu cự, bà nhìn cô, trong mắt có đau khổ, có yêu thương, cũng có hối hận...!
“Yến Chi, Yến Chi của mẹ, mẹ có lỗi với con...” Vũ Ân Nguyệt ôm cô khóc nức nở, cô nghe tiếng khóc của bà mà thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần trút hết cảm xúc ra ngoài thì sẽ không sao.
Trong phòng, Vũ Ân Nguyệt lại im lặng, Hoàng Yến Chi ngồi cạnh bà: “Yến Chi, con ra ngoài đi, mẹ muốn yên tĩnh một mình.”
Hoàng Yến Chi không yên lòng, bây giờ tình trạng của bà rất nguy hiểm, bà mấp máy môi: “Mẹ sẽ không nghĩ quẩn đâu, chỉ muốn yên tĩnh thôi.”
Hoàng Yến Chi yên lặng nhìn Vũ Ân Nguyệt hồi lâu mới gật đầu: “Vâng, vậy con ra ngoài trước, có gì thì gọi con.”
Vũ Ân Nguyệt ngẩn ngơ một ngày một đêm.
Bà không hề ra khỏi phòng nửa bước, cũng không cho người nhà vào, đến cả Hoàng Yến Chi cũng bị chặn ngoài cửa.
Hoàng lão gia và Hoàng Minh Dạ đều hỏi cô là đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô không hé răng nửa lời.
Mãi cho đến đêm thứ ba, Vũ Ân Nguyệt vẫn không chịu ra.
Hoàng Yến Chi bèn gọi điện cho Hoàng Quang Nghị, ông tức tốc trở về.
Sau khi nghe Hoàng Yến Chi kể hết mọi chuyện, ông không nói gì mà trực tiếp nhảy vào cửa sổ phòng bà từ phòng của Hoàng Minh Dạ.
Trong phòng, Vũ Ân Nguyệt nằm yên trên giường, bà đã duy trì tư thế này gần ba ngày.
Ba ngày qua, bà chìm đắm trong suy nghĩ của mình không cách nào dứt ra được, nghĩ đi nghĩ lại tất cả mọi chuyện.
Sát thủ - từ này đối với bà vừa xa cách lại lạ lẫm, là một danh từ chỉ xuất hiện trong phim truyền hình, nhưng bây giờ danh từ ấy lại gán vào con gái bà.
Bà không hiểu rõ cuộc sống đó, cũng không thể nào hiểu rõ, nhưng lại có thể tưởng tượng được chuyện Hoàng Yến Chi vẫn còn sống để trở về bên bà là khó khăn cỡ nào.
Còn bà thì sao, sau khi Hoàng Yến Chi trở về bà đã làm gì? Bởi vì lòng bà áy náy và khiếp đảm, bởi vì không thích Hoàng Yến Chi mà hùa với người thân xa lánh cô, thậm chí còn luôn thiên vị con gái nuôi.
Phải chăng khi thấy những cảnh như thế, Hoàng Yến Chi đã từng thất vọng về mẹ mình? Vũ Ân Nguyệt nắm chặt chăn, cả người run rẩy, bà đã làm gì? Đắm chìm trong nỗi đau khổ khó mà kiềm chế, luôn cho rằng mình là người đáng thương nhất thế giới, nhưng dù thế, bà vẫn trải qua cuộc sống phu nhân nhà giàu không phải lo cơm áo, nhưng còn con gái bà thì sao? Nghĩ tới đây, bà bật khóc thành tiếng.
“Ân Nguyệt.” Hoàng Quang Nghị nhìn vợ mình khóc nức nở không kiềm chế được thì đau lòng khôn nguôi.
Vũ Ân Nguyệt nghe thấy giọng Hoàng Quang Nghị thì lập tức nín khóc, lại nằm im.
Hoàng Quang Nghị bước đến bên giường: “Ân Nguyệt, em vẫn ổn chứ?”
Vũ Ân Nguyệt không nói gì, Hoàng Quang Nghị ngồi xuống thở dài một hơi: “Tội tình gì mà bây giờ em lại tự tra tấn mình như vậy chứ, Yến Chi rất lo cho em.”
“Quang Nghị, anh đã biết từ lâu rồi đúng không?”
Vũ Ân Nguyệt mệt mỏi khàn giọng nói.
Hoàng Quang Nghị sững sờ, Vũ Ân Nguyệt ngồi dậy, yên lặng nhìn ông: “Anh nói đi, có phải anh đã biết Yến Chi đã từng phải chịu biết bao nhiêu đau khổ đúng không?”
“Quang Nghị, đã đến nước này rồi em không muốn anh tiếp tục gạt em hoặc giấu giếm em nữa.”
Hoàng Quang Nghị thở dài: “Ân Nguyệt, anh cũng mới biết gần đây thôi.”
“Tại sao lại không nói với em?”
“Không nói với em là vì muốn tốt cho em.”
“Quang Nghị, chẳng lẽ trong mắt anh em yếu đuối đến vậy sao? Một chút xíu trở ngại cũng không chịu nổi?”
“Ân Nguyệt, anh không có ý đó, sức khỏe của em luôn không tốt, anh chỉ không muốn em...”
“Anh đừng nói nữa, em hiểu ý anh, anh không muốn em làm vướng chân Yến Chi đúng không?”
“Không phải, là anh lo cho sức khỏe của em.”
“Bây giờ sức khỏe của em rất tốt, em xin anh hãy nói cho em biết chân tướng năm đó, rốt cuộc anh đã làm gì và đắc tội với ai? Tại sao bọn họ phải dùng trăm phương ngàn kế để bắt con gái em đi? Còn đưa con bé vào nơi đó.
Quang Nghị, em muốn anh nói cho em biết từ đầu chí cuối.” Vũ Ân Nguyệt nhìn Hoàng Quang Nghị bằng ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt ấy khiến trong lòng ông hoảng hốt.
“Ân Nguyệt.”
“Em chỉ muốn biết chân tướng.”.