Quản gia không vội đi triệu tập người mà về phòng của mình trước để xử lý vết thương trên lưng.
Quản gia nhìn vào gương, khắp lưng ông ta đều chằng chịt vết thương do đòn roi, tuy trông rất đáng sợ nhưng thực tế chỉ là vết thương ngoài da, tự ông bôi thuốc khử trùng là được.
Sau khi làm xong mọi chuyện, thì cả người quản gia lại đổ đầy mồ hôi.
Ông ta mặc quần áo vào, đợi vết thương bớt đau hơn mới đi triệu tập người.
Khi màn đêm buông xuống, cả biệt thự bị bao phủ trong bóng tối, nhìn từ xa như một con thú dữ mở miệng to như chậu máu.
Chỉ có phòng sách vẫn sáng đèn.
Peter đi đến, nói: “James, chuẩn bị xong rồi.
Bây giờ chúng ta xuất phát ngay sao?”
James gật đầu: “Đi thôi.”
Peter đi sau James nhìn theo bóng lưng hắn, khó hiểu nói: “James, chẳng phải anh đã sai quản gia dẫn người đi tiêu diệt người của Diệp Dung rồi à? Sao còn phải đích thân đi nữa? Anh sợ quản gia làm không xong ư?”
Ngay sau khi quản gia rời khỏi, James gọi anh ta vào phòng sách, bảo anh ta tập hợp tất cả những người còn lại, đồng thời chuẩn bị vũ khí sẵn sàng, nhưng lại không nói đi đâu, làm gì.
“Bớt nhiều lời đi.” James lạnh lùng nói.
Peter nhún vai, được rồi, anh ta đã biết trước sẽ không có được câu trả lời từ miệng James mà.
Trên tay anh ta xách theo một hộp thuốc nhỏ, chuẩn bị để đề phòng bất trắc.
Quản gia đã dẫn phân nửa số người đi, nên thật ra trong tay James không còn nhiều người có thể dùng, cũng may những người còn lại đều là cao thủ, khả năng chiến đấu rất mạnh.
“James, anh định ra nước ngoài à?” Peter thấy trực thăng đậu bên ngoài sân thì hỏi.
“Nói thừa.”
Được rồi, lại bị mắng, Peter tỏ ra mình đã quá quen với chuyện này.
Trực thăng bay lên không trung, sau đó đi về hướng Thái Bình Dương.
Peter nhìn mặt biển bao la mà khóc không ra nước mắt: “James, không phải anh muốn tôi nhảy xuống đấy chứ? Tôi sẽ chết đuối đấy.”
Tuy rằng anh ta có thể xem như là biết bơi, nhưng tuyệt đối không thể sinh tồn được trong biển lớn mênh mông như thế này.
“Anh có thể ở lại đây một mình.” James dửng dưng đáp, sau đó không chút do dự nhảy xuống.
Dù trên lưng bung ra trong màn đêm, hòa vào bóng tối, không ai có thể phát hiện ra được.
Sau James, lần lượt từng người nhảy xuống.
Cuối cùng trên trực thăng chỉ còn lại Peter.
Peter nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không dám nhảy xuống, bèn tự an ủi mình: “Quên đi, mình chỉ là một bác sĩ, không hề có sức chiến đấu, nhảy xuống cũng chỉ ngáng chân bọn họ.”
Trực thăng nhanh chóng bay khỏi nơi này.
Dù trời tối, nhưng vẫn khó đảm bảo sẽ không bị người khác phát hiện.
Trên một hòn đảo biệt lập, James nhìn bóng đêm yên tĩnh nơi này, ánh mắt hiện lên sự sắc lạnh.
Đây là hang ổ của Diệp Dung mà thời gian qua hắn đã mất rất nhiều công sức để điều tra ra.
Thể lực của Diệp Dung ở nước R đã bị Yamamoto tiêu diệt, coi như ông ta đã làm được một việc tốt.
James phất tay, đám người phía sau lập tức lẩn vào bóng đêm, biến mất trong tầm mắt hắn.
Không lâu sau, trên hòn đảo nhỏ liền vang lên tiếng súng.
Tiếng hét lớn hòa với tiếng súng, cộng thêm mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, khiến nụ cười trên khóe môi James càng tươi hơn.
Ừm, quả nhiên hắn vẫn rất thích mùi máu.
Hắn khẽ híp mắt lại, nét mặt đầy hưởng thụ.
Bỗng nhiên ánh mắt James lạnh xuống, nã một phát súng ra sau.
Phía sau liền truyền đến tiếng kêu rên, sau đó là âm thanh một vật nặng ngã xuống.
Trong toàn bộ quá trình này, hắn thậm chí còn không nhìn lấy một cái.
.
ngôn tình hay
Tiếng súng vẫn vang lên liên hồi, James nghiêng mình, núp sau một cây cổ thụ, bắn quét bốn phía, viên đạn nào cũng xuyên vào cơ thể của một người.
Đến khi tiếng súng dừng lại thì không dưới mười người đã ngã xuống xung quanh hắn.
“Lão đại, đã tiêu diệt hết người trên đảo rồi.” Một người đàn ông mặc đồ đen đi đến bên cạnh James báo cáo.
“Thiệt hại thế nào?” James lạnh lùng hỏi.
“Một phần ba.”
James híp mắt lại.
Lần này hắn dẫn theo tổng cộng hai mươi người, vậy tính ra đã chết bảy người: “Hừ, lũ vô dụng, xem ra thường ngày tôi đã đối xử quá tốt với các người rồi.”
Người đàn ông cúi đầu không dám nói gì.
Không ngờ số người Diệp Dung để lại trên đảo này lại có sức chiến đấu mạnh như vậy.
Chính vì thế mà khi bắt đầu, dưới tình huống chưa hiểu rõ vấn đề thì ba anh em của bọn họ đã thiệt mạng.
“Chắc chắn không có bất cứ ai trốn thoát chứ?” James hỏi.
“Chắc là không có.”
James lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Chắc là?”
Người đàn ông kia cúi đầu: “Trời tối quá, không dám chắc chắn.”
Ánh mắt James càng lạnh hơn.
Người đàn ông chịu đựng cái nhìn của James.
Không lâu sau, hắn dứt khoát dời mắt đi: “Đi đi.”
Mà sau khi James lên trực thăng, hòn đảo nhỏ này liền bị nổ tung, cả hòn đảo đều bị phá hủy, rồi bị nước biển nhấn chìm, cứ như chưa từng tồn tại.
“James, anh bị thương rồi.”
Trở lại trực thăng, Peter thấy quần áo James dính đầy máu, nên giật mình kêu lên.
James thờ ơ nhìn thoáng qua vết thương của mình, rồi đưa cánh tay đến trước mắt Peter, bình tĩnh nói: “Băng bó đi.”
Peter cạn lời nhìn hắn: “Anh nói xem, anh mới xuống dưới đó có một chút đã mang theo vết thương trở về, ngồi trên đây với tôi không phải tốt hơn sao.”
James nhắm mắt lại, từ chối giao tiếp với Peter.
Peter gắp đạn ra cho hắn, ngay cả thuốc tê cũng không dùng, vậy mà cả quá trình, hắn thậm chí không hề rên tiếng nào.
Peter thật sự không thể không bội phục sức chịu đựng này.
Có điều, trực thăng vừa bay đến biên giới nước Y thì di động của James liền đổ chuông.
Hắn hất hàm nói với Peter: “Nghe máy đi.”
Peter trợn mắt.
Tên này, nhờ người khác làm việc mà luôn tỏ thái độ như vậy.
Thật muốn đánh hắn.
Peter bắt máy, có điều vừa nghe, mặt anh ta liền biến sắc, đưa điện thoại cho James: “James, anh đừng kích động quá đấy.”
Hắn nhìn Peter rồi nhận điện thoại, sau đó sắc mặt lập tức sa sầm.
Đợi người đầu kia nói xong, James liền cúp máy: “Tăng tốc nhanh hơn, bay đến nghĩa trang.”
Trực thăng không thể bay thẳng đến nghĩa trang, cho nên phải dừng lại ở sân bay.
James tự lái xe đến đó.
Lúc này, trong nghĩa trang ngập mùi máu tanh, sự u ám càng nhuộm đẫm cả khu nghĩa trang.
Không biết Peter lấy đâu ra một cái đèn pin, rọi ánh sáng le lói.
Từ chút ánh sáng này, có thể nhìn thấy xác chết nằm la liệt khắp nghĩa trang, qua quần áo có thể thấy họ là những người mà quản gia dẫn đi.
“Quản gia đâu?” James lạnh giọng hỏi.
Một người đàn ông bị thương đi từ phía sau đến: “Quản gia đã chạy thoát rồi ạ.”
“Phát lệnh đuổi giết và treo thưởng cho tôi.
Ai có thể giết được kẻ phải bộ này thì sẽ được thưởng hai trăm triệu đô.” Giọng nói của James như quỷ dữ đến từ địa ngục.
Peter lập tức rùng mình, nép sang một bên, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Dáng vẻ này của James vô cùng nguy hiểm, phạm vi tấn công lớn đến mức chẳng phân biệt được bạn hay thù, tốt nhất là trốn sang một bên thì hon.
“Rõ, lão đại.” Người đàn ông theo James đi tiêu diệt hang ổ của Diệp Dung lên tiếng.
James nhìn những xác chết dưới đất, chóp mũi cứ ngửi thấy mùi máu tanh phảng phất mà cơn giận cuộn trào mãnh liệt trong ánh mắt.
Nếu bây giờ quản gia đứng trước mặt hắn thì e rằng sẽ bị băm thành trăm mảnh.
Chẳng ai ngờ tới, quản gia lại phản bội James.
Người James giao cho ông ta đã chết sạch trong lần hành động này, còn vũ khí và trang bị thì bị ông ta nuốt trọn.
Qua dấu vết ở hiện trường thì có thể thấy nhóm người này đã bị giết chết dưới tình huống không hề có sự đề phòng.
Hơn nữa vết thương đều ở sau lưng, nói cách khác, kẻ địch đã tấn công họ từ phía sau.
Nhiệm vụ lần này của quản gia là do James bất ngờ đưa ra, vậy mà đối phương lại có thể ra tay nhanh như vậy, đồng thời còn tương kế tựu kể diệt sạch người của hắn, chứng tỏ có người đã báo tin cho bọn họ, lại còn có kế hoạch từ trước.
“Lão đại, quản gia phản bội chúng ta.
Ông ta cùng một phe với Diệp Dung, đám người kia đã làm theo lệnh của ông ta.” Người còn sống duy nhất nói, thật ra hắn ta cũng bị thương rất nặng.
Peter nhìn sang James, thấy hắn không nói gì thì đi đến băng bó vết thương cho người này.
Sắc mặt của James rất khó coi.
Quản gia là người mà mẹ hắn để lại cho hắn, hắn đã chỉ định ông ta nằm vùng bên cạnh Diệp Dung, theo dõi mọi hành động của bà ta.
Lần trước sau khi bị bà ta phát hiện ra thì ông ta đã trở về bên cạnh hắn, nhưng không ngờ một người những tưởng là trung thành tận tâm với hắn như vậy lại phản bội hắn.
“Diệp Dung, bà giỏi lắm.” James rít từng chữ qua kẽ răng.
Diệp Dung thật sự rất lợi hại, lại có thể mua chuộc được người của hắn.
Chuyện này xảy ra từ khi nào? Chẳng lẽ lần trước bán đứng Diệp Dung chỉ là do quả gia cố ý? Là để ẩn náu bên cạnh hắn, tiện cho việc nghe ngóng nơi cất giữ tro cốt của ba hắn sao? Bỗng nhiên, ánh mắt James sắc lại, giật lấy cái đèn pin trong tay Peter, đi nhanh đến một nơi.
Một lúc sau, chợt nghe thấy hắn tức giật gào lên.
Mộ phần của mẹ hắn đã bị đào lên, bia mộ bị vứt chỏng chơ ở một bên.
Tuy hắn đã dời tro cốt của mẹ hắn đến nơi khác từ lâu, ở đây chỉ là một phần mộ trống, nhưng năm nào hắn cũng đến đây viếng.
Có thể nói mấy năm qua, trong lòng hắn đây chính là mộ của mẹ mình.
“Diệp Dung, tốt nhất đừng bao giờ để tôi tìm được bà, bằng không thì chuồng thú chính là mồ chôn của bà.” James lạnh lùng nhìn bia mộ giả của mẹ mình rồi xoay người rời đi.
Peter vội đuổi theo.
Trở lại biệt thự, James nói với người đàn ông áo đen: “Gọi tất cả những người đang làm nhiệm vụ bên ngoài về, bỏ hết mọi nhiệm vụ, dốc toàn lực tìm kiếm tung tích của quản gia cho tôi.”
Sắc mặt người đàn ông áo đen nghiêm túc: “Rõ, lão đại.
Bây giờ tôi sẽ đi ngay.”
“Chờ đã, mang vài người đi theo tôi.” James lạnh giọng nói.
Người đàn ông áo đen đi sau lưng James.
Peter xách hộp thuốc đuổi theo.
James đi thẳng đến biệt thự của Irene.
Đừng hỏi làm thế nào hắn biết được địa chỉ của Irene, nước Y là căn cứ điểm của hắn, thật ra hắn luôn biết rất rõ mọi hành động của đám người Irene, chỉ là không muốn quản lý bọn họ mà thôi.
Cửa lớn của biệt thự lại bị mở toang, Janes thầm than không ổn, bước nhanh hơn vào biệt thự.
Vừa vào cửa đã nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc, sau đó lại thấy Wenny và Irene đang nằm trong vũng máu.
Sàn nhà bên dưới hai người họ đã bị nhuộm thành một biển máu.
James giật mình, nhanh chóng phản ứng lại: “Peter, cứu người mau.”
Peter đi đến, đầu tiên kiểm tra hơi thở của hai người họ: “Vẫn còn chút hơi tàn, ai đó đến giúp tôi đi.”
Người đàn ông áo đen liền đi tới, hỗ trợ Peter.
James lẳng lặng đứng một bên, nhìn Peter cứu người.
Nhìn một lúc, hắn mới quan sát xung quanh, lúc này phát hiện ra còn có vài người nằm trong góc.
Đàn em hắn thấy thế thì đi tới kiểm tra, sau đó lắc đầu với hắn: “Lão đại, chết hết rồi.”
Những người này đều là người của Diệp Dung, chắc quản gia đã dẫn đến.
Đối diện chỗ chúng nằm có một bậc thang dẫn xuống tầng hầm, một mình James đi vào đó.
Một đàn em thấy thế cũng vội theo sau.
Ai biết được bây giờ trong ngôi biệt thự này có còn nguy hiểm gì không.
Phía dưới là một phòng thí nghiệm được trang bị vô cùng đầy đủ, các loại thiết bị bay khắp nơi, còn có các mẫu thí nghiệm và đủ loại thuốc: “Thông báo với Peter, bảo anh ta đưa người đến đây cứu chữa đi.”
“Vâng, lão đại.”
James quan sát cẩn thận khắp căn phòng thí nghiệm này, thấy dưới mặt đất trong một gian phòng đầy vết máu, bên trong không có ai, suy nghĩ một lúc thì biết chắc đây là nơi giam giữ Diệp Dung.
Có điều bây giờ không thấy bà ta, không biết là đã chết hay được quản gia cứu đi? Điều này James không tài nào đoán ra được.
Peter nhanh chóng đưa Wenny và Irene vào, thấy trang bị ở đây cũng không kịp xúc động, lập tức đưa người vào phòng giải phẫu.
Có những thứ này thì anh ta chắc chắn sẽ cứu được hai người họ.
Wenny bị thương nặng hơn Irene rất nhiều, viên đạn bắn xuyên qua ngực cô, cách tim cô chỉ vài centimet.
Còn vết thương chí mạng của Irene là ở bụng, chỉ cần cầm máu lại thì tạm thời có thể cầm cự được một thời gian, mà khoảng thời gian đó có thể đủ để Peter cứu mạng Wenny.
Chỉ có một mình Peter, còn những người khác không giúp được gì, vì vậy anh ta chỉ có thể tự làm hết mọi việc.
May mà trước đây Irene đã tốn rất nhiều tiền của để xây sửa căn phòng thí nghiệm này, nên trong phòng có đủ mọi thiết bị, rất tiện cho anh ta.
James kiểm tra khắp mọi ngóc ngách của ngôi biệt thự, ngoài phòng thí nghiệm và phòng khách ra thì những nơi khác đều rất sạch sẽ ngăn nắp.
Chắc là khi quản gia cứu người thì vô tình bị Irene và Wenny phát hiện, sau đó hai bên đã hỗn chiến ở phòng khách.
Mười mấy tiếng sau, Peter mới ra khỏi phòng phẫu thuật.
James bèn hỏi: “Hai người họ thế nào rồi?”
“Người đàn ông thì không sao, vài hôm nữa sẽ tỉnh lại thôi.
Nhưng còn cô gái thì giữ được cái mạng đã là may rồi.
Sau này có thể tỉnh lại được hay không còn phải xem bản thân cô ta, nếu ý chí sinh tồn của cô ta đủ mạnh thì có thể sẽ tỉnh lại.”
James lạnh lùng nhìn anh ta, hiển nhiên rất không hài lòng với câu trả lời này.
“James, tôi chỉ là một người bình thường, không phải Thượng đế.
Tôi đã dùng hết sức của mình để cứu bọn họ rồi.”
James cũng biết Peter đã cố hết sức nên không nói gì nữa mà lại chỉ vào một dãy dung dịch trong phòng thí nghiệm: “Xem trong số đó có thế nào là thí nghiệm về virus lạ không.”
Peter nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy một dãy chất lỏng đủ màu, khoảng hơn hai mươi loại dung dịch.
Ánh mắt anh ta sáng lên, mọi mệt mỏi trong người cứ như tan biến hết.
Peter vội đi tới, cầm một ống lên quan sát: “Ha ha, quá tuyệt.”
Anh ta lại nhìn từng ống một, càng nhìn ánh mắt càng sáng lên: “Ôi, trời ơi, James, người đàn ông này tên là gì vậy, anh ta đúng là một thiên tài mà, đã nghiên cứu ra được những thứ tôi không nghiên cứu được.
Chẳng những thế mà kết quả còn vô cùng hoàn hảo.”
Mặt mày Peter vô cùng hưng phấn, cứ cầm từng ông dung dịch lên nhìn, ánh mắt sáng rực, như thể thứ anh ta nhìn thấy không phải là dung dịch mà là vàng bạc châu báu vô giá.
“Ôi, trời ơi, thì ra loại tế bào này còn có thể phân tách ra bằng cách này.”
Peter tiện tay cầm lấy cái laptop ở bên cạnh xem, lục lọi một lúc, rồi sau đó ôm nó không nỡ buông tay, cứ như tìm thấy báu vật.
Vẻ mặt Peter đột nhiên thay đổi: “A? Cái này không đúng.”
James nhìn sang anh ta: “Thế nào?”
“Ở đây còn thiếu vài loại dung dịch.”
Peter cau mày rồi bỗng nhiên vỗ trán: “Nguy rồi, James, thuốc trị virus bị người khác lấy đi rồi.”
James biến sắc: “Không phải anh nói virus này không có thuốc trị sao?”
“Vốn là vậy, nhưng người này đã nghiên cứu ra được.
Nếu tôi đoán không lầm, thì chắc anh ta vừa nghiên cứu ra được thuốc trị mấy ngày trước.
Anh xem chỗ này đi, loại thuốc đó hẳn là được đặt ở đây, nhưng bây giờ đã biến mất rồi.”
Sắc mặt của James cực kỳ khó coi..