Quân Hạo Kiện ném một tập tài liệu ra trước mặt James: “Đây là danh sách những ông trùm có quan hệ với Diệp Dung mà tôi có, anh xem giải quyết được mấy tên, đừng để họ gây ra phiền phức.”
Vì danh sách này, Quân Hạo Kiện phải hao tâm tổn trí, có thể nói là đã vận dụng hết mọi quan hệ anh có, thậm chí còn nợ không ít nhân tình.
James cầm tập tài liệu lên xem, ánh mắt cũng dần trở nên nghiêm túc, trên danh sách có vài cái tên anh đã tra được, cũng có một phần anh chưa tra ra.
“Ký hiệu màu đen là những người có quan hệ bình thường với Diệp Dung, còn ký hiệu màu đỏ là những người có quan hệ thân thiết với bà ta.”
Quân Hạo Kiện thản nhiên nói, thật ra trên đó có rất nhiều cái tên, nhưng những người thật sự có quan hệ tốt với bà ta chẳng được bao nhiêu.
Trong số đó, người có quan hệ tốt nhất chính là tên Yamamoto mà lần trước còn bị bọn họ phá hoại.
James chỉ vào một cái tên: “Anh đánh dấu quan trọng vào cái tên Yamamoto này là có ý gì?”
“Yamamoto vẫn luôn hợp tác mật thiết với Diệp Dung, tuy lần trước bị chúng tôi chen vào phá hoại, nhưng chỉ cần có lợi ích, họ vẫn có thể liên minh thêm lần nữa.
Thế nên tôi nghĩ, trước khi Yamamoto và Diệp Dung quay lại hợp tác với nhau thì chúng ta nên giải quyết Yamamoto.”
James trầm ngâm, đây đúng là biện pháp tốt.
Không tìm được Diệp Dung nhưng Yamamoto vẫn ở đó: “Quân Hạo Kiện, xem ra anh cũng không vô dụng như tôi tưởng.
Những người có mối quan hệ bình thường này cứ giao cho tôi đi, tôi đảm bảo họ sẽ giữ thái độ trung lập, không nhúng tay vào chuyện giữa chúng ta và Diệp Dung.”
Tuy mấy năm nay hắn ít hoạt động, nhưng không có nghĩa là địa vị của hắn sẽ xuống dốc.
Rất nhiều người vẫn phải nể mặt mũi hắn.
Quân Hạo Kiện đưa danh sách này cho James cũng có ý đó.
Dù sao so với việc dựa vào sức một người thì vẫn có hạn, phải lợi dụng nguồn lực mình có một cách hợp lý mới đúng.
Sau vài lần thất bại, trợ thủ trong tay Diệp Dung bây giờ thật ra đã ít đến đáng thương.
Trừ nhóm người bị quản gia mang đi, đám còn lại chẳng còn liên quan gì nữa.
Chỉ cần bảo đám bọn họ không vươn tay ra giúp Diệp Dung thì lực uy hiếp của bà ta đối với Hoàng Yến Chi sẽ giảm bớt một phần.
Điều Quân Hạo Kiện muốn làm là tìm nơi Cẩn Mai bị nhốt và cứu cô ra.
Chỉ cần trong tay Diệp Dung không có con tin kiềm chế Hoàng Yến Chi thì cô có thể mạnh tay hành động.
James không biết tính toán của Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện, còn tưởng hai vợ chồng nhà này đã bàn bạc tốt, ai ngờ đâu hai người họ hành động riêng.
Còn trong suy nghĩ của hắn thì chẳng cần cứu Cẩn Mai kia làm gì.
Với hắn, bất kể cái gì làm liên lụy đến Hoàng Yến Chi đều đáng chết, đặc biệt là Cẩn Mai bây giờ.
Nếu bây giờ Cẩn Mai xuất hiện trước mặt James, không chừng hắn sẽ ra tay khử cô luôn.
“Anh có tin tức gì thì hãy báo cho tôi, tôi đi trước.”
Quân Hạo Kiện đứng lên, anh và James chẳng phải bạn bè gì.
Lần này anh rời khỏi quân ngũ, bên người không có ai để dùng, hợp tác với James là hành động bất đắc dĩ.
Tuy lập trường trái ngược, thậm chí lần trước James và KING hợp tác với nhau còn suýt chút lấy mạng anh, nhưng chỉ cần Hoàng Yến Chi được bình an vô sợ, anh bằng lòng tạm thời quên đi thân phận quân nhân của mình, quên đi ân oán trong quá khứ mà cùng liên thủ hợp tác với James.
James nhìn bản danh sách trong tay, mãi lâu sau mới lấy điện thoại gọi điện cho từng người trên đó.
Thật ra trong danh sách có rất nhiều người thành lập quan hệ đồng lứa với cha hắn.
Nếu bàn về tư cách, hắn mới là người thân thiết với họ hơn.
Chỉ là nỗi hận mấy năm nay của hắn với cha đã khiến hắn cố tình coi nhẹ những mối quan hệ ấy, sau đó dần quên mất.
Ai nghĩ tới Diệp Dung vẫn duy trì liên lạc với họ.
Quân Hạo Kiện bước đi trên con đường ở thành phố xa lạ, nhìn người xe qua lại bên cạnh, nỗi bồn chồn trong anh ngày càng lớn.
Anh không biết cô đã đi đâu cũng không liên lạc được với cô, điều duy nhất có thể xác định là bây giờ cô vẫn an toàn.
Nhưng sự an toàn này kéo dài được bao lâu thì anh không thể nắm chắc được.
Cuối cùng tin tức Mị xuất hiện đã truyền khắp, rất nhiều người đang tìm cô ấy, trong đó bao gồm cả Diệp Dung đang ngủ đông.
Mà giây phút này, trong một toà biệt thự ở nước Y, Diệp Dung đang nghe quản gia báo cáo lại tin tức trong mấy ngày gần đây.
“Mị xuất hiện?” Diệp Dung lẩm bẩm, tiếng nói nghẹn ngào, dây thanh quản của bà ta đã bị phá huỷ, còn nói được đã là kỳ tích rồi.
Quản gia cúi đầu, không dám nhìn dáng vẻ của Diệp Dung lúc này.
Bây giờ, bà ta trông như một bộ xương bọc da người, trên người không còn chút thịt nào, trông cực kỳ đáng sợ.
“Đúng vậy thưa phu nhân.
Kate đã chết trong tay cô ta, giờ tin tức này đã lan truyền rộng rãi rồi.” Quản gia cung kính trả lời, khoé mắt liếc thấy bàn tay khô gầy như cây củi của Diệp Dung đặt trên ngực, trong mắt ông thoáng qua chút đau lòng, nhưng thoắt cái đã biến mất.
“Để dụ tôi ra mặt, Hoàng Yến Chi cũng cố gắng thật đấy.” Diệp Dung cười nhẹ, trong tiếng cười lại có ý trào phúng.
“Phu nhân, có cần tôi công bố thân phận của cô ta ra ngoài không?”
“Ông tìm được tro cốt của Carl rồi à?” Diệp Dung dửng dưng hỏi lại.
Quản gia lập tức hiểu: “Phu nhân, do chúng tôi vô dụng.”
“Nếu tự biết mình vô dụng thì tìm nhanh lên, đừng để tôi nhắc đi nhắc lại rằng các người vô dụng đến mức nào.”
“Dạ thưa phu nhân.”
Quản gia bước được hai bước chợt dừng lại: “Phu nhân, bà phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt.
Kẻ thù chưa chết, nếu bà không giữ mình mạnh khoẻ thì chỉ khiến người thân khóc kẻ thù cười mà thôi.”
Diệp Dung ngẩn ra, người thân khóc kẻ thù cười? Giờ bà ta vẫn còn người thân sao? Bà nhìn cánh tay không còn ra hình người của mình, cười trào phúng.
Vốn tưởng rằng sau khi Carl chết, bà ta mới là người thân nhất của James, mà chính bà ta cũng coi James như người thân duy nhất của mình nên lúc trước mới tốn bao công sức cứu hắn.
Kết quả thì sao, hắn lại vì một người phụ nữ mà đối đầu với bà khắp nơi, bây giờ còn trăm phương nghìn kế muốn giết bà ta.
Có thể nói, bà ta ra nông nỗi này phải kể đến công lao của James.
“Xin lỗi Carl, em không tha thứ cho James được.
Hơn hai mươi năm, nó vẫn không cho em gặp anh, thậm chí còn muốn giết em.
Carl, lòng em đau lắm, em coi nó như thân nhân mà nương tựa vào, nhưng nó lại đối xử với em như vậy chỉ vì con gái của kẻ thù.
Carl, đừng trách em, kiếp sau nhé, kiếp sau em đến cho anh một đứa con được không?” Diệp Dung thì thào với không khí, nét mặt đau khổ.
Bà ta ôm chặt khung ảnh trong lòng, dán chặt vào tim: “Carl, hiện giờ em không muốn gặp anh nữa, em xấu xí lắm, đến chính em còn không muốn nhìn thấy mình.
Em sợ lúc anh nhìn thấy sẽ không yêu em nữa.
Anh phải đồng ý với em, dù nhìn thấy em bây giờ cũng không được ghét bỏ.
Nếu anh ghét, cũng không được cười.
Kiếp sau, chắc chắn em sẽ thật xinh đẹp, sau đó gặp anh thật sớm, lấy anh, sinh con dưỡng cái cho anh.
Đời này không thể sinh cho anh một đứa con là điều tiếc nuối lớn nhất của em.” Bà ta muốn đứng lên, nhưng chân tay đều bị đánh gãy.
Tuy quản gia biết nối xương, nhưng với thương thể như vậy cũng đành bất lực.
Bây giờ bà ta chỉ có thể hoạt động trên xe lăn.
“Đẩy tôi ra ngoài phơi nắng.” Diệp Dung nói với tên vệ sĩ đang đứng yên như tượng ở góc tường.
Vệ sĩ bước tới đẩy Diệp Dung đi ra ngoài, anh ta không đẩy bà ta đi xa mà chỉ đi dạo loanh quanh trong khuôn viên biệt thự.
Diệp Dung nhìn một vườn đầy hoa tươi, hậm hực trong lòng cũng chẳng bớt đi chút nào.
“A a a a a, có yêu quái, mẹ ơi, cứu con.” Đột nhiên, có tiếng trẻ con hét chói tai cắt ngang chân trời, cũng đâm vào tai Diệp Dung.
Bà ta quay lại nhìn về nơi phát ra âm thanh, nơi đó có một đứa bé trai đang ngồi dưới đất, hai tay chống hai bên người, hoảng sợ nhìn bà ta, hai tiếng yêu quái kia rõ ràng đang nói bà ta.
Hai mắt Diệp Dung tối sầm lại, hơi thở trên người càng thêm u ám, đứa bé kia sợ tới mức khóc thét.
Mẹ đứa bé nghe thấy tiếng con mình khóc, vội mở cửa biệt thự chạy ra, ôm con mình vào lòng.
Người phụ nữ đang định nói Diệp Dung vài câu, nhưng sau khi thấy rõ bộ dạng của bà ta cùng với tên vệ sĩ sau lưng thì lập tức nuốt lời bên miệng xuống.
“Xin lỗi phu nhân, con tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, đã quấy rầy bà rồi.
Thật sự xin lỗi, giờ tôi dẫn nó đi đây.” Người phụ nữ kia ôm con vội vàng chạy mất.
Diệp Dung lạnh lùng liếc hai mẹ con kia, đúng lúc bé trai kia mở mắt, nó sợ quá lại nhắm tịt mắt.
Diệp Dung nhìn hoa tươi rơi đầy đất, thằng nhóc kia bò từ lỗ chó gần đó chui vào đây: “Nhổ hết chỗ hoa trong vườn đi cho tôi, lấp cả cái lỗ chó kia đi nữa.”
Những bông hoa tươi này đẹp đến vậy, chỉ càng tôn thêm sự xấu xí của bà ta mà thôi.
“Vâng, thưa phu nhân.” Vệ sĩ đáp lời.
“Trở về thôi.” Diệp Dung lạnh giọng
“Liên hệ với ngài Yamamoto cho tôi, tôi cần nói chuyện với ông ta.” Lời này là nói với quản gia đang bước tới.
Quản gia định đưa tay ra đẩy xe giúp Diệp Dung lập tức thu tay lại: “Thưa phu nhân, hiện tại ngài Yamamoto đang hiểu lầm chúng ta, chỉ sợ ông ấy sẽ không chịu gặp mặt.”
Những lời này đều là thật, lúc ở nước R người của họ đều chết trong tay Yamamoto.
“Quản gia, chút hiểu lầm như vậy nên làm thế nào để loại bỏ mà cũng cần tôi dạy ông à?” Diệp Dung trầm mặc.
Ánh mắt quản gia thay đổi: “Phu nhân, bây giờ tôi sẽ lập tức đi ngay.”
Diệp Dung xua xua tay như đang đuổi ruồi bọ.
Yamamoto nhận được cuộc gọi của Diệp Dung, lập tức cúp điện thoại.
Lần trước bà ta muốn hợp tác với Ryan để giết ông ta, giờ còn dám hẹn gặp, cho rằng ông ta không có cách đối phó với bà ta chắc.
Bị từ chối, quản gia cũng không thấy ngạc nhiên, dù là ai cũng không dễ dàng bỏ qua chuyện đó.
Nhưng việc lần trước đúng là hiểu lầm.
Ông ta vẫn tiếp tục gọi điện cho Yamamoto, gọi thêm vài cuộc, Yamamoto liền tắt máy.
Quản gia cũng hết cách, ông ta không muốn nhận điện thoại thì có muốn làm gì cũng bằng thừa.
Ở nước R, Yamamoto nhìn cô gái phía đối diện: “Cô nói xem Diệp Dung muốn gì?”
Trong tay cô gái cầm một quân cờ, đặt lên bàn cờ: “Ngài Yamamoto, ông thông minh như vậy, sao lại không đoán ra Diệp Dung muốn gì chứ?”
“Tôi biết, nhưng bà ta dựa vào đâu mà cho rằng gài bẫy tôi khiến tôi tổn thất trầm trọng mà vẫn giơ tay ra giúp bà ta chứ?” Điểm này làm Yamamoto khó hiểu.
“Đơn giản là vì lợi ích, trên đời này chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, chứ không có bạn bè hay kẻ thù nào là vĩnh viễn cả.
Những lời này ngài Yamamoto phải hiểu rõ hơn tôi chứ?” Trên khoé môi cô gái treo lên ý cười, rõ ràng cô đang trào phúng Yamamoto, nhưng ông ta lại không hề tức giận.
“Tần Hinh, cô nói vậy làm tôi đau lòng, rõ ràng chúng ta là bạn bè hợp tác lâu năm mà.”
Yamamoto cười cười, trong mắt mang theo chút bất đắc dĩ như đang nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh.
Ánh mắt Tần Hinh loé lên: “Ngài Yamamoto, ông nhìn đi.”
Yamamoto nhìn về phía bàn cờ, nhăn mày lại, buông quân cờ xuống, giọng vui đùa: “Cô lại thắng rồi.
Tần Hinh, lần nào chơi cờ với cô tôi cũng thua cả, nhưng vẫn cứ muốn chơi với cô.
Cô nói xem có phải tôi thích bị ngược không?”
Tần Hinh mỉm cười, đổi đề tài: “Có tin tức truyền đến, Mị xuất hiện rồi, ông thấy sao?”
Nghe đến tên Mị, trong mắt Yamamoto loé lên tia sát khí: “Tất nhiên phải mau tới xem cô ta là người hay quỷ.
Lúc trước cô ta giết em trai tôi, dù thế nào thì vẫn sẽ đòi lại món nợ này.”
Tần Hinh bày ra vẻ mặt quả nhiên là thể: “Ngài Yamamoto, tôi mong ông đừng tham dự vào chuyện này.” Cô nói một cách nghiêm túc.
Yamamoto khó hiểu nhìn cô: “Tần Hinh, cô nói vậy là có ý gì?”
“Tôi hoài nghi Mị này không phải là Mị lúc trước.
Ông nghĩ mà xem, Mị đã biến mất tám, chín năm nay rồi, vì sao lại đột nhiên lại xuất hiện, mà xuất hiện thì cứ xuất hiện thôi, cần gì phải khiến tất cả mọi người đều biết, chuyện này chẳng lẽ không kỳ lạ sao?”
Nghe Tần Hinh nói vậy, Yamamoto cũng cảm thấy việc này kỳ lạ: “Cô nói tiếp đi.”
“Tôi nghi có người muốn lợi dụng tên Mị để quật khởi, hoặc có người muốn bố trí một ván cờ.” Tần Hinh chậm rãi nói.
Yamamoto nhíu mày suy nghĩ lời cô nói: “Vậy ý cô là bất kể Mị này có mục tiêu gì, đều là giả?”
“Đúng.”
“Nhưng mà, trên thế giới này người có thể đến không ai biết không ai hay giống như Mị thì không có mấy người.
Tôi nghe được tin, lúc Kate bị giết, người ở phòng điều khiển và vệ sĩ mà ông ta thuê không hề phát hiện ra.”
Yamamoto vẫn hoài nghi trong lòng.
“Vậy ông thấy thân thủ của tôi thế nào, nếu giả trang thành Mị có được không?”
Yamamoto sửng sốt, sau đó cười: “Đúng rồi, nếu là cô thì cũng làm được.”
“Thế nên tôi đoán có lẽ Diệp Dung muốn lấy tin tức của Mị để đổi lấy việc ông ra tay, lần trước bà ta cũng làm y như vậy?” Tần Hinh uống một ngụm trà rồi nói.
Yamamoto hừ lạnh một tiếng: “Diệp Dung coi tôi là thằng ngốc chắc?”
“Bất kể là phương pháp gì, cứ dùng tốt là được.
Ông muốn tìm Mị báo thù, đây chính là điểm tốt nhất mà bà ta có thể lợi dụng.”
“Tần Hinh, may mà có cô thông minh.
Cô nói đúng, người đàn bà Diệp Dung này đúng là khiến người khác ghê tởm, cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
Tần Hinh cười nhạt: “Chúng ta là bạn mà, nhắc nhở là điều nên làm thôi.”
Khoé miệng Tần Hinh nhẹ cong: “Ngài Yamamoto, tất nhiên Diệp Dung vẫn sẽ tìm đến ông, người phụ nữ này chưa đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, ông...”
“Nếu bà ta tìm thì tôi cứ lấy lý do kia từ chối thôi, chỉ cần tôi không thèm để ý tới là được.
Còn cô đấy, lần này tính ở đây bao lâu?”
“Đi ngay đây, ông biết tính tôi rồi đấy, tôi không ở yên một chỗ được.” Tần Hinh nói.
Yamamoto tiếc nuối: “Vậy thì tiếc quá, lần nào cô cũng vội vội vàng vàng, làm tôi muốn chiêu đãi cô thật tốt cũng không được.
Tần Hinh, như vậy có vẻ người làm chủ nhân là tôi đây không nhiệt tình cho lắm.”
Tần Hinh cười: “Lần sau sẽ có cơ hội, lần này chỉ tiện đường qua đây thôi, cũng tiện qua thăm ông.
Được rồi, cũng đến lúc rồi, tôi phải đi đây.”
Yamamoto ngẩn ra: “Lần này phải đi gấp thế sao?”
“Ừ, tôi có một số việc cần phải đi xử lý.”
Tần Hinh đứng lên: “Lần sau nhất định tôi sẽ tìm đến chỗ ông, lúc đó phải ăn vạ ông nhiều ngày không đi đó.”
Yamamoto cười sang sảng: “Ha ha ha, tôi mong còn không được, hoan nghênh cô tới.”
Tần Hinh vẫy tay, bước đi ung dung, sau khi cô ra khỏi cổng chính nhà Yamamoto, nụ cười trên mặt cô liền biến mất..