Trực giác nói cho cô biết, người bên trong là Cẩn Mai.
Cô không tùy tiện đi vào mà từ từ mở cửa phòng ra, nhìn thoáng qua bên trong.
Đây đúng là phòng chứa đồ, bên trong chất đầy đồ linh tinh.
Trong góc phòng, một bóng người ngồi co ro lại.
Trên bầu trời chiếu xuống một tia chớp, cô thấy rõ bóng người kia, thật sự là Cẩn Mai.
Trong nháy mắt đó, cô thấy Cẩn Mai cuộn mình lại, toàn thân lạnh run làm ổ trong góc, tiếng nức nở yếu ớt cô vừa nghe chính là tiếng của cô ấy.
Lòng Hoàng Yến Chi đau xót, cô bước nhanh đi về phía Cẩn Mai.
Cảm giác có người tới gần, cô ấy đứng lên hét chói tai.
May mà lúc này bầu trời vang lên một tiếng sấm vang dội, vừa vặn át đi tiếng hét ấy, không làm kinh động đến những người khác, nếu không thì động tĩnh vừa rồi hoàn toàn có thể kinh động phần lớn người trong biệt thự.
Sắc mặt Hoàng Yến Chi chợt biến, cô vội vàng bịt miệng Cẩn Mai.
Cẩn Mai bắt đầu giãy giụa dữ dội, Hoàng Yến Chi ôm chặt Cẩn Mai, nói bên tai cô ấy: “Tiểu Mai, là chị, chị là Hoàng Yến Chi.”
Cẩn Mai làm ngơ lời nói của Hoàng Yến Chi mà ra sức vùng vẫy.
Hoàng Yến Chi nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ấy, lòng chợt chìm xuống đáy vực.
Cô ấy bỗng nhiên quay sang cắn tay cô, cô đau đến nhíu mày nhưng lại không đẩy Cẩn Mai ra, mà còn ôm chặt cô ấy vào lòng, liên tục gọi tên cô ấy: “Cẩn Mai, là chị, chị là Hoàng Yến Chi, chị tới cứu em đây.”
Hoàng Yến Chi cảm nhận được tay mình đã chảy máu, có lẽ mùi máu tươi kích thích Cẩn Mai, làm cô ấy buông tay cô ra rồi hét lên, cô vội che miệng cô ấy lại: “Tiểu Mai, đừng hét.
Chị đưa em về nhà, em ngoan một chút được không?”
Cẩn Mai vẫn giãy giụa, bây giờ cô ấy không còn lý trí, chỉ một mực giãy giụa.
Thấy thời gian dần trôi qua, chỉ cần sơ ý một chút là động tĩnh nơi đây sẽ thu hút người khác tới, Hoàng Yến Chi rơi vào đường cùng, đành phải đánh ngất Cẩn Mai.
Cẩn Mai ngã vào lòng Hoàng Yến Chi.
Cô mượn ánh sáng tia chớp nhìn lướt qua cả người Cẩn Mai, ngoại trừ quần áo hơi nhăn thì trên người không có vết thương khác, không biết Diệp Dung đã làm gì mà Cẩn Mai nhớ lại quá khứ rồi lại nổi điên.
“Tiểu Mai, xin lỗi.” Giọng Hoàng Yến Chi hơi nghẹn ngào.
Cẩn Mai tựa đầu lên vai cô, giống như đang ngủ.
Hoàng Yến Chi cõng Cẩn Mai trên lưng, dùng dây thừng buộc chặt cô ấy lại.
Dây thừng là cô cố ý mang tới, không ngờ bây giờ lại dùng đến.
Căn phòng chứa đồ này không có cửa sổ, đường ra duy nhất là cửa chính.
Hoàng Yến Chi vừa ra ngoài liền đụng phải người hầu gái rời giường đến nhà bếp rót nước uống.
Người hầu gái thấy có người đột nhiên xuất hiện trong phòng khách, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó trừng mắt to mắt nhỏ với Hoàng Yến Chi, cuối cùng cũng kịp phản ứng, há miệng muốn hét to lên.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi phát lạnh, ánh dao sắc bén lóe lên bay ra ngoài, cắt ngang tiếng hát của người hầu gái, hòa lẫn trong tiếng mưa rơi, biến mất trong bóng đêm.
Thi thể hầu gái ngã trên mặt đất, máu loang ra sàn nhà.
Sắc mặt Hoàng Yến Chi không đổi, rút dao ra đi về hướng nhà bếp.
Vừa rồi, lúc cô đến nhà bếp thì phát hiện nhà bếp nằm ở phía đối diện vách núi.
Cô xoay người từ cửa sổ phòng bếp đi ra ngoài.
Vì cõng Cẩn Mai nên động tác của cô không nhanh nhẹn như lúc tới, sơ ý làm rơi chén đĩa thủy tinh trên bàn xuống mặt đất, tiếng vỡ giòn giã đánh thức một số người không hề ngủ như chết.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi hơi đổi, cô nhanh chóng đi đến vách núi, chỉ có điều leo lên vách núi đã không dễ, mà muốn an toàn xuống vách núi càng khó, nhất là trong tình huống mang theo một người.
“Có người xông vào!”
Trong biệt thự, có người rời giường kiểm tra động tĩnh, thấy thi thể người hầu gái trong phòng khách thì lập tức hô lên, đánh thức tất cả mọi người.
Quản gia nhanh chóng xoay người xuống giường, chạy ra khỏi phòng.
Trong nháy mắt, biệt thự sáng đèn, hai tên canh phòng ở cửa chính vọt vào.
“Quản gia, không nhìn thấy người xông vào.” Quản gia nhìn về phía nhà bếp
“Phía sau vách núi.” Thấy biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Helen và Hwly liền biết Hoàng Yến Chi đã bị phát hiện, Helen không chút do dự nhận cò súng bắn chết hai người giữ cửa.
Tiếng súng trong đêm tối đặc biệt rõ ràng, mọi người vừa nghe thì lập tức chạy về phía cửa chính.
Helen bắn hai phát súng thì tạm dừng, mục đích của anh là hấp dẫn tầm mắt bọn chúng và hỏa lực của đám người đó để Hoàng Yến Chi có thời gian rút lui.
Hoàng Yến Chi cũng nghe thấy tiếng súng, cô biết Helen đã bắt đầu hành động.
Nhìn quanh bốn phía, lúc này đã là hơn năm giờ sáng, sắp tới sáu giờ, mặc dù trời đổ mưa to nhưng chân trời đã bắt đầu hửng sáng, tầm mắt không mờ mịt làm cho cô nhìn rõ tình hình xung quanh.
Cô vừa leo lên vách núi trơn trượt, cách nơi này khoảng chừng năm mươi mét có sợi dây leo trên vách đá.
Trong mắt Hoàng Yến Chi ánh lên vẻ vui mừng, cô chạy về hướng đó, dưới chân bỗng nhiên rơi xuống một viên đạn, cô quay đầu lại liền thấy quản gia mang người nổ súng về phía cô.
Hoàng Yến Chi xoay người lại, hai tay cầm hai khẩu súng bắn về phía quản gia.
Nghe tiếng súng, Hely vốn đang hấp dẫn một phần hỏa lực nhanh chóng chạy về hướng này.
Hoàng Yến Chi không mang nhiều đạn, cô phải đến bảo vệ cô ấy.
Helen bắn súng rất chuẩn, một người một súng, một viên đạn một mục tiêu.
Vì công kích tầm xa nên người của đối phương rất khó xác định được chính xác vị trí của anh, trong thời gian ngắn bọn họ không thể làm gì được anh.
Hơn nữa, vị trí của Helen cũng không cố định, cho người ta cảm giác anh là một tay súng bắn tỉa ẩn trong bóng tối.
Người cầm đầu bên này không phải quản gia, người đó thấy vậy thì không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Hoàng Yến Chi thấy đã bị phát hiện, tất nhiên sẽ không trốn tránh nữa.
Hai bên nổ súng rất dữ dội, quản gia thấy thế thì ngắm bắn một phát hướng đến Cẩn Mai ở sau lưng Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi nghe tiếng xé gió sau lưng, theo bản năng xoay người khom lưng, viên đạn bay vượt qua vai cô, trên da truyền đến cảm giác nóng hực, nơi đó đã bị trầy da.
Hoàng Yến Chi không kiểm tra vết thương mà xoay người chạy về phía rừng cây.
Một bên biệt thự là khu rừng, bên còn lại là biển sâu.
Nếu nghỉ phép thì đây là một nơi có cảnh cực tốt.
Đã bị phát hiện, tính nguy hiểm của việc nhảy xuống vách núi càng thêm lớn.
Nếu lúc cô ở giữa không trung, đám người quản gia cắt đứt dây thừng thì cô và Cẩn Mai chỉ có thể chôn mình trong biển sâu.
Bởi vậy, cô chạy vào trong rừng, may ra còn có chút hy vọng sống.
Đạn rơi bên chân, nước mưa xối xả lên mặt, trên lưng cũng một người, tình hình hiện giờ hỏng bét.
Hoàng Yến Chi vừa chạy trốn vừa liên lạc với đám Hely, lập tức thay đổi kế hoạch tác chiến, rút vào rừng cây, chạy ra khỏi nơi này trước rồi tính sau.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Quân Hạo Kiện và James đang chạy tới biệt thự cạnh biển.
Quân Hạo Kiện lái xe với tốc độ xé gió chỉ thấy bóng chứ không thấy xe.
Peter nếu không thắt dây an toàn thì chắc đã bay thẳng ra ngoài rồi.
Anh ta muốn chửi thề nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Quân Hạo Kiện, chỉ đành nuốt câu nói bên khóe miệng xuống.
Được rồi, người ta vội đi cứu người, nếu mình còn dám ở phía sau nói mấy lời vô nghĩa thì không chừng sẽ thê thảm mất.
Xe của Quân Hạo Kiện liên tục quẹo trái rẽ phải trên đường, làm dịch chua trong dạ dày Peter muốn trào ra ngoài.
Một tay anh ta nắm chặt tay vịn, tay còn lại phải bịt miệng mình.
Anh ta thật sự lo mình sẽ nôn ra mất.
Anh ta tranh thủ nhìn ra phía sau thì thấy James vẫn ngồi vững, không hề bị ảnh hưởng gì, cứ như hoàn toàn không cảm thấy xe xóc nảy.
Peter buồn rầu, một người thân thể khỏe mạnh như mình lại còn không bằng một kẻ nửa tàn phế như James.
“Quân Hạo Kiện, nhanh hơn nữa đi.” James lạnh lùng nói.
Nghe vậy Peter liền biến sắc, hiện giờ đã khiến anh ta muốn chết rồi, nếu còn nhanh hơn thì anh ta còn sống nổi sao? Vừa muốn mở miệng ngăn cản thì tốc độ xe đã tăng nhanh hơn một bậc.
“A!” Peter hét lên.
Đám người Quân Hạo Kiện đi được nửa tiếng thì nhìn thấy phía trước bọn họ có một chiếc xe, tốc độ còn nhanh hơn cả bọn họ.
Quân Hạo Kiện vượt lên đối phương, lúc nhìn qua thì thấy một gương mặt quen thuộc, chẳng phải Cẩn Giai Thuỵ thì là ai? Tất nhiên Cẩn Giai Thuỵ cũng nhìn thấy Quân Hạo Kiện.
Quân Hạo Kiện ra dấu với Cẩn Giai Thuỵ, đó là động tác hành động trong quân đội.
Ông ta gật đầu, lái xe bám theo tốc độ của anh.
Không thể phủ định, tuy Cẩn Giai Thuỵ gây ra nhiều chuyện sai lầm, thể diện mất sạch, nhưng dù sao ông ta cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, đồng thời còn làm việc trong quân đội nhiều năm, nên thật sự có năng lực, hoàn toàn có thể đuổi kịp tốc độ xe của Quân Hạo Kiện.
Vừa tới gần bờ biển cạnh khu biệt thự, đám người Quân Hạo Kiện liền nghe thấy một trận súng liên hồi.
Ánh mắt Quân Hạo Kiện chợt biến, lại tăng tốc.
Phải nhanh hơn, phải mau hơn nữa.
Người của Hoàng Yến Chi đã xung đột với bọn chúng, hiện giờ không ai rõ tình hình nơi đó như thế nào cả.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Hai mươi phút trước, trong biệt thự.
Diệp Dung đã thức dậy, tiếng động bên ngoài quá lớn làm bà ta phải thức giấc.
Bà ta nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, khóe miệng cong nhẹ.
Hoàng Yến Chi đúng là liều mạng, lại lựa chọn thời tiết này để cứu người.
Nhưng cô ta cho rằng cứu người ra ngoài rồi thì có thể mang người đi được sao? Chỉ có mấy mạng thế kia mà muốn cứu người khỏi tay bà ta à? Đúng là quá ngây thơ.
Diệp Dung không ra khỏi nhà mà ngồi trước cửa sổ nghe tiếng mưa, nhìn tia chớp lóe lên ở chân trời.
Lần đầu tiên bà ta cảm thấy giông bão cũng rất tuyệt.
Trong rừng, Hoàng Yến Chi đã tụ họp với Hely.
Cô thở hổn hển, chỗ vừa bị đạn bắn sượt qua vô cùng đau đớn.
Hely thấy thế liền nói: “Tris, giao Cẩn Mai cho tớ đi.” Thể lực của cô còn tốt hơn Hoàng Yến Chi rất nhiều, dù sao cô cũng không tốn nhiều sức như Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Không cần, cứ để tớ.” Dáng người của Hely và Cẩn Mai không chênh lệch nhiều, nếu cõng Cẩn Mai thì sẽ rất khó hành động.
Còn cô lại cao hơn Cẩn Mai nửa cái đầu, cõng theo Cẩn Mai vẫn có thể hành động được.
“Nhưng cậu mất sức nhiều quá, cứ thế này cậu sẽ không chịu nổi mất.” Hely rất lo lắng.
“Tớ không sao, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Hoàng Yến Chi đáp.
Đang nói chuyện thì phía sau bỗng có tiếng động.
Hoàng Yến Chi quay lại thì nhìn thấy người cô từng gặp ở thủ đô - Tần Hinh.
Hely lập tức chĩa súng về phía cô ta.
Tần Hinh giơ tay lên: “Đừng nổ súng, tôi tới để dẫn đường cho các cô.
Tôi biết cách rời khỏi nơi này.”
Hely nửa tin nửa ngờ nhìn cô ta, vẫn không hạ súng trên tay xuống.
Dù đối phương nói mình không phải là người của Diệp Dung, nhưng là địch hay bạn vẫn chưa thể xác định rõ, ai biết được cô gái trước mắt muốn làm gì.
Tần Hinh không nhìn Hely, càng không quan tâm tới vũ khí trên tay cô mà nhìn về phía Hoàng Yến Chi: “Đi theo tôi.”
Hoàng Yến Chi liếm môi: “Hely, đi thôi.” Nói xong cô liền đi theo Tần Hinh.
“Tris.” Hely gọi, nhưng Hoàng Yến Chi chỉ bảo cô nhanh đuổi theo, bước chân không hề chậm lại.
Tần Hinh mỉm cười: “Không gọi người bạn còn lại của cô theo sao?”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi khựng lại rồi liên lạc với Helen.
Helen đang ở cách không xa vị trí hiện giờ của cô, nên chỉ chốc lát đã đuổi tới.
Tần Hinh dẫn ba người họ nhanh chóng chạy xuyên qua khu rừng rậm rạp.
Nhìn biểu hiện quen thuộc của Tần Hinh thì không ai nghĩ rằng đây là lần đầu tiên cô gái này đến đây cả.
Quản gia dẫn người đuổi theo ở phía sau, thỉnh thoảng đạn lại bay vượt qua các cô.
Đột nhiên, Hoàng Yến Chi kêu lên đau đớn kêu lên rồi khuỵu xuống, tay cô phải chống trên mặt đất thì cả người mới không ngã xuống.
Tần Hinh lập tức đỡ cô: “Sao vậy?”
“Chân tôi vừa bị con gì cắn.” Hoàng Yến Chi trả lời.
Nếu cô đoán không lầm, thì chắc cô đã bị rắn cắn.
Tần Hinh dựa theo tia sáng yếu ớt nhìn quanh, quả nhiên thấy một con rắn trong bụi rậm cách đó không xa, sau khi nhìn kỹ hơn, cô mới thở phào: “May quá, không có độc.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, đứng lên.
Tần Hinh thấy sắc mặt cô đã trắng bệch nên nói: “Đưa người trên lưng cô sang tôi cõng cho.”
“Không cần, mau đi nhanh lên đi, bọn họ sắp đuổi tới rồi.” Hoàng Yến Chi từ chối.
Cũng không biết có phải trước đó cô đã dùng sức mạnh quá không mà đã qua lâu và tiếng động lớn như vậy mà Cẩn Mai vẫn hôn mê.
Nếu không phải vừa rồi Hely đã xác nhận Cẩn Mai vẫn còn sống, thì có lẽ cô phải nghi ngờ liệu có phải Cẩn Mai bị bắn trúng tim không.
Tần Hinh dẫn bọn họ đi về phía bờ biển, có điều khi bọn họ đến thì phát hiện quản gia cũng đã dẫn người đến đó.
Quản gia nhìn thấy Hoàng Yến Chi đi cùng Tần Hinh thì ánh mắt hiện lên sự hung ác: “Quả nhiên cô là kẻ phản bội.”
Tần Hinh khẽ cười: “Quản gia, ông nói thật buồn cười.
Từ xưa đến nay tôi chưa bao giờ là người của Diệp Dung cả, sao có thể xem là phản bội được?”
“Đừng quên chuyện cô đã hứa với phu nhân.
Bây giờ cô giúp đỡ kẻ thù của phu nhân là có ý gì?” Quản gia chất vấn.
“Quản gia, thái độ của ông lúc này thật không thân thiện.
Tôi không phải là người của Diệp Dung, tất nhiên cũng sẽ không nghe lời ông rồi.
Tôi muốn giúp hay không giúp ai là quyền của tôi, hình như chẳng liên quan gì tới ông cả.”
“Phu nhân đã cứu mạng cô.”
“Cho nên tôi đã làm cho bà ta mười việc.
Tôi đã trả cho bà ta không chỉ một cái mạng.” Lúc Tần Hinh nói những lời này thì ánh mắt đầy vẻ căm thù.
Quản gia lạnh lùng nhìn cô, sau đó nhìn sang Hoàng Yến Chi: “Bây giờ cô đã không còn đường thoát.
Cô cho là Tần Hinh có thể giúp cô sao, các người có thể chạy đi đâu? Xung quanh nơi này đã bị người của chúng tôi bao vây, cho dù các người có mọc cách cũng không thể thoát được.” Hoàng Yến Chi nghe vậy nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Ngay từ đầu cô đã biết trước lẫn hành động này sẽ không hề dễ dàng.
Nếu cô đoán không lầm thì lần này Diệp Dung sẽ dốc hết toàn lực để giết cô.
Đã biết trước phải đối mặt với điều gì nên Hoàng Yến Chi chẳng hề sợ hãi, mà lại nhìn sang Tần Hinh: “Xem ra lần này phải liên lụy cô rồi.”
Tần Hinh nhún vai, tỏ ra chẳng hề gì: “Là tự tôi xen vào việc của người khác, không liên quan tới cô.”
“Tôi sợ không thể an toàn rời khỏi đây, nếu rất có thể sẽ phải chết thì cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cô là ai không? Tại sao lại giúp tôi?”
Tần Hinh cười khẽ: “Tôi nói này cô Hoàng, cô đúng là thật lạc quan.
Tình hình lúc này thế nào rồi mà cô còn có tâm trạng quan tâm tới thân phận của tôi.
Cô hiếu kỳ về thân phận của tôi như vậy sao?”
“Đúng, rất hiếu kỳ.” Hoàng Yến Chi thẳng thắn thừa nhận.
“Ôi chao, Tris, cậu cứ hỏi thẳng cô ta là được chứ gì.
Tôi hỏi này, cô có phải là Diệp Ngân không?” Hely vẫn đứng bên cạnh, nghe thấy đoạn đối thoại của Hoàng Yến Chi và Tần Hinh thì không kìm lòng được, quay sang hỏi cô ta.
Tần Hinh ngẩn người: “Diệp Ngân? Đó là ai?” Từ khi Hely vừa hỏi, Hoàng Yến Chi đã bắt đầu chăm chú quan sát Tần Hinh, thấy biểu cảm của đối phương không giống như giả vờ thì trong lòng vô cùng thất vọng.
Lẽ nào thật sự không phải sao?
“Vậy cô có biết ai tên Diệp Ngân không?” Hely lại hỏi.
Tần Hinh mỉm cười: “Tôi không biết Diệp Ngân.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên này.
Có điều, hai cô này, hình như bây giờ không phải là lúc thảo luận vấn đề này đâu.
Cô xem nòng súng của người ta đã chĩa vào đầu chúng ta kia kìa.
Cô cảm thấy chúng ta thật sự nên tiếp tục nói về chuyện này sao?” Không biết từ lúc nào cơn mưa tầm tã đã tạnh, chân trời trắng xóa khi nãy dần dần hứng sáng, tầm nhìn cũng trở nên rộng hơn.
Diệp Dung đã phái hai đàn em đưa đến cạnh bờ biển..