“Hoàng Yến Chi, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau rồi.” Diệp Dung khẽ cười.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Yến Chi nhìn thấy Diệp Dung sau chuyến đi đến MD kia.
Còn Helen vừa nhìn thấy bà ta thì đôi mắt lập tức đỏ ngầu.
Wenny vẫn nằm trên giường, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, tất cả đều do ả đàn bà này gây ra.
Hoàng Yến Chi giao Cẩn Mai cho Hely, sau đó tiến lên một bước: “Diệp Dung, tôi tới rồi, bà có thể thả bạn tôi đi chưa?”
“Hoàng Yến Chi, cô đang đùa với tôi sao?” Diệp Dung làm như vừa nghe được một chuyện buồn cười nhất trần đời.
“Bà làm nhiều chuyện như vậy, hao tâm tổn trí bắt Cẩn Mai, không phải là để dụ tôi tới sao? Bây giờ tôi tới rồi, bà thả bọn họ đi.
Tôi sẽ ở lại.” Hoàng Yến Chi bình tĩnh nói, ánh mắt lạnh lùng, không hề do dự.
Nghe vậy, Hley biến sắc: “Tris, không thể.”
“Không ngờ cô lại trọng tình trọng nghĩa như vậy.
À, không đúng.
Từ xưa tới nay cô vẫn luôn trọng tình trọng nghĩa mà, bằng không thì những người này làm sao có thể bằng lòng đến đây cùng cô.” Diệp Dung cười nói, tâm trạng rất tốt.
Ngay cả bà ta cũng phải thừa nhận đám người Hoàng Yến Chi,rất tài giỏi, họ là thành quả tốt nhất của James.
Nhưng thế thì sao? Hai quả đấm không đấu lại bốn tay, tính ra bọn họ còn chưa tới bốn người, mà số người bên bà ta nhiều hơn gấp bội.
Dưới tình huống mất sức trầm trọng như bọn họ, nếu muốn rời khỏi đây thì trừ khi thật sự mọc cánh.
Mà cho dù có cánh, bà ta cũng có thể bắn bọn họ từ trên trời rớt xuống.
“Nói như vậy thì dù thế nào, bà cũng không muốn tha cho bọn họ phải không?” Hoàng Yến Chi trầm giọng nói.
Diệp Dung gật đầu: “Cô nhìn bộ dạng quỷ quái của tôi bây giờ đi, chính là do bọn họ ban tặng, bác sĩ cũng đã nói tôi không còn sống được mấy ngày nữa.
Nếu đã như vậy, thì sao tôi có thể dễ dàng tha cho các người được.
Trên đường hoàng tuyền cô đơn, có các người đi cùng cũng náo nhiệt hơn một chút.”
“Diệp Dung, bà đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo.” Hely cả giận.
Cô từng tiếp xúc với nhiều loại người, trong đó cũng có một số người rất biến thái, thậm chí có những kẻ vì báo thù mà đã làm không ít chuyện điên cuồng.
Những loại người như Diệp Dung thì thật sự là lần đầu tiên gặp.
Kết hôn với kẻ thù để trả thù, sau đó còn sinh con dưỡng cái cho người đó, rồi đẩy chính con gái ruột của mình vào địa ngục, trơ mắt nhìn nó chết.
Trên đời này thật sự chẳng có ai nhẫn tâm như bà ta.
Không, là ngay cả cầm thú cũng không bằng, đến thú vật còn biết bảo vệ con của nó.
Diệp Dung híp mắt, tiếng súng liền vang lên.
Nếu Hely không phản ứng nhanh, tránh sang một bên, thì viên đạn đó đã lấy mạng cô.
Cô lập tức nhìn sang quản gia, quả nhiên cây súng trong tay ông ta còn đang bốc khói.
Hely lạnh lùng nhìn quản gia, hừ một tiếng.
Lão quản gia đáng chết này, phải tìm cơ hội giải quyết ông ta trước mới được.
Nếu không phải tại ông ta thì Irene đã không bị thương, Wenny cũng không phải hôn mê mãi chưa tỉnh.
Mà Diệp Dung càng không có cơ hội chống trả.
Quản gia làm như không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hely: “Nói chuyện với phu nhân đàng hoàng đi.”
“Ha ha, đúng là con chó ngoan của Diệp Dung.
Thật là nghe lời.
Tôi chỉ muốn biết tại sao ông lại trung thành tận tâm với bà ta như thế? Diệp Dung thật lòng tốt với ông sao? Ông có biết bà ta đối xử với đàn em của mình như thế nào không? Hai người theo bên cạnh bà ta ngày trước đã chết rất thê thảm, nhưng ngay cả liếc mắt nhìn họ bà ta cũng chả thèm.”
Vẻ mặt của quản gia không chút biểu cảm: “Là tại bọn họ vô dụng, chết cũng đáng đời.”
Hely cười khẩy: “Đúng là chủ sao chó vậy.
Ông và Diệp Dung đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Còn các ngươi thì sao?” Cô nhìn đám người bao vây mình: “Các ngươi cũng bằng lòng làm con cờ trong tay Diệp Dung sao? Chỉ cần vô dụng thì sẽ bị vứt bỏ không chút do dự.”
Những người này đều bị Diệp Dung và quản gia huấn luyện kỹ lưỡng, làm sao có thể bị dao động chỉ với mấy câu nói của Hely.
“Không cần ly gián nữa, bọn họ sẽ không nghe lời cô đâu.” Diệp Dung cười nói.
Có điều, giờ đây bà ta đã như bộ xương khô, nụ cười hoàn toàn không đẹp đẽ gì mà chỉ trông vô cùng đáng sợ.
Cánh tay Hely run run: “Diệp Dung, đừng có cười.
Bà không biết bây giờ bộ dạng của bà đáng sợ thế nào đâu.
Bà đừng dọa chúng tôi chứ.”
Đáy mắt Diệp Dung đầy hung tợn, ngay khi quản gia giơ súng lên lần nữa thì Hely đã nổ súng trước, bắn về phía Diệp Dung.
Quản gia phản ứng không kịp nên chỉ có thể đỡ thay bà ta.
Viên đạn này không bắn trúng chỗ hiểm của quản gia mà chỉ trúng vai ông ta.
Ông ta đau đớn kêu lên, máu tươi bắn lên mặt Diệp Dung.
Diệp Dung không biến sắc, dùng tay áo lau sạch máu trên mặt rồi phất tay, định ra hiệu nổ súng.
Nhưng vừa đưa tay lên thì một giọng nói truyền đến: “Diệp Dung, bà dám.”
Thì ra là đám người James và Quân Hạo Kiện đã đến.
Diệp Dung nhìn về phía giọng nói thì thấy Quân Hạo Kiện và James cùng bước xuống xe.
Bà ta không khỏi bật cười: “Hoàng Yến Chi, thật khâm phục bản lĩnh của cô, lại có thể khiến hai người đàn ông đối địch nhau hợp tác vì cô.
Nhìn thấy hai người đàn ông thâm tình như thế, có phải trong lòng cô cảm động lắm đúng không?”
Hoàng Yến Chi chỉ nhìn Quân Hạo Kiện, thầm thở dài.
Cuối cùng anh vẫn đến.
Cô nên biết trước rằng chắc chắn người đàn ông này sẽ không nghe lời cô ở thủ đô chờ cô về.
Quân Hạo Kiện cũng nhìn sang Hoàng Yến Chi, thấy cả người cô ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, nhưng trên người không có vết thương nào nổi bật, thì mới yên tâm.
Có điều, anh lại không biết người phụ nữ đáng ngờ đứng bên cạnh cô là ai.
Bây giờ Hoàng Yến Chi đang bị đám người của quản gia bao vây bên vách đá, người của James thì bao vây Diệp Dung.
“Diệp Dung, bây giờ bà đã không còn đường thoát, thả bọn họ ra đi.” James lạnh lùng nói.
Diệp Dung chẳng mảy may quan tâm tới khẩu súng trong tay của đám người James, mặt mày vẫn bình thản.
Trong tình huống này thì chắc chắn James sẽ không dám nổ súng.
Ai bảo tình yêu bé nhỏ của bọn họ đang ở trong tay bà chứ.
“James, tôi cho rằng chúng ta mới là một phe.
Bọn họ...” Diệp Dung đã nhìn thấy Cẩn Giai Thuỵ nên chỉ vào ông ta: “Ông ta và ba của cô ta đã phối hợp giết chết ba cậu.
Tôi phải báo thù cho ông ấy.
Tại sao cậu cứ cản trở tôi?”
“Tôi đã nói rồi, tôi không cản bà trả thù, nhưng bà không được làm tổn thương cô ấy.
Nếu không thì đừng trách tôi trở mặt.” James khinh thường mà cảnh cáo Diệp Dung.
Cẩn Giai Thuỵ bước lên phía trước một bước: “Diệp Dung, tôi đã tới rồi.
Con gái của tôi đâu?”
“Chẳng phải con gái của ông ở đó sao?” Diệp Dung chỉ về phía Cẩn Mai.
Lúc này cô đang nằm trong lòng Hely, trông như đang ngủ.
Sắc mặt Cẩn Giai Thuỵ lập tức thay đổi
“Cô đã làm gì con gái tôi?”
“Tôi có thể làm gì chứ? Tôi đã rất nhân từ với nó, không bắt nó phải trải qua chuyện kia lần nữa, chỉ khiến nó nhớ lại những ký ức mà nó đã quên thôi.” Nói đến đây, bà ta dừng lại rồi nhìn sang Hoàng Yến Chi: “Thật ra tôi cảm thấy cô nên cảm ơn tôi.
Cẩn Mai quên mất cô, tôi đã khiến nó nhớ lại, có phải cô nên cảm ơn tôi không?”
Hoàng Yến Chi vẫn bình tĩnh, im lặng không nói gì.
Diệp Dung nhìn thấy Cẩn Giai Thuỵ tức giận thì khẽ cười: “Cẩn Giai Thuỵ, bộ dạng bây giờ của ông làm tôi rất vui vẻ.
Ông không biết tôi đã chờ ngày này bao lâu rồi đâu.”
“Diệp Dung, cô muốn lấy mạng tôi, tôi có thể nộp mạng cho cô, chỉ cần cô tha cho con gái tôi.” Cẩn Mai đã chịu quá nhiều đau khổ, vì sao Diệp Dung còn không chịu buông tha cho con bé.
“Tôi cần cái mạng của ông làm gì chứ? Ông cũng đừng trách tôi ác độc, muốn trách thì hãy trách Cẩn Mai xấu số, có một người cha như ông.
Kiếp sau khi đầu thai nó nên chú ý hơn.
Cẩn Giai Thuỵ, thật ra tôi rất muốn hỏi ông một điều, ông có hối hận không?”
Đương nhiên Cẩn Giai Thuỵ rất hối hận.
Người đàn bà trước mắt đã hại ông tan nhà nát cửa, bây giờ con gái ông còn ra nông nổi thế này.
Ông hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Dung.
Diệp Dung nhìn ra tâm trạng trong mắt Cẩn Giai Thuỵ nên vô cùng sung sướng: “Chà, hôm nay đúng là một ngày tốt lành, đã lâu rồi tâm trạng tôi không được vui vẻ như vậy.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên nhiều người thế này gặp nhau.
Duyên Phận đúng là kỳ diệu, tôi cảm thấy chúng ta nên khui một chai sâm banh để ăn mừng đi.”
Hely chán ghét nhìn Diệp Dung.
Hoàng Yến Chi đưa mắt ra hiệu cho cô, cô khẽ gật đầu rồi thừa dịp Diệp Dung không chú ý, lặng lẽ dời bước.
“Cẩn Giai Thuỵ, đúng là ông nên hối hận.
Ông làm tôi mất đi người tôi yêu thương nhất, nên tất nhiên tôi cũng phải khiến ông nếm trải cảm giác tương tự.”
Cẩn Giai Thuỵ chưa từng hối hận vì giết Carl.
Ông là một quân nhân, trước kia Carl lại điên cuồng sát hại công dân nước T.
Đó là trách nhiệm của ông.
Điều duy nhất ông hối hận là không nhận ra bộ mặt thật của Diệp Dung từ sớm, để người đàn bà này lừa gạt nhiều năm như vậy, làm liên lụy tới những người thân yêu nhất của mình.
“Đáng tiếc, Hoàng Quang Nghị không có mặt ở đây.
Thật ra tôi vô cùng muốn ông ta chứng kiến cảnh này, nhất định sẽ rất kích thích.” Diệp Dung cười hung ác.
Ngay lúc này thì Cẩn Mai ở phía sau tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy Hoàng Yến Chi và nhiều người xung quanh, ánh mắt cô lập tức đầy khủng hoảng và sợ hãi.
Nếu không phải Hoàng Yến Chi giữ cô lại kịp thời, không cho cô giãy giụa thì sợ rằng Cẩn Mai đã bỏ chạy.
“Buông ra, đừng đụng vào tôi.
Tránh ra, tránh ra.” Cẩn Mai hoảng loạn hét lên.
Quân Hạo Kiện thấy dáng vẻ của cô thì lòng liền trầm xuống, nhìn sang Hoàng Yến Chi, quả nhiên ánh mắt cô vô cùng đau đớn.
Cẩn Mai vùng vẫy, nhất thời không cẩn thận, quơ tay đánh trúng mặt Hoàng Yến Chi, âm thanh đó rơi vào tai mọi người, khiến James và Quân Hạo Kiện hơi biển sắc.
Mặt James lập tức tối sầm, nét mặt của Quân Hạo Kiện cũng rất khó coi.
Tần Hinh đi tới đánh Cẩn Mai bất tỉnh lần nữa.
“Diệp Dung, bà muốn tro cốt của ba tôi, tôi có thể cho bà.” James bỗng nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của Diệp Dung.
Ánh mắt Diệp Dung liền thay đổi: “Tro cốt của ông ấy đang ở đâu?”
“Tôi có thể đưa tro cốt cho bà, để sau khi chết bà có thể ở bên cạnh ông ta, nhưng bà phải thả bọn họ đi.” James đưa ra điều kiện.
Giờ phút này, Diệp Dung lại không chú ý thấy Quân Hạo Kiện đã không còn đứng cạnh James mà đổi thành Peter đứng sau hắn.
Diệp Dung cười khẩy: “James, cậu nghĩ rằng tôi sẽ vì tro cốt của một người chết mà tha cho những kẻ này sao?”
“Đương nhiên là có thể không tha.
Nhưng tôi có thể đem tro cốt của Carl cho chó ăn, sau đó nhốt nó vào lồng thú, để bà mãi mãi cũng không thể có được tro cốt của ông ta.
Dù có kiếp sau, ông ta cũng không thể đầu thai.”
Ở quê của Diệp Dung có một cách nói, nếu như một người sau khi chết không được yên nghỉ, thì sẽ không thể đầu thai, mãi mãi chỉ có thể làm cô hồn dã quỹ, đời đời không được siêu sinh.
Gần đây, James cũng chỉ mới biết có quan niệm như thế này, có lẽ nó chính là lý do mà Diệp Dung cố chấp phải có được tro cốt của Carl.
Quả nhiên, Diệp Dung lập tức biến sắc.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Carl thì người phụ nữ này sẽ khó mà không chế được tâm trạng của mình.
“James, cậu dám.”
“Bà biết mà, tôi dám.” James thờ ơ nói.
Đúng vậy, hắn dám, cho nên Diệp Dung mới không dám làm liều.
Carl không thể làm cô hồn dã quỹ được, ông ta đã hứa với bà ta là kiếp sau nhất định sẽ cưới bà ta làm vợ, cả đời chỉ có một mình bà ta.
Bọn họ sẽ sinh con dưỡng cái, sẽ cùng nhau làm những điều mà kiếp này không thể làm được.
Khóe mắt James thấy Quân Hạo Kiện đang từ từ tiếp cận Diệp Dung.
Hắn bèn giơ tay lên, trên ngón tay hắn có một chiếc nhẫn, trông chỉ như chiếc nhẫn bình thường, hắn tiếp tục nói: “Diệp Dung, đây là tro cốt của Carl.”
Ánh mắt Diệp Dung khựng lại, nhìn chiếc nhẫn kia liền sa sầm mặt.
Bà ta tức giận đến cực điểm: “James, cậu dám lừa tôi.”
“Tôi không lừa bà.
Bây giờ có một loại kỹ thuật có thể làm nhẫn từ tro cốt, để người bà yêu thương mãi mãi ở bên cạnh bà.
Bà không biết kỹ thuật này sao?”
Tất nhiên Diệp Dung từng nghe nói về kỹ thuật này, có điều bà không ngờ rằng thứ mình dày công tìm kiếm bấy lâu nay lại xuất hiện trước mặt mình từ lâu.
James đã đeo chiếc nhẫn này rất nhiều năm, bà chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại là tro cốt của Carl.
“Sao cậu dám, sao cậu lại dám làm như vậy?” Diệp Dung tức đến run người, ngay cả môi cũng run rẩy.
James khẽ cười: “Trên đời không có việc gì mà tôi không dám làm cả, chẳng phải bà đã biết chuyện này từ lâu sao? Bây giờ chúng ta có thể trao đổi rồi chứ? Tôi giao cho bà tro cốt của ông ta, bà thả những người này đi.”
“Cậu nằm mơ.
Chỉ cần tôi giết hết bọn chúng thì chiếc nhẫn này sẽ là của tôi thôi.” Diệp Dung cười nhạt.
Bà ta nhanh chóng chấp nhận chuyện chiếc nhẫn kia thật sự chính là tro cốt của Carl.
Thật ra nghĩ lại cũng không khó lý giải, bà ta đã tìm kiếm ở tất cả những nơi có thể tìm, nhưng đều không tìm thấy.
Bà ta còn từng hoài nghi liệu có phải James đã làm mất tro cốt của Carl rồi không, ấy vậy mà không ngờ rằng nó lại ở trên tay hắn.
Mà bà ta cũng hiểu, đồ vật mang trên người mình sẽ an toàn hơn bất cứ chỗ nào.
“Diệp Dung, bà thật đáng thương.
Có biết tại sao không?” James mỉm cười, một nụ cười vô cùng quái lạ.
“James, không thể” Hoàng Yến Chi thấy vậy thì lập tức hiểu James muốn làm gì, liền la lên.
Bây giờ nói cho Diệp Dung biết sự thật thì chắc chắn bà ta sẽ phát điên.
Mà một người điên có thể làm ra những chuyện người thường không thể nào đoán được.
Chỉ có thể chắc chắn một điều là tất cả sự căm hận trong lòng Diệp Dung sẽ đổ hết lên người James, như vậy hắn nhất định sẽ chết.
James dịu dàng nhìn sang Hoàng Yến Chi: “Tiểu Thất, thấy em quan tâm tới tôi như vậy, tôi rất vui.” Đây là quan tâm, phải không? Cứ cho là như vậy đi.
James nhìn Diệp Dung.
Quân Hạo Kiện đã đến gần bà ta hơn, quản gia đứng bên cạnh bà ta, lực chú ý đều tập trung lên người James, nên nhất thời không chú ý tới việc Quân Hạo Kiện đã rời khỏi vị trí.
“Từ trước tới nay bà đã hận nhầm người.
Thật ra Carl chẳng phải là do Hoàng Quang Nghị và Cẩn Giai Thuỵ giết chết, mà chính là tôi.” Hắn dửng dưng nói ra bí mật động trời luôn giấu kín trong lòng bao nhiêu năm nay.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc, hay nói đúng hơn là không thể tin nổi.
“Không, không thể nào.
Chính miệng đàn em của Carl đã nói cho tôi biết, Carl đã bị Hoàng Quang Nghị và Cẩn Giai Thuỵ giết chết.
Tôi còn tận mắt thấy thi thể của ông ấy, không thể là cậu được.
James, cậu đừng hòng lừa tôi để tôi tha cho bọn họ.
Hôm nay, tất cả bọn họ đều phải đến mạng cho Carl.” Vẻ mặt Diệp Dung rất hung tợn.
“Bà nghĩ rằng tôi sẽ dùng một lời nói dối sứt sẹo như vậy để lừa bà sao? Diệp Dung, bà đang hoài nghi chỉ số thông minh của mình hay hoài nghi chỉ số thông minh của tôi vậy?” James nói với giọng điệu khinh thường.
Thấy hắn cố hết sức kích thích Diệp Dung như thế, Peter đỡ trán.
Xem ra, hôm nay tên điên này quyết tâm muốn khai chiến với Diệp Dung rồi.
Anh ta nhìn về phía Hoàng Yến Chi rồi lắc đầu.
Đúng là hồng nhan họa thủy mà.
Hoàng Yến Chi nhìn quản gia chằm chằm.
Súng trong tay cô đã lên nòng, nếu có gì xảy ra, cô sẽ tiêu diệt quản gia đầu tiên.
James thấy bộ dạng dữ tợn của Diệp Dung thì tâm trạng rất vui vẻ.
Quả nhiên, thấy người khác đau khổ khiến hắn rất thoải mái.
“Thật ra, năm đó ba tôi vẫn chưa chết.
Tuy ông ta bị thương nặng nhưng vẫn giữ được hơi thở cuối cùng.
Tôi đã đưa ông ta đi, sau đó đổi quần áo của ông ta cho một người có dáng vẻ tương tự.
Bà không thấy rất kỳ lạ sao, vì sao Hoàng Quang Nghị và Cẩn Giai Thuỵ giết chết Carl rồi mà còn tốn công rạch nát mặt của ông ta? Để tôi nói cho bà biết, đó cũng là do tôi làm, bằng không bà nhận ra đó không phải là ông ta thì sao?”
“Tôi tốn rất nhiều công sức mới cứu được Carl, nhưng tôi hận ông ta.
Tôi đã cắt từng miếng thịt trên người ông ta xuống.” James kể lại quá trình mình giày xéo rồi giết Carl.
Ánh mắt Diệp Dung trở nên đỏ ngầu, ngực phập phồng dữ dội, nhìn Jmaes bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống: “James, ông ấy là ba cậu.” Chỉ vài chữ, mang theo sự căm hận thấu xương và hối hận, tại sao trước kia bà ta lại cứu hắn? Ngoài Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện ra, thì những người có mặt ở đây, sau khi nghe lời nói của James đều tỏ ra vô cùng kinh sợ.
Rốt cuộc hắn là người thế nào mà lại có thể đối xử với cha ruột của mình như vậy?
“Ông ta là ba tôi, nhưng ông ta đã hại chết mẹ tôi.
Diệp Dung, ông ta có kết cục như vậy một phần cũng nhờ bà.
Nếu không phải vì bà thì mẹ tôi đã không phải đau lòng tuyệt vọng, sẽ không làm ra chuyện hồ đồ, cũng sẽ không chết.
Bà vẫn luôn là người kiêu ngạo mà, thể nào, nhiều năm qua lao tâm khổ tứ tìm cách báo thù, để rồi khi thấy sắp thành công thì lại phát hiện mình trả thù sai đối tượng.
Cảm giác này khó chịu lắm phải không?” James dịu dàng cười, đường nét gương mặt mềm mại, dáng vẻ này trông rất giống Carl.
Diệp Dung càng điên cuồng hơn.
Bà ta gào lên rồi cướp lấy súng trong tay quản gia: “James, tao phải giết mày.”
Đùng! Tiếng súng vang lên..