Hành trình sau đó coi như khá thuận lợi.
Cuối cùng, sáng hôm sau, bọn họ cũng ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, mà lúc này đã năm ngày kể từ ngày bọn họ bắt đầu lên đường.
“Tôi sẽ không về với anh, quãng đường còn lại không cần đến tôi nữa.
Tôi đi trước đây.” Tần Hinh khoát tay, chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút, Yến Chi vẫn chưa qua cơn nguy hiểm.
Cô đi thế này mà yên tâm được sao?”
“Không có gì là yên tâm hay không cả.
Anh đã nghiên cứu ra thuốc trị, vị thuốc cuối cùng cũng đã tìm được, Yến Chi nhất định sẽ không sao, đã vậy thì tôi còn về làm gì.”
“Yến Chi muốn gặp cô.” Irene nói.
Tần Hinh khẽ cười, ngẩng đầu nhìn lên trời cao: “Giúp tôi nói với cô ấy, có duyên thì sẽ gặp lại.” Cô nói xong liền không quay đầu lại mà rời đi ngay.
Irene đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa thì mới xoay người đi.
Irene tìm chỗ thay quần áo rồi đến sân bay, khi trở lại thủ đô thì đã là chạng vạng ngày thứ sáu.
“Irene, cuối cùng anh cũng về rồi, đã tìm được thứ đó chưa?” Aldan vừa thấy Irene thì rất kích động.
Irene gật đầu: “Tình hình Yến Chi và Cẩn Mai thế nào rồi?”
“Peter đã đến đây, tình trạng của hai người họ hiện giờ coi như ổn định.”
Bước chân Irene dừng lại: “Mọi người tìm được Peter à?”.
“Không phải, là tự anh ta đến, một ngày sau khi ngày anh đi.”
“Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
“Đang ở phòng nghiên cứu.” Irene bước nhanh hơn, thay quần áo rồi đến thẳng phòng nghiên cứu.
Peter đang thử nghiệm cách điều chế mới, khá có tác dụng với loại virus này, nhưng chưa được hoàn hảo.
Biết Irene đã mang thuốc về, hai người lập tức đi vào phòng nghiên cứu, cùng mấy chuyên gia nghiên cứu loại thuốc mới.
Thành phần loại cây này rất phức tạp, để chiết xuất nó thì phát mất khá nhiều thời gian.
“Ba ngày, tôi cần ba ngày.” Irene nói với Quân Hạo Kiện và Aldan.
“Được.” Quân Hạo Kiện nói.
Quân Hạo Kiện trở về phòng bệnh, Hoàng Yến Chi đã tỉnh.
Trưa nay Peter đã tiêm thuốc cho cô.
Trong tay cô cầm một tấm ảnh, là ảnh An An.
Nhìn thấy anh, cô đặt ảnh lên bàn.
Cô biết Irene đã trở về nhưng Tần Hinh không về cùng: “Irene nói thế nào?”
“Anh ta đã mang loại cây đó về, nhưng cần ba ngày.
Yến Chi chịu đựng ba ngày nữa nhé, được chứ?” Quân Hạo Kiện dịu dàng nói.
Anh biết mỗi ngày Hoàng Yến Chi đều phải chịu giày vò vô cùng đau đớn.
Bắt đầu từ mấy hôm trước, cả người cô bắt đầu đau đớn, thậm chí có lần còn đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa, cắn chặt răng.
Cô là người giỏi chịu đựng, đau đến như vậy mà cũng không rên một tiếng.
Hôm sau, tinh thần của cô bỗng nhiên kém đi, không chỉ vậy, cơ thể cô cũng nhanh chóng suy yếu.
Cô bắt đầu sốt, có lúc còn sốt tới hơn bốn mươi độ, cả người cứ mơ mơ màng màng, khi thì tỉnh, khi thì mê man, nhưng bất kể là tỉnh táo hay mê man thì vẫn không có dấu hiệu hạ sốt.
Quân Hạo Kiện thử hạ nhiệt bằng mọi cách nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Xế chiều hôm đó, cô bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu lớn, màu đỏ nhuộm đẫm tấm chăn trắng.
Mặt anh lập tức trắng bệch, anh lảo đảo chạy khỏi phòng bệnh, điên cuồng gõ cửa phòng nghiên cứu.
Thuốc mới đã vào thời điểm nghiên cứu quan trọng nhất rồi, chỉ cần một bước nữa là thành công, Peter thấy Irene đang tập trung làm thí nghiệm nên đứng dậy mở cửa.
Quân Hạo Kiện kéo Peter chạy về hướng phòng cấp cứu, Hoàng Yến Chi vừa mới được đưa vào đó.
Vũ Ân Nguyệt đang đứng trước cửa phòng cấp cứu, nước mắt giàn giụa.
Vừa rồi bà đến đưa cơm cho Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi, cô vừa ăn một miếng cơm thì đột nhiên hộc máu.
Quân Hạo Kiện nghiêm mặt, đứng yên không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói: “Mẹ đưa An An đến đây đi.”
Vũ Ân Nguyệt hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn Quân Hạo Kiện chằm chằm: “Hạo Kiện, Yến Chi còn đang được cấp cứu, vẫn còn cơ hội.” Bây giờ đưa An An đến là để từ biệt sao? Không, bà không thể chấp nhận.
“Có An An ở đây thì ý chí sống sót của Yến Chi sẽ mạnh hơn.” Quân Hạo Kiện khàn giọng nói tiếp nửa câu sau.
Vũ Ân Nguyệt ngây người, lập tức hiểu ra: “Được được được, mẹ đi ngay.”
Lúc An An đến bệnh viện thì Hoàng Yến Chi vẫn còn ở trong phòng cấp cứu.
Quân Hạo Kiện đưa An An đi thay đồ vô trùng rồi cũng vào đó, Vũ Ân Nguyệt chắn trước mặt anh: “Hạo Kiện, An An còn quá nhỏ.” Bà không đành lòng để cháu ngoại chưa đến hai tuổi nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy.
Quân Hạo Kiện bế An An, gương mặt lạnh lùng: “Thằng bé là con Yến Chi.
Hiện giờ Yến Chi đang đứng trước hiểm nguy, thằng bé nên ở bên mẹ mình.”
“Nhưng An An còn chưa đến hai tuổi!” Vũ Ân Nguyệt bật khóc.
Một bên là con gái, một bên là đứa con duy nhất của con gái.
“Mẹ, An An là con trai.” Quân Hạo Kiện nói rồi vòng qua Vũ Ân Nguyệt, bế An An đi thẳng vào.
Peter đồng ý cho Quân Hạo Kiện vào với Hoàng Yến Chi, nhưng không ngờ anh lại đưa cả An An vào.
Anh ta giật mình, nhìn về phía Hoàng Yến Chi đang nhắm chặt mắt trên giường bệnh, tất cả chỉ số đều không ngừng giảm xuống.
Nhưng dù sao người phụ nữ này cũng rất may mắn, có đến hai người đàn ông coi cô như sinh mạng.
Trong mắt An An đầy sợ hãi, ôm lấy cổ ba: “Ba”.
Quân Hạo Kiện không chiều theo con trai, mà thả cậu bé xuống đất, chỉ vào Hoàng Yến Chi và nói: “An An, đó là mẹ con.
Mẹ con đang ngủ, con hãy đến đánh thức mẹ đi.”
An An ngây thơ nhìn Quân Hạo Kiện, anh lại đẩy vai con: “Đi qua nói cho mẹ biết là An An đã đến đi.” An An nhìn giường bệnh, rồi hoảng sợ lui về sau một bước, bất lực nhìn anh: “Ba.”
Mặt Quân Hạo Kiện sầm xuống, chỉ vào Hoàng Yến Chi: “Đi, đến đánh thức mẹ con.” Peter đang cấp cứu, thấy thế liền không đành lòng: “Quân Hạo Kiện, thôi đi.”
Quân Hạo Kiện mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn con trai.
An An chưa từng thấy ba thế này, lập tức hoảng sợ khóc lên: “Mẹ ơi.”
Tiếng khóc lanh lảnh vang lên trong phòng cấp cứu.
Quân Hạo Kiện cầm tay cô: “Yến Chi, An An đang gọi em, em có nghe thấy không? Con đang khóc, em có nghe thấy không? Đây là đứa con em liều mạng sinh ra, em nỡ lòng rời khỏi con sao?”
“Em đã hứa với anh là sẽ cùng anh chứng kiến con lớn lên, em quên rồi sao?” Giọng Quân Hạo Kiện trầm ấm cùng tiếng khóc của An An vang lên trong đầu Hoàng Yến Chi.
Mà trên máy móc, các số liệu đang giảm nhanh bỗng nhiên dừng lại rồi bắt đầu từ từ khôi phục.
Hoàng Yến Chi cũng chậm rãi mở mắt.
Cùng lúc đó, trong phòng nghiên cứu, một chuyên gia nhìn đồ thị trên màn hình máy tính, sau đó tay run lên: “Mau, mau, lại đây nhanh lên.” Anh ta lẩm nhẩm.
Irene bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Chỉ thấy trên màn ảnh, một tế bào vây lấy virus lại rồi từ từ cắn nuốt chúng.
- ---------------
Trong phòng bệnh, Hoàng Yến Chi nhìn anh: “Tại sao lại đưa An An đến đây?” Làm vậy quá tàn nhẫn với một đứa trẻ hai tuổi.
Ánh mắt Quân Hạo Kiện dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong đó là nỗi sợ hãi mơ hồ.
Vừa rồi anh quá lo lắng cho Hoàng Yến Chi nên mới mang cả An An qua đây: “Anh sợ chỉ có anh thì không đủ để giữ em lại.
Yến Chi, anh sẽ không chăm sóc con đâu, cho nên em nhất định phải ở lại chăm sóc cho An An.”
Tuy Quân Hạo Kiện che giấu rất tốt, nhưng Hoàng Yến Chi vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi của anh.
Cô muốn đưa tay lên, nhưng không đủ sức lực.
Quân Hạo Kiện chủ động nắm tay cô.
Hoàng Yến Chi nhếch môi: “Đồ ngốc, anh chính là người em lo lắng nhất, sao em nỡ rời bỏ anh.”
Cho dù không muốn thì sức khỏe của cô cũng đã sa sút rồi.
Cô không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu.
Có thể chỉ một giây sau thôi là cô đã không thể cố gắng được nữa.
Nhưng sao cô có thể nhẫn tâm nói những điều này với anh.
“Em nhớ lúc bà nội ra đi, ông nội đã khóc.
Ông là một người đàn ông kiên cường.
Em từng hỏi anh trai, anh ấy nói chưa từng thấy ông khóc.
Nhưng lần đó, ông khóc như một đứa trẻ, cứ lẩm bẩm rằng bà nội gạt ông, nói đã hứa sống cả đời với ông, nhưng lại đi trước.”
“Yến Chi, đừng nói nữa.”
“Người thất hứa, nhưng hình như em không giữ lời hứa với anh được rồi.
Em từng nghĩ đến hình ảnh có thể nắm tay anh đi đến bạc đầu, dưới ánh chiều tà, hai mái đầu bạc trắng dắt tay nhau đi dạo.”
“Chúng ta sẽ như thế.
Irene sắp nghiên cứu ra thuốc mới rồi, em kiên trì thêm một chút, một ngày, một ngày nữa được không? Yến Chi, anh xin em.” Quân Hạo Kiện thấp giọng cầu xin.
Anh nói, anh xin em.
Người đàn ông kiêu ngạo là thế, bây giờ lại bỏ hết tất cả kiêu ngạo của mình, khóe mắt đỏ hoe, nhỏ giọng cầu xin vợ hãy vì anh mà kiên trì thêm một ngày, cố gắng một chút.
Hai hàng lệ rơi khỏi khóe mắt, khiến ánh mắt Hoàng Yến Chi như ngăn cách bởi màn sương mờ.
Quân Hạo Kiện đưa tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Sao lại khóc rồi?”
Hoàng Yến Chi cong môi: “Hạo Kiện, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em, Hoàng Yến Chi, cả đời này, anh chỉ yêu một mình em.” Quân Hạo Kiện kề sát vào tai cô, lặp lại câu anh yêu em từng lần từng một trong sự dịu dàng còn mang theo chút nghẹn ngào.
Anh không phải kiểu người thích dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình cảm, đây không phải là lần đầu tiên anh nói yêu cô, nhưng lần này là lần nói nhiều nhất.
Thân thể rất đau, trán cô dần dần đẫm mồ hôi.
Cô muốn đưa tay sờ mặt anh nhưng không làm được, đành nhỏ giọng nói: “Hạo Kiện, đừng đau buồn, em sẽ đau lòng lắm.”
Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Được, anh không buồn nữa.”
“Hạo Kiện, em buồn ngủ quá, em muốn ngủ.”
“Yến Chi, ngoan, không được ngủ, để anh nói cho em biết một bí mật.
Em đừng ngủ.”
“Được, em không ngủ, anh nói đi.”
“Thật ra anh đã yêu em từ lâu rồi.
Từ lúc trông thấy em không nói không rằng, chỉ ngồi dưới đất đau thương vì sự ra đi của bà nội, anh đã nghĩ nhìn cô gái này thật khiến người ta đau lòng.
Anh muốn chăm sóc cô ấy cả đời này, để kiếp này cô ấy không rơi lệ được nữa.”
“Thì ra anh đã yêu em từ lúc đó.” Hoàng Yến Chi dịu dàng nói, nhưng đôi mắt đã dần khép lại.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh, Irene chạy vào, trên tay còn cầm một ống xi lanh, không nói lời nào trực tiếp tiêm vào người Hoàng Yến Chi.
“Đây là thuốc mới sao?”Quân Hạo Kiện hỏi.
Irene gật đầu: “Ừm, vừa mới nghiên cứu ra.” Loại thuốc mới vừa được điều chế, còn chưa kịp làm thí nghiệm đã cho Hoàng Yến Chi dùng.
Ngoại trừ xem tác dụng trên kính hiển vi ra, thuốc vẫn chưa hề được thử nghiệm trên cơ thể của động vật và người.
Thuốc này có hiệu quả hay không, ngay cả Irene cũng không dám chắc.
Nhưng đây là niềm hy vọng cuối cùng.
Thuốc không có tác dụng nhanh như vậy, Irene ngồi một bên giường ghi chép lại các số liệu.
Mấy chuyên gia đứng sau lưng Irene quan sát kỹ Hoàng Yến Chi.
“Có tác dụng rồi, nhịp tim của cô Quân đã hồi phục bình thường.” Một vị chuyên gia chỉ vào máy đo, nói.
Trước đó, tốc độ tim đập của Hoàng Yến Chi chỉ bằng hai phần ba người bình thường, huyết áp cũng giảm.
“Huyết áp cũng tăng lên mức bình thường rồi.
Bác sĩ Irene, chúng ta thành công rồi.” Một chuyên gia khác vui mừng nói.
Để nghiên cứu loại thuốc mới này, bọn họ đã không ngủ không nghỉ mấy ngày rồi, còn tập hợp rất nhiều chuyên gia y học.
Đây coi như là chuyện trước nay chưa từng có.
Quân Hạo Kiện và Hoàng Minh Dạ cứ đứng một bên, nhìn Hoàng Yến Chi chằm chằm.
Irene ghi chép xong tất cả số liệu, lại đi lên cẩn thận khám lại, đo nhiệt độ cơ thể cho cho cô xong mới thở phào nhẹ nhõm: “Quân Hạo Kiện, Yến Chi không sao rồi.”
Quân Hạo Kiện nghe vậy, cả người lảo đảo, nếu không có Hoàng Minh Dạ đứng bên cạnh đỡ kịp, thì chắc anh đã ngã ngồi xuống đất.
“Irene, anh nói thật ư?” Hoàng Minh Dạ vội vã hỏi ngay.
Quân Hạo Kiện rời mắt khỏi người cô, rồi nhìn sang Hoàng Minh Dạ.
Irene nhìn thẳng vào mắt hai người rồi gật đầu: “Là thật, các số liệu đã bắt đầu bình thường trở lại.”
Hoàng Minh Dạ bỗng nhiên cúi đầu trước người anh ta: “Bác sĩ Irene, cảm ơn anh, thật lòng cảm ơn anh.”
Irene giật mình, dịch sang bên cạnh: “Anh Hoàng, anh đừng làm vậy, tôi không nhận nổi đâu.
Yến Chi là bạn thân của tôi, cứu cô ấy là việc tôi nên làm.”
“Bác sĩ Irene, anh phải nhận, anh không chỉ cứu tính mạng của em gái tôi, mà còn cứu mạng cả nhà tôi.” Nếu như Hoàng Yến Chi thật sự không qua nổi, hai ông cụ trong nhà sẽ là người đầu tiên suy sụp, nhất là ông cụ ở nhà.
Mấy hôm nay, ngày nào bác sĩ cũng phải đến nhà để truyền nước biển cho ông.
Kế tiếp là Quân Hạo Kiện, tuy bề ngoài trông anh rất bình tĩnh, nhưng nếu như Hoàng Yến Chi thật sự có chuyện gì thì anh cũng sẽ suy sụp mất.
Hoàng Minh Dạ nghe Vũ Ân Nguyệt nói Quân Hạo Kiện ôm An An vào phòng cấp cứu thì liền biết.
Trong lòng anh, sự tồn tại của Hoàng Yến Chi còn quan trọng hơn cả sinh mạng của chính anh.
“Irene, bao giờ Yến Chi mới tỉnh?” Giọng của Quân Hạo Kiện đã khàn khàn.
“Chỉ cần mười hai tiếng tiếp theo, mấy chỉ tiêu này đều bình thường thì trong vòng ba ngày sẽ tỉnh.” Irene nói.
Quân Hạo Kiện gật đầu, trịnh trọng cảm ơn Irene: “Sau này nếu anh cần điều gì, thì có thể đến tìm tôi bất kỳ lúc nào.” Lời hứa này nặng tựa ngàn cân.
Irene vỗ vai Quân Hạo Kiện: “Tôi đi xem Cẩn Mai một chút.” Cẩn Mai giao cho Peter, bây giờ vẫn chưa biết tình hình thế nào.
Nhóm chuyên gia đi theo Irene rời khỏi.
Trong phòng bệnh, Hoàng Minh Dạ nhìn Quân Hạo Kiện nói: “Hạo Kiện, bây giờ Chi Chi không sao rồi, cậu đi rửa mặt trước đi, nếu em ấy nhìn thấy dáng vẻ này của cậu sẽ đau lòng lắm.
Tôi sẽ ở lại đây trông chừng em ấy, bảo đảm không rời một tấc.”
Quân Hạo Kiện vuốt mặt, đứng dậy vào phòng vệ sinh, mới được năm phút liền đi ra, trên người đã đổi sang bộ quần áo khác, trên tóc còn nhỏ nước.
Hoàng Minh Dạ đang gọi điện thoại về nhà, người trong nhà còn đang chờ tin tức của anh.
Nhà họ Hoàng lúc này.
Hạ Yên Nhi cúp máy, nước mắt liền rơi xuống.
Vũ Ân Nguyệt thấy vậy trong lòng như rơi xuống vực thẳm, hai mắt tối sầm ngất xỉu.
Hạ Yên Nhi nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp: “Mẹ.”
Sắc mặt Vũ Ân Nguyệt tái nhợt, hai mắt đẫm lệ: “Yến Chi! Yến Chi của tôi!”.
“Mẹ, mẹ, Yến Chi không sao, Yến Chi không sao rồi.” Biết Vũ Ân Nguyệt hiểu lầm, Hạ Yên Nhi lập tức giải thích rõ ràng.
Vũ Ân Nguyệt sững sờ: “Yến Chi không sao ư? Con nói thật không?”
Hạ Yên Nhi gật đầu thật mạnh: “Dạ đúng ạ, Yến Chi không sao rồi.
Minh Dạ vừa gọi điện thoại tới nói em ấy đã thoát khỏi nguy hiểm, sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”
Nước mắt Vũ Ân Nguyệt lại rơi xuống: “Không sao là tốt rồi, Yến Chi của mẹ không sao rồi.” Thấy Vũ Ân Nguyệt vừa khóc vừa cười, trong lòng Hạ Yên Nhi đau xót.
Trong khoảng thời gian này, mái tóc của bà đã bạc không ít, ngay cả khóe mắt cũng hằn sâu nếp nhăn.
“Mau, mau đi nói cho ông nội con biết ngay, Yến Chi không sao rồi.” Vũ Ân Nguyệt đẩy Hạ Yên Nhi, bây giờ hai chân bà run rẩy, không đứng dậy nổi.
“Dạ, bây giờ con lập tức đi ngay.
Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Mẹ không sao, con đi nói cho ông nội biết đi, đừng để ông lo lắng.” Vũ Ân Nguyệt thúc giục.
Hạ Yên Nhi liền đứng dậy đi lên lầu.
Hoàng lão gia biết Hoàng Yến Chi không sao, nét mặt vẫn rất bình tĩnh: “Ừm, ông biết rồi.
Yên Nhi, cháu đi ra ngoài đi.
Ông muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Ông nội, ông vẫn khỏe chứ ạ?” Hạ Yên Nhi hơi lo lắng, ông biểu hiện quá bình tĩnh, điều này không bình thường cho lắm.
“Ông không sao đâu, ông chỉ hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút.” Hoàng lão gia hiền từ nói.
Hạ Yên Nhi thấy ông không sao mới rời đi: “Vậy ông nội nghỉ ngơi cho khỏe, cháu sẽ nói chị Tống hầm canh cho ông, khi nào ông tỉnh dậy thì uống nhé.”
“Được, vất vả cho cháu rồi.” Chờ Hạ Yên Nhi rời đi.
Hoàng lão gia bò dậy từ trên giường, đi đến chỗ đặt di ảnh của Hoàng lão phu nhân: “Bà nó à, Yến Chi không sao rồi, cảm ơn bà.” Vừa dứt lời, nước mắt liền tuôn rơi.
Mọi người biết Hoàng Yến Chi thoát khỏi nguy hiểm đều thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng khoảng thời gian này thật sự là có thể dùng từ kinh hồn táng đảm để hình dung.
Ai cũng cảm thấy nghẹn ngào, biết cô qua cơn nguy kịch thì liền yên tâm..