“An An, con đang ở đâu.” Hoàng Yến Chi ngẹn ngào hỏi, giọng điệu dịu dàng.
“Trong một ngôi nhà rất lớn, có một chú kia rất kỳ lạ ở đây.” An An cau mày đáp.
Nói đến đây thì điện thoại bị lấy đi, một giọng nói khàn đặc khó nghe vang lên.
Mặt Hoàng Yến Chi lập tức biến sắc, không ngờ người đàn ông mang An An đi lại là hắn.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó ngay.” Hoàng Yến Chi nói.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn Quân Hạo Kiện.
Anh ôm cô: “Được rồi, đừng lo lắng, An An sẽ không sao mà.” Vừa rồi anh có nghe thấy giọng nói của An An trong điện thoại, từ đó có thể nhận thấy hiện giờ thằng bé vẫn rất ổn.
“Hạo Kiện, đi thôi.” Hoàng Yến Chi lau nước mắt, nóng vội nói.
Cô muốn gặp con trai mình ngay bây giờ.
Mấy ngày qua, tình hình nhà họ Hoàng đã loạn cào cào, Vũ Ân Nguyệt thì nằm viện, hai ông cụ lúc này cũng phải cố lắm mới gắng gượng được.
Bây giờ, người có thể chèo chống được chuyện trong nhà chỉ có Hạ Yên Nhi.
Mà những chuyện này vốn không nên để cô lo, vì Hạ Yên Nhi đã đang mang thai, lại còn chưa được ba tháng, đáng lý ra nên được yên tĩnh dưỡng thai, ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
“Anh không cần lo cho em, em sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt Càng không phải lo lắng chuyện trong nhà, cứ giao cho em.” Hạ Yên Nhi dịu dàng nói
Cô cũng đã sử dụng tất cả các mối quan hệ trong khả năng của mình ở thủ đô để tìm kiếm An An nhưng hiện tại vẫn vô vọng.
“Yên Nhi, thời gian này vất vả cho em rồi.” Hoàng Minh Dạ áy náy nói.
Những ngày qua, anh gần như dồn hết tâm trí để tìm An An, hoàn toàn không có thời gian nghĩ đến cảm xúc của Hạ Yên Nhi.
Phụ nữ mang thai rất dễ suy nghĩ lung tung, nếu là người khác thì không chừng đã làm ẩm lên với anh rồi.
“Đừng nói vậy, em cũng là một thành viên của gia đình này An An gặp chuyện, em cũng lo lắng, mau chóng tìm được An An mới là điều quan trọng nhất, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Ba ngày trước
Khi An An đi vệ sinh xong, đang định đi ra ngoài thì bị hai người đàn ông chặn lại quanh cậu.
Cậu ngước nhìn hai người họ: “Chú ơi, cháu muốn ra ngoài, có thể nhường đường cho cháu không?”
Một trong hai người đàn ông nở nụ cười: “Anh bạn nhỏ, cháu muốn đi đâu, chú dẫn cháu đi.” An An cau mày.
Cậu không thích nụ cười của hai người đàn ông này, cứ cảm thấy họ không giống người tốt.
Hơn nữa mẹ đã dặn cậu không thể đi theo người lạ, vì vậy cậu bé lắc đầu: “Không cần ạ, cô giáo của cháu đang ở bên ngoài.”
Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt lóe lên vẻ âm u: “Anh bạn nhỏ, cô giáo của cháu ở bên ngoài thì càng tốt, chú sẽ đưa cháu ra.” Gã không quan tâm lời từ chối của An An, định bước tới túm lấy cậu bé.
An An toan bỏ chạy, nhưng lại bị một người ở phía sau bịt miệng, cậu bé liền từ từ khép mắt lại, ngất đi.
Đến khi tỉnh dậy, An An thấy mình đang ở trong một chiếc ô tô, cửa xe đã bị khóa, không có ai trong xe cả.
Cậu bé muốn gọi cho ba mẹ, nhưng lại không có điện thoại di động.
Bên người cậu bé chỉ có cái ba lô nhỏ của mình.
An An liếc ra ngoài cửa sổ.
Nơi này rất xa lạ, cậu bé chưa bao giờ đến đây cả.
Trong lòng cậu bé rất sợ hãi, viền mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi.
Nhưng rồi, cậu bé lại đưa tay lau nước mắt.
Ba mẹ từng nói, con trai không thể khóc, phải mạnh mẽ.
An An biết chắc rằng mình đã gặp phải kẻ xấu.
Càng nghĩ, cậu bé cảng bình tĩnh.
Đây là điều ba mẹ đã dạy.
Đưa bàn tay mũm mĩm lên lau mắt xong, An An mở ba lô, lấy bánh quy ra ăn.
Hiện giờ cậu bé rất đói, phải ăn mới có sức mà tìm cách thoát khỏi nơi này.
Thỉnh thoảng, cậu lại nhìn ra cửa sổ Bên ngoài có người qua lại.
Cậu muốn nhờ chú cảnh sát giúp đỡ, nhưng nhìn một lúc lâu mà vẫn không thấy chú cảnh sát nào đi qua.
An An nép vào cạnh cửa sổ, cầu nguyện rằng sẽ có một chú cảnh sát đi ngang qua đây.
Nhưng cậu bé không đợi được chú cảnh sát nào, mà chỉ thấy một người lạ.
“An An?” Người đàn ông đó gọi tên cậu bé, giọng điệu không chắc lắm.
An An sững sờ: “Chú biết cháu sao?”
Không ngờ lại đúng thật.
Người đàn ông kia gật đầu: “Ba cháu là Quân Hạo Kiện, mẹ cháu là Hoàng Yến Chi, phải không?”
Mắt An An sáng lên: “Chú ơi, chú quen biết ba mẹ cháu ạ?”
Người đàn ông mỉm cười, gật đầu: “Chú biết, chú là bạn thân của ba mẹ cháu.
Nhưng sao cháu lại ở đây một mình, ba mẹ cháu đâu?”
Nghe vậy, An An lại chực khóc: “Chú ơi, cháu gặp phải người xấu, bị họ đưa đến đây.” Người đàn ông nghe vậy thì ánh mắt liền thay đổi, nhìn vào chiếc xe.
Đây thật sự không giống xe của Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện Anh ta đột nhiên hiểu ra: “An An, đừng sợ, chú sẽ đưa cháu ra ngoài.”
An An gật đầu.
Người đàn ông trở lại xe của mình, lấy một dụng cụ từ cốp xe ra.
Anh ta nhẹ tay thao tác hai ba cái đã mở được cửa xe, bế An An ra rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
“Chú ơi, bây giờ chú đang đưa cháu về nhà phải không ạ?” Trên xe, An An tò mò hỏi
Người đàn ông kia mỉm cười: “Bây giờ chú đưa cháu đến nhà chú.”
An An nghe vậy thì nhíu mày: “Chú ơi, cháu muốn về nhà, chú có thể đưa cháu về nhà không?”
Người đàn ông nhẹ nhàng nói: “An An ngoan, bây giờ chú có việc phải làm, cháu về nhà với chú trước đã.
Chú gọi điện thoại cho ba mẹ cháu, bảo họ đến đón cháu, có được không?”
“Chú ơi, cháu muốn gọi cho ba mẹ ngay bây giờ.” Bây giờ cậu bé rất hối hận.
Cậu bé không muốn đi với người đàn ông này, cậu muốn về nhà.
Người đàn ông kia làm ngơ.
An An thấy thế thì lại rơi nước mắt.
Trong lòng thầm nhủ: Ba mẹ ơi, An An gặp phải người xấu nữa rồi, hu hu..
“Đừng khóc, chú sẽ đưa cháu về nhà mà.
Chú thật sự không phải là người xấu, chỉ muốn mời cháu đến nhà chú chơi thôi.
Chỉ ở ba ngày, ba ngày sau, chú sẽ đưa cháu về nhà.”
An An vẫn khóc: “Cháu không muốn, bây giờ cháu phải về nhà, chú là người xấu, cháu muốn về nhà.” Cậu bé bắt đầu gào khóc, người đàn ông thấy cậu bé khóc thì đau đầu: “Quân Vĩ Thành, không được khóc.” Người đàn ông kia trầm giọng.
Tiếng khóc của An An nghẹn ở cổ họng, ngạc nhiên nhìn anh ta: “Sao chú biết tên cháu?” Người đàn ông đỡ trán: “Chú nói rồi, chú biết ba mẹ cháu.
Khi cháu còn nhỏ, chú còn bế cháu nữa, biết tên cháu thì có gì lạ?”
“Chú thật sự không phải là người xấu sao?”
“Trông chú giống người xấu lắm sao?” An An gật đầu
Người đàn ông kia liền đen mặt: “Chú giống người xấu, vậy sao cháu vẫn theo chứ?”
“Chú không đưa cháu về nhà thì chú là người xấu.” Giọng điệu An An đầy hùng hồn.
Lúc đầu, cậu bé mới nhìn thì cảm thấy chú này là một người tốt.
Nhưng giờ người này lại không cho cậu bé về nhà, vậy thì là người xấu rồi.
“Chú chắc chắn sẽ cho cháu về nhà, nhưng không phải bây giờ.” Anh ta muốn đưa An An đi gặp một người.
“Chú ơi, chú cho cháu về nhà đi.
Không tìm thấy cháu, ba mẹ cháu sẽ lo lắng.
Mẹ cháu khóc thì phải làm sao?” An An nhỏ giọng nài nỉ, nhưng dù có nói gì thì người đàn ông cũng không làm theo lời cậu.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường, cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi biệt thự.
Người đàn ông kia bước xuống xe, muốn bế An An ra.
Không ngờ cậu bé lại cắn tay anh ta, khiến anh ta hét lên: “Ối.”
“An An, buông chú ra.” Người đàn ông nói, nhưng không dám dùng sức giật tay ra, vì sợ làm gãy mấy cái răng bé nhỏ của An An.
An An không nhả ra mà nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt rất rõ ràng, ý muốn người đàn ông trước mặt đưa cậu bé về nhà.
“Được rồi được rồi, chú sẽ đưa cháu về nhà.
Bây giờ cháu có thể đi với chú trước không? Chú sẽ gọi cho ba mẹ cháu ngay, bảo họ đến đón cháu?” Nghe vậy, An An lẳng lặng nhìn người đàn ông một lúc lâu, sau đó nhả tay anh ta ra.
“Chú nói thì phải giữ lời đó, bằng không chú là con cún.” Người đàn ông kia đen mặt nhìn An An.
Nhóc con này đúng thật là con ruột của Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện, khó chiều y như ba mẹ nó.
Anh ta đưa An An vào nhà.
Lần này, An An không chống đối nữa.
“James, tôi trở về rồi đây.
Anh xem tôi đưa ai đến gặp anh này.” Người đàn ông kia nói vọng vào nhà.
Trong phòng khách, một người đàn ông ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía bọn họ, nghe thấy lời nói của người đàn ông thì quay lại.
Vẻ mặt người đó có chút yếu ớt, nhưng biểu cảm hơi âm u, khiến người đàn ông kia nhìn mà hơi sợ.
“Peter, sao cậu lại đưa thằng bé đến đây?” James cau mày.
An An đang ở trong lòng Peter, thấy James nhìn mình thì vô thức co người lại.
Người đàn ông này thật đáng sợ.
“Tôi đâu có cố ý đưa nó đến đây, chỉ vô tình cứu thằng bé thôi.” Peter tỏ ra vô tội.
Anh ta thấy vẻ sợ hãi của An An, bèn nói với James.
“Nếu thằng bé bị bọn buôn người bắt cóc thì chắc ba mẹ nó đang rất lo lắng.
Cậu lập tức đưa thằng bé về đi.” James trầm giọng nói
Hắn không thể tưởng tượng được hiện giờ Hoàng Yến Chi đang lo lắng đến mức nào.
Nghe vậy, mắt An An liền sáng lên, thái độ với James thân thiện hơn một chút.
Cậu bé không ngờ ông chú trông đáng sợ này lại là một người tốt.
“Đúng vậy, mau đưa cháu về nhà đi.
Mẹ cháu sẽ lo lắng cho cháu lắm.” An An chớp mắt.
James sửng sốt, ánh mắt cậu bé thật sự rất trong sáng, hệt như người trong ký ức của hắn.
“Bây giờ không thể đưa về được.” Peter ngồi xuống sô pha.
Anh ta đã cố ý mang thằng nhóc này đến cho James, vậy mà hắn lại bắt anh ta đưa nó trở về.
Còn về chuyện Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện có lo lắng hay không thì không nằm trong phạm vi mà anh ta quan tâm.
Thật ra, anh ta vẫn luôn biết rõ tình cảm của James dành cho Hoàng Yến Chi như thế nào.
James là một kẻ hết sức lạnh lùng, thậm chí có thể nói là không có nhân tính, ngay cả với cha ruột của mình.
Tuy nhiên, hắn lại nhiều lần làm theo ý Hoàng Yến Chi, thậm chí còn nhiều lần xông vào nguy hiểm vì cô.
Vụ nổ hai năm trước đã khiến vết thương ở chân của James tái phát, cả đời này không thể đứng lên được nữa, ngay cả anh ta cũng không còn cách nào.
Trong hai năm qua, hắn vẫn ở thành phố Lâm, vì đây là thành phố gần thủ đô nhất, có thể nhanh chóng biết được mọi chuyện về Hoàng Yến Chi.
Hắn âm thầm chú ý đến cô suốt hai năm, thậm chí còn nhiều lần bắt anh ta đến chỗ Irene để tìm hiểu tình trạng sức khỏe của Hoàng Yến Chi.
Hắn đã âm thầm làm rất nhiều chuyện, nhưng lại không dám đến thủ đô tìm cô.
Tất cả điều này, Peter chứng kiến, đều biết, anh ta cảm thấy James làm vậy thật không đáng.
“Ba ngày, để thằng bé ở lại với anh ba ngày đi.
Ba ngày sau, chúng ta sẽ đưa thằng bé về.” Peter nghiêm túc nói.
Anh ta cảm thấy yêu cầu này không hề quá đáng.
Hoàng Yến Chi không thể đáp lại tình cảm của James, vậy để con trai của cô ở lại chơi với James ba ngày thì có làm sao, dù có lo lắng thì thế nào chứ? Có thể sánh được với những gì James đã làm cho cô trong suốt những năm qua sao?
“Đưa thằng bé về ngay bây giờ cho tôi, đừng để tôi nói lần thứ hai.” James lạnh giọng nói
“Tôi không đưa nó về đâu.” Peter uể oải ngồi trên ghế sô pha rồi nói.
Bây giờ Peter đã không còn sợ James như xưa nữa, thậm chí là hoàn toàn không sợ hắn.
Trước đó không có cơ hội nào, bây giờ có cơ hội tốt thế này, hắn tất nhiên phải bắt An An ở đây chơi cùng James một thời gian, coi như là trả nợ thay mẹ mình.
Không phải có câu mẹ làm con chịu sao?
“Chú nói dối, chú là cún.
Chú nói chú sẽ cho cháu về mà.
Chú đã nói sẽ đưa cháu về nhà, chú là đồ lừa đảo.” An An nghe Peter nói không muốn đưa mình về nhà thì lập tức lo lắng.
“Đúng vậy, chú đã hứa đưa cháu về.
Cháu cứ ở đây chơi với chú này ba ngày.
Ba ngày nữa, chú sẽ đích thân đưa cháu về nhà, hoặc gọi ba mẹ cháu tới đón.”
An An ra sức lắc đầu: “Cháu không muốn, cháu muốn về nhà.
Cháu sẽ về nhà ngay bây giờ.”
“Không được, cháu không thể đi ngay bây giờ.” Peter xụ mặt, nhưng An An không sợ anh ta chút nào, cậu bé vẫn gào khóc.
“Chú sẽ đưa cháu về.” James nói.
An An nhìn hắn, nhưng không dám đến gần: “Chú sẽ đưa cháu về nhà thật ạ?” Đôi mắt kia thật sáng trong, nét mặt James vô thức dịu lại, hắn chậm rãi nói: “Đúng, chú sẽ đưa cháu về nhà.
Bây giờ cháu gọi điện thoại cho ba mẹ cháu đi.” James nhấc điện thoại lên, quay số, nhưng lại bị Peter rút đường dây điện thoại ra.
James lạnh lùng nhìn anh ta: “Peter, anh đang làm gì vậy?”
Peter nhìn sang An An rồi cúi xuống thì thầm bên tai James mấy câu.
Nét mặt James âm trầm, sâu kín nhìn vào mặt cậu bé.
Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi gật đầu rồi nói với cậu bé: “Chú sẽ bảo chú này gọi điện thoại cho ba mẹ cháu, nếu có thể liên lạc được thì hai chú sẽ đưa cháu về nhà.
Nếu không thể liên lạc được thì cháu hãy ở đây với chú ba ngày.
Ba ngày sau, chú sẽ đưa cháu về, được chứ?”
“Cháu muốn về nhà ngay bây giờ, cháu nhớ ba mẹ” An An không muốn, lí nhí nói.
Nét mặt cậu bé đầy ấm ức, đôi mắt to ầng ậc nước.
James thấy mà mềm lòng.
Đã từng có một cô bé nhìn hắn bằng ánh mắt thế này, tựa như dòng suối trong veo nhất thế giới này.
“Ngoan, bây giờ chú sẽ gọi ba mẹ cháu.” James ra hiệu cho Peter.
Peter không còn cách nào khác, bèn lấy điện thoại ra bấm số, là số của Hoàng Yến Chi, nhưng đáng tiếc gọi không được.
Anh ta nhìn An An: “Cháu thấy đấy, không phải là chú không muốn đưa cháu về nhà nhé.”
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện không hề ngờ rằng, anh chỉ ép cô nghĩ ngơi vài giờ mà lại khiến họ bỏ lỡ một cuộc gọi quan trọng như vậy.
“Còn ba cháu thì sao? Cháu biệt số của ba cháu.” An An không bỏ cuộc.
Hoàng Yến Chi đã dạy cậu bé từ rất sớm rằng phải nhớ số điện thoại của ba mẹ, nếu có chuyện gì thì có thể gọi cho ba mẹ.
Peter cất điện thoại vào túi: “Điện thoại hết pin rồi không gọi được nữa.”
An An nhìn Peter chằm chằm vài giây, sau đó chạy lại ôm chân James, ngước nhìn hắn: “Chú ơi, chú có thể đưa cháu về nhà được không? Cháu muốn về nhà.” Cậu bé nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố ép mình không khóc.
James lập tức mềm lòng.
Hắn lấy điện thoại của Peter định gọi cho Quân Hạo Kiện, nhưng lại bị Peter cướp lại.
Peter nhìn An An lần nữa, sắc mặt đã hoàn toàn u ám: “Quân Vĩ Thành, bây giờ không phải chú đang đàm phán với cháu, mà là thông báo cho cháu biết, cháu phải ở đây với bọn chú ba ngày.
Sau ba ngày, bọn chú sẽ gọi ba mẹ cháu đến đón cháu về nhà.
Lần này tuyệt đối không lừa cháu.”
An An cúi đầu: “Mẹ cháu sẽ lo lắng.”
Peter chỉ vào James: “Cháu có biết chủ ấy là ai không?”
An An lắc đầu.
Cậu bé chưa bao giờ gặp chú này cả.Peter ngồi xổm xuống để vừa tầm mắt với An An.
Anh ta nhìn vào mắt cậu bé và hỏi: “Chú hỏi cháu, cháu có một miếng ngọc, phải không?” Anh ta dùng tay miêu tả hình dạng miếng ngọc.
An An có ấn tượng với thứ này, bàn tay bé nhỏ của cậu bé vén cổ áo, khó khăn lắm mới kéo được miếng ngọc ra khỏi mấy lớp quần áo dày: “Chú nói cái này ạ?”
Peter và James đều ngạc nhiên, không ngờ Hoàng Yến Chi lại để An An đeo miếng ngọc này trên người.
Nhất là James, hắn cứ nghĩ với mức độ căm ghét của cô đối với hắn thì chắc miếng ngọc này đã bị cô quẳng đi từ lâu rồi.
Giờ phút này, tim hắn bỗng nhiên mềm đi.
Tiểu Thất của hắn mãi mãi vẫn lương thiện như vậy..