Sáng hôm sau, Hoàng Yến Chi tiễn Quân Hạo Kiện ra xe để về quân khu, An An đã được dì Triệu đưa đi học, cô không có việc gì làm, cuối cùng nhớ đến Trương Linh nên gọi điện cho cô ấy.
“Yến Chi, cậu ở nhà chờ tớ, tớ lập tức tới ngay.” Trương Linh vừa nhận điện thoại của Hoàng Yến Chi, còn không đợi cô lên tiếng thì cô ấy đã nói sẽ đến rồi lập tức ngắt điện thoại.
Hoàng Yến Chi câm nín nhìn điện thoại bị ngắt, có chút khó hiểu.
Mình chỉ muốn gọi điện hỏi cô nàng này tại sao ở bệnh viện thôi mà, hay là có chuyện gì rồi? Qua vẻ mặt của Trương Linh và Vệ Huy thì không cần nghĩ cũng biết nhất định là Vệ Huy đã làm gì đó chọc tức cô ấy rồi.
“Yến Chi.” Trương Linh vừa thấy Hoàng Yến Chi thì liền ôm lấy cô, vẻ mặt ấm ức.
Hoàng Yến Chi ngẩn ra: “Chuyện gì vậy?”
“Vệ Huy bắt nạt tớ.” Trương Linh ấm ức nói.
Hoàng Yến Chi không hiểu gì cả: “Xảy ra chuyện gì vậy, cậu nói rõ ràng cho tớ nghe xem.” Cô kéo Trương Linh ngồi xuống ghế sô pha, sau đó yên lặng nhìn cô.
Trương Linh cúi đầu: “Yến Chi, tớ lại có thai rồi, đều tại tên khốn kiếp Vệ Huy cả.”
Hoàng Yến Chi ngạc nhiên nhếch mày, không ngờ hai người họ lại mang thai cùng lúc: “Mấy tháng rồi?”
“Một tháng rưỡi rồi, Yến Chi, Vệ Huy chính là một tên lừa gạt, đã nói sinh Quả Quả xong sẽ không sinh nữa mà.” Trương Linh ấm ức, trước đây sinh Quả Quả đau đến nỗi chỉ cần đứng lên thôi mà cả người run rẩy, kết quả bây giờ trong bụng lại có một đứa nữa.
Mà lần này còn đáng sợ hơn lần trước, trước đây không biết bản thân phải đối mặt với chuyện gì.
Người không biết sẽ không sợ hãi, nên lần trước không cảm thấy sợ gì, chỉ vui mừng vì có thai.
Nhưng lần này không giống vậy, lần này cô đã biết mình sẽ đối mặt với cái gì nên trong lòng rất sợ.
Hoàng Yến Chi lẳng lặng ngồi nghe Trương Linh trách móc Vệ Huy, nói hồi lâu không thấy cô đáp lại, cô nàng không khỏi nhìn sang cô: “Yến Chi, sao cậu lại không nói gì, lẽ nào Vệ Huy không sai sao?”
Hoàng Yến Chi thản nhiên nói: “Lẽ nào cậu sẽ vì vậy mà bỏ đứa bé sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi.
Tớ chỉ giận Vệ Huy đã gạt tớ thôi.” Trương Linh đáp theo bản năng.
Lần mang thai này là do Vệ Huy mưu đồ từ lâu, sử dụng mỹ nam kế, hừ...!
“Đó, không phải là vì cậu không cần đứa bé này thì cãi với Vệ Huy làm gì.
Phụ nữ có thai mà xúc động quá, nhất là tâm trạng tiêu cực sẽ ảnh hưởng không tốt với sự phát triển của thai nhi, hơn nữa cậu cũng không phải chỉ có một mình, còn có tớ nữa mà.”
“Yến Chi, chỉ có cậu là tốt với tớ.” Trương Linh cảm động nói, sau đó chợt mở to hai mắt nhìn, khi phản ứng kịp thì không thể tin nổi mà nhìn Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, chẳng lẽ cậu cũng.”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Đúng vậy, đã được ba tuần, Trương Linh, chúng ta đều sắp làm mẹ nữa rồi.”
Trương Linh ngây ngốc tại chỗ, rất lâu sau mới nói' “Vậy mà ngài Quân cũng để cậu sinh con nữa à, thật đúng là kỳ tích.”
Hoàng Yến Chi đen mặt, ánh mắt hơi chột dạ.
Cô không thể nói với Trương Linh là từ đầu chí cuối Quân Hạo Kiện đều không đồng ý, đứa bé này là do cô gài anh mới có được? Cô đưa tay lấy ly trước mặt uống một hớp.
“Hôm qua cậu đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe là vì chuyện này sao?” Trương Linh tò mò hỏi.
“Ừ, cậu sớm hơn tớ gần một tháng.”
“Ha ha, tốt quá, Yến Chi, chúng ta đều sắp làm mẹ rồi.” Trương Linh cười ha ha, vô cùng vui vẻ.
Hoàng Yến Chi nhìn cô gái mới vừa rồi còn buồn giờ lại cười đến là vui vẻ trước mặt, cô lắc đầu bật cười.
“Bây giờ còn tức giận không?”
“Không tức nữa, thật ra tớ hơi sợ, sinh con rất đau, nhưng bây giờ biết cậu cũng mang thai thì tớ lại không thấy sợ nữa.” Trương Linh thành thật nói, bây giờ cô không chỉ không sợ mà còn tràn đầy mong đợi với mấy tháng tiếp theo: “Yến Chi, sau này chúng ta có thể cùng đi khám thai, cùng nhau sinh con, nếu có thể cùng sinh con vào một ngày thì thật hoàn mỹ.”
“Tớ mang thai ít hơn cậu một tháng.” Hoàng Yến Chi phải nhắc nhở cô ấy sự thật này.
“Vậy thì để bé cưng của tớ đợi trong bụng thêm một tháng.” Trương Linh vung tay lên, sảng khoái nói, sau khi nói xong, mới nhận ra mình nói gì, bèn cười ngượng ngùng.
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Chừng nào thì cậu mới ra dáng người đang mang thai đây hả?” Còn để con đợi thêm một tháng, vậy mà cô nàng này cũng có thể nói được, chỉ số thông minh đều để hết cho đứa bé trong bụng đây mà.
Trương Linh ở nhà họ Quân cả ngày, mãi cho đến sau bữa tối thì Vệ Huy mới đến đón.
“Em dâu, Linh Linh còn giận không?” Vệ Huy dè dặt hỏi Hoàng Yến Chi.
“Không sao rồi.” Hoàng Yến Chi lắc đầu.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, cảm ơn em dâu nhiều.”
“Phụ nữ có thai tính tình thay đổi thất thường, Trương Linh hơi tùy hứng, anh hãy thông cảm nhiều hơn.” Hoàng Yến Chi không kìm lòng được lên tiếng dặn dò.
“Bây giờ cô ấy chính là tổ tông của tôi, cô ấy nói cái gì thì chính là cái đó.” Vệ Huy nói
Trương Linh đi ra từ phòng An An ra, nhìn thấy Vệ Huy thì vẫn hơi dỗi, nhưng cuối cùng anh cũng không đến nỗi tay không trở về: “Yến Chi, tớ về trước đây, hôm nào tớ lại đến thăm cậu.”
Hoàng Yến Chi cười gật đầu: “Ừ, về cẩn thận.”
****************
Một tháng sau.
Sáng sớm, An An thức dậy thì lập tức ra khỏi phòng tìm Hoàng Yến Chi.
Phát hiện không mở được cửa phòng, thì cậu bé biết ngay ba đã về, vì chỉ cần ba về thì cửa phòng nhất định sẽ bị khóa.
Quân Hạo Kiện nghe thấy tiếng đập cửa, nhìn sang vợ vẫn đang ngủ say, anh rón rén rời giường.
Quả nhiên là con trai mình.
Anh từ trên cao nhìn xuống An An, nói khẽ: “Không đi ăn sáng à?”
An An nhìn vào trong phòng nhưng không nhìn thấy gì, vì vậy lại nhìn sang anh: “Ba ơi, mẹ đã tỉnh chưa?”
“Mẹ còn đang ngủ, con xuống ăn trước đi, lát nữa ba đưa con đi nhà trẻ.”
“Được rồi, vậy con đi xuống trước đây.” An An ngoan ngoãn nói.
Kể từ khi biết Hoàng Yến Chi mang thai, cậu bé dường như lập tức trưởng thành hơn rất nhiều, cậu bé tự học để tự làm nhiều chuyện, ngay cả thói quen mỗi ngày đều phải nghe chuyện cổ tích trước khi ngủ cũng hạn chế.
“Quay lại đây.” Thấy An An sắp đi, Quân Hạo Kiện gọi cậu bé lại, ngồi xổm xuống sửa lại quần áo hơi xốc xếch, cài lại khuy áo cho con.
“Được rồi, đi ăn cơm đi, ba sẽ xuống ngay.”
“Vâng.” An An gật đầu, rón ra rón rén xuống tầng.
“An An dậy rồi à?” Hoàng Yến Chi đã tỉnh, anh thấy mắt cô còn mơ màng thì biết là cô vẫn chưa tỉnh hẳn: “Ừ, để anh đưa con đi học, em ngủ tiếp đi.
Anh về rồi sẽ đi kiểm tra với em.”
“Không cần, em hẹn trước với bác sĩ rồi, đến muộn sẽ không tốt.
Anh chờ em một chút, đưa An An xong thì chúng ta đến bệnh viện luôn.” Hoàng Yến lắc đầu, cố gắng khiến mình tỉnh táo hơn.
Nói về thay đổi duy nhất sau khi mang thai, đó chính là cô trở nên thích ngủ, thậm chí còn ngủ nhiều hơn lúc mang thai An An.
Phòng khám thai.
“Bác sĩ, ông vừa nói gì? Vợ tôi mang thai song sinh à?” Quân Hạo Kiện ngạc nhiên nhìn bác sĩ, nét mặt của người đàn ông luôn luôn không để lộ tâm trạng ra mặt lúc này đang rất khiếp sợ.
Bất kể là nhà họ Hoàng hay nhà họ Quân thì cũng chưa từng có trường hợp sinh đôi, xác suất Hoàng Yến Chi có thể mang thai đối là rất nhỏ.
Trước đó, Quân Hạo Kiện không hề nghĩ đến chuyện cô sẽ mang thai song sinh.
“Đúng vậy.
Chúc mừng anh Quân và cô Quân.” Đôi mắt trong trẻo của Hoàng Yến Chi đầy kinh ngạc, nghe thấy bác sĩ nói vậy thì mỉm cười: “Cảm ơn bác sĩ, nhưng bác sĩ, thai nhi có khỏe không?”
“Rất khỏe, phát triển tốt, nhưng sinh đôi sẽ nguy hiểm.
Cô Quân nhất định phải nhớ làm kiểm tra định kỳ ”
“Vâng ”
Qua một lúc lâu, Quân Hạo Kiện hết kinh ngạc, kết quả bình tĩnh lại thì nghe thấy bác sĩ nói sinh đổi rất nguy hiểm.
Ánh mắt anh lập tức tối đi, trầm giọng hỏi: “Bác sĩ, bình thường phải chú ý những gì?”
“Cô Quân đã mang thai lần thứ hai, không có gì cần phải đặc biệt chú ý, nhưng bình thường dinh dưỡng phải đầy đủ, nhưng cũng không được quá thừa, tránh cho lúc sinh con lại khổ.”
“Bác sĩ, chúng tôi có thể lựa chọn phương pháp sinh mổ không?” Quân Hạo Kiện còn lo lắng hơn cô.
Lần trước sinh một đứa mà đã khó khăn như vậy, bây giờ sinh đôi thì chẳng phải sẽ vất vả gấp bội sao.
“Anh Quân, chuyện này vẫn rất khó xác định, phải chờ đến sau này mới có thể biết được.
Nếu sức khỏe sản phụ cho phép thì chúng tôi đề nghị nên sinh thường, dù sao sinh thường cũng sẽ tốt cho cả thai nhi và quá trình hồi phục sau sinh của sản phụ hơn.” Bác sĩ cũng thấy nhiều người lo cho vợ như anh, biết anh lo lắng nên ông an ủi: “Anh Quân, anh cũng đừng quá lo lắng.
Cô Quân vô cùng khỏe mạnh, lại là lần mang thai thứ hai, thường sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Dù nói thế, nhưng Quân Hạo Kiện vẫn không yên tâm chút nào, anh hỏi kỹ những chuyện cần chú ý.
Hoàng Yến Chi nghe đến nỗi bắt đầu ngáp mà anh vẫn đang “khiêm tốn thỉnh giáo” bác sĩ.
Cuối cùng cô thật sự không nhìn nổi nữa, mới nói với Quân Hạo Kiện: “Em đói rồi ”
Quân Hạo Kiện lập tức dừng lại: “Bác sĩ, chúng tôi đi trước đây ”
“Tôi kê cho cô Quân chút vitamin, anh nhớ đi lấy thuốc.”
“Được.”
“Nếu có bất kỳ vấn đề gì thì anh có thể gọi cho tôi.” Bác sĩ nói
Hoàng Yến Chi đi trước ra khỏi phòng bệnh.
Nếu cô không đi thì có khi anh sẽ tiếp tục ở trong đó làm phiền người ta.
“Yến Chi, em đi chậm một chút.” Quân Hạo Kiện thấy cô đi nhanh như vậy thì nhíu mày.
“Hạo Kiện, bây giờ em mới mang thai hai tháng mà anh đã khẩn trương như vậy, thì bảy tháng tới anh định thế nào?” Cô vô cùng hoài nghi tiếp theo Quân Hạo Kiện sẽ mắc chứng trầm cảm trước sinh mất.
“Em không muốn anh lo lắng thì phải chăm sóc bản thân cho tốt.
Đặc biệt là khi đi cầu thang, nhất định phải chú ý.
Lát nữa chúng ta sẽ đến cửa hàng mua cho em mấy đôi giày bệt.” Quân Hạo Kiện vừa nói, vừa cẩn thận đỡ cô.
Hoàng Yến Chi nhìn cánh tay trên tay mình, nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn không thuyết phục anh.
Người đàn ông này đoán chừng vẫn chưa hết khiếp sợ, thôi thì cứ để mặc anh vậy, không thì anh lại càng lo lắng hơn.
Quân Hạo Kiện thật sự đưa cô đến trung tâm mua sắm, mua đến mức đổ chất đầy đồ trong cốp và ghế sau xe, anh mới chịu ra về.
Hoàng Yến Chi nhìn mấy cái túi chất đầy cả xe rồi dùng ánh mắt quái dị nhìn anh.
Mấy cái túi này ngoài giày là mua cho cô ra, thì hầu như đều là đồ dùng cho trẻ sơ sinh, mỗi thứ hai món, hơn nữa đều là đồ cho bé gái.
Hoàng Yến Chi thật sự không đành lòng nhắc nhở anh rằng nếu là con trai thì phải làm sao.
Giả thiết này quá đáng sợ với Quân Hạo Kiện, cô dằn ý nghĩ này lại.
Ừ, hai đứa bé này chắc là hai bé gái nhỉ, không thì một trai một gái cũng tốt.
“Cái gì, Yến Chi mang thai song sinh?” Quân lão gia nghe vậy thì đứng bật dậy từ ghế sô-pha, khiếp sợ nhìn bụng Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, Hạo Kiện không gạt ông chứ.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì buồn cười: “Ông nội, là thật đấy ạ.
Bác sĩ nói con mang thai song sinh.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá.” Quân lão gia vui mừng đến chảy nước mắt.
Các thế hệ của nhà họ Quân luôn ít người, từ khi ba mẹ Quân Hạo Kiện đi thì càng cô quạnh hơn.
Tâm nguyện lớn nhất của ông là con cháu đầy nhà, cứ tưởng rằng mình có cháu đích tôn thì đã là chuyện may mắn lắm rồi, không ngờ lần này Hoàng Yến Chi lại mang thai song sinh.
“Mau, Yến Chi, cháu ngồi xuống mau đi, đừng đứng mệt mỏi.
Hạo Kiện, còn đứng đó làm gì, mau đỡ vợ cháu ngồi xuống.” Quân lão gia lau khóe mắt, kích động nói.
“Ông nội, ông đừng kích động, bác sĩ nói ông không thể kích động được ”
“Ông đang vui quá thôi.” Quân lão gia mừng rỡ nói, sau đó gọi dì Triệu: “Tiểu Triệu đâu rồi, mau mang canh đã chuẩn bị cho Yến Chi lên đi.
Con bé ra ngoài cả buổi, chắc đã đói rồi, uống chút canh trước cho đỡ đói.”
“Ông nội, ra khỏi bệnh viện thì Hạo Kiện đã đưa cháu đi ăn rồi.”
“Tình trạng của cháu bây giờ không như xưa nữa, mang thai song sinh rất vất vả, cháu nên ăn nhiều một chút, như vậy cháu và đứa bé mới có dinh dưỡng.
Sau này ông sẽ bảo Tiểu Triệu chuẩn bị món ăn nhẹ cho cháu, cháu muốn ăn gì thì cứ nói.”
“Cháu uống canh trước đi, ông đi tìm ông nội cháu.” Quân lão gia kích động đến mức ngồi không yên, nóng lòng muốn chia sẻ tin tốt này với ông bạn già của mình.
Hoàng Yến Chi đưa mắt nhìn ông cụ rời đi, sau đó cười khẽ: “Hạo Kiện, đã lâu rồi em không thấy ông nội vui như vậy.”
Quân Hạo Kiện ừ một tiếng: “Yến Chi, cám ơn em.
Mấy năm nay đều nhờ một mình em chăm lo cho cả nhà.” Hoàng Yến Chi luôn thay anh báo hiếu với ông nội.
Mà mấy năm nay, nụ cười trên mặt ông nội cũng nhiều hơn hai mươi mấy năm qua rất nhiều.
“Em và anh là vợ chồng với nhau, anh lại còn nói cảm ơn với em, Hạo Kiện, lần trước em đã nói gì với anh như nào?”
“Vợ à, anh sai rồi.” Quân Hạo Kiện nghe vậy liền tỏ ra biết lỗi.
Quân Hạo Kiện chủ động nhận nhiệm vụ đón An An tan học.
****************
Dạo này, Quả Quả lại rất thường theo Trương Linh đến nhà họ Quân.
“Chuyện giữa cậu và Linda giải quyết thế nào rồi?” Hoàng Yến Chi hỏi Trương Linh.
Trương Linh gật đầu: “Đã giải thích rõ ràng rồi.
Dù sao tớ cũng hợp tác với chị Linda mấy năm, cũng hiểu tính chị ấy, chỉ cần giải thích rõ ràng là không sao thôi.
Nhưng Yến Chi à, chuyện này may mà có cậu, nếu không có lẽ tới đã mất một người bạn rồi.”
Lúc Trương Linh mang thai, hầu như đã dừng hết mọi công việc, ngay cả chụp ảnh quảng cáo cũng không, chỉ chuyên tâm ở nhà dưỡng thai.
Lúc Linda vừa biết tin Trương Linh mang thai còn rất tức giận, dù sao cô cũng mới vào đoàn phim thì tin tức cô mang thai, phải rút lui đã bùng lên.
Trên mạng cũng xuất hiện bình luận bất lợi, gây ảnh hưởng ít nhiều đến hình tượng của cô.
Có điều nhờ có Vệ Huy, nên bất kể là đoàn phim hay những bình luận đều được giải quyết ổn thỏa, ai bảo người ta là vợ của ông chủ chứ.
Vệ Huy cực kỳ cưng chiều vợ, người trong giới ai cũng biết, chỉ cần không mất não đều sẽ không nghĩ đến chuyện đắc tội với Trương Linh, vì suy cho cùng đắc tội với cô cũng là đắc tội với Vệ Huy.
Nhưng chuyện này vẫn khiến trong lòng Linda sinh ra bất mãn với Trương Linh.
Chị ấy không phản đối chuyện Trương Linh mang thai lần hai, nhưng ít nhất chuyện quan trọng thế này phải báo trước với chị ấy một tiếng, để chị ấy còn chuẩn bị tâm lý và xử lý tốt các mối quan hệ với bên ngoài.
Vậy mà Trương Linh thì hay rồi, không nói gì cả, chị ấy biết được tin này cũng là biết được từ chỗ đạo diễn, không tức giận mới là lạ.
Trương Linh thần kinh thô, không nhận ra điểm này.
May mà nhờ lần trước Hoàng Yến Chi đến nhà Vệ Huy, trùng hợp gặp mặt Linda nên phát giác.
Chờ sau khi chị ấy về, cô mới nhắc nhở Trương Linh thì cô nàng mới hay biết.
Biết sự việc đã được giải quyết, Hoàng Yến Chi cũng yên tâm: “Về sau chú ý một chút.”
Trương Linh lè lưỡi: “Lần này là tớ sơ sót.”
An An và Quả Quả đang ngồi trên sàn nhà chơi xếp hình Cậu bé đã chán chơi trò này nhưng vì Quả Quả thích nên mới chơi cùng cô bé.
Trương Linh dời mắt khỏi con gái, rồi nhìn sang bụng Hoàng Yến Chi, nghi hoặc hỏi: “Yến Chi, sao bụng của cậu ba tháng mà lại lớn bằng bụng tớ vậy?” Cô đã lộ rõ bụng bầu, nhưng chẳng phải Hoàng Yến Chi mới hơn ba tháng thôi sao? Sao lại trông như bốn năm tháng vậy?
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì hơi nhíu mày: “Tớ chưa nói với cậu là tớ mang thai song sinh à?”
Trương Linh trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào bụng cô: “Cậu mang thai song sinh à? Sao cậu không sớm nói cho tớ biết!”
Hoàng Yến Chi thản nhiên: “À, chắc là tớ quên mất.”
Trương Linh u oán nhìn cô: “Yến Chi, chúng ta là tình yêu đích thực của nhau đó, vậy mà ngay cả tin quan trọng thế này cậu cũng không nói cho tớ biết.”
Hoàng Yến Chi không hề nao núng, mặc dù cô đã quên mất chuyện này.
“Cậu thử nói câu này trước mặt Quân Hạo Kiện một lần xem sao.”
Trương Linh cười ha ha, nói trước mặt Quân Hạo Kiện rằng mình và Hoàng Yến Chi là tình yêu đích thực, cô chỉ mạng mình quá dài chắc? Cô rụt cổ: “Yến Chi à, cậu tha cho tớ đi, cậu biết người mà tớ sợ nhất chính là ngài Quân nhà cậu mà.”
“Đã nhiều năm như vậy mà cậu vẫn còn sợ Hạo Kiện à?” Hoàng Yến Chi hơi ngạc nhiên.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Trương Linh đã sợ anh.
Nhớ đến dáng vẻ lạnh như băng của Quân Hạo Kiện, Trương Linh thở dài: “Cậu không biết ánh mắt ngài Quân nhà cậu lạnh thế nào đâu.
Nhìn vào mắt anh ấy, tớ có cảm giác như không phải đang đối mặt với một người mà là một núi băng vạn năm không đổi.”
Hoàng Yến Chi bật cười: “Cậu so sánh kiểu gì vậy?”
“Thật mà, không tin thì cậu hỏi Ninh Hân xem.
Cậu ấy chắc chắn cũng sẽ có cảm giác như tớ thôi.
Ngài Quân nhà cậu chỉ đối với cậu mới dịu dàng như nước, từ núi băng biến thành núi lửa thôi.” Nói đến Bùi Ninh Hân,
Trương Linh lập tức nhớ ra: “Không biết bố chồng Ninh Hân thể nào rồi, sức khỏe có khá hơn chút nào không ” Lúc trước, cha của Lý Tu Kiệt bị bệnh phải nằm viện, còn rất nghiêm trọng.
Bác sĩ cũng đã báo tin là bệnh tình khó qua khỏi, nên anh lập tức đưa Bùi Ninh Hân về quê.
Nghe nói, sau đó cha của Lý Tu Kiệt được cứu chữa, nhưng bên cạnh cần có người chăm sóc.
Lý Tu Kiệt bận rộn công việc không thể ở bên cạnh ông, nên Bùi Ninh Hân đã mang con về bên kia ở.
Một tháng qua, cô rất ít liên lạc với bọn họ..