Hai người gặp nhau ở nhà hàng Tây Bán Hạ lúc trước.
Khi Hoàng Yến Chi đến, Tần Hinh đã chờ cô ở đó rồi.
Hoàng Yến Chi cẩn thận ngắm nghía Tần Hinh.
Tần Hinh nhíu mày, buồn cười nhìn cô.
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Gần đây chị đang làm gì vậy?”
“Chu du thế giới, vừa khéo lần này tới thủ đô nên tiện thể ghé thăm em một chút.”
Tần Hinh đưa thực đơn cho cô: “Gọi món đi, chị mời.” Hoàng Yến Chi nhận thực đơn, ánh mắt nhìn lướt qua tay trái của cô.
Từ lúc bắt đầu vào đây, tay trái của Tần Hinh gần như không hề cử động.
Tần Hinh không hề có cảm giác gì với ánh mắt của cô, thừa dịp cô gọi món, lấy hai cái hộp trong túi xách ra: “Quà đầy tháng cho hai đứa nhóc.”
Hoàng Yến Chi nhận quà, tiện tay đặt ở một bên: “Tay trái của chị sao vậy?” Mặc dù lấy quà nhưng Tần Hinh vẫn gần như không hề cử động tay trái.
Tần Hinh cười: “Không có gì, vẫn rất ổn.”
Hoàng Yến Chi không nói lời nào, chỉ nhìn Tần Hinh chằm chằm.
“Được rồi, chị nói thật, bị gãy xương thôi, nhưng mà cũng không có việc lớn gì, đã gần khỏi hẳn rồi.”
“Vì sao lại gãy xương?” Hoàng Yến Chi hỏi cô ấy
Tần Hinh nhún vai: “Ham chơi ấy mà, lần trước cùng Irene đi rừng rậm một chuyến, gặp phải mấy con thú hoang, lúc đánh nhau không cẩn thận làm tay bị thương, chỉ đơn giản vậy thôi.” Cô hời hợt nói
“Thật sao?” Hoàng Yến Chi nửa tin nửa ngờ.
Sao cô lại cảm thấy Tần Hinh có chuyện giấu mình nhỉ?
Tần Hinh bật cười: “Chẳng lẽ chị còn có thể lừa em sao? Yên tâm đi, với võ nghệ của chị thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ, nếu em không yên tâm thì có thể gọi điện hỏi Irene.” Cô cũng không sợ Hoàng Yến Chi gọi điện hỏi.
Nghe thấy cái tên Irene, Hoàng Yến Chi hứng thú quan sát cô: “Chị và Irene...”
Tần Hinh lập tức hiểu ý cô, cười: “Chị và Irene chỉ là bạn bè thôi.”
Hoàng Yến Chi nhíu mày: “Có thể không chỉ là bạn bè mà.” Cô thật sự cảm thấy Tần Hinh và Irene rất xứng đôi, nếu hai người này đến với nhau thì cũng không tồi.
Tần Hinh câm nín: “Em đổi nghề làm bà mối từ hồi nào vậy?”
“Thật sự không cân nhắc một chút nào sao? Irene thật sự rất tốt, đẹp trai này, tốt tính này, giỏi y học.” Hoàng Yến Chi ra sức chào bán Irene.
Tần Hinh nhìn Hoàng Yến Chi, bật cười.
Thật sự khác quá, trước kia con bé này nào có quan tâm nhiều chuyện như vậy.
Nhưng thay đổi như thế cũng rất tốt, trông thế này lại có cảm giác chân thực hơn.
“Đừng cười, em nói rất nghiêm túc đó, Irene thật sự không tồi đâu.
Hai người đều độc thân, nếu chị có hảo cảm với anh ấy thì nhanh chóng ra tay đi.
Dù sao người ngấp nghé anh ấy cũng rất nhiều.” Vẻ mặt Hoàng Yến Chi vô cùng nghiêm túc, rõ là muốn làm bà mối đến cùng rồi.
Tần Hinh càng cười thích thú hơn: “Yến Chi dáng vẻ em thế này nào còn chút nữ thần nào nữa.”
Hoàng Yến Chi bất đắc dĩ nhìn cô ấy, cô nói chuyện nghiêm túc với Tần Hinh, kết quả người này còn nói đùa với cô.
Có điều, cô cũng nhìn ra thái độ của Tần Hinh: “Thật sự không thể sao?”
Tần Hinh ngừng cười, nghiêm túc gật đầu: “Không thể, chị và anh ấy thích hợp làm bạn bè hơn.” Nếu không phải như thế, chắc chắn cô đã chủ động theo đuổi Irene rồi.
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì đành từ bỏ, vẻ mặt tiếc nuối: “Được rồi.
Sau này chị vẫn muốn tiếp tục du lịch sao?”
“Đương nhiên, giấc mộng của chị là chu du khắp thế giới.
Có điều em cũng không cần lo cho chị đâu.
Biết đâu một ngày nào đó, chị lại gặp được bạch mã hoàng tử của chị.
Đến lúc đó chắc chắn chị sẽ dẫn người đến cho em xem.”
“Quyết định vậy đi.
Tiếp theo chị định đi đâu?” Hoàng Yến Chi hùa theo chủ đề của Tần Hinh mà nói tiếp.
“Còn chưa nghĩ ra.
Chị vẫn luôn tùy hứng mà, có lẽ đến sân bay chị mới biết điểm đến tiếp theo của mình.
Lần này đến đây chủ yếu là để gặp em, gặp xong rồi thì đi ngay.”
“Nhanh vậy, không ở thêm mấy ngày sao?” Hoàng Yến Chi còn muốn ở cùng Tần Hinh lâu hơn một chút.
Dù sao thì bọn họ cũng chung đụng ít mà xa cách thì nhiều
“Không được, chị đã từng ở thủ đô một thời gian rồi.
Những chỗ nên chơi cũng đã chơi cả rồi.” Nếu không phải Hoàng Yến Chi sống ở thủ đô thì chỉ e cả đời này, cô cũng sẽ không quay lại nơi này.
Ăn trưa xong, Tần Hinh sẽ lên máy bay.
Hoàng Yến Chi đưa cô ra sân bay.
“Nếu có việc gì thì nhất định phải gọi điện cho em đó.” Hoàng Yến Chi vẫn không yên tâm lắm.
Tần Hinh cười: “Được, có việc gì thì chị nhất định sẽ tìm em, nếu chị không tìm em thì chứng tỏ chị sống rất tốt, em không cần lo lắng.”
Hoàng Yến Chi chủ động ôm có một cái: “Nhất định phải gọi điện cho em đó, đừng như lúc trước, một khi đi là mất tích mấy tháng liền, em sẽ lo lắng.”
“Được, chị cam đoan nếu rảnh thì sẽ gọi cho em.
Ừm, cứ vậy đi, mỗi lần đến một nơi, chị sẽ gửi một tấm bưu thiếp cho em, như vậy em yên tâm rồi chứ.”
“Được, quyết định vậy đi, không cho phép đổi ý.” Hoàng Yến Chi đồng ý.
Tần Hinh bật cười: “Cứ như hồi còn bé vậy.” Nói rồi, cô vỗ vai Yến Chi, dứt khoát đi vào cổng kiểm tra an ninh.
Nhìn bóng lưng Tần Hinh rời đi, Hoàng Yến Chi luôn cảm thấy lần này gặp cô có gì đó khang khác, nghĩ mãi mới hiểu ra, dường như bây giờ cô ấy còn tùy hứng hơn cả lúc trước nữa.
- ---------------
Thời gian thấm thoát trôi đưa, chỉ chớp mắt đã ba năm.
Năm Hoàng Yến Chi được ba mươi tuổi, tác phẩm của cô được nhận giải thưởng quốc tế lớn.
Giải thưởng này còn danh giá hơn giải thưởng trẻ trước kia rất nhiều.
Giải thưởng lớn này là dành cho họa sĩ ở tất cả các độ tuổi, tất cả các quốc gia.
Tranh của Hoàng Yến Chi vốn đã có giá trị cao.
Hơn nữa mấy năm nay, cô dồn phần lớn tinh thần cho gia đình, ra cực kỳ ít tác phẩm mới, nhưng mỗi một bức đều là tinh hoa, bây giờ lại giành được giải thưởng lớn như thế, giá trị con người cô lập tức tăng vọt, chớp mắt thành nhà nghệ thuật kỳ cựu nức tiếng.
Hoàng Yến Chi sắp đến nước Y để nhận giải thưởng.
Cặp sinh đôi nếp tẻ nhà cô lại ầm ĩ đòi đi cùng cô, nhưng lại bị Hoàng Yến Chi từ chối, còn An An lại được cô mang theo.
“Mẹ, chúng ta thật sự không dẫn em trai em gái đi cùng ạ?” Trên đường tới sân bay, An An hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Lần này không dẫn hai em theo.
Chú James bị ốm, mẹ dẫn con đi thăm chú ấy.” Cô vốn không muốn dẫn theo An An, nhưng hai ngày trước lại nhận được điện thoại của Peter, nói James bị bệnh nặng, lúc nào cũng nhắc đến An An, rất mong Hoàng Yến Chi có thể dẫn An An đi thăm hắn.
Hoàng Yến Chi đã đồng ý.
Tình cảm giữa An An và James cực kỳ khăng khít.
Nghỉ hè năm nào, An An cũng đến nước Y ở với James vài ngày, ngắn thì bảy ngày, lâu thì nửa tháng.
Năm nay, Hoàng Yến Chi vốn định đăng ký cho An An tham gia một trại hè quân sự trong một tháng.
Cô vốn tính là đợi sau khi An An kết thúc trại hè thì mới cho cậu nhóc đến nước Y, nhưng vì James bệnh nặng nên tạm thời thay đổi kế hoạch.
An An nghe thấy James bị bệnh thì hơi lo lắng: “Hôm trước con mới nói chuyện điện thoại với chú James, chú ấy không nói bị bệnh mà, sao đột nhiên lại đổ bệnh ạ?”
“Mẹ cũng không biết, chờ đến nước Y là chúng ta sẽ biết thôi.”
“Chú James cũng thật là, bị bệnh mà sao lại không nói cho con chứ? Nếu chú ấy nói sớm thì con đã qua thăm chú ấy từ trước rồi.” An An lải nhải, còn đang lo lắng cho bệnh tình của James.
“Đừng lo, sẽ không sao đâu.” Hoàng Yến Chi an ủi con trai.
Vốn đang cảm thấy vui vẻ vì có thể theo mẹ ra ngoài, tâm trạng An An lại lập tức trở nên sa sút.
Cậu nhóc tựa lên người cô, lặng thinh không nói gì.
James đã bị bệnh một thời gian rồi, chỉ có điều vẫn luôn bảo Peter giấu giếm, không cho anh ta nói với An An mà thôi.
Máy bay hạ cánh, Peter đích thân đến đón.
Vừa trông thấy Peter, An An đã lập tức hỏi: “Chú Peter, chú James sao rồi ạ?”
Peter thấy thế thì rất vui mừng, ít nhất James đã không uổng công yêu thương đứa bé này: “Lần này chú James bị bệnh hơi nặng, cháu phải khuyên nhủ chú ấy phối hợp điều trị với bác sĩ giúp chú đó, biết chưa?”
An An nghe vậy thì nhíu mày: “Chú James không chịu uống thuốc ạ?” Rõ ràng là cậu nhóc hiểu rất rõ tính tình của James.
Peter bất đắc dĩ: “Đúng vậy, chú James của cháu không thích uống thuốc, không hề nghe lời bác sĩ chút nào.
“Lần này cháu nhất định phải giúp chú khuyên nhủ chú ấy đó, không thể tùy theo chú ấy được, biết chưa?” Peter liên tục dặn đi dặn lại.
Tính cách James chuyển quyền độc đoán, nào chịu nghe lời người khác, duy chỉ có An An và Hoàng Yến Chi, à, còn cả công chúa nhỏ của nhà họ Quân nữa, chỉ có ba người này là hắn còn nghe lời.
Đừng hỏi tại sao không có Thần Thần.
Bởi vì Thần Thần và Quân Hạo Kiện thật sự cứ như đúc ra từ cùng một khuôn, trên người không có chút bóng dáng nào của Hoàng Yến Chi.
Mỗi lần James nhìn thấy Thần Thần là cứ như nhìn thấy Quân Hạo Kiện phiên bản thu nhỏ, có thể thích được mới là lạ.
Đến lâu đài, An An không cần người chỉ đường đã chạy thẳng về phía phòng của James.
Ở trong tòa lâu đài này, An An chính là một nửa chủ nhân, những người giúp việc có trông thấy thì cũng sẽ không ngăn cản.
An An đứng ở ngoài cửa phòng của James, gõ một cái, còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy bên trong có tiếng đồ đạc bị ném vỡ: “Không phải đã nói không ai được phép tới quấy rầy tôi hay sao? Cút ngay cho tôi, đừng làm phiền tôi.” Giọng nói âm u cáu kỉnh của James truyền ra từ trong phòng.
Bàn tay của An An đang đặt trên tay cầm cửa hơi khựng lại, trên mặt lại không có bất cứ vẻ sợ hãi nào, cậu nhóc mở miệng nói: “Chú James, là cháu đây, cháu tới thăm chú.”
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, tiếng bánh xe lăn trên sàn nhà vang lên, cửa nhanh chóng được mở ra.
James hơi bất ngờ nhìn An An đứng ngoài cửa, ánh mắt hiện vẻ ngạc nhiên vui mừng: “An An, sao cháu lại tới đây vậy?” Hôm trước lúc An An nói chuyện điện thoại với hắn, còn nói năm nay sẽ đến đây muộn hơn một chút.
James gầy đi rất nhiều.
Hắn vốn đã chẳng vạm vỡ gì, bây giờ lại gầy đi, chỉ còn lại da bọc xương, sắc mặt tái xanh bất thường, trông hơi đáng sợ.
“Chú James, cháu nghe nói chú bị bệnh ạ?” An An lo lắng
James trừng Peter theo sau An An, rồi lại mỉm cười nhìn cậu bé: “Bệnh nhẹ thôi, không nghiêm trọng, uống thuốc vài bữa là khỏe thôi.”
“Nhưng chú Peter nói chú bị bệnh rất nặng, hơn nữa còn không chịu uống thuốc, không phối hợp điều trị.”
Nếu không phải Hoàng Yến Chi và An An đang ở đây thì James thật sự muốn tống khứ cái tên Peter lắm mồm này đi.
“Chú Peter của cháu chính là bác sĩ đó, lời bác sĩ nói đều hơi quá đà, không thể tin được hoàn toàn, biết chưa?”
Peter nghe vậy thì mặt hơi đen lại.
Mấy tên lang băm trong bệnh viện mà có thể so sánh với anh đây sao? Trong lòng anh ta không ngừng tự an ủi mình, không được tức giận, không được so đo với bệnh nhân, không được so đo với bệnh tâm thần, không được tức giận, không được tức giận.
Dựng rào chắn tâm lý xong, tâm trạng Peter lập tức khá hơn nhiều, thừa dịp An An ở đây thì bèn nói: “James, đến giờ uống thuốc rồi.”
James nhìn Peter, vẻ mặt khó chịu.
Nhưng bây giờ Peter đã có kim bài miễn tử trong tay rồi, nào còn sợ hắn nữa.
“Bây giờ anh là bệnh nhân, phải uống thuốc đúng giờ thì bệnh tình mới tốt lên được.” Peter nói.
“Đúng rồi đó, chú James, bị bệnh thì phải uống thuốc.
Nếu chú sợ đắng thì cháu có kẹo đây ạ.” An An móc một viên kẹo sữa từ trong túi ra, đặt vào trong lòng bàn tay James: “Chờ chú uống thuốc xong thì lại ăn kẹo, như thế sẽ không đắng nữa.” Cho dù James không coi Peter ra gì, nhưng lại không từ chối yêu cầu của An An, bèn gật đầu nói: “Được, bây giờ chú sẽ uống thuốc ngay.”
Thấy James phối hợp như thế, Peter khẽ thở phào một hơi.
Trong khoảng thời gian này, anh đã nhọc lòng không thôi vì bệnh tình của James.
Căn bệnh này vốn đã khó chữa rồi, kết quả người này còn không chịu phối hợp điều trị, chống đối tất cả các phương pháp điều trị, dẫn đến bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.
Lần này nếu không phải thật sự là không còn cách nào nữa thì anh cũng đã chẳng gọi cho Hoàng Yến Chi.
An An lo lắng, nhìn James uống xong thuốc chằm chằm rồi mới yên tâm.
Cậu nhóc bóc vỏ kẹo rồi đút vào trong miệng James: “Như thế sẽ không đắng nữa, chú James.
Sau này, ngày nào cháu cũng sẽ uống thuốc với chú.”
James cười khẽ, nhéo khuôn mặt nhỏ của An An: “Mấy ngày nữa là cháu phải về với mẹ rồi, sao có thể ngày nào cũng ở cạnh chú được?”
An An quay đầu lại hỏi Hoàng Yến Chi: “Mẹ, con có thể ở lại đây với chú James thêm mấy ngày không ạ? Con muốn đợi đến khi chú James khỏi bệnh rồi mới trở về.” Ánh mắt cậu nhóc tràn đầy vẻ khẩn cầu.
James rất tốt với cậu nhóc, hơn nữa cậu nhóc biết thật ra James rất cô đơn, nên thật sự rất muốn ở cạnh James vài ngày.
“Được, mẹ đồng ý với con, con có thể ở lại đây với chú James thêm mấy ngày.” Hoàng Yến Chi không từ chối lời thỉnh cầu của con trai.
James nghe thấy thế thì cảm kích liếc nhìn Hoàng Yến Chi.
Còn cô lại cười, không nói gì.
Cô nháy mắt với Peter, Peter bèn đi ra ngoài trước.
“An An, mẹ đi cất hành lý trước, con cứ nói chuyện với chú James đi nhé.” Hoàng Yến Chi tìm cớ rời đi, An An ngoan ngoãn gật đầu.
“Rốt cuộc lần này James bị bệnh gì vậy?” Nhìn thấy tình trạng của James, Hoàng Yến Chi mới ý thức được bệnh tình của James lần này nghiêm trọng đến nhường nào
Nghe vậy, sắc mặt Peter hơi nặng nề: “Trong đầu của anh ấy có một khối u, cần phẫu thuật cắt bỏ, nhưng anh ấy lại không chịu phối hợp điều trị.
Bây giờ khối u đã đè lên tế bào thần kinh não và mạch máu rồi, cô cũng đã thấy tình trạng lúc này của anh ấy rồi đó.
Nếu cứ tiếp tục để mặc khối u phát triển như thế thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Phẫu thuật rủi ro lớn lắm sao?” Hoàng Yến Chi hỏi
Peter gật đầu: “Kể cả có là tôi thì cũng chưa nắm chắc, được ba mươi phần trăm.” Cũng bởi vì như thế nên sau khi biết bệnh tình của mình, James mới thẳng thừng từ chối điều trị.
“Nhưng không thể chần chừ được nữa, nhất định phải mau lên.
Vậy nên lần này tôi mới mời cô tới, cũng mong cô có thể giúp tôi khuyên bảo anh ấy.
Nếu cô mở lời, tôi nghĩ anh ấy sẽ đồng ý.”
Hoàng Yến Chi từ chối cho ý kiến: “Tôi sẽ giúp anh khuyên bảo anh ấy, nhưng không dám hứa sẽ khiến anh ấy đồng ý đâu.”
“Bất kể ra sao, tôi đều phải cảm ơn cô.” Peter chân thành nói.
Mặc dù đã vô số lần Peter cảm thấy sự hy sinh của James không đáng, cũng từng cảm thấy lo lắng vì sức ảnh hưởng to lớn của Hoàng Yến Chi trong lòng ở James, nhưng vào thời khắc này, anh ta vô cùng cảm kích vì trên đời này vẫn còn một người có thể khiến James lo lắng, có thể ảnh hưởng đến quyết định của hắn.
Hoàng Yến, nghe Peter kể tường tận về bệnh tình của James rồi mới xoay người trở về phòng.
An An và James đã lâu không gặp, đương nhiên có nhiều chuyện nói không hết.
Mãi đến giờ ăn tối, An An mới thỏa mãn cùng James đi đến phòng ăn để dùng cơm.
An An đã bắt đầu lên tiểu học rồi, việc học đương nhiên không thể so với lúc cậu nhóc còn đi nhà trẻ.
Lại thêm việc cậu nhóc chủ động yêu cầu đăng ký mấy lớp ngoại ngữ nên tuổi còn nhỏ mà bài tập đã rất nhiều.
Hoàng Yến Chi cũng không biết lần này ở lại đây sẽ chậm trễ bao lâu, nên đã đem theo tất cả sách bài tập cho con.
An An ăn cơm xong thì tự giác đi làm bài tập.
Hoàng Yến Chi nhìn James: “Chúng ta nói chuyện đi.”
James nửa vô tình nửa cố ý liếc nhìn Peter.
Peter ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Sao trước kia anh ta lại không nhận ra trần nhà đẹp như vậy nhỉ? Màu trắng thật là tinh khiết.
Anh ta làm như không nhận ra ánh mắt đang nhìn về phía mình.
James gật đầu, Hoàng Yến Chi đẩy hắn đến vườn hoa.
Hoa trong vườn nở rất đẹp, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát thoang thoảng dễ chịu
“James, đồng ý phẫu thuật đi.” Hoàng Yến Chi đi thẳng vào vấn đề.
“Peter nói với em à?” James không hề bất ngờ chút nào, hắn đã đoán được Hoàng Yến Chi muốn nói gì từ nãy rồi.
“Đúng vậy, Peter nói tình trạng của anh đã không thể lại kéo dài được nữa, trước mắt, phẫu thuật là cách điều trị tốt nhất.
Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng đó là lựa chọn duy nhất của anh.” Những cách điều trị truyền thống bình thường đã không còn tác dụng với hắn nữa.
“Tiểu Thất, tôi không muốn phẫu thuật.
Sinh mạng đã không còn bất cứ ý nghĩa gì với tôi nữa rồi, chết sớm hay muộn một ngày cũng chẳng có gì khác nhau.” Giọng James khàn khàn, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, nói về chuyện sống chết mà cứ như đang nói về tình hình thời tiết hôm nay vậy.
“James, anh đừng từ bỏ tính mạng của mình dễ dàng như thế.
Có lẽ đối với anh, tính mạng không là gì cả, sống thêm hay bớt một ngày cũng không khác gì nhau.
Nhưng anh có từng nghĩ tới bạn bè bên cạnh anh không? Peter đã cứu anh nhiều lần, tốn công tốn sức, bao nhiêu năm như vậy mà vẫn luôn ở bên cạnh anh không rời không bỏ.
Chẳng lẽ anh thật sự muốn trơ mắt nhìn tâm huyết của anh ấy trôi theo dòng nước sao? Tôi nghĩ anh chắc hẳn là người anh em tốt nhất trên thế giới này của Peter.
Chắc chắn là anh ấy không muốn anh dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.”
“Vậy còn em, Tiểu Thất, em có quan tâm đến tính mạng của tôi không?” James nhìn xoáy vào Hoàng Yến Chi, muốn có được đáp án từ vẻ mặt của cô.
Hoàng Yến Chi rủ mắt nhìn cây hoa trước mặt mình: “James, tôi coi anh như bạn bè.” Ân oán trong quá khứ, mặc kệ ai đúng ai sai, cô cũng đã sớm buông xuống rồi.
“Vậy nên em muốn anh sống đúng không?” James nhìn cô chằm chằm.
Cố chấp muốn có được đáp án của cô
“Đúng vậy, tôi muốn anh được sống tiếp.”
“Được, tôi đồng ý phẫu thuật.”.