Khóe môi Quân Hạo Kiện khẽ cong lên.
Anh vô cùng vui vẻ, cầm lấy bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm.
Trong nhà tắm, Quân Hạo Kiện nhìn lên kệ phía trên bồn rửa mặt.
Ở đó có thêm mấy món đồ dùng, sữa rửa mặt nữ, bàn chải đánh răng, cốc nước, dao cạo râu của anh, trong cốc của anh có một chiếc bàn chải mới thay…
Bên cạnh bồn rửa còn có thêm một chậu cây xanh.
Không gian đơn điệu bỗng trở nên sống động hơn nhiều.
Đáy mắt Quân Hạo Kiện bỗng trở nên dịu dàng.
Anh cảm thấy dường như cuộc sống hôn nhân như vậy không tệ chút nào.
Sau khi anh đi vào nhà tắm, khuôn mặt Hoàng Yến Chi liền hiện vẻ suy sụp.
Cô liếc nhìn chiếc giường rộng 2m, đôi lông mày xinh đẹp chau lại.
Đêm nay phải làm sao đây? Lúc trước Quân Hạo Kiện chưa về, cô vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.
Bây giờ anh về rồi, cô mới nhận ra, trong phòng này chỉ có duy nhất một chiếc giường.
Phải ngủ thế nào đây? Chẳng lẽ lại để Quân Hạo Kiện nằm đất?
Hay cô ra phòng khách ngủ?
Sống gần hai mươi hai năm trên đời, lần đầu tiên Hoàng Yến Chi thấy bối rối như vậy.
Trong lúc Hoàng Yến Chi còn đang lưỡng lự, Quân Hạo Kiện đã tắm xong đi ra ngoài.
Nhìn thấy trên người anh là bộ đồ ngủ chỉnh tề, Hoàng Yến Chi thở phào.
Quân Hạo Kiện nhìn người đang đứng bất động bên giường, ánh mắt anh đầy thắc mắc: “Sao em vẫn chưa ngủ? Hay lúc bị anh đánh thức, nên bây giờ em không ngủ được nữa?”
Hoàng Yến Chi bối rối, vẫn chưa biết nên làm thế nào.
Cô liền nhìn thẳng vào Quân Hạo Kiện: “Hôm nay anh ngủ ở đâu?”
Rõ là quẳng vấn đề này sang cho Quân Hạo Kiện quyết định.
“Đương nhiên là ngủ trên giường rồi!” Quân Hạo Kiện trả lời với vẻ dĩ nhiên, đầy thẳng thắn.
Hoàng Yến Chi hơi sững lại: “Vậy em ngủ ở phòng khách.” Vừa nói, cô vừa mở tủ lấy bộ chăn gối dự phòng ra.
“Khoan đã,” Quân Hạo Kiện gọi cô lại: “Yến Chi, chúng ta đã kết hôn rồi, đã là vợ chồng hợp pháp.”
Toàn thân Hoàng Yến Chi cứng đờ.
Đúng vậy, giờ họ đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Cho dù Quân Hạo Kiện yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng cũng là điều đương nhiên.
Từ lúc chọn lựa việc kết hôn với Quân Hạo Kiện, chẳng phải cô nên sớm biết điều này rồi sao?
Hoàng Yến Chi không ra khỏi phòng, lặng lẽ lên giường, rồi nằm xuống.
Biết cô đã hiểu lầm rồi, nhưng Quân Hạo Kiện cũng không giải thích.
Anh nằm xuống nửa bên kia giường.
Cảm giác thấy đệm bị lún xuống, cả người cô cứng đơ.
Quân Hạo Kiện tắt đèn.
Cả phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối.
Trong phòng yên tĩnh tới mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở của Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện.
Hoàng Yến Chi nằm quay lưng về phía Quân Hạo Kiện.
Anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng cũng có thể nhận ra..
Hoàng Yến Chi đang lo lắng dựa trên dáng người căng cứng của cô.
Lần đầu tiên anh thấy hoài nghi về sức hút của mình.
Chẳng lẽ trông anh giống một con sói háo sắc, đói bụng ăn quàng lắm sao?
Hoàng Yến Chi không thấy Quân Hạo Kiện có động tác gì.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc cô tưởng Quân Hạo Kiện đã ngủ, trên hông bỗng có thêm một bàn tay của đàn ông.
Người Hoàng Yến Chi lại càng trở nên cứng ngắc.
Cô nhìn tủ quần áo, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt.
Quân Hạo Kiện ôm gọn Hoàng Yến Chi vào lòng.
Cảm thấy cơ thể mềm mại đã cứng lại trong vòng tay mình, anh liền nở nụ cười mỉm.
Anh muốn để Hoàng Yến Chi quen với sự hiện diện của anh.
“Em yên tâm.
Chỉ cần em không muốn, anh sẽ không bao giờ làm gì em.” Quân Hạo Kiện nói bên tai cô bằng giọng điệu dịu dàng ấm áp.
Hoàng Yến Chi không lên tiếng.
Sau đó Quân Hạo Kiện quả thật không tiến thêm một bước.
Anh chỉ ôm eo cô, thậm chí còn không hề di chuyển vị trí đặt tay.
Mãi lâu sau, Hoàng Yến Chi xác định hơi thở đều đều của người kế bên.
Thấy anh quả thật đã ngủ rồi, cô mới từ từ bình tĩnh lại.
Hoàng Yến Chi nhắm mắt, chìm vào giấc mộng.
Quân Hạo Kiện mở mắt ra.
Tuy không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được Hoàng Yến Chi đã ngủ thật rồi, anh mới khẽ nói hai tiếng bên tai cô, “Ngủ ngon”, rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Quả thật anh đã rất mệt.
Dù Hoàng Yến Chi có cho phép, anh cũng chẳng còn sức lực đâu mà làm nữa.
Anh không phải sắt đá.
Liên tiếp bốn năm ngày liền thực thi nhiệm vụ nguy hiểm khiến cả thể chất và tinh thần anh đều hao mòn.
Quân Hạo Kiện vốn có thể không về, nhưng rốt cuộc anh vẫn không yên tâm về Hoàng Yến Chi.
Nhất là lúc thấy những tấm ảnh cô gửi.
Anh chưa bao giờ vội vàng như thế, lái xe về nhà ngay trong đêm.
Lúc đến nhà, Quân Hạo Kiện biết giờ này chắc hẳn Hoàng Yến Chi đã ngủ rồi.
Anh vốn không định đánh thức cô, mà chỉ tính vào phòng ngủ lấy một bộ đồ để tắm rửa, thay ra rồi liền đến phòng khách, ngủ trên ghế sofa.
Ai ngờ Hoàng Yến Chi lại nhạy bén đến thế.
Anh đã cố tình bước thật nhẹ, vậy mà cô vẫn phát hiện ra.
Mặc dù chỉ qua mấy đòn đánh, nhưng Quân Hạo Kiện vẫn nhận ra được võ nghệ của Hoàng Yến Chi không tệ chút nào.
Anh nghĩ nhà họ Hoàng vốn là thế gia quân đội, con cháu trong nhà biết được mấy chiêu cũng là chuyện bình thường.
.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu |||||
Hai người ôm nhau ngủ, suốt một đêm, mãi tới khi trời sáng.
Hoàng Yến Chi tỉnh dậy lúc bảy giờ hơn.
Từ trước tới giờ cô luôn dậy lúc sáu giờ.
Hôm nay hiếm khi mới ngủ quên thế này.
Hoàng Yến Chi mở mắt.
Vừa động đậy, cô liền nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Cô sờ tay xuống, nhưng lại rụt ngay về trong nháy mắt.
Vừa ý thức được đó là thứ gì, Hoàng Yến Chi lập tức mở to hai mắt.
Mặt cô đỏ bừng lên, nhanh tới nỗi mắt thường cũng nhìn thấy được, ngay cả cổ cũng đỏ.
“Em vẫn hài lòng chứ?” Giọng nói khàn khàn của Quân Hạo Kiện lại vang lên bên tai Hoàng Yến Chi.
Cô nhảy dựng lên, quên mất lúc này mình vẫn đang nằm trong vòng tay của Quân Hạo Kiện.
Còn anh thì lại hơi ngẩng đầu nhìn cô.
Đầu Hoàng Yến Chi va vào cằm Quân Hạo Kiện.
Cô hít một hơi, anh thì hừ một tiếng.
“Yến Chi, em thật sự vẫn muốn mưu sát chồng mình sao?”
“Ai… ai bảo anh hư hỏng như vậy.” Cuối cùng Hoàng Yến Chi cũng không giữ nổi dáng vẻ lạnh lùng nữa, lắp bắp.
Quân Hạo Kiện đặt tay lên đầu Hoàng Yến Chi, nhẹ nhàng xoa chỗ vừa bị đụng giúp cô.
Nghe cô nói vậy, mắt anh tối sầm lại, cắn răng:
" Hoàng tiểu thư, năm nay tôi ba mươi hai tuổi, không phải ba tuổi.
Chẳng lẽ em không biết đàn ông đều rất dễ ham muốn vào buổi sáng hay sao?”
Mặt Hoàng Yến Chi đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu rồi.
Dù vốn bình tĩnh tự nhiên đi chăng nữa, lúc này cô cũng chỉ hận không thể tự đào hố chôn mình.
Cô luống cuống ngồi dậy: “Chuyện đó… Em, em đi làm bữa sáng.”
Quân Hạo Kiện nắm cổ tay cô, khẽ kéo một cái.
Hoàng Yến Chi liền ngã vào lòng anh.
Chỉ xoay một cái, hai người đã đổi vị trí.
Quân Hạo Kiện cúi đầu nhìn người đang nằm dưới mình, đôi mắt nheo lại đầy vẻ nguy hiểm: “Châm lửa rồi lại muốn bỏ chạy sao?”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi đầy bối rối.
Cô nhìn tứ phía, chứ không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Khoảnh khắc vô tình đụng chạm vừa rồi đã nhắc nhở cô rằng, trước mắt cô, chính là một con hổ vừa tỉnh giấc, vẫn đang đói, vẫn đang muốn ăn thịt.
Ngay cả cử động một chút thôi Hoàng Yến Chi cũng không dám: “Chỉ có thể trách khả năng tự kiếm chế của anh không đủ thôi.”
Quân Hạo Kiện bị cô chọc giận đến buồn cười.
Sống ba mươi hai năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh bị người khác nói khả năng tự kiềm chế không đủ.
Nếu như cấp dưới nghe thấy, thể nào anh cũng bị cười nhạo.
“Em ăn mặc thế này, còn chê anh không tự kiềm chế được? Em chắc chứ?” Quân Hạo Kiện nhìn vào cơ thể trắng nõn nà đang nằm dưới mình, nói bằng giọng trầm tĩnh.
Hoàng Yến Chi thấy khó hiểu.
Nhìn theo ánh mắt anh, cô mới phát hiện ra đồ ngủ của mình đã bung ra hai cúc, để lộ một vùng xuân sắc lớn trước ngực.
Sức nóng vừa mới tiêu tan trên khuôn mặt cô lại bốc lên lần nữa.
Hoàng Yến Chi giãy giụa muốn đứng lên, nhưng Quân Hạo Kiện lại giữ chặt hai tay cô.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn.
Nhất là vì cô giãy giụa, làn da trắng muốt kia lấp ló.
Quân Hạo Kiện chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa trong lòng, đang thiêu đốt lý trí, nuốt sống ý thức của anh..