Cảm thấy nhiệt độ trên người anh đang tăng vọt lên, đáy mắt Hoàng Yến Chi lại càng hiện vẻ bối rối hơn.
Cô đang định mở miệng nói gì đó, đôi môi đã bị một thứ mềm mại phủ lên.
Môi Quân Hạo Kiện hơi man mát, hoàn toàn không giống cơ thể đang nóng bừng của anh.
Làn môi anh mềm mại, hệt như miếng thạch hoa quả, trơn mịn mà Hoàng Yến Chi từng ăn trước đây.
Quân Hạo Kiện hôn người nằm dưới, dịu dàng, đắm đuối.
Hoàng Yến Chi nhắm mắt lại, Quân Hạo Kiện buông hai tay cô ra.
Một tay anh luồn vào theo tà áo.
Vuốt nhẹ nhàng từ dưới lên trên đến khi dừng lại đôi gò bồng mềm mại nào đó.
Cảm nhận được xúc cảm nhẵn nhụi dưới tay mình, ánh mắt anh lại càng tối hơn.
Tay Hoàng Yến Chi chẳng biết đã ôm lấy cổ Quân Hạo Kiện từ lúc nào.
Hàm răng cô bị đẩy ra, Quân Hạo Kiện tiến quân thần tốc.
Nụ hôn trước đó còn dịu dàng bỗng trở nên chiếm hữu.
Anh hôn cô dồn dập hơn, hôn từ môi đến xương quai xanh rồi đến đôi gỗ bòng trắng như tuyết.
Một bên anh đã nhào nặn ra đủ loại hình dạng còn một bên anh đã hôn ra những trái dâu đỏ xinh xinh.
Hoàng Yến Chi chỉ thấy như mình trôi nổi trên đại dương bao la đầy sóng lớn.
Từng đợt sóng lúc mạnh lúc nhẹ, không mát mẻ, mà hệt như nham thạch nóng chảy, thiêu đốt linh hồn cô.
Đúng lúc cô nghĩ rằng Quân Hạo Kiện nhất định sẽ làm tới cùng, anh bỗng rút tay ra khỏi áo cô.
Đầu anh vùi vào cổ cô.
Hoàng Yến Chi có thể cảm nhận rõ ràng được trái tim anh đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực, cùng với hơi thở hổn hển của anh.
Hai người không ai nói gì, cũng không động đậy.
Mãi lâu sau, Quân Hạo Kiện xoay người, gọn gàng xuống giường: “Anh đi tắm đây.” Sau đó anh không hề quay đầu, bước thẳng vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào nhanh chóng vang lên từ trong phòng tắm, còn lẫn với tiếng rên rỉ cố đè nén của đàn ông.
Một lúc lâu sau, phòng tắm trở nên yên tĩnh.
Quân Hạo Kiện nhìn tay phải của mình, cười khổ một tiếng.
Đúng là tự làm tự chịu.
Trong phòng ngủ.
Mãi đến khi có tiếng nước ào ào trong nhà tắm, Hoàng Yến Chi mới từ từ ngồi dậy.
Bộ đồ ngủ đã bị mở hết cúc, cô không mặc gì bên trong.
Lúc này bộ ngực mềm mại lộ hết ra ngoài.
Nếu nhìn thấy cảnh ấy, e rằng Quân Hạo Kiện có giỏi kiềm chế đến đâu cũng sẽ phải đầu hàng.
Hoàng Yến Chi đứng dậy thay bộ đồ khác.
Nhìn những vết đỏ lấm tấm trên ngực mình trong gương, đến cả cổ cũng có, mặt cô lại đỏ bừng.
Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua những vết hôn mờ tím ấy “Em yên tâm.
Chỉ cần em không muốn, anh sẽ không bao giờ làm gì em.”
Lời Quân Hạo Kiện nói bên tai cô đêm qua cứ lởn vởn trong đầu.
Trước mắt hiển hiện hình ảnh Quân Hạo Kiện không kiềm chế nổi, mồ hôi đầy đầu, nhưng đến giờ phút quan trọng vẫn dừng lại được lúc nãy.
Cô nở nụ cười bình thản.
Dù lúc này Quân Hạo Kiện có làm đến cùng, cô cũng không trách anh, dù gì họ cũng là vợ chồng.
Nhưng chắc cô vẫn sẽ hơi thất vọng.
Hoàng Yến Chi nhanh chóng thay ra bộ đồ khác.
Cô vào bếp, rửa mặt bằng nước lạnh, nhiệt độ trên mặt lúc này mới giảm dần.
Hoàng Yến Chi mở tủ lạnh, nhìn nguyên liệu nấu ăn đang có.
Cô lấy mấy thứ ra, chuẩn bị làm bữa sáng.
Không biết anh thích ăn món gì, nên cô định làm những món bình thường mình vẫn hay ăn.
Cô không thích đồ ăn sáng kiểu Tây.
Mà những thứ như bánh bao thì bây giờ làm lại không kịp nữa.
Nên cô chỉ định làm mì trứng cà chua.
Quân Hạo Kiện tắm xong, vừa bước ra đã thấy Hoàng Yến Chi mặc tạp dề, mái tóc được tùy ý búi lên, đang cầm đũa đảo món gì đó.
Một Hoàng Yến Chi như vậy, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày.
Cô trở nên dịu dàng yên tĩnh, như thể một tiên nữ không vướng bụi trần biến thành người con gái bình thường, đời thường nhưng lại hấp dẫn anh.
“Anh lấy đũa đi, sắp ăn được rồi đó.” Hoàng Yến Chi nhìn thấy Quân Hạo Kiện, chỉ nói một câu mà không dám nhìn anh.
Sắc mặt Quân Hạo Kiện đã bình tĩnh trở lại.
Anh bước đến: “Anh lấy mì cho.
Em ra bàn ngồi chờ trước đi.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, bước ra khỏi bếp.
Quân Hạo Kiện lấy đầy hai bát mì, bê ra ngoài.
Hai người yên lặng ngồi ăn.
Mì không thể nói là ngon, chỉ ở mức bình thường, nhưng Quân Hạo Kiện lại ăn rất ngon lành, như thể đây là món ngon nhất trên đời.
Thỉnh thoảng anh lại liếc Hoàng Yến Chi một cái.
Hoàng Yến Chi bình tĩnh ăn mì, không dám ngẩng đầu nhìn Quân Hạo Kiện lấy một lần.
“Lát nữa ăn xong, chúng ta về Đại Viện thăm hai ông nhé.” Quân Hạo Kiện nói.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vâng.”
Hôm nay cô vốn định đến công ty của Hoàng Minh Dạ để tìm anh có chút việc, nhưng vì Quân Hạo Kiện đột nhiên trở về nên lỡ mất kế hoạch.
“Lần này anh được nghỉ phép ba ngày.
Em có muốn đi đâu, hoặc có chuyện gì đặc biệt muốn làm không?” Quân Hạo Kiện thấp giọng hỏi Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tạm thời không có.”
Quân Hạo Kiện cũng không thất vọng, chỉ gật đầu, “Vậy nghe theo sự sắp xếp của anh nhé.”
Hoàng Yến Chi nghĩ, vậy cũng được.
Bát đũa do Quân Hạo Kiện rửa.
Hoàng Yến Chi về phòng ngủ, cho quần áo Quân Hạo Kiện thay ra vào máy giặt, rồi quét dọn lại phòng ngủ một lượt.
Sau đó hai người lái xe về nhà Đại Viện.
Quân lão gia thấy cháu trai về thì vô cùng vui mừng, bèn bảo dì Triệu nấu món ngon cho hai người.
“Lần này cháu về mấy ngày?” Quân lão gia hỏi cháu trai.
“Ba ngày ạ.”
“Vậy cố gắng bên cạnh Yến Chi đi.
Cháu cả ngày ở trong quân đội, khó khăn lắm mới được về, phải giành nhiều thời gian bên vợ cháu một chút.
Con bé ở một mình thật chẳng dễ dàng gì.” Quân lão gia hiếm khi nói ra một câu thấm thía như vậy.
“Chỉ cần ông không trách cháu có vợ rồi quên ông là được.” Quân Hạo Kiện bình tĩnh nói.
Quân lão gia trợn mắt: “Ông nội cháu đâu phải người không biết lý lẽ như vậy!”
Thấy Quân Hạo Kiện lắc đầu, Quân lão gia mới hài lòng vuốt bộ râu hoa râm, cười ha hả đi tìm Hoàng Yến Chi đánh cờ.
Đánh được một lúc, ánh mắt Quân lão gia bỗng dừng lại, nhìn về phía cổ Hoàng Yến Chi.
Thấy những vết mờ mờ ấy, mắt ông sáng lên.
Hoàng Yến Chi bị Quân lão gia nhìn mà khó hiểu: “Ông nội, có chuyện gì vậy?”
Quân lão gia cười như một lão hồ ly: “Không có gì, không có gì.
Ông nội chỉ thấy vui thôi.” Ông cũng không nói là vui mừng chuyện gì, chỉ ngồi đó cười rất vui vẻ.
Hoàng Yến Chi chẳng hiểu gì.
Quân lão gia vứt quân cờ: “Không đánh nữa, không đánh nữa.
Nhìn sắc mặt cháu không tốt, đêm qua ngủ không ngon sao?”
Hoàng Yến Chi sờ mặt mình, chẳng lẽ rõ đến vậy sao? Trước lúc ra ngoài cô đã soi gương rồi, sắc mặt cũng đâu đến nỗi.
Quân lão gia cứ nghĩ bọn họ đêm qua sung quá, nên không ngủ ngon giấc.
Cả hai lâu rồi không gặp lại nhau, hơn nữa tuổi tác đều còn trẻ, cũng dễ hiểu thôi.
Quân lão gia tự cho là mình đã đoán ra sự thật.
Ông cười tươi như hoa, vội giục Hoàng Yến Chi đi nghỉ ngơi.
“Bây giờ còn lâu mới tới bữa trưa.
Cháu đi ngủ một giấc ngắn đi.
Đến giờ cơm, ông bảo Hạo Kiện gọi cháu.
Sau này nếu sáng không dậy nổi thì cứ ở nhà ngủ thêm một chút, không cần dậy sớm vậy đâu, biết chưa?”
Nói xong, ông còn thoáng nhìn Hoàng Yến Chi rồi cười tủm tỉm.
Chắt trai trắng nõn, mũm mĩm của ông, sắp rồi.
Đến lúc này thì Hoàng Yến Chi còn gì mà không hiểu nữa.
Cô muốn giải thích nhưng không biết nên mở miệng thế nào, đành nghiêm mặt bước vào phòng ngủ của Quân Hạo Kiện.
Nằm trên giường của Quân Hạo Kiện, cô lăn qua lăn lại mà chẳng tài nào ngủ được, bất giác nhớ lại cảnh trong phòng ngủ lúc sáng nay.
Ôm khuôn mặt nóng bừng, Hoàng Yến Chi đưa tay che mắt lại, cười ngượng ngùng.
Mình đúng là càng sống càng tụt lùi, khả năng tự kiềm chế đâu rồi? Không ngờ lại bị nam sắc mê hoặc.
“Ông nội, chưa gì đã đánh cờ xong rồi sao?” Dưới tầng, Quân Hạo Kiện đang đọc báo.
Thấy Quân lão gia bước xuống một mình, anh liền hỏi.
Quân lão gia ngâm nga hát, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt, nhìn cháu trai cũng thấy thuận mắt: “Không đánh nữa.
Cháu dâu mệt rồi, phải cố gắng nghỉ ngơi.
Hạo Kiện à, sau này phải kiềm chế một chút, đừng khiến cháu dâu mệt, biết chưa? Nếu con bé mệt cứ để nó nghỉ ngơi thêm, đừng giống như tên đàn ông thô bạo.”
Quân Hạo Kiện:… Cháu vốn là một người đàn ông thô bạo mà.
“Tiểu Triệu này, bữa trưa nay nhớ hầm thêm chút canh bổ, để bồi dưỡng cho đôi vợ chồng son chúng nó.".