Quân lão gia nói vọng vào trong bếp, rồi hạ giọng thì thầm: “Trẻ tuổi đúng là tốt thật, còn sung sức như vậy được.
Sung cũng tốt, không thì đến bao giờ mình mới có thể trông thấy chắt trai của mình được.”
Quân Hạo Kiện cười khổ.
Biết ông nội hiểu lầm nhưng anh cũng không giải thích.
Biết Hoàng Yến Chi đang nghỉ ngơi, Quân Hạo Kiện cũng không lên tầng quấy rầy cô mà đến nhà họ Hoàng.
“Hạo Kiện, anh đến rồi.” Hoàng Hi Lan đang định ra ngoài, trông thấy Quân Hạo Kiện liền đặt túi xuống.
Cô ta nhìn Quân Hạo Kiện với vẻ mặt u buồn và oán giận.
Quân Hạo Kiện chỉ lạnh lùng gật đầu, coi như chào hỏi rồi lướt qua cô ta.
“Hạo Kiện.” Hoàng Hi Lan gọi anh lại: “Anh thật lòng muốn lấy Hoàng Yến Chi sao?”
Quân Hạo Kiện dừng bước, nhìn về phía Hoàng Hi Lan: “Cô cho rằng có ai ép được tôi làm việc mà tôi không thích sao?” Ý anh rất rõ ràng, cưới Hoàng Yến Chi chính là ý muốn của anh.
Mặt Hoàng Hi Lan hiện vẻ tổn thương, mắt cũng đỏ dần lên: “Rõ ràng anh biết..
Rõ ràng anh biết của tình cảm em dành cho anh…”
Quân Hạo Kiện chau mày.
Thấy cô gái trước mắt mình mang vẻ mặt đau lòng, muốn nói gì với anh nhưng lại thôi, anh hơi mất kiên nhẫn.
“Có chuyện gì, cô cứ nói đi.”
Hoàng Hi Lan nhìn anh, nhưng không nói gì.
Quân Hạo Kiện liền nhấc chân đi.
“Quân Hạo Kiện, anh không biết em yêu anh thật sao? Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã yêu anh rồi.
Em cố gắng nỗ lực để trở nên xuất sắc thế này, cũng chỉ vì mong có một ngày được sánh đôi với anh.
Chẳng lẽ anh không nhìn thấy những cố gắng của em sao?”
“Tôi nghĩ rằng từ trước đến giờ, tôi chưa từng làm gì khiến cô hiểu lầm.” Giọng nói lạnh lùng của Quân Hạo Kiện vang lên, khiến sắc mặt Hoàng Hi Lan bỗng trắng bệch.
“Không, không phải.
Anh quan tâm đến em.
Anh quên rồi sao? Lúc nhỏ, có một lần em bị mấy thằng bé trong viện bắt nạt, chính anh đã dạy dỗ chúng một trận giúp em.
Nếu anh không thích em thì sao lại giúp em? Có phải vì anh kết hôn với Yến Chi rồi, nên mới không dám thừa nhận?”
Quân Hạo Kiện hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện Hoàng Hi Lan vừa nói: “Tôi chỉ tiện thể ra tay thôi.
Lúc đó cho dù đổi thành bất cứ ai, tôi cũng đều làm như vậy.”
Hoàng Hi Lan nhìn anh với vẻ không tin nổi.
Cô ta đang định nói gì đó, lại bắt gặp ánh mắt sắc lẹm như chim ưng của Hoàng lão gia: “Các cháu đang cãi vã chuyện gì?”
Mặt Hoàng Hi Lan bỗng trắng bệch.
Cô ta không biết Hoàng lão gia nghe được bao nhiêu trong cuộc đối thoại của họ, liền bối rối cúi đầu, lúng túng không nói gì.
“Ông nội.”
Quân Hạo Kiện chào một tiếng.
Hoàng lão gia gật đầu, nhìn Hoàng Hi Lan: “Chẳng phải mẹ cháu nói hôm nay cháu hẹn người ta ăn trưa ư? Sao giờ này vẫn còn ở nhà.
Dù cháu là con gái nhưng cũng không thể đến muộn.
Để người khác phải chờ đợi lâu rất bất lịch sự.”
“Cháu, cháu vừa nhìn thấy Hạo Kiện… em rể đến, nên dừng lại chào hỏi một chút.
Bây giờ cháu đi luôn đây.” Nói xong, cô ta liền cầm lấy túi xách, vội vàng ra khỏi nhà.
“Hoàng Yến Chi, Hoàng Yến Chi.
Lại là cô.
Tại sao cô luôn muốn cướp đi những thứ thuộc về tôi? Ông bà nội, anh trai, ba.
Bây giờ đến Quân Hạo Kiện cô cũng muốn cướp đi.
Cô dựa vào cái gì?!”
Hoàng Hi Lan ngồi trong xe mình, gục đầu xuống vô lăng.
Khuôn mặt cô ta đầy nước mắt, ánh mắt toát lên nỗi hận tận xương tủy.
“Hoàng Yến Chi, cô chẳng qua chỉ dựa vào chút máu mủ của cô với nhà họ Hoàng để giương oai diễu võ.
Nếu như không còn chút máu mủ đó, cô có điểm nào hơn tôi chứ.
Cô cứ chờ đấy, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô.
Tôi không dễ sống, thì cũng chẳng để cô được sống thoải mái.”
Quân Hạo Kiện cũng không ở lại nhà họ Hoàng lâu.
Vũ Ân Nguyệt chưa về thì anh đã đi rồi.
Lúc anh về, Hoàng Yến Chi cũng vừa ngủ dậy, đi xuống tầng.
Cô vốn không ngủ được, nhưng nằm trên giường, cơn buồn ngủ bỗng tìm đến, liền một mạch đến giờ cơm trưa.
Lúc ăn cơm, Quân lão gia ra sức gắp thức ăn cho Hoàng Yến Chi, nói văn vẻ là gầy rồi, cần bồi bổ.
Bát Hoàng Yến Chi nhanh chóng chất đầy như một ngọn núi nhỏ.
Cô nhìn cái bát đầy thức ăn, hơi buồn rầu.
Hoàng Yến Chi không ăn nổi những thứ này thật.
“Ăn được bao nhiêu thì ăn, không ăn hết thì đưa cho anh.” Quân Hạo Kiện nói khẽ vào tai cô.
Quân lão gia là lão thành cách mạng, là người đã từng ra chiến trường giết kẻ thù.
Những lúc khó khăn nhất, ông chỉ có thể ăn rễ cỏ, gặm vỏ cây.
Vì thế, ông không cho phép mọi người trong nhà lãng phí đồ ăn.
Ăn được bao nhiêu thì gắp bấy nhiêu.
Không chỉ nhà họ Quân mà ngay cả nhà họ Hoàng cũng vậy.
Cũng vì Hoàng Yến Chi biết quy tắc này nên mới buồn rầu.
Quân Hạo Kiện thấy cô ăn hết một nửa đã cầm đũa ngồi im.
Biết cô không thể ăn được nữa, anh liền với lấy bát của cô, chỉ hai ba miếng đã ăn hết đồ ăn còn lại trong bát, không hề cố sức chút nào.
Quân lão gia làm như không hề nhìn thấy.
Đây là vợ của nó, cũng chính nó chọn ăn đồ ăn thừa của vợ.
Ông già rồi, không xen vào việc của bọn trẻ.
“Ông nội, vậy bọn cháu đi đây.” Ăn xong, Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi liền chuẩn bị đi.
Quân lão gia vừa nghe đã trợn mắt: “Ăn xong cơm là đi luôn.
Cháu xem chỗ ông là quán ăn sao? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Ngồi với ông thêm một lát không được à?”
Đôi mắt đẹp của Hoàng Yến Chi hơi hiện vẻ xấu hổ, nhưng Quân Hạo Kiện thì lại bình tĩnh: “Không phải ông muốn cháu có thêm thời gian bên cạnh vợ mình sao? Bây giờ cháu làm theo lời ông, định đưa cô ấy ra ngoài chơi.
Bây giờ ông lại không đồng ý?”
Râu của Quân lão gia dựng đứng: “Ông nói không đồng ý lúc nào? Thằng nhóc này đừng hòng đổ lỗi cho ông.
Đúng là rảnh rỗi thì cũng nên giành thời gian với vợ.
Không phải nói muốn đi chơi hay sao? Còn đứng đây làm gì? Mau đi đi, mau đi đi.”
Quân lão gia phất tay đuổi người.
Quân Hạo Kiện kéo Hoàng Yến Chi, bình tĩnh ra khỏi nhà họ Quân.
“Chúng ta cứ đi thế này không hay lắm thì phải?” Hoàng Yến Chi hơi lo lắng.
Thật ra cô vẫn luôn biết, tuy nhìn bề ngoài Quân lão gia có tính tình như trẻ con, nhưng trong lòng ông vẫn rất cô đơn.
“Không có chuyện gì đâu.
Ngày mai chúng ta sẽ lại đến thăm ông nội.
Hôm nay chúng ta đi hẹn hò.”
Hẹn hò?
Hoàng Yến Chi dường như không thể tin được, một từ như vậy lại do Quân Hạo Kiện nói ra.
Mà Quân Hạo Kiện lại thật sự dẫn cô đi hẹn hò, dạo phố, xem phim, ăn uống.
Tất cả những việc mà các cặp tình nhân trẻ hay làm, anh đều đưa cô đi để thực hiện.
“Em có quần áo rồi, không cần mua đâu.” Hoàng Yến Chi đứng trước cửa hàng chuyên kinh doanh các nhãn hiệu quốc tế cao cấp, không chịu đi vào.
“Chẳng phải mọi người đều nói tủ quần áo của phụ nữ luôn luôn thiếu đồ sao? Yên tâm, nhà mình khá lớn, đủ để em nhét thêm mấy bộ đồ đấy.” Quân Hạo Kiện ôm chặt vai Hoàng Yến Chi, dắt cô vào cửa hàng.
Thật ra, Hoàng Yến Chi vẫn chưa đến mấy cửa hàng thế này mua quần áo bao giờ.
Không phải do cô thiếu tiền, mà ngược lại, quần áo của cô đều do Hoàng Minh Dạ đặt riêng hàng cao cấp cho cô.
Mặc dù không có bất cứ nhãn hiệu gì trên đó, nhưng bất kỳ bộ nào cũng có giá trị cao hơn hẳn những bộ đồ ở đây.
Có điều bình thường Hoàng Yến Chi luôn rất kín đáo, nên ngay cả kiểu dáng quần áo trên người cũng đơn giản, khiến rất nhiều người đều cho rằng chúng chỉ là quần áo bình thường chứ không phải thương hiệu nổi tiếng gì, hoàn toàn không ngờ được đó là thiết kế riêng.
“Chào mừng quý khách.” Nhân viên phục vụ lễ phép chào đón..