Tủ lạnh trong nhà không có nhiều đồ ăn lắm, ngoài cà chua và trứng gà ra thì cũng chỉ còn có mì sợi.
Vì thế, Hoàng Yến Chi và Bùi Ninh Hân phải ra ngoài mua thức ăn.
“Yến Chi, trưa nay tớ muốn ăn sườn ướp tỏi cậu biết làm không?” Ninh Hân cầm một hộp sườn lợn, hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Yến Chi thoáng hiện vẻ do dự.
Cô chưa từng làm món này, nhưng vẫn lấy hộp sườn lợn trong tay Ninh Hân, lên mạng tra cách nấu rồi làm theo, chắc là không khó.
Hai người lại mua thêm một ít rau cải nữa rồi mới về.
Vừa vào nhà, Hoàng Yến Chi đã cảm thấy bất thường, trong nhà có người.
Trên tủ giày ở cạnh cửa có đặt một đôi giày nam.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Yến Chi sáng lên, cô đã đoán được đó là ai.
Nghe thấy tiếng động từ trong bếp, cô liền bước nhanh vào.
Chắc hẳn lúc về anh đã thay quần áo, lúc này anh mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, đeo tạp dề, đang xào rau.
Mùi thơm của thức ăn lan tỏa từ phòng bếp, trên thớt ở bên cạnh còn bày rau củ đã cắt xong.
“Anh về lúc nào thế?” Hoàng Yến Chi lẳng lặng nhìn dáng người cao lớn đó, khẽ giọng hỏi.
Quân Hạo Kiện quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: “Vừa về không lâu, anh trở lại quân khu ở Hoa Kỳ đã tham gia một cuộc họp, tiện đường ghé về nhà thăm em một lát, buổi tối sẽ trở lại quân đội.”
Chẳng trách từ sáng sớm cô đã nhận được điện thoại của Quân Hạo Kiện, hỏi cô hôm nay định làm gì, thì ra là anh định làm cô bất ngờ.
Có điều, cô thật sự rất thích bất ngờ này.
Hoàng Yến Chi tiến lên, định giúp anh rửa số thức ăn vẫn chưa rửa xong ở trong chậu nước.
“Ở đây không cần em làm gì cả, em ra ngoài chờ là được rồi.”
“Yến Chi, sao cậu đi nhanh thế? Đồ ăn cũng không...” Bùi Ninh Hân im bặt khi nhìn thấy dáng người cao lớn trong phòng bếp.
Người có thể xuất hiện trong nhà của Hoàng Yến Chi, ngoài trừ ông chồng trong truyền thuyết kia ra thì đâu còn ai khác.
Đôi mắt xinh đẹp của Bùi Ninh Hân trừng lớn.
Hoàng Yến Chi hoàn toàn quên mất chuyện trong nhà còn một người nữa, nên khi trông thấy Ninh Hân xuất hiện ở cửa phòng bếp, vẻ mặt cô liền hơi mất tự nhiên.
Quân Hạo Kiện thì ngược lại, tuy hơi ngạc nhiên vì trong nhà còn có người khác, nhưng anh vẫn không hề biểu hiện ra mặt.
“Chào em.” Anh đang xào rau, nên không tiện ra chào hỏi người khác, chỉ đành chào một tiếng.
Quân Hạo Kiện quay đầu lại, nên Bùi Ninh Hân liền thấy được tướng mạo của anh.
Đáy mắt cô hiện vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức trở lại như thường.
Nghe thấy đối phương nói vậy, cô cũng mỉm chào một tiếng.
Hoàng Yến Chi đi đến cầm lấy cái túi trong tay Ninh Hân: “Cậu ra phòng khách ngồi một lúc trước đã nhé?”
Bùi Ninh Hân gật đầu liên tục: “Vừa rồi tớ còn định nói là tớ chưa xem tivi xong, nên định xem tiếp.” Cô là người rất biết điều, không làm bóng đèn.
“Còn muốn nấu thêm không?” Hoàng Yến Chi giơ cái túi trong tay lên, hỏi.
Quân Hạo Kiện gật đầu: “Anh cứ tưởng rằng chỉ có hai chúng ta nên nấu hơi ít, làm thêm hai món nữa vậy.”
Hoàng Yến Chi tự giác đi rửa rau, lần này anh lại không đuổi cô ra ngoài nữa.
Bùi Ninh Hân đứng ở cửa phòng bếp, lặng lẽ nhìn vào trong.
Người đàn ông đeo tạp dề làm cơm, còn Hoàng Yến Chi đứng bên cạnh giúp thái rau.
Thân hình của anh rất cao lớn, cô đứng bên cạnh anh trông hơi nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại xứng đôi đến bất ngờ.
Tuy rằng hai người bọn họ không nói gì với nhau, nhưng chẳng hiểu sao hình ảnh này lại trông rất ấm áp.
Từ bọn họ, Ninh Hân nhìn thấy một thứ gì đó gọi là “năm tháng êm đềm”.
Không kìm lòng được cô bèn lấy điện thoại ra, chụp bóng lưng hai người một tấm, sau đó tìm Wechat của Trương Linh rồi gửi ảnh sang.
“Thái rau xong rồi thì cứ để đó, em ra ngoài với bạn trước đi, anh xào hai món nữa là xong rồi.” Quân Hạo Kiện thoáng nhìn qua gò má của Hoàng Yến Chi, mới mấy ngày không gặp mà hình như cô lại gầy đi rồi.
Biết trước cô sẽ không nghe lời, tự chăm sóc bản thân thật tốt, nên Quân Hạo Kiện đã không về nhà luôn mà đến siêu thị mua đồ ăn, định cải thiện bữa ăn cho cô.
Hoàng Yến Chi là người biết nghe lời phải, rửa sạch tay đi ra ngoài, liền bắt gặp một đôi mắt cười xấu xa.
Hoàng Yến Chi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, bình tĩnh ngồi xuống sofa.
.
Truyện Kiếm Hiệp
“Không ngờ chồng cậu chẳng những đẹp trai, dáng đẹp, tài giỏi mà còn là một người đàn ông tốt ở nhà.
Haiz, đúng là hâm mộ chết tớ rồi.” Ninh Hân ra vẻ cực kỳ hâm mộ, cảm thán.
Hoàng Yến Chi bình thản trả lời: “Nếu cậu tình nguyện đá Lâm Trọng Mặc nhà cậu, tớ sẽ lập tức giới thiệu cho cậu một người đàn ông tốt.
Quân đội bọn họ không dư gì cả, chỉ nhiều dân độc thân thôi.”
Bùi Ninh Hân liền nghẹn lời, ước ao thật đấy, nhưng Trọng Mặc nhà cô ấy cũng rất tốt, vừa rồi cô ấy chỉ trêu ghẹo Hoàng Yến Chi thôi.
“Vừa rồi trong tin nhắn, Trương Linh cũng sắp khóc đến nơi rồi, nói là lần sau chờ cậu ấy trở về, anh đẹp trai cũng phải nấu cơm cho cậu ấy, bằng không thì cậu ấy sẽ tuyệt giao với cậu đấy.” Ninh Hân lắc lắc điện thoại trong tay, thông minh chuyển chủ đề.
“Được.” Hoàng Yến Chi thoải mái đồng ý, dù sao cũng không phải cô nấu cơm.
Quân Hạo Kiện nấu rất nhanh, hai cô chưa trò chuyện được bao lâu thì anh đã bê đồ ăn lên.
“Yến Chi, giúp anh lấy bát đũa đi.” Quân Hạo Kiện nói bằng giọng điệu tự nhiên.
Hoàng Yến Chi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Ninh Hân không mặt dày làm người rảnh rỗi được, bèn đứng dậy đi theo cô.
“Em là khách, chẳng mấy khi đến chơi, ngồi đó là được rồi.” Quân Hạo Kiện hiền hòa nói.
Cởi bỏ trang phục quân nhân, anh luôn là một quý công tử ôn hòa, lịch sự.
Nhìn Quân Hạo Kiện theo Hoàng Yến Chi vào bếp, Ninh Hân rất biết điều ngồi xuống.
Nhà người ta tiểu biệt thắng tân hôn, cô ấy vẫn đừng nên đi làm bóng đèn sáng mù mắt người ta thì hơn.
“Lại ăn cơm đi.” Hoàng Yến Chi gọi Ninh Hân.
Cô ấy đặt điện thoại xuống, đi về phía bàn ăn.
“Wow, tay nghề của ngài… Quân giỏi quá, sắc hương vị đều đủ cả.” Nhìn đồ ăn trên bàn, Ninh Hân không kìm được mà thốt lên cảm thán.
Quân Hạo Kiện cười mỉm: “Lần này hơi vội, em cố ăn trước vậy.
Đợi lần sau anh được nghỉ trở về sẽ bảo Yến Chi mời các em đến nhà chơi, lại nấu cho các em một bữa ra trò.”
Mắt Ninh Hân sáng lên, mỉm cười gật đầu: “Đã biết là Yến Chi lấy một ông chồng tốt từ lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội chứng kiến, lần sau chắc chắn chúng em sẽ đến.”
Anh lại múc thêm cho Hoàng Yến Chi một bát súp: “Trước khi ăn cơm thì uống ít súp đi.”
Gò má của Hoàng Yến Chi hơi nóng lên.
Trước kia lúc hai người ở nhà nên không cảm thấy gì, nhưng có người ngoài ở đây, cô vẫn thấy hơi xấu hổ.
Bùi Ninh Hân cảm thấy như bị đút cho một miếng cẩu lương vậy, vùi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Ừm, tay nghề của anh Quân rất tốt, có thể sánh với đầu bếp năm sao.
Có thức ăn ngon an ủi, tâm hồn bị tổn thương của cô coi như đã được bù đắp phần nào.
Ăn cơm xong, Quân Hạo Kiện chủ động vào phòng bếp rửa bát.
Bùi Ninh Hân cũng đã ăn cơm rồi, biết anh không được ở nhà lâu, bèn hết sức biết điều ra về, chừa lại không gian riêng cho hai người.
Lúc Quân Hạo Kiện đi ra liền thấy Hoàng Yến Chi đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.
“Bạn em về rồi à?” Quân Hạo Kiện ngồi xuống ghế sofa, thuận thế kéo Hoàng Yến Chi vào lòng.
Cô cũng rất tự nhiên nép vào ngực anh.
“Vâng, anh còn được ở nhà bao lâu?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Ba giờ chiều họp,“ Quân Hạo Kiện xem đồng hồ: “Còn hai tiếng nữa.”
Thật ra cuộc họp lần này vốn chỉ cần phái đội phó Huân Thiên Hàn đến là được, trước đây anh cũng đều làm như vậy.
Có điều gần đây chuyện thân phận của Hoàng Yến Chi rất ầm ĩ, dù biết mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng không tận mắt nhìn thấy cô thì anh vẫn không yên tâm.
Vì thế anh Quân vốn là một người không thích đi họp, đẩy được cho ai là đẩy luôn, lần đầu tiên lại chủ động đến quân khu ở Hoa Hạ để họp, khiến mấy người trong căn cứ kinh ngạc đến rơi cả cằm.
“Dạo này ăn cơm không ngon miệng sao? Anh cảm thấy em lại gầy mất một chút.” Quân Hạo Kiện để tay trên lưng Hoàng Yến Chi nói, đôi mày khẽ cau lại.
Hoàng Yến Chi vô thức phản bác: “Đâu có, em còn tăng một cân đấy.”
Quân Hạo Kiện cũng không tranh cãi với cô.
Anh sờ vào là đã biết gầy hay béo rồi.
“Cuối tháng anh có ba ngày nghỉ nên sẽ quay về một chuyến, sau đó đến cuối năm mới về được.” Quân Hạo Kiện ấm áp nói.
Cảm giác không nỡ dâng lên trong lòng Hoàng Yến Chi.
Bây giờ là tháng mười một, còn một tháng nữa là đến Tết, cũng có nghĩa là hơn một tháng trời cô không có cách nào để gặp anh.
“Chuyện lần này khá ồn ào, có buồn không?” Quân Hạo Kiện hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, nói với vẻ không để tâm: “Chỉ là một đám người râu ria, để ý đến chuyện này làm gì.”
Quân Hạo Kiện lắc đầu bật cười, quả nhiên không thể nghĩ tâm trạng của vợ anh như người bình thường được.
Nếu là người khác, gặp chuyện như vậy chắc chắn sẽ tức giận, khả năng chịu đựng kém một chút thôi e rằng còn đau lòng khóc mấy ngày.
“Ừ, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh.” Quân Hạo Kiện không quên căn dặn vợ.
Hoàng Yến Chi hơi nhếch môi, vô thức ôm eo anh: “Vâng.”
Quân Hạo Kiện vốn ôm eo cô bằng một tay, lúc này đổi thành cả hai tay để tránh cô không cẩn thận bị ngã..