* Đây là tên một loại đồ uống, mình không tra ra công thức hay hình ảnh cụ thể của món này nên mọi người thông cảm.
Giữa Dậu Dậu và Mão Mão tựa như không có chuyện gì giấu nhau.
Tối ngày hôm sau cô không nhịn được mà đem chuyện hẹn hò báo cho Mão Mão biết.
Mão Mão không chút kinh ngạc, nói: "Dương Chi cam lộ."
Dậu Dậu trong video trợn to mắt, nói: "Được được được, mình mà đến thành phố B nhất định mang cho Dương Chi cam lộ cho cậu."
"Khi nào hai người hẹn hò?"
"Chủ nhật." cô trả lời.
Mão Mão gật đầu nói: "Cũng được, thứ bảy cậu có thể đi mua quần áo."
Dậu Dậu sửng sốt: "Không cần mua quần áo đâu, thứ bảy vừa mẹ mình lừa mình lọt hố xem mắt, đã mua cho mình rất nhiều váy mới.
Chuyện xem mắt cậu còn nhớ mà phải không? Mình đã kể rồi."
"Vậy váy đâu rồi?"
Dậu Dậu chạy tới tủ quần áo đem váy ra.
Mão Mão nhận xét: "Thế hệ trước đều thích phong cách như vậy."
Dậu Dậu nghĩ nghĩ, nói: "Mình thấy đẹp mà, giá còn rất cao..."
"Không phải cứ đắt là tốt nhất mà phải hợp với cậu nữa kìa, còn phải làm cho người bạn trai vừa nhìn liền muốn xé nó xuống."
"......Phùng Mão Mão, bạn trai mình là dã thú sao?"
Mão Mão nói: "Có một số chỗ cậu vẫn chưa hiểu, để chị nói cho cưng nghe, sinh hoạt lý tính rất quan trọng."
Dậu Dậu đỏ mặt: "Chỉ là lần hẹn hò đầu tiên, cậu không cần không nghĩ nhiều vậy đâu..."
"Chuyện gì tới cũng sẽ tới, mặc kệ có phải lần đầu hẹn hò hay không! Huống hồ trước hai người đã quen biết nhau, vẫn có đi ăn chung, cho nên lần này phải ăn mặc thật đẹp không thể giống bình thường được.
Nghe mình, thứ bảy này đi mua quần áo."
Đồng chí Phùng Mão Mão vì tính phúc cùng hạnh phúc của khuê mật nhà mình mà thứ bảy này đã ngàn dặm xa xôi đến thành phố H để đưa Dậu Dậu đi mua quần áo.
Mão Mão thao thao bất tuyệt mà truyền thụ kinh nghiệm cho Dậu Dậu.
"Quần áo bên ngoài rất quan trọng nhưng bên trong cũng quan trọng không kém." Cô liếc mắt nhìn ngực của Dậu Dậu: "Đảm bảo là cup C, mua màu đen đi, làn da của cậu trắng bạch nhìn rất gợi cảm."
Nửa tiếng sau, Dậu Dậu từ trong phòng thay đồ bước ra.
Mão Mão chọn đầm trễ vai tay phồng, trông đáng yêu mà cũng gợi cảm.
Chiều dài váy trên gối, hơi ngắn một chút nhưng khoe được đôi chân thon dài.
Mão Mão nói: "Mẹ Hạ đã mua cho cậu đôi giày cao gót rồi phải không? Đến hôm đó mang vào đi."
Dậu Dậu nhìn chính mình trong gương.
"Hình như váy ngắn quá."
Mão Mão nói: "Ngắn chỗ nào? Chiều dài như vậy là vừa rồi, cậu không cao lắm, muốn làm cho đôi chân nhìn thon dài ra chỉ có cách mặc váy ngắn thôi! Hay là cậu muốn dài qua gối, dài đến mắt cá chân mới có thể che giấu đôi chân ngắn của cậu."
.......Nghe cũng có lý.
Dậu Dậu nhìn gương lần nữa, cảm thấy Mão Mão nói không sai, cái váy này đúng là đánh lừa thị giác thật.
Nhân viên hướng dẫn không ngừng gật đầu.
"Tiểu thư thật sự có mắt nhìn, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người mặc cái váy trông lóa mắt như vậy."
Mão Mão nói: "Lấy cái này đi."
Mão Mão phải về thành phố B vào buổi tối nên Dậu Dậu đưa cô đến trạm tàu cao tốc.
Chờ khi cô bạn rời đi, Dậu Dậu mới phát hiện Mão Mão đến thành phố H ngay cả Dương Chi cam lộ cũng chưa ăn, chỉ đưa cô đi mua quần áo.
Trong thâm tâm cô rất cảm động.
Vừa vặn lúc này Mão Mão gửi WeChat cho cô.
"Mình! Cư! Nhiên! Quên! Mất! Dương! Chi! Cam! Lô!"
Dậu Dậu không khỏi mỉm cười, nói: "Lần sau mình sẽ mang cho."
Lúc rời khỏi trạm, Dậu Dậu bỗng nhiên cảm thấy có chút khác lạ, nhưng chắc chắn mọi việc đều tốt đẹp.
Chủ nhật Dậu Dậu chuẩn bị cho buổi hẹn hò.
Đầm trễ vai, giày cao gót cùng với nội y đen.
Lúc vừa ra tới cửa, cô cảm nhận được ánh mắt của ba Hạ, mẹ Hạ đang nhìn mình.
Ba Hạ vẻ mặt luyến tiếc: "Đừng về khuya quá."
Mẹ Hạ cười nhưng không đồng ý: "Chơi đến muộn cũng không cần về đâu."
.....Mẹ, rốt cuộc con có phải là con của mẹ không!
Sau khi lên xe, trong lòng cô có chút mong chờ.
Nhưng Lâm Tắc Tu chỉ nhìn cô một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, chuyên chú mà lái xe.
Làm cho Dậu Dậu có chút mất mát.
Cô không dấu vết mà trộm đánh giá Lâm Tắc Tu, anh nắm tay lái, khóe mắt dư quang cũng chưa đảo qua một lần.
Dậu Dậu hỏi: "Chúng ta đi đâu để....Hẹn hò?"
Lúc nói đến hai chữ "Hẹn hò" Dậu Dậu hơi tạm dừng, cuối cùng mới nhỏ giọng mà nói ra.
Lâm Tắc Tu nói: "Ăn sáng trước đã."
"Phải phải....."
Dậu Dậu không ý kiến, cúi đầu gửi tin nhắn cho Mão Mão.
"Bạn trai chưa khen mình! Mấy lần trước, mỗi lần mình lên xe, anh ấy đều nhìn mình, hôm nay liếc cũng không có....."
Lúc đầu Mão Mão hơi hoài nghi gu thẩm mỹ của chính mình.
Mão Mão an ủi cô: "Đừng lo lắng, cùng lắm nếu hai người chia tay, mình sẽ nuôi cậu."
"Xùy! Phùng Mão Mão! Lời như vậy cũng nói được!"
"Ngoan, chuyên tâm hẹn hò đi, có tình huống đặc biệt nào nhớ báo cho quân sư biết."
Dậu Dậu không để ý tới Mão Mão.
Cô buông di động, quay qua nhìn cửa sổ, không nhịn được mà nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính.
Nhìn trái nhìn phải, rồi lại nhìn phải nhìn trái.
Hôm nay cô còn cố tình đổi màu son mới.
Dậu Dậu nhớ trước kia trên Weibo có nói rằng thẳng nam trước nay không để ý bạn gái thay đổi màu son gì bởi vì căn bản nhìn không ra.
Nghĩ như vậy, trong lòng Dậu Dậu cảm thấy mất mát, bạn trai là thẳng nam là đánh giá cao sự hứng tình thôi sao.
Tự mình lấy can đảm MAX!
Dậu Dậu nói: "Đã lâu rồi anh không phát sóng trực tiếp, em thấy trang cá nhân của anh bị tấn công mãnh liệt rồi đó."
Lâm Tắc Tu vẫn chuyên tâm lái xe.
"Ừm gần đây công việc của anh hơi nhiều."
Cô nói: "Fans của anh đã gào khóc đồi ăn rồi này!"
Lâm Tắc Tu đưa điện thoại cho cô.
Dậu Dậu: ".......A?"
Lâm Tắc Tu nói: "Em đăng nhập vào đi, đăng giúp anh một cái tus, mật mã là...." Lâm Tắc Tu đọc một dãy số.
Sau đó lại nói: "Mật mã mở khóa là 0523."
Dậu Dậu cảm thấy nao nao.
Con gái trời sinh đã nhạy cảm với những con số được cài làm mật khẩu.
Username trang web video của Lâm Tắc Tu là Vòng ngọt ngào và số 0523.
Trong trí nhớ của cô sinh nhật của Lâm Tắc Tu không phải tháng 5, nhưng không chắc chắn lắm.
"Sinh nhật của anh là 23 tháng 5 sao?"
"Không phải,." Vừa đúng lúc dừng đèn đỏ, anh vẫn như cũ không nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng đánh tay lái, nhàn nhạt trả lời: "Là lần đầu tiên anh gặp em."
Lần đầu tiên gặp cô?
Ký ức Dậu Dậu bắt đầu loạn.
Việc mà cô có thể xác định chính là, lần đầu tiên gặp được Lâm Tắc Tu chính là năm học lại kia.
Vừa lúc là Lâm Tắc Tu từ cấp hai lên cấp ba chính là thời gian học bù một tháng kia, cô nhớ rất rõ thời gian chính là tháng tám.
Cô chần chừ hỏi: "Lần đầu tiên? Là trước cả lúc em học lại sao?"
"Kính An Phủ, em nhớ không?"
Kính An Phủ, Dậu Dậu nhớ.
Thành phố H có một tiểu khu dành cho người giàu rất có tiếng, mẹ Hạ lúc đó rất thích chơi mạt chược, còn từng tham gia Mạt Chược Đại Tái, thậm chí đạt được danh hiệu.
Dậu Dậu nhớ rõ có một đoạn thời gian, mỗi cuối tuần mẹ Hạ đều mang theo cô đi chơi mạt chược, đương nhiên là cô chơi ở khu trò chơi, chờ khi nào đến 5 giờ mẹ Hạ đánh xong lại xách cô về nhà.
Nhưng mà đây là chuyện rất lâu rồi, ước chừng là lúc cô học sơ nhị.
*Sơ nhị là lớp 8.
Lúc ấy trong tiểu khu, vì tính cách dễ ngại ngùng nên cô cũng chẳng có bạn, thường thường đều ngoan ngoãn ngồi một bên.
Nhưng cô thật sự không có ấn tượng gì về ai đó mập mạp béo ú.....
Dậu Dậu chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi: "Anh gặp em ở bên trong hả?"
"Ừm, gặp bên trong."
"Ở đâu? Em ngay cả một chút ấn tượng cũng không có!" Dậu Dậu vắt hết óc mà cũng không nhớ nổi.
Đối với tiểu khu đó cô chỉ nhớ là cô chủ nhà hay đãi kẹo cho cô ăn.
Lâm Tắc Tu không để bụng mà nói: "Chuyện quá khứ không quan trọng."
Anh nhắc cô.
"Đăng trạng thái giúp anh đi."
"Phải phải." Dậu Dậu đăng nhập, hỏi: "Đăng cái gì?"
"Phối hợp với công ty của em tuyên truyền bộ phim phóng sự, cuối tháng trở về."
Đây là sở trường của Dậu Dậu, cô chính là người của bộ phận tuyên truyền.
Dậu Dậu nghiêm túc suy nghĩ 5 phút, sau đó dùng ngưc khí ngày thường của Lâm Tắc Tu đăng trạng thái.
Mới vừa đăng lên chưa đến một phút, liên tục được phản hồi, Dậu Dậu gửi bình luận cho Lâm Tắc Tu, gặp được những bình luận giống chính mình lúc trước.
Lúc xe vừa dừng lại, Dậu Dậu vẫn chưa phát hiện vẫn còn đọc bình luận, thẳng đến khi cảm nhận được ánh mắt trầm tĩnh của Lâm Tắc Tu mới nói: "A? Tới rồi sao? Chúng ta sẽ đi ăn hở?"
Cô vừa định tháo dây an toàn ra thì có một bóng đen trùm tới.
Đồng thời tay trái của cô bị ấn xuống.
Da thịt chạm nhau như có làn điện chạy qua, Dậu Dậu lập tức mở to mắt.
"Rắc" một tiếng, đai an toàn được tháo ra.
Anh nhìn cô không chớp mắt, thậm chí có thể nghe được tiếng hô hấp của anh.
"Hôm nay em rất đẹp."
Đẹp đến mức nào?
Anh sợ nếu nhìn cô nhiều hơn sẽ không thể nào tập trung lái xe được..