Cũng may Giang mẫu lúc này đi tới, “Trở về đi, hai người chúng ta cùng nhau trở về.”
Giang phụ tỏ vẻ kháng nghị, thân thể của Giang mẫu không được tốt, không thích hợp lặn lội đường xa trở về nước.
Nhưng là kháng nghị không có hiệu quả, ở trong ánh mắt của Giang mẫu vô cùng sắc lạnh, rất có uy nghiêm làm Giang phụ một câu cũng không dám nói, đành phải yên lặng sai người đi mua vé máy bay về nước.
Thời điểm Tần Duyệt Hàn cũng Giang mẫu đi đến bệnh viện, Giang Thịnh Hoài cũng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Bởi vì phải nghỉ ngơi không được quấy rầy, Nghê Kiều liền ở bên ngoài túc trực cả đêm.
“Giang phu nhân, người đã đến rồi.” Nghê Kiều nhìn thấy Giang mẫu đến lập tức liền đứng dậy, cho dù lúc trước không có gặp qua, nhưng Giang phụ cùng Giang mẫu hai người thường xuyên tham dự hoạt động, cho nên kiểu gì cô cũng đều đã nghe qua.
“Cô chắc hẳn chính là Nghê Kiều, thường xuyên nghe tiểu tửu kia nhắc đến, mấy năm hay ít nhiều cháu vẫn luôn ở bên cạnh tên nhóc kia chăm sóc nó, chắc hẳn đã gây không ít rắc rối đối với cháu.
Mà trong khoảng thời gian này, vất vả cho cháu rồi.” Giang mẫu vô cùng thân thiết mà nắm lấy tay Nghê Kiều.
Ngày thường người trước hay người sau đến đối đãi với Nghê Kiều vô cùng bình thường, hôm nay lại có ngươi ôn nhu đỗi đái với cô, làm cho cô có một chút không quá quen với hành động này.
“Giang phu nhân, chuyện này….Đầy đều là chuyện mà tôi nên làm.” Nghê Kiều nói một hồi rồi cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Giang mẫu liền cười cười mang theo sự ôn nhu.
“Trên đời này nào có cái gì nên hay không nên, là cháu nguyện ý đối tốt với nó, ta cũng là thiệt tình mà cảm ơn cháu, cháu không cần cảm thấy khách khí.”
Lúc này Nghê Kiều cũng không làm bộ chối từ nữa, “Giang phu nhân, hai người đã tới, vậy hai người nhớ chăm sóc cho cậu ta tôt một chút, cháu đi xử lý trước một chuyện ở bên ngoài ạ.”
“Được, đi đi, nếu cần sự hỗ trợ liền nói cho bác.”
Nghê Kiều đi rồi, Giang mẫu cùng Tần Duyệt Hàn hai người tìm một vị trí mà ngồi xuống.
Không quá một hồi, những bảo vệ do Giang phụ sắp xếp liền tiến tới nói: “Phu nhân, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, hai người liền đi đến phòng nghỉ ngơi ngay ạ.”
Giang phu nhân liếc mắt nhìn qua Tần Duyệt Hàn một cái, tiểu nha đầu này mà đều đã nhíu lại một đường thẳng, một khắc đều chưa có giãn ra.
“Không cần!” Giang mẫu nói xong lúc sau liền dắt tay Tần Duyệt Hàn, Tần Duyệt Hàn có chút mờ mịt mà nhìn qua Giang mẫu một cái, sau đó ánh mắt ôn nhu liền nhìn vào cô.
Ở bên ngoài bệnh viện đám phóng viên đã đến chật kín đến mức những chậu cây kêu ngoài đều đã bị đổ, lúc này Tần Duyệt Hàn cũng có không biểu hiện ra một chút cảm xúc nào, cô bình tĩnh mà nhìn Giang mẫu một cái, sau đó bình nhìn mà nhìn về phía bên ngoài.
Giang mẫu liếc mắt một cái, liền bình tĩnh mà nhìn về đám phóng viên ở bên ngoài nói.
“Rất cảm ơn sự quan tâm của tất cả mọi người đối với Thịnh Hoài, trước mặt anh ấy đã qua được cơn nguy hiểm.
Trước đó Thịnh Hoài cũng đã nói với mọi người, sau này sẽ rời khỏi giới giải trí, rồi chậm rãi học cách quản lý sự nghiệp của gia đình, hy vọng mọi người có thể giảm bớt sự chú ý đối với anh ấy, để anh ấy an tâm mà công tác.
Còn nữa Duyệt Hàn chính là một cô nương tốt, nhà chúng tôi đều vô cùng thích con bé, hy vọng mọi người yêu mến người con gái mà Thịnh Hoài thích, cũng tôn trọng sự lựa chọn của nó, không nên gây áp lực quá lớn đối với hai đứa nhỏ.
Cảm ơn tất cả mọi người….”
Giang mẫu đem những chuyện mà mọi người muốn biết đều nói xong, toàn bộ quá trình ôn nhu tri thức, mặc dù trong đó có một số người vẫn hay soi mói, nhưng đến lúc sau đều không tránh khỏi khí thế của Giang phu nhân mê hoặc.
Sau đó bảo vệ liền vào việc, những phóng viên cũng lục đục mà rời khỏi bệnh viện.
Cùng ngày, phu nhân chủ tịch tập đoàn Giang Thị liền lên đầu hot search, hơn nữa là lên cùng với Tần Duyệt Hàn.
Hai người đứng chung một chỗ, tựa giống như mẹ con.
Tần Duyệt Hàn vẫn luôn không có xem thường năng lực của Giang phu nhân, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, cô mới cảm thấy chính mình của Giang phu nhân chênh lệch đến mức nào.
“Duyệt Hàn…” Giang mẫu nhìn thấy Tần Duyệt Hàn thất thần, liền kêu cô một tiếng.
“A di” Tần Duyệt Hàn lập tức phụ hồi lại tinh thần.
“Đứa nhỏ ngốc, con rất tốt.
Con cùng với Thịnh Hoài trước nay đều không có ai không xứng với ai.
Nếu có, cũng là tiểu tử kia phải có phúc lắm mới có thể gặp được con.
Con còn nhỏ, a di tin tưởng về sau đối với những việc như này,con so với ta còn xử lý tốt hơn nhiều.
Cho nên con có thể hay không đáp ứng Gì một chuyện?”
“Dạ được”
Giang mẫu nói:: “Về sau mặc kệ có xảy ra chuyện gì, mặc kệ có gặp được chuyện khó khăn nào, con đáp ứng với a Di sẽ luôn ở bên cạnh Thịnh Hoài chăm sóc nó, có thể chứ?”
Tần Duyệt Hàn chần chờ một chút, ở dưới ánh mắt thiết tha của Giang mẫu, có có chút chần chờ rồi mới gật đầu..