‘Tôi có ý kiến, có thể để Giang ảnh đế cùng với tiểu thịt tươi Chử Vũ Trạch trở thành một đôi được không vậy, ha ha ha ha’
‘Lầu trên à, tôi đây đồng ý cả hai tay hai chân luôn nha!’
Lúc này những ai là hủ nữ liền bay đến bình luận sôi nổi, đủ các loại icon chạy trên màn hình.
Lúc này Giang Thịnh Hoài nhận lấy thuốc, cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi tùy tiện đặt lên bàn, một lời cảm ơn cũng không có.
Nếu đổi lại là một minh tinh khác, nếu dám đối xử với Chử Vũ Trạch như vậy, đoán chừng đã sớm bị mắng cho đến chết.
Nhưng đây là Giang ảnh đế cho nên hoàn toàn không có lo lắng chuyện đó.
“Giang lão sư, tôi có thể ngồi xuống chứ?” Chử Vũ Trạch bóng lưng thẳng tắp, nhìn vào ánh mắt của Giang Thịnh Hoài dò hỏi.
Nội tâm Giang ảnh đế cười lạnh, anh muốn nói là không, những chỉ sợ lúc sau Nghê Kiều phải dọn cái cục diện rối rắm cho anh gây ra thì…
Cho nên anh không tình nguyện mà ừ một tiếng, liền miễn cưỡng đồng ý.
Từ đầu đến cuối biểu hiện của Chử Vũ Trạch vô cùng tự nhiên, chỉ là đến khi ánh mắt dừng trên người Tần Duyệt Hàn, mặc dù chưa nói gì nhưng lại nhiều hơn vài phần lưu luyến.
Nhưng hôm qua sau khi nghe những lời mà Nghê Kiều nói, Gianh Thịnh Hoài liền cảm thấy cái tên tiểu tử thối miệng vẫn còn hôi sữa lại đối với Tần Duyệt Hàn có ý đồ không nên có, trên mặt không có chút nào che giấu liền nhiều thêm vài phần ghét bỏ.
Không biết là do Tần Duyệt Hàn ngủ không được thoải mái hay là đã ngủ đủ rồi, lúc sau thân thể động đậy mà tỉnh lại.
“Uống vào!” Gianh Thịnh Hoài đem nước thuốc vừa mới đun xong đưa cho cô.
Tần Duyệt Hàn luôn luôn sợ nhất là đắng, cầm lòng không đậu mà nuốt xuống một ngụm.
“Giang lão sư, cái này có thể uống sao?” Tần Duyệt Hàn ngửa đầu nhìn anh, cô sinh bệnh cho nên hành động lúc này giống như một đứa trẻ làm nũng.
“Em nói xem?”
Thật đúng là, nghe được đáp án Tần Duyệt Hàn có chút ủy khuất mà rũ đầu xuống.
“Sư tỷ em có mang canh cho chị, đem thuốc kia nấu cùng, hương vị liền hòa tan với canh sẽ không còn đắng.
” Thiếu niên với âm thanh ngây ngô mang theo một chút quan tâm vang lên.
Tần Duyệt Hàn đối với một tiếng sư tỷ của Chử Vũ Trạch, có chút không biết tiếp theo lên làm như thế nào.
Cô là cùng với Chử Vũ Trạch tốt nghiệp chung một trường đại học, nhưng lần trước hai người ở phim trường gặp mặt vẫn là bộ dáng hoàn toàn không quen biết, như thế nào hôm nay….
.
Cô còn chưa có mở miệng đáp lại, Giang Thịnh Hoài liền ở bên cạnh rất không cao hứng mà nói: “Vậy giao cho cậu, tôi về phòng trước.
”
‘Ha ha ha ha, Giang ảnh đế đây là ghen tị sao?’
‘Cách màn hình còn có thể nghe thấy được ha ha ha ha đó.
’
‘Khiếp sợ, nam thần nhà tôi thế mà lại ghen?’
Giang Thịnh Hoài vừa mới đi được nửa cầu thang, liền nghe thấy được âm thanh lộc cộc lộc cộc.
Tần Duyệt Hàn không nói hai lời liền đem chén thuốc ở trước mặt uống hết, trên mặt khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy chến thuốc này thực sự là rất đắng.
‘Không muốn nói nhưng mà biểu tình trên mặt của Tần tiểu hoa sắp khiến tôi cười chết rồi.
’
‘Quả nhiên bất luận là ai cũng không thể so sánh với vị trí của Giang ảnh đế trong lòng của Tần tiểu hoa nha.
’
‘Chử Vũ Trạch có chút đáng thương nha, đang êm đẹp như thế nào lại ăn nguyên một chén cẩu lương.
’
‘Cầu xin hai vị, Chử Vũ Trạch cũng đang còn là một đứa trẻ nha, hai người như thế nào lại có thể ân ái trước mặt cậu ta được.
’
Giang Thịnh Hoài liền mắt nhìn Tần Duyệt Hàn một cái, tiểu cô nương thật sự là liều mạng vì anh mà chịu đắng.
Chỉ là vừa nãy anh vừa mới nói chính mình phải đi về phòng, hiện tại nếu không đi, chẳng phải là tự vả mặt hay sao!.
….
.
“Ngoan, tôi đi lấy cho nước mật ong.
” Giang ảnh đế sợ mất mặt, vừa dứt lời liền đi đến phòng bếp làm cho cô một ly nước mật ong, hơn nữa biểu tình trên mặt, tựa hồ có chút vui sướng?
‘Tốc độ vả mặt này thực sự là qua nhanh, tựa như một cơn gió lốc, hành động của Giang ảnh đế thực sự khiến ta phải mở to mặt nha.
’
‘Sớm đã nghe nói Giang Thịnh Hoài không biết xấu hổ, trăm triệu không nghĩ tới, vậy mà đã được chứng kiến rồi.
’
Lại một loạt bình luận ha ha ha bay ra, nhưng mà trên mặt biểu tình của Giang Thịnh Hoài vẫn như cũ không có một tia gợn sóng, hơn nữa ly nước mật ong cũng rất nhanh được đưa tới.
Tần Duyệt Hàn uống lên hai ngụm, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt nhưng lại tràn ngập hạnh phúc.
“Hôm nay sinh bệnh liền không cần nấu cơm nữa, tôi mang em đi ra ngoài ăn chút đồ dinh dưỡng.
” Giang ảnh đế ra vẻ săn sóc nói, kỳ thật anh thật sự không nghĩ đến chuyện vào bếp một lần nữa.
“Được!” Tần Duyệt Hàn nhấp miệng đáp ứng.
‘Chử Vũ Trạch: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Vì cái gì tôi lại đến đây?’
‘Cho nên rốt cuộc Chử Vũ Trạch là vì cái gì lại đến nơi này ăn cẩu lương miễn phí như vậy?’
‘Ô ô ô, chị gái nhỏ Khiết Nhi đang nơi đâu rồi, cầu mong cô nhanh xuất hiện đem em trai Vũ Trạch rời đi đi!’
Mọi người vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện.
“Chị Duyệt Hàn, nghe đạo diễn nói chị sinh bệnh, hiện tại có tốt hơn chút nào hay không?” Bạch Khiết Nhi vừa nói vừa đi đến bên người Chử Vũ Trạch, hơn nữa lại vô cùng tự nhiên mà bám vào tay anh ta.
“Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn.
” Tần Duyệt Hàn liếc mắt nhìn Bạch Khiết Nhi một cái, thấy mắt cô cong cong nhìn mình, trong lòng không tự giác liền nhiều thêm vài phần hảo cảm.
.