“Giang lão sư….”
Tần Duyệt Hàn tính thử kêu hai câu, lại phát hiện đối phương không biết đã ngủ say từ lúc nào, đột nhiên một ý niệm tà ác xuất hiện ở trong đầu cô.
“Hiện tại nếu bản thân làm chút chuyện xấu chắc hẳn sẽ không bị phát hiện đi, thử một chút chắc cũng không sao ha.” Trong lòng Tần Duyệt Hàn nghĩ như vậy.
Với khuôn mặt mỹ nam trước mặt cô thật sự là cầm lòng không đậu.
Cho nên liền tiến sát lại gần anh, nhẹ nhàng đụng vào khóe miệng một chút sau đó liền cảm thấy thỏa mãn mà rời đi.
Nhưng trước khi rời đi cô lại không thể ngờ tới, đột nhiên một bàn tay rắn chắc liền siết chặt lấy cái ót của cô, sau đó dùng sức kéo một chút, cả người cô phảng phất như muốn khảm vào tròng lòng ngực của Giang Thịnh Hoài.
“Ngô…..Ngô”
Đại não hoàn toàn thiếu oxy, toàn thân Tần Duyệt Hàn đều cứng đờ không thể nói nên lời, hương rượu lại vẫn luôn quanh quẩn ở trong khoang miệng, Giang Thịnh Hoài dùng sức mà cạy mở khóe miệng của cô, sau đó cứ thế mà tiến quân thần tốc, ở trong khoang miệng của cô càn quét mà mấy vòng muốn ngừng nhưng không ngừng được.
“Giang…Lão…”
Rất nhiều lần cô đều muốn kêu dừng lại, nhưng căn bản chính là đối phương không cho cô cơ hội mở miệng.
Lúc sau qua mười mấy giây, Tần Duyệt Hàn phát hiện chính mình mềm như vũng nước đã mất đi năng lực chống cự.
Càng làm cho cô cảm thấy thẹn chính là, chính mình thế nhưng như có như không mà đáp lại đối phương một chút chống cự cũng không có, lại còn có phần cảm giác thấy hưởng thụ.
Có điều, hai người đã có chút thân mật vượt qua giới hạn, mà lúc này lý trí của Tần Duyệt Hàn cũng đã quay trở lại.
Bởi vì… Bời vì cô cảm nhận được trên người của chính mình đang bị thứ gì đó chạm vào, vào giờ phút này thì đại não cô cũng đã hết trầm mêm ở trong đó.
Mà Giang Thị Hoài tựa hồ cũng vì cô phân tâm mà cảm thấy không vui, chậm rãi ngừng lại.
“Giang lão sư…”
Tần Duyệt Hàn vừa muốn mở miệng, đã bị đối phương thấp giọng quát nhẹ một câu,
“Đừng nhúc nhích.”
Thanh âm trầm thấp phảng phất có thể ngấm vào trong xương tủy, Tần Duyệt Hàn không dám lộn xộn, đành phải tùy ý để đối phương ôm.
Cũng may sô pha cũng rất lớn, bằng không Tần Duyệt Hàn sẽ lo Giang ảnh đế sẽ bị rơi xuống.
Vài giờ sau mơ mơ màng màng, Tần Duyệt Hàn đột nhiên nghe thấy Giang Thịnh Hoài hỏi.
“Tần Duyệt Hàn, còn thích tôi sao?”
Áp lực, chờ mong, thậm chí âm thanh còn có chút khổ sở.
Tần Duyệt Hàn không biết Giang Thịnh Hoài đột nhiên vì cái gì mà lại hỏi như vậy, cô chu chu môi, nghiêm túc mà đối với một con ma men nói.
“Giang lão sư, tôi vẫn luôn vẫn luôn thích anh.
Anh có thể hay không chờ tôi nên ưu tú một chút, tôi sẽ nỗ lực làm chính mình có đủ tư cách đứng ở cạnh anh.”
Tần Duyệt Hàn cắn cắn môi, trong đêm tối xuyên thấu qua ánh trăng sáng tỏ, Giang Thịnh Hoài có thể nhìn thấy quyết tâm của cô.
Không biết vì cái gì, mặt mày đã ủ ê vài giờ, đột nhiên cũng đã vui trở lại.
Không phải là tiểu nha đầu không còn thích anh nữa, mà là tiểu nha đầu đang nỗ lực mà đuổi theo anh…
Lúc trước Giang ảnh đế một chút dũng khí cũng không có, đột nhiên lúc này liền đã có chút dũng khí trở lại.
“Đồ ngốc!”
Giang Thịnh Hoài ở trong lòng thầm nói, mặc kệ có bộ dáng như thế nào, thì chỉ có duy nhất một mình cô có thể đứng ở bên cạnh anh mà thôi.
Nhưng là nếu tiểu nha đầu có quyết tâm này, anh cũng không thể cứ thế dập tắt được.
Liền chờ một ngày chô phất lên, lúc đây hai người họ quang minh chính đại mà cùng cô ở bên nhau.
Nghê Kiều cũng đã nói qua, nha đầu này chính là có năng lực.
Giang ảnh đế nghĩ thầm, hẳn là chờ cũng không lâu lắm…
Đêm nay Tần Duyệt Hàn ngủ vô cùng tốt, vòng tay ấm áp rộng mở gắt gao ôm lấy cô, ngày mai cũng không biết nên như thế nào mà giải thích tình cảnh này.
Nhưng đêm nay, Tần Duyệt hàn cái gì cũng lười suy nghĩ đến, liền cứ như vậy an an tĩnh tĩnh mà nằm ở bên cạnh anh.
So với cô, Giang ảnh đế hiển nhiên không dễ chịu như vậy.
Một cái cục bông mềm ấm ở trong ngực, người ở trong lòng ngực hô hấp vô cùng đều đặn, hơi ấm thỉnh thoảng lại quét qua trên mặt anh.
Đối với người đã ba mươi năm nhưng chưa có qua phụ nữ bao giờ, tới giờ phút này mà nói chính là đang trừng phạt.
Nếu là thật sự là đang say thì vô cùng tốt, lúc này Giang ảnh đế đang vô cùng tỉnh táo.
Qua nửa đếm đến gần sáng, ngọn lửa trong lòng mới dần hạ họa mà đi xuống, sau đó mới chậm chạp ôm người ở trong lòng ngực mà đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau Giang ảnh đế tỉnh lại, cánh tay bị gối có chút tê dại.
Nhưng khó có được hôm yên tĩnh ngắm nhìn người nào đó, cho nên một chút tê dại gì đó anh cũng không còn cảm thấy nữa.
Nhận thấy được người trong lòng ngực mình có dấu hiệu tỉnh lại, Giang Thịnh Hoài lập tức nhắm mắt lại.
Tần Duyệt hàn tỉnh lại xoa xoa đôi mắt của bản thân, vừa mở mặt liền nhìn thấy chính mình vẫn còn đang nằm trong lòng ngực của Giang lão sư, cô sợ tới mức toàn thân đều run lên.
Thấy Giang lão sư còn chưa có tỉnh lại, cô nhanh chân lẹ tay mà đặt tay qua một bên, thật cẩn thận mà từ trong lòng ngực anh chui ra bên ngoài.
Theo bản năng mà hô hấp nhẹ nhàng, chỉ sợ đối phương sẽ bất chợt mà tỉnh lại..