Cuối cùng sau khi rời khỏi lồng ngực của anh, Tần Duyệt Hàn mới thở ra một hơn.
Giang Thịnh Hoài thấy thời điểm đã thích hợp, liền làm bộ dạng trở mình, ngáp một cái, sau đó dùng vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn quần áo có chút lộn xộn của Tần Duyệt Hàn.
“Giang ….
Giang lão sư, thực xin lỗi….
Tôi, tôi….”
Tần Duyệt Hàn sợ tới mức nói năng lộn xộn, trong nhất thời đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết nên giải thích tình huống hiện tại như thế nào.
Giang Thịnh Hoài ổn định lại tinh thần nhàn nhã mà nhìn cô.
“Em như thế nào mà có thể vào được nhà tôi? Chúng ta…..”
Câu kia không nói hết nhưng ý vị thâm trường, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Tần Duyệt Hàn, khiến cô cảm thấy mặt nóng hơn bình thường.
“Chúng ta cái gì đều không có xảy ra.”
Tần Duyệt Hàn chạy nhanh phủi sạch nói, sợ một cái không nói cẩn thận sẽ bị Giang ảnh đế hiểu lầm là đang nói dối.
“Đúng vậy, tôi bảo đảm, thật sự cái gì đều không có xảy ra, Giang lão sự tối hôm qua anh uống say, tôi chỉ giúp Triệu Vân tỷ đưa anh trở về mà thôi.”
“Tốt, tôi lại không có trách em, em khẩn trương như vậy làm gì?”
Xem bộ dáng khẩn trương của tiểu nha đầu, Giang ảnh đế vẫn là lương tâm trỗi dậy không tiếp tục mà làm khó cô nữa.
Anh ưu nhã từ trên sô pha đứng dậy, thân hình cao lớn, tuy rằng kiểu tóc cùng quần áo có chút hỗn độn, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới mị lực của anh.
Tần Duyệt Hàn nhìn mà có chút ngốc, lát sau đành luyến tiếc rời đi, nhưng là trong lòng vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân không thể có bộ dáng như vậy được, cho nên đành cưỡng bách mà rời ánh mặt qua chỗ khác.
“Giang lão sư, nếu anh không có việc gì, vậy tôi liền đi về trước.” Tần Duyệt Hàn mở miệng nói, ánh mắt cũng không dám liếc nhìn Giang Thịnh Hoài.
“Có việc?”
Vừa mới còn ở trong lòng âm thầm vui sướng vừa nghe đến việc cô rời đi, lập tức một chút cao hứng cũng không còn nữa.
“Tôi đã đồng ý với Vũ Trạch hôm nay bồi cậu ta đi xem bộ phim điện ảnh đầu tiên do cậu ta đóng.”
Tuy rằng hiện tại đang là buổi sáng, nhưng cô cần trở về để thay đổi quần áo, nếu không đi khả năng sẽ không còn kịp.
“Không cho đi!”
Trong giọng điệu của Giang Thịnh Hoài mang ngữ khí mệnh lệnh.
Tần Duyệt Hàn có chút sợ hãi mà nhìn anh, không biết chính mình lại chọc giận Giang lão sư lúc nào.
“Giang lão sư, nếu tôi làm gì cái khiến anh không vui, tôi trước cùng anh xin lỗi.
Nhưng là tôi đã đáp ứng với người khác rồi, không thể thất hứa được, thực xin lỗi.”
Tần Duyệt Hàn cúi mình một cái, trên mặt biểu tình vô cùng chân thành, khiến người nhìn cũng có chút đau lòng, rõ ràng cái gì cô cũng không có làm.
Ở trong cái nháy mặt cô chuẩn bị rời đi kia, Giang Thịnh Hoài tay mắt lanh lẹ mà giữ tay cô lại.
Trong lúc nhất thời, hai người nhìn mặt nhau, ai cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Một hồi lâu, Giang Thịnh Hoài mới thỏa hiệp mở miệng.
“Tôi bị cảm, rất khó chịu, em có thể chăm sóc tôi không?”
Bình thường anh đều là dáng vẻ cao lãnh lại nghiêm túc, hôm nay mang theo chút tính trẻ con mà làm nũng, Tần Duyệt Hàn nhìn vào đôi mắt anh, hô hấp đều trở nên có chút khó khăn.
Vì chứng minh chính mình thật sự rất khó chịu, Giang ảnh đế cố ý lại lên sô pha nằm, tối hôm qua cả một đêm ngủ không được tốt, cho nên liền có chút tiều tụy, này lại diễn thêm một chút, nhìn qua thật sự rất giống với người đang bị bệnh.
“Nếu người nọ đối với em quan trọng như vậy, em đi đi.”
Giang ảnh đế phất phất tay, xoay thân người qua hướng khác, đưa lưng về phía Tần Duyệt Hàn.
Chuyện này….
Nội tâm Tần Duyệt Hàn rối rắm một hồi lâu, hai người giãy giụa một hồi lâu, cô yên lặng lấy điện thoại ra, gửi cho Chử Vũ Trạch một tin nhắn: Thực xin lỗi, tạm thời có chút việc, tới không được.
Rất nhanh bên kia liền trả lời, chữ có mấy chữ: Không có việc gì, nếu cần hỗ trợ liền gọi cho em.
Chử Vũ Trạch lại vô cùng săn sóc khiến Tần Duyệt Hàn càng thêm áy náy, nhưng là cô không thể đem người bệnh bỏ mặc một mình được.
“Giang lão sư!”
Cô đi đến bên sô pha, ở bên người anh ngồi xổm xuống.
“Anh ở chỗ này nằm một chút, tôi đi làm chút đồ ăn cho anh, sau đó liền đưa anh đi bệnh viện.”
Nghe vậy Giang ảnh đế lập tực quay đầu lại.
“Không đi bệnh viện, chờ tôi gọi bác sĩ đến đây.”
Tần Duyệt Hàn phản ứng rất nhanh, đi đến phòng bếp vẫn còn lo lắng mà liếc nhìn Giang Thịnh Hoài một cái.
Lúc này Giang ảnh đế liền đắc ý mà đi lên lầu, chuẩn bị rửa mặt thật tốt, thuận tiện gọi cho trợ lý mang một bộ quần áo mới đến đây.
Thời điểm bác sĩ tư nhân đến nơi, liền nhìn thấy có một người phụ nữ đang giúp Giang Thịnh Hoài ăn cháo, làm anh sợ tới mức không biết là bản thân có đi nhầm nhà hay không.
Giang Thịnh Hoài nói: “Lăn tới đây.”
Tính cách vẫn ác liệt như vậy, bác sĩ yên lặng ở trong lòng phun trào một câu, sau đó vẫn là lanh lẹ mà đi đến.
“Nơi nào không thoải mái?”
Bác sĩ kiểm tra một lúc, cũng không thấy chỗ nào là không khỏe.
“Nơi nào cũng không thoải mái!”
Giang ảnh đế không chút khách khí mà nói.
Tần Duyệt Hàn cho rằng Giang lão sư sinh bệnh nên tính tình không được tốt cho lắm, cô liền tiếp nối lời anh mà nói tiếp.
“Tối hôm qua Giang lão sư uống say, buổi tối có thể là ngủ ở trên sô pha cho nên bị cảm lạnh.”
Bác sĩ mở to hai mắt nhìn Tần Duyệt Hàn, cảm thấy nha đầu này chẳng lẽ là trợn mắt nói dối? Nhưng có vẻ là không đúng rồi, nhìn qua còn có bộ dáng vô cùng nghiêm túc.