Giang Thịnh Hoài hiếm khi thấy được cảm xúc kích động của cô, cho nên rất có hứng thú mà đánh giá cô.
“Vui vẻ sao?” - Anh hỏi.
“Vui vẻ.” - Chỉ cần là cùng người trước mắt ở bên nhau, mặc kệ làm chuyện gì cũng đều vui vẻ.
“Đến đây đi, em lên online một chút đi, tôi cùng em cưỡi con ngựa chiến này một chút.” - Giang Thịnh Hoài nói rồi đem một máy tính khác đưa cho cô.
Tần Duyệt Hàn nhận lấy, nhưng là nghi hoặc một câu.
“Giang lão sư, vì cái gì anh lại chuẩn bị hai máy tính?”
“Để tích lũy thêm kinh nghiệm.”
Tần Duyệt Hàn a một tiếng.
Đại lão liền kiên nhẫn giải thích nói.
“Chính là để nhanh chóng thêm công lực.”
Tần Duyệt Hàn đại khái cũng đã hiểu rõ, có điều trong thế giới game đó cô vẫn không hiểu hết được, ở trong ‘Mộng Xuyên’ chỉ làm mấy cái nhiệm vụ hằng ngày thôi cũng đã tốn hết sức lực rồi, càng đừng nói là đi tích lũy thêm kinh nghiệm.
Hai người cùng nhau cưỡi trên một con ngựa trắng, Giang Thịnh Hoài mặc một thân y phục màu đen, Tần Duyệt Hàn là một thân y phục màu đỏ, hai người cùng nhau cưỡi con ngựa trắng, trông vô cùng xứng đôi.
*Y phục: Trang phục.
Đặc biệt trong Mộng Xuyên cũng chỉ có duy nhất một con ngựa chiến, cho nên càng hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Từ trước đến này đại lão Giang Hoài đều một mình, hôm nay lại mang theo cô vợ nhỏ của mình, ở Trường An dạo một vòng rồi hai vòng.
Cuối cùng quần chúng ăn dưa tỏ vẻ không nhìn được nữa, liền lên kênh chat Thế giới sôi nổi mà nói:
‘Ai có thể ngăn cản đại lão Giang Hoài một chút được không? Tôi sắp bị con ngựa chiến của anh ta làm cho mù mắt rồi.’
‘Đồng ý đồng ý nha, đây đã lần thứ hai tôi online rồi, như thế nào đại lão Giang Hoài vẫn còn bay ở trên đó vậy.’
‘Rốt cuộc đại lão Giang Hoài tính ngược những người độc thân đến mức nào vậy, có thể chừa cho chúng tôi một con đường sống không!!!’
‘Chơi một trò chơi mà cũng phải ăn cẩu lương, cuộc sống này đúng là không dễ dàng ô ô ô.’
Bình luận ghen tị càng nhiều, Giang Thịnh Hoài càng vui vẻ.
Có điều Tần Duyệt Hàn không thể giống anh có thể bình tĩnh như vậy.
Ngẫu nhiên quay đầu, cùng Giang Thịnh Hoài đối diện, cô lại càng cảm thấy ngại ngùng.
“Giang lão sư, bọn họ…” - Vốn dĩ Tần Duyệt Hàn muốn giải thích với mọi người một chút, thật ra là cô cùng Giang lão sư hai người chỉ là đang muốn hoàn thành nhiệm vụ của CP mà thôi.
Có điều Giang Thịnh Hoài nói với cô.
“Không cần để ý đến bọn họ, chỉ cần chúng ta chơi cùng nhau là được.”
“Hả….
Được..” - Tần Duyệt Hàn vẫn như cũ không có một chút ý phản kháng nào.
Bồi Giang Thịnh Hoài cả một ngày, tới chạng vạng, cô mới kêu Nhan Lạc kêu tài xế lái xe đến đây.
Ngày hôm nay trôi quá nhanh, ký ức hôm nay giống như một cục đá dừng lại ở trong lòng Tần Duyệt Hàn, chính là một ký ức tốt đẹp, thậm chí cô còn có chút luyến tiếc.
Mặc dù về đến nhà, cả người cũng giống như đang ở trên mây.
Một tuần sau, Trương Lam sắp xếp cho Tần Duyệt Hàn vào đoàn làm phim.
“Bộ phim này khả năng phải đóng trong vòng nửa năm, mà ngày mai chị có một cuộc họp không ra tiễn các em được, ngày mai sẽ cho tài xế trực tiếp lái xe đến đây.
Nhan Lạc nhớ chăm sóc thật tốt cho Tần Duyệt Hàn, có chuyện gì liền tìm chị.” - Trương Lam nghiêm túc nói.
“Được chị Lam Lam, bảo đảm sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.” - Nhan Lạc giơ hai ngón tay lên thề nói, chọc cho Tần Duyệt Hàn cùng Trương Lam đều nở nụ cười.
“Lam tỷ, cảm ơn.” - Tần Duyệt Hàn tiến lên ôm lấy Trương Lam, chậm chạp không chịu buông ra.
Nhan Lạc cảm thấy chính mình có hơi lạc quẻ, cũng lập tức đi lên, ba người đứng tại chỗ mà ôm nhau.
Nếu người ngoài không biết gì nhìn vào còn tưởng rằng ba người chắc đang trải qua chuyện sinh ly tử biệt gì.
*Sinh ly tử biệt: Khả năng sẽ không gặp lại nhau.
“Được rồi, ban ngày ban mặt, đừng làm vẻ mặt như vậy.
Chị là người đại diện của em, giúp em tìm một kịch bản tốt chính là nhiệm vụ của chị, không cần thấy cảm động.
Lại nói, có thể diễn được bộ này, quan trọng nhất vẫn chính là công lao của em.”
Tần Duyệt Hàn sắp đóng một bộ phim chiến tranh, mà nhân vật của cô chính là một cô nông thôn nữ nhỏ bé sau đó dũng cảm gia nhập giải phóng quân, sau khi trải qua một quá trình đầy khó khăn, trở thành một anh hùng.
Thật ra sớm bộ này sớm đã ký kết, lần trước Tần Duyệt Hàn ở chỗ Tống đạo đóng bộ web drama thì tranh thủ đi thử kính bộ này.
Mà vị đạo diễn đó chính là người coi trọng năng lực, không hề để ý đến nhưng tai tiếng của cô, liền chọn cô vào đóng phim của mình.
Có điều vì là kịch bản chiến tranh, cho nên đạo diễn cũng đã nói thời gian đóng sẽ rất dài, thẳng đến khi Tần Duyệt Hàn đóng xong bộ web drama kia,thì mới bắt đầu tiến và đoàn làm phim.
“Lần đóng phim này hoàn cảnh khả năng tương đối gian khổ, hai người các em nhớ chuẩn bị nhiều đồ vật cần thiết một chút.”
“Ân, đã biết, Lam tỷ.”
Trương Lam đi rồi, Nhan Lạc chán đến chết liền nổi hứng lên chơi trò chơi.
Tần Duyệt Hàn ngồi ở trên sô pha, móc di động ra, suy nghĩ sâu xa một chút, mới gửi một đoạn tin nhắn cho Giang Thịnh Hoài: Giang Lão sư, ngày mai tôi sẽ tiến vào đoàn làm phim, khả năng sẽ là nửa năm.
Ở nông thôn tín hiệu cũng sẽ không được tốt lắm, hơn nữa cũng không có máy để chơi game.
Anh yên tâm, chờ lúc sau tôi trở về sẽ nỗ lực đuổi kịp cấp bậc của anh.
Sau khi gửi tin nhắn đi, hai tay cô nắm chặt lấy điện thoại, hai mắt cũng mở to nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại..