Ngọt Tới Trong Tim


“A a a, Giang Thịnh Hoài người định làm gì? Lại lôi kéo tôi như vậy, tôi liền kêu lên cậu sàm sỡ tôi bây giờ.”
Nữ thần? Ảnh hậu? Sau tất cả còn không phải chính là một người phụ nữ hay chơi xấu sao.
Triệu Vân thấy Giang Thịnh Hoài không có động tĩnh gì, lập tức đem điện thoại đến gần bên miệng, ôn nhu mà giải thích nói: “Không có việc gì không có việc gì, anh không cần lo lắng cho em bị người khác khi dễ đâu.’
Giang Thịnh Hoài: Ha ha!.
“Anh tiếp tục vẽ tranh đi, chờ có thời gian em lại gọi điện cho anh.” Triệu Vân không đợi đối phương trả lời liền cắt đứt cuộc gọi, lại một lần nữa trở về vấn đề chính.
Vừa muốn mở miệng, đã bị Giang Thịnh Hoài xách tới cửa rồi.
Thời điểm chuẩn bị mở cửa, đột nhiên Nghê Kiều bước vào.
Triệu Vân vội vàng mà kêu một tiếng, “Nghê tỷ chị đã đến rồi, Giang Thịnh Hoài cậu ta khi dễ tôi.”
Nghê Kiều cười nói: “Được, đợi lát nữa tôi giúp cô giáo huấn cậu ta.


Tôi cùng cậu ấy nói chuyện một chút, em trước đi ra ngoài một chút đi.”
“Tuân lệnh, Nghê tỷ.”
Sau khi Triệu Vân đi ra ngoài, Nghê Kiều liền ngồi xuống.

Trên mặt còn mang theo một chút hơi thở mệt mỏi, chính là bộ dáng gần đây không có được nghỉ ngơi đầy đủ.”
“Cậu làm sao lại thế này?” Ngày hôm qua đúng lúc Nghê Kiều đi công tác ở thành phố bên cạnh, thuận tiện đi tìm đạo diễn nói chuyện hai câu, vừa nghe đạo diễn nói trạng thái hai ngày này của Giang Thịnh Hoài không tốt lắm, cho nên lập tức đi đến đây.
“Không có chuyện gì, chính là tâm trạng không được tốt.

Có đôi khi lời thoại không có được, có đôi khi lại không tiến vào được trạng thái của nhân vật.”- Càng muốn nhớ, thế nhưng làm cách nào cũng không nhớ được.
Trong tiềm thức, khi nào anh cũng tự nói với chính mình: Người vĩnh viễn sẽ không bao giờ diễn tốt hơn được nữa.
Nhân vật trong kịch bản này anh không thể hoàn toàn nhập vào tâm trạng của nhân vật, anh làm cách nào cũng không thể giống như lúc trước được.
Nghê Kiều hít một hơi, hung hăng nói: “Nếu như bị tôi biết được là ai hãm hại cậu bị tai nạn xe cộ ảnh hướng tới não bộ làm cho trí nhớ bị giảm xuống, từ đó về sau, Giang Thịnh Hoài đối với những lời thoại ở trong kịch bản liền cảm thấy sợ hãi.
Đặc biệt là cảm xúc khi đóng phim, anh cùng với nhân vật ở trong kịch bản mãi mãi là hai con người khác nhau, anh tự như một người ngoài đứng xem kịch.
“Ba năm cô cũng không tra được thông tin gì, còn trông cậy về sau nữa sao?” - Giang Thịnh Hoài suy sút hỏi.
“Kia cũng không nhất định, chỉ cần cậu còn tốt, khẳng định sẽ lại còn tìm người gây phiền toái cho cậu, lần này bọn họ sẽ không gặp may như vậy nữa đâu.”
“Có phải hay không hoàn toàn không diễn nổi nữa?” - Nghê Kiều liền trở lại thực tại hỏi một câu.
Giang Thịnh Hoài gật gật đầu.
“Được, tôi đây nói cho cậu nghe một chuyện.”

Giang Thịnh Hoài xoay người nhìn cô.
“Tôi nghe nói ngày hôm qua thời điểm Tần Duyệt Hàn đóng phim, bởi vì trời mưa cho nên lăn từ trên sườn núi xuống, hôn mê một ngày, hôm nay còn đang phát sốt.”
“Cô nói cái gì?” - Cảm xúc của Giang Thịnh Hoài ngay lập tức trở nên khẩn trương, trên mặt biểu tình nghiêm túc căng chặt.
“Còn muốn tôi lặp lại một lần nữa sao?” - Nghê Kiều cười đặt câu hỏi, cái tên tiểu gia hỏa này chỉ cần nghe được chuyện của Tần Duyệt Hàn sẽ dễ dàng mà mất khống chế.
Cô vốn là muốn nhờ Tần Duyệt Hàn gọi điện thoại khuyên nhủ anh, lời nói của Tần Duyệt Hàn chắc chắn sẽ dùng được, không ngờ tới chính cô cũng xảy ra chuyện.
“Không cần, tôi đi thăm cô ấy.” - Giang Thịnh Hoài làm bộ mình cần phải đi thay quần áo.
Nghê Kiều vẫn không nhúc nhích mà ngồi ở đó cười nhìn anh, Giang Thịnh Hoài cảm thấy không thích hợp lắm liền quay đầu lại.
“Như thế nào lại không ngăn cản tôi? Còn đem chuyện đó nói cho tôi nghe?” - Nếu như là ngày thường, khẳng định Nghê Kiều sẽ lớn tiếng mà mắng anh, căn bản sẽ không giống như bây giờ bình tĩnh như này.
“Tôi sẽ không ngăn cản cậu, có điều nếu hôm nay nếu cậu đi, ngày nào đó tôi liền nói cho Tần Duyệt Hàn nghe, nói cậu vì cô ấy, liền đóng phim cũng không được, làm mất thời gian nhân viên của đoàn làm phi, đạo diễn cũng bị cậu làm cho tức chết rồi.”
Giang Thịnh Hoài lạnh mắt, mạnh mẽ đè xuống ý nghĩ muốn đánh người của chính mình.
“Cậu hẳn sẽ biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.


Tần Duyệt Hàn sẽ cảm thấy thực áy náy vô cùng áy náy.

Vốn dĩ cô ấy đối với cậu đã có chút sợ hãi, về sau nếu là tôi quá rảnh rỗi thì sẽ tạo cho cô ấy một chút áy náy vậy, chờ đến lúc cô ấy hoàn toàn không chịu được, cậu cảm thấy cô ấy sẽ còn đáp ứng cùng cậu ở bên nhau sao?”
Tuy rằng Nghê Kiều cảm thấy phương pháp này tương đối là xấu xa, nhưng đối phó với Giang Thịnh Hoài, cô thật sự không nghĩ ra được phương pháp gì.
“Nghê Kiều, cô mẹ nó….” - Một bụng tức giận bị Giang Thịnh Hoài đè xuống, “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”
“Không muốn làm gì, cậu suất diễn không nhiều lắm, ngoan ngoãn ở chỗ này diễn xong cho tôi, diễn xong cậu muốn đi đâu liền đi, muốn làm gì liền làm cái đó, tôi hiện tại cũng không có dư thời gian mà đi quản cậu.”
Những lời nên nói cũng đã nói, sau đó Nghê Kiều liền đứng dậy rời đi.
Giang Thịnh Hoài một mình ở trong phòng, trong đầu toàn là hình ảnh Tần Duyệt Hàn bị thương, nhưng tình huống hiện tại lại không thể đi qua tìm cô.
Đóng phim còn không phải là diễn thôi sao? Anh nhiều năm làm ảnh đế như vậy, như thế nào sẽ sợ hãi cái này, một chút đều không sợ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận