Trên đường lại không thấy ai, Giang Thịnh Hoài đành ghé vào tiệm tạp hóa hỏi đường, vừa đến cửa, đã bị bụi bay thẳng vào người thiếu chút nữa liền quay người bỏ chạy.
Nếu không phải vội vã đi tìm Tần Duyệt Hàn, thì chắc chắn có chết Giang ảnh đế cũng không đến nơi như này.
“Đại thẩm, xin hỏi đường đến nơi XXX thì đi thế nào ạ?”
Đại thẩm: “abcxyz”
Giang Thịnh Hoài:???
!!!
Giang Thịnh Hoài coi như cũng đã hiểu rõ, chướng ngại tiếng địa phương chính là một vấn đề lớn, như này anh cũng đủ biết không có quá hy vọng rồi.
“Đại thẩm, người chỉ cần chỉ phương hướng cho tôi là được.
Tôi sẽ tự mình đi tìm.”
Anh thật sự không có quá nhiều thời gian mà ở lại hỏi cặn kẽ được.
Đại thẩm từ trong tiệm tạp hóa đi ra ngoài, chỉ chỉ nơi này xong lại nơi kia, đem Giang ảnh đế trực tiếp lu mờ vào mê cung.
Tuy rằng không nhận được thông tin hữu ích nào nhưng trước khi đi, Giang Thịnh Hoài vẫn thực chân thành mà nói cảm ơn.
Trên đường đi anh lại hỏi thêm vài người, vòng tới vòng lui, cuối cùng anh cũng tìm được nơi Tần Duyệt Hàn đang nằm.
Phản ứng đầu tiên chính là, nơi này thật sự có thể chữa bệnh sao?
Không có thời gian mà đi hỏi nhiều vậy, Giang Thịnh Hoài liền chạy tới hộ sĩ hỏi.
Tần Duyệt Hàn không phải người ở đây, hơn nữa lại là diễn viên, động tĩnh cũng không nhỏ.
Cho nên nếu nằm ở chỗ này, khẳng định sẽ có thể nhanh chóng hỏi ra.
“Anh nói đến chuyện người té ngã, là Tần tiểu thư sao? Cô ấy nằm ở lầu hai phòng 202.”
Giang Thịnh Hoài hỏi được thông tin cần thiết nhanh chóng cảm ơn rồi lại chạy như bay đi mất, thời điểm anh bị bệnh cũng không có gấp như bây giờ.
Từ lầu một chạy đến lầu hai, trên vách tường sơn trắng đã được làm từ lâu hình như chưa có tân trang lại bao giờ, chỉ cần đụng nhẹ vô có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
Thời điểm đi đến phòng bệnh 202.
còn có hai nhân viên công tác đứng ở ngoài canh giữ cửa.
“Thật ngại quá, anh không thể đi vào.”
Giang Thịnh Hoài sửng sốt, “Dựa vào cái gì tôi không không thể đi vào?”
“Đây là diễn viên đoàn làm phim của chúng tôi, người không liền quan không thể đi vào tránh quấy rầy.” - Nhân viên công tác vô cùng có trách nhiệm mà nói.
Lúc Tần Duyệt Hàn vừa mới nằm viện, thường xuyên có người tò mò lại đây nhìn một cái xem xem minh tinh trông như thế nào.
Vì không muốn quấy rầy Tần Duyệt Hàn nghỉ ngơi, đạo diễn trực tiếp phân công cho hai nhân viên công tác ở nơi này trông chừng.
“Tôi không liên quan sao?” - Giang ảnh đế tự luyến mà lớn tiếng hỏi một câu, cậu thật sự không quen biết tôi sao?’
“Là, chúng tôi ở đoàn làm phim chưa gặp anh bao giờ.”
“Các người….
Các người!” Trong đầu Giang ảnh đế xuất hiện ra một ý nghĩ, sao lại có người không biết anh được nhỉ?
Thời điểm Giang ảnh đế muốn trực tiếp xông vào, liền nghe thấy tiếng của Nhan Lạc vang lên.
Mà đồng thời Nhan Lạc đi ra ngoài, nhìn thấy Giang Thịnh Hoài cái cằm cũng muốn rớt theo luôn.
“Giang, Giang lão sư?”- Đầu óc Nhan Lạc lúc này nghĩ cũng không nghĩ được gì, chắc hẳn đây là người sống he, chắc cô không phải bị ảo giác đi.
“Cô ấy thế nào?” Giang Thịnh Hoài lười so đo với bọn họ cho nên trực tiếp nói vào vấn đề chính.
“Chị Duyệt Hàn không có việc gì, chỉ là lúc trước ngã cho nên bị thương ngoài da ở một số chỗ, hai ngày nay cũng đã tốt hơn rồi, Giang lão sư, anh không cần quá lo lắng đâu.”- Nhan Lạc cảm thấy chính mình có chút không hiểu diễn biến hiện tại thì phải làm sao bây giờ.
“Tôi có thể vào thăm cô ấy sao?” - Lúc này Giang Thịnh Hoài đột nhiên lại hiện lên vẻ quân tử, kỳ thật anh sớm đã phát hiện, chỉ cần khôn có Tần Duyệt Hàn bên cạnh, cô trợ lý nhỏ của Duyệt Hàn có vài phần sợ hãi anh, cho nên anh cần phải thay đổi hình ảnh trong mắt cô nhóc này một chút mới được.
“Được được đương nhiên là được, tôi ở bên ngoài canh chừng, bảo đảm không cho người khác tiến vào.
Giang Thịnh Hoài không quen được trước bộ dáng nơm nớp lo sợ của Nhan Lạc, nhưng mà hiện tại anh đã gấp lắm rồi cho nên liền cất bước đi vào.
“Bên ngoài làm sao vậy?’ - Tần Duyệt Hàn đang đứng ở phía trước cửa cô, cả người đang ngoài về phía bên ngoài.
Trên người là trang phục bệnh nhân lỏng lẻo, cô so với lúc trước hiện tại lại gầy đi không ít.
Tần Duyệt Hàn thấy Nhan Lạc mãi vẫn chưa có trả lời cô, nhưng mới vừa rồi cô rõ ràng nghe được tiếng bước chân của người khác tiến vào.
Quay người lại, cô còn không kịp nhìn rõ mặt đối phương, Giang Thịnh Hoài liền nhịn không được mà ôm cả người cô vào trong ngực.
“Tôi thực lo lắng cho em.” - Tiếng trầm thấp vang lên ở bên tai.
Kỳ thật Tần Duyệt Hàn không cần quay đầu lại, cũng biết người tới là ai.
Thẳng đến khi Giang Thịnh Hoài ôm đủ rồi, ôm đến cảm thấy mỹ mãn, ôm đến nhưng lo lắng cùng lo âu đều đã bay hết đi, mới đem người ở trong ngực từ từ buôn ra.
Tần Duyệt Hàn hơi ngẩng đầu lên, cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ.
Nhưng là mọi chuyện lại xảy ra chân thật như vậy, cảm xúc ấm áp, hương vị quen thuộc, tất cả đều nói cho cô biết, người đứng trước mặt của chính cô chính là Giang Thịnh Hoài.
Tần Duyệt Hàn liền ngơ ngác mà nhìn anh, rõ ràng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng là cô không muốn phá hư khoảnh khắc tốt đẹp này..