“Vì cái gì không nghe điện thoại của tôi?” - Lúc này Giang Thịnh Hoài đã chính thức mở miện, thế nhưng lại chất vấn cô vì cái gì không nghe điện thoại.
Không khí phảng phất đọng lại hai phút.
Có điều cũng may Tần Duyệt Hàn đối với anh từ trước đến nay đều là hỏi gì đáp nấy.
“Ngày đó không cẩn thận bị ngã, sau đó tôi kêu Nhan Lạc cầm điện thoại đem về, kết quả cô ấy không cẩn thận làm rơi mất lúc nào không hay.”
Trong lòng Giang Thịnh Hoài yên lặng chỉ nhắc mãi một câu.
Tất cả cảm xúc hai ngày đó của anh vì chiếc điện thoại, có chút công cốc.
“Vậy vì cái gì em lại không dùng mượn điện thoại gọi lại cho tôi, đã nói mỗi ngày sẽ gọi điện cho nhau một cuộc điện thoại rồi mà.
Em có biết hay không, tôi không liên hệ được với em, trong lòng có biết bao nhiêu….”
Giang Thịnh Hoài sốt ruột đến mức hai từ cuối cùng không có âm thanh vang lên.
Mà khi anh nhìn vào đôi mắt vô tội của Tần Duyệt Hàn lại có chút chột dạ, Giang Thịnh Hoài có chút không biết nên nói như nào đành hỏi cô.
“Làm bạn gái tôi có được không?”
Trầm mặc khoảng vài giây.
“Giang lão sư, tôi…”
Giang Thịnh Hoài lập tức đánh gãy lời nói của cô.
“Không có nhưng nhị gì hết, tôi hỏi em vấn đề này, em chỉ cần trả lời là được.”
Tần Duyệt Hàn gật gật đầu.
“Có thích tôi hay không?”
Đôi tay Tần Duyệt Hàn vô thức mà nắm lại, ánh mắt tránh né thấp giọng nói ra đáp án từ trong đáy lòng: Thích.
“Có muốn cùng tôi ở bên nhau hay không?”
“Muốn!”
“Nếu thích tôi, muốn ở cùng tôi, chúng ta có thể thử xem có được hay không/”
Tần Duyệt Hàn còn ở đó do dự, mà do không phải do dự là muốn ở bên nhau như thế nào, mà cô đang do dự nên từ chối như thế nào.
Hiện tại cô còn không dám, chưa dám đứng ở bên cạnh anh.
“Nếu là không đồng ý, vậy mỗi ngày tôi đều đi ra ngoài uống rượu, uống đến bất tỉnh nhân sự, uống đến mức bị truyền thông đưa tin Giang Thịnh Hoài ngày đêm uống say đến bất tỉnh nhân sự, uống đến mức Nghê Kiều đi tìm em giải quyết phiền toái.”
Giang ảnh đế chính thức chơi xấu, thế nhưng nửa điểm chột dạ cũng không có.
“Giang lão sư, tôi….
tôi thích anh chính là thấy.” Không muốn ở bên anh chỉ là thử.
Giang Thịnh Hoài ý thức được lời nói của chính mình sai rồi, lập tực dỗ dành nói.
“Anh cũng là nghiêm túc, ý muốn ở bên em cả đời chính là nghiêm túc.”
Tần Duyệt Hàn không còn gì để nói, Giang Thịnh Hoài biết tiểu nha đầu đây là mềm lòng.
Rõ ràng biết là giả, nhưng cô vẫn sẽ nguyện ý tin tưởng lời nói của anh.
Tưởng tượng như vậy, đột nhiên Giang thịnh Hoài cảm thấy bản thân hình như không giống người cho lắm.
Có điều, hôm nay liền không làm người vậy.
Thời điểm Tần Duyệt Hàn còn chưa có quyết định, người nào đó tự chủ mà tuyên bố, “Từ hôm nay trở đi, anh chính là bạn trai của em.
Về sau mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều phải nói với bạn trai trước tiên, bằng không anh sẽ lo lắng, em hiểu rõ không?”
Tần Duyệt Hàn mơ mơ màng màng gật gật đầu.
Lúc Giang Thịnh Hoài đang định ra oai một chút, đột nhiên có người mở cửa phòng bệnh ra, chọc đến người nào đó ở trong lầm mà chửi thầm hai câu.
“Duyệt Hàn, tôi cho cô….”
Khiếp!
Giang Thịnh Hoài vừa nghe xưng hô thân thiết như vậy, khí tức lập tức phóng đến.
Hạ Thâm vừa đi vào, nhìn thấy hai người kia đang ôm nhau ở một chỗ, cũng sợ tới mức bị dọa không hề nhẹ.
“Duyệt Hàn, tôi nhờ người hầm canh gà, cô muốn hay không, uống, uống một chút.”- Chỉ một câu, mà Hạ Thâm nói đứt quãng rất nhiều lần.
Thật sự không phải là anh ta nhát gan, mà người đứng ở trước mặt anh, chính là thần tượng ở tận trong đáy lòng của chính mình, Giang Thịnh Hoài, Giang ảnh đế.
“Cậu vừa kêu cô ấy là cái gì?” - Giờ phút này mặt Giang ảnh đế hiện lên vẻ sắc bén cùng hiện thêm năm chữ “Tôi rất không cao hứng.”
“Duyệt… Không, Tần tiểu thư, gà, canh gà.” - Từ trước đến nay một người không bao giờ xem sắc mặt của người khác như Hạ Thâm, hôm nay cũng đã hiểu rõ ý tứ trong mắt Giang Thịnh Hoài.
“Cậu đặt lên bàn đi, nơi này có tôi chăm sóc cô ấy rồi.” - Giang ảnh đế đối với fans trung thành của chính mình có chút không tốt nha.
“Được”- Hạ Thâm sau khi ra ngoài, tâm tình vẫn là thật không không thể bình tĩnh, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta tiếp xúc gần với thần tượng của chính mình như vậy.
“Hạ Thâm là người có lòng, anh đem cậu ta đuổi ra ngoài làm gì?” Tần Duyệt Hàn ngửa đầu hỏi anh,
Giang ảnh đế đắc ý mà cười, “Ai kêu cậu ta gọi em thân thiết như vậy, anh cũng chưa có gọi em như vậy.”
Tần Duyệt Hàn có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Anh cũng có thể gọi em như vậy.”
“Anh không cần.”
Tần Duyệt Hàn nghi hoặc nhìn anh, không cho người khác gọi, chính mình cũng không gọi, đúng là bá đạo.
Giang Thịnh Hoài cười cười, lông mày cũng đều nhếch lên, “Anh chỉ biết gọi em là tiểu nha đâu.” - Tiểu nha đầu là của anh.
Tần Duyệt Hàn đã thẹn thùng nhưng lại có chút buồn cười.
Giang Thịnh Hoài ở bệnh viện chăm sóc cô mấy ngày, có đôi khi cũng có vài người ở đoàn làm phim đến thăm, đều bị Nhan Lạc từ chối không cho vô.
Mà Nhan Lạc, tự nhiên lại bị Giang Thịnh Hoài cấp bức.
“Chị Duyệt Hàn, chị có muốn hay không ở lại nghỉ ngơi thêm hai ngày?” - Nhan Lạc lo lắng Tần Duyệt Hàn sẽ gặp phải chuyện không hay..