Nhan Lạc cao hứng đến độ nhảy cẫng lên, mà niềm vui sướng này cũng chỉ có một mình cô độc hưởng, bởi Tần Duyệt Hàn còn ở trong phòng cùng Giang Thịnh Hoài gọi điện.
Cô phát hiện gần đây, hai người đó hình như là ngày càng show ân ái không coi ai ra gì.
Nhìn thấy công việc gì cũng không làm, cả ngày nói chuyện phiếm, một khi đã nói thì dứt ra không được.
Mà mắt cô thấy tình cảm của hai người càng ngày càng tăng, cô có chút không biết nên làm như thế nào, cho nên đến cuối cùng vẫn là mặc kệ đi thôi.
Mà mấy ngày kế tiếp, bộ phim ‘Em là ánh rạng đông’ càng ngày càng hot, ngay cả những người lúc trước nói có đánh chết cũng không xem vậy mà bây giờ cũng sôi nổi gia nhập ánh rạng đông nữ hài trận doanh.
Có một ngày, Tần Duyệt Hàn nhận được một cuộc gọi điện thoại.
“Trương Lam cùng cô có quan hệ khá tốt đúng không?”
Tần Duyệt Hàn cả kinh, “Người là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, trên tay tôi, có thứ có thể làm Trương Lam thân bại danh liệt rồi, cô có….
Biết không? Ha ha ha….
”
Thanh âm kia đáng khinh đến mức làm người khác buồn nôn, tiếng cười càng làm cho người khác ghê tởm đến đỡ không được.
Tần Duyệt Hàn ghê tởm đến mức đem điện thoại trực tiếp cắt đứt, không bao lâu, liền nhận được tin nhắn.
Mà trong tin nhắn một chữ cũng không có chỉ toàn là hình ảnh.
Mà người trong ảnh lại chính là Trương Lam.
Trên giường lớn của khách sạn, Trương Lam mặc áo hai dây, ánh đèn trong phòng đánh vào trên người cô, ánh mắt mê ly, tư thế cũng thập phần… Là một bộ dáng khiến người khác nhìn vào dễ miên man bất định.
“Tôi liền biết cô sẽ gọi lại đây, thế nào, tôi không có lừa cô đúng chứ?” - Một bộ ngữ khí đắc chí.
“Người muốn làm gì?”
“Cũng không muốn làm gì, 3000 vạn, cô chỉ cần cho tôi 3000 vạn, ta liền đem những bức ảnh cho cô.
Nếu không… Tôi đây liền sẽ tung hết lên mạng.
”
Tần Duyệt hàn cố nén lửa giận trong lòng hỏi anh ta: “Muốn khi nào?”
“Cho cô thời gian ba ngày để chuẩn bị, ba ngày sau, tôi sẽ nói cho cô thời gian cùng địa điểm, đến lúc đó cô tự mình đưa tới.
Cô yên tâm, biết cô hiện tại đang là đại minh tinh, tôi sẽ lựa chọn một nơi ẩn nấp thật tốt một chút, paparazzi sẽ không biết được nơi này.
Chờ đến khi âm thanh bên kia biến mất hoàn toàn, thân thể của Tần Duyệt Hàn liền mềm nhũn, sắc mặt một mảng trắng bệch.
3000 vạn, số tiền tiết kiệm của cô cũng không đến 3000 vạn.
Mà Lam tỷ chính là người giúp đỡ cô nhiều nhất, cô không thể cứ thế mặc kệ như vậy được.
Tần Duyệt Hàn lấy hết can đảm liền gọi cho Giang Thịnh Hoài một cuộc điện thoại.
“Giang lão sư, em có thể hay không mượn anh 3000 vạn, về sau có tiền liền trả lại cho anh?”
Giang Thịnh Hoài khựng lại một chút, sau đó liền đáp: “Có thể!”
Tần Duyệt Hàn đột nhiên thở dài một hơi nhẹ nhõm, chính là khẩu khí này còn chưa có nói xong, Giang Thịnh Hoài lại nói: “Có điều em nói cho anh biết em muốn làm gì?”
Tần Duyệt Hàn do dự một hồi lâu mới mở miệng, “Là Lam tỷ đã xảy ra chuyện.
”
Có liền đem sự tình mới phát sinh kể đại khái cho Giang Thịnh Hoài, Giang Thịnh Hoài lập tức nói: “Em trước tiên ở trong nhà chờ anh, hiện tại anh liền đến đó tìm em.
”
Nửa giờ sau, Giang Thịnh Hoài một thân tây trang ưu nhã xuất hiện ở trước cửa nhà Tần Duyệt Hàn.
Thời điểm Nhan Lạc mở cửa, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn người tới, trong lòng nhĩ, gọi điện thoại đã không thỏa mãn được bọn họ rồi sao, giai đoạn mới đã đến rồi sao nếu không gặp mặt thì không thể chịu được nữa sao?
Mà Giang Thịnh Hoài liền đánh gãy suy nghĩ miên man của Nhan Lạc, “Tôi tới là vì có chuyện, trong đầu đừng có suy nghĩ gì đó lung tung.
”
Ngoài mặt Nhan Lạc đáp: “Là là là, Giang lão sư.
” - Mà trong lòng cô nghĩ chính là, hai người bọn họ giống như một cặp đôi 800 năm không gặp nhau, có thể nói chuyện chính sự gì chứ?
Giang Thịnh Hoài quyết định tạm thời không giải thích với cô trợ lý nhỏ này nữa mà trực tiếp vòng qua cô đi vào bên trong.
Tần Duyệt Hàn nghe được động tĩnh ở bên ngoài, liền từ trong phòng đi ra trong nhắn mắt nhìn thấy Giang Thịnh Hoài, trái tim đang hoảng loạn giống như tìm được ánh sáng lập tực bình tĩnh trở lại.
“Giang lão sư.
”
“Ân, anh ở đây, đừng vội.
”
Tần Duyệt Hàn gật gật đầu, sau đó đem nhật ký trò chuyện cùng nội dung tin nhắn cho Giang Thịnh Hoài xem.
Độ phân giải không tính là rõ ràng, nhưng đúng là như vậy, mới làm cho những bức hình đó càng thêm….
“Em tin anh sao?” - Giang Thịnh Hoài ngẩng đầu hỏi cô.
“Vâng!”
“Vậy em trước đừng lo lắng, chuyện này liền giao cho anh xử lý, anh bảo đảm sẽ không làm cho người đó xúc phạm tới người đại diện của em, có được không?”
“Vâng!”
Giang Thịnh Hoài cười cười, tiến lên hai bước đem cô ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: “ Ngoan, có anh ở đây.
”
Từ lồng ngực rắn chắc truyền đến nhịp tim đập bình ổn khiến trong lòng Tần Duyệt Hàn có chút cảm động.
Có Giang lão sư ở bên, thật tốt.
Thời điểm Giang Thịnh Hoài sắp rời đi, còn ở bên tai cô nhẹ giọng nói.
“hiện tại xảy ra chuyện tiểu nha đầu đã biết tìm anh hỗ trợ, có tiến bộ, quay đầu lại khen thưởng cho em.
”
Tần Duyệt Hàn thuận miệng liền hỏi.
“Khen thưởng cái gì cơ?”
“Khen thương chính là, mang em về gặp ba mẹ anh.
”
Sắc mặt Tần Duyệt Hàn cứng đờ, tràn ngập khẩn trương.
“Bình tĩnh, chờ giải quyết xong việc này liền mang em đi ăn ngon.
.