Tần Duyệt Hàn kinh ngạc hô một tiếng, phát hiện thân thể của chính mình lại cầm lòng không đậu đang cong người xuống một chút, nháy mắt mặt đỏ lên không ít.
“Xin, xin lỗi!”
Giang Thịnh Hoài dừng lại không có bước tiếp nữa, nhẹ giọng cười nói: “Không cần mỗi lúc lại phải xin lỗi tôi, không cần phải câu nệ như vậy, đi thôi, về nhà.”
Tần Duyệt Hàn nghi hoặc mà nhìn anh, “Trở về, nhà?”
“Em không biết lần này tham gia sau khi bốc được đối tượng của bản thân thì phải ở chung một chỗ sao?” Giang ảnh đế không khỏi có suy nghĩ xấu xa một chút, nhìn ở góc độ nào cũng giống như chính mình chính là một con sói đói đột lốt cừu lừa gạt con thỏ nhỏ về nhà.
“Giang lão sư, tôi có biết.” Lần đầu tiên Tần Duyệt Hàn cảm thấy đầu của bản thân thật sự hỏng không dùng được nữa rồi, quy tắc đó thì cô có biết, chính là từ khi nghe thấy giọng nói của anh thì đầu óc lập tức trống rỗng.
“Vậy đi thôi.”
“Ừm” Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta muốn xoa đầu không thôi.
….
Đạo diễn Lê trở về phòng của chính mình, liền thấy một vị khách không mời mà đến đang chờ ở nơi đó.
“Đạo diễn Lê, nếu lần này tên kia có biểu hiện tốt, ông lại có một bộ phim mới chuẩn bị quay, có thể xem xét đến cậu ta hay không?” Nghê Kiều đi thẳng vào vấn đề.
Lê Bách Hằng không vui mà nhíu chặt mày, bản thân ông cũng mới chỉ qua đầu 50, đã bị Giang Thịnh Hoài cùng Nghê Kiều trước sau giống nhau đã kêu ông là lão nhân, nghe xong trong lòng quả thực là không thoải mái, cho nên liền hừ hừ vài tiếng.
“Không được!” Lê Bách Hằng không một chút lưu tình mà nói.
“Nghê Kiều, cô đem cậu ta nhét vào chương trình giải trí có thể, nhưng là đóng phim cậu là lại không được.
Hiện tại cậu ta đang trong tình huống như thế nào, trong lòng cô so với tôi còn rõ hơn.”
“Tôi chính là bởi vì rõ ràng cho nên mới hỏi ông, bệnh tình của cậu ta đã tốt, chỉ là tâm lý còn có chút di chứng.
Nếu cậu ta có thể khắc phục được, ông sẽ cho cậu ta một cơ hội chứ?”
Đã rất lâu một người đại diện xuất sắc như Nghê Kiều không có đi cầu sự giúp đỡ của người khác, thế nhưng hôm nay lại rất cung kính mà đứng ở trước mặt Lê Bách Hằng, tình cảnh hiện tại rất giống với nhiều năm trước kia, Nghê Kiều cũng cầu Lê Bách Hằng cho Giang Thịnh Hoài một cơ hội.
“Để xem như nào đã, tôi chỉ thích nhìn sự thật.
Nếu kỹ thuật diễn của cậu ta có thể tốt giống như năm đó, tự tôi sẽ suy xét lại.”
Cách một hồi, Lê Bách Hằng lại trách cứ nói: “Nghê Kiều, nếu cô lại dùng đến thủ đoạn gì đó nữa, tôi liền hai người các người đuổi ra khỏi chương trình.”
“Tôi dùng thủ đoạn khi nào?” Nghê Kiều vô tội nói.
“Hừ, chính là cô cho người động tay động chân vào cái hộp nhỏ kia, chính cô tự hiểu rõ.
Lại dám hối lộ người bên cạnh tôi, xem tôi làm như thế nào để xử lý hai người.”
Nghê Kiều bất đắc dĩ cười cười, thở dài: “Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Nếu đã bị phát hiện, cô cũng không cần che giấu làm gì nữa.
Cô đúng là cho người động tay động chân vào hộp quà, cái hộp đó có hai tầng, số thẻ ở tầng trên chỉ có tờ giấy, còn tầng dưới có 1 tờ giấy của Giang Thịnh Hoài, chờ đến lượt Tần Duyệt Hàn bốc nhân viên công tác sẽ đấy tầng dưới lên trên.
Dù sao, cũng là do cậu ta.
Lỡ may tìm cho cậu ta một công sự không vừa mắt, thì chắc chắn chương trình này không cần quay cũng được.
“Lão giai nhân, sẽ không có lần sau.” Nghê Kiều có chút tò mò hỏi: “Có điều, như thế nào tôi cũng cảm thấy ông cũng có bộ dáng của người làm chuyện xấu vậy.”
“Cô nói bừa gì vậy, tôi thì làm chuyện gì xấu cơ chứ.” Lê Bách Hằng vẻ mặt đề phòng mà nói.
“Phải không? Nếu không làm chuyện gì đó, thì Tần Duyệt Hàn thì vô bằng cách nào? Cô ấy so với những người khác, kém nhau không hề ít.”
Lệ đạo hừ nhẹ nói: “Năm đó Giang Thịnh Hoài còn không có gì tôi còn dám dùng, hiện tại Tần Duyệt Hàn còn có trong tay vài tác phẩm, thì sao có thể nói tôi cho đi cửa sau được?”
Vốn dĩ ông có ấn tượng với Tần Duyệt Hàn cũng không tồi, lại nói người đại diện của con bé tìm tới cửa cũng phải hơn mười lần, lại còn nguyện ý đóng phim với thù lao thấp, ông cũng liền thuận tình mà đáp ứng.
Nháy máy Nghê Kiều đã làm cho bị dỗi không dám hé răng, hơn nữa mắt nhìn người của Lê Bách Hằng vô cùng tốt, cô cũng không đến phá đám làm gì, không bằng lại chạy đi thì vừa đẹp.
Tần Duyệt Hàn cùng Giang Thịnh Hoài quay về chỗ ở, xấu hổ đến mức không biết nên cử xử như thế nào, hai tay muốn nâng lên không được buông cũng không xong, thật sự mà vô cùng khó xử.
Tới buổi chiều, nhiếp ảnh gia tới chỗ của bọn họ, kêu hai người chụp vài tấm ảnh làm trailer, chính thức chương trình bắt đầu quay.
Ngày từ đầu Tần Duyệt Hàn vẫn luôn ngại ngùng, Giang Thịnh Hoài nhìn thấy được chính mình ảnh hưởng đến cô, liền rời phòng khách đi lên lầu, cho cô không gian riêng thoải mái tạo dáng, đúng thật khi anh rời đi liền nhìn thấy được một mặt khác của cô
Thế nhưng Giang ảnh đế lại lặng lẽ đứng ở trên lầu nhìn xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ, không nghĩ đến tiểu nha đầu này lại sợ mình đến như vậy..