“Nếu em thích, liền mang về, anh giúp em chăm sóc.”
Tần Duyệt Hàn sửng sốt, “Lỡ may đến lúc đó anh cũng đi đóng phim thì làm sao?”
Đối mặt với vấn đề này của Tần Duyệt Hàn, Giang Thịnh Hoài đột nhiên tự hỏi mấy chục giây, sau đó làm bộ dường như không có việc gì mà tiếp tục mở miệng nói: “Vậy kêu Nghê Kiều giúp chúng ta chăm sóc trước, chờ sau khi đóng phim xong liền quay về nuôi dưỡng.”
Nghê Kiều đang nghiêm túc làm việc đột nhiên bị hắt xì một cái, mắng một câu: “Cái tên tiểu hỗn tử nào ở sau lưng trộm mắng ta.”
Không cần lo lắng mèo con không ai quản, đột nhiên Tần Duyệt Hàn liền an tâm rồi, tiếp tục vui vui vẻ vẻ mà ôm mèo con, Một hồi sờ sờ bụng nhỏ của nó, một hồi lại có ý định muốn cùng mèo con chụp hình quay video.
Giang Thịnh Hoài ở một bên nhìn cô.
Trước kia mỗi năm cũng sẽ tới nơi này hưởng thụ một thời gian ngắn, lúc ấy chỉ là cảm thấy ở nơi này an tĩnh không ai quấy rầy, cái gì cũng không cần nghĩ, vô cùng thong dong tự tại.
Nhưng lần này mang theo Tần Duyệt Hàn cùng nhau tới, Giang Thịnh Hoài mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là hạnh phúc.
Lúc trước Triệu Vân thường ở trước mặt anh show ân ái, anh còn cảm thấy mỗi khi Triệu Vân nói chuyện tình cảm lúc sau chỉ số thông minh thẳng tắp giảm không phanh, so với thiểu năng trí tuệ không khác nhau là mấy.
Hiện tại xem ra, chính mình kỳ thật cũng là giống nhau, bằng không như thế nào vẫn luôn nhìn cô có bao nhiêu cũng không cảm thấy đủ.
Lúc sau cả mèo cùng người chơi đã mệt.
Giang Thịnh Hoài lấy ra một tấm thảm, Tần Duyệt Hàn cùng mèo con nằm ở nơi đó.
Một người một mèo an an tĩnh tĩnh mà ở nơi đó ngủ, tốt đẹp đến mức khiến người khác thấy đây giống như một giấc mơ.
Giang Thịnh Hoài không nhịn được mà chụp một tấm ảnh, rồi gửi vào nhóm chat ba người.
Hồ Tiểu Mễ: Cầm thú!
Lục Tử Xuyên: Súc sinh!
Giang Thịnh Hoài:....
“Hâm mộ cứ việc nói thẳng, không cần đối với tôi mà làm ra hành động gây rối công kích như vậy.” - Giang ảnh đế lấy mười phần bá đạo của tổng tài ra nói.
“Phi, ai hâm mộ anh, bổn tiểu thư muốn cái dạng bạn trai gì mà không có, còn không có thèm hâm mộ anh.”
Lục Tử Xuyên yên lặng nhìn không nói lời nào, trên trán có một vầng đen xám.
“Có điều các người cũng đừng vì quá bận công việc, hay yêu đương, sau đó lại mặc kệ tôi nha.” Hồ Tiểu Mễ gửi đến một tin nhắn kèm một cái nhãn dán có biểu tình đáng thương.
“Làm sao vậy?” Lục Tử Xuyên mở miệng hỏi cô.
“Cũng không có chuyện gì, có điều tôi phát hiện gần đây ba mẹ tựa hồ có loại ý thức bức thiết hu vọng tôi kết hôn.” - Hồ Tiểu Mễ nhớ tới mấy ngày này thấy người đàn ông nào đó là liền bắt đầu né như né tà.
“Không phải ba mẹ cậu vẫn luôn đều cho cậu tự mình tìm kiếm sao?” - Giang Thịnh Hoài hỏi.
“Không giống nhau, trước kia cũng không gọi là thân cận, nhiều nhất chính là bạn bè mà thôi, anh không biết đó thôi lúc trước mẹ tôi còn nghĩ tôi với anh ở bên nhau, anh nói xem có phải là khôi hài lắm hay không?”
Khôi hài cái rắm, Giang Thịnh Hoài không nghĩ đến cái này luôn, anh không muốn Lục Tử Xuyên tìm đến mình mà hỏi chuyện đâu.
Lục Tử Xuyên bắt đầu không còn bình tĩnh nói: “Hiện tại như thế nào?”
“Hiện tại thật sự bắt đầu nghiêm túc tìm cho tôi rồi, ngày hôm qua tôi còn bị hai người họ mang đi ra ngoài ăn cơm.
Trường hợp đó, quả thực chính là cùng thông gia gặp mặt.
Nếu không phải là bổn tiểu thư thoát được, bằng không, không chừng đã bị bọn họ trực tiếp xách đến Cục Dân Chính đăng ký giấy kết hôn rồi cũng nên.”
Nghĩ lại lúc đó, Hồ Tiểu Mễ không rét mà run.
Cô cũng không có già nha, tuy rằng cũng nói sẽ nhanh chóng đến 30 tuổi, nhưng cô cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn sớm như vậy.
“Cô già đầu rồi, cũng nên kết hôn.” - Giang Thịnh Hoài dùng giọng nói của trưởng bối mà khuyên nhủ.”
“Ngọa tào, Giang Thịnh Hoài anh cũng bị ngu đi rồi à, lúc trước là ai cùng chúng tôi nói cả đời này cũng sẽ không kết hôn cơ chứ?”
Giang Thịnh Hoài nghiêm túc mà xin lỗi, “ Năm đó là tôi còn trẻ không biết suy nghĩ, không nên nói những lời như vậy.”
Hồ Tiểu Mễ tức giận đến mức thiếu chút nữa liền ngã ở trên mặt đất, cô đối với Giang Thịnh Hoài không còn ôm cái kỳ vọng gì nữa.
Cô còn muốn phun trào, lại thấy Giang Thịnh Hoài nói một câu: “Tiểu nha đầu nhà tôi tỉnh, không cùng hai người lãng phí thời gian nữa, tạm biệt.”
“Giang Thịnh Hoài, anh đi tìm chết đi!”
Đúng là chưa gặp qua người nào không biết xấu hổ như vậy, đúng là mặt này cà mặt đường cũng không sợ trầy.”
Mới vừa rồi được show ân ái trước mặt người khác lúc này tâm tình Giang ảnh đế vô cùng tốt, đi qua hôn hôn tiểu nha đầu nhà mình.
“Tỉnh?” - Giang Thịnh Hoài cười cười rồi cọ vào đầu chóp mũi người nào đó.
Tần Duyệt Hàn mang theo một cỗ ngữ khí không tỉnh ngủ nỉ non hai tiếng, khiến cho lòng Giang Thịnh Hoài ngứa không thôi.
…
Hai người mỗi ngày ăn ăn uống uống ngủ ngủ, cuối cùng cũng không có việc gì khác ngoài chơi game rồi chơi cùng mèo con.
Có một ngày Tần Duyệt Hàn nhìn chính mình trong gương, rõ ràng cảm giác được chính mình gần đây béo lên không ít, thời điểm ăn cơm nói cho Giang Thịnh Hoài nghe, lại bị đối phương trực tiếp phủ nhận..