“Ngoan, tiểu nha đầu, bé con.
‘Lục Lan Truyện’ là kịch bản do Lê Bách Hằng viết vào bốn năm trước, lúc ấy do anh xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên liền trì hoãn đến tận bây giờ, hiện tại anh muốn diễn bộ phim ấy.” - Giang Thịnh Hoài ôn nhu dỗ dành nói.
“Vậy chuyện đó cùng em có quan hệ gì?” - Tần Duyệt Hàn từ trước đến nay cũng chưa hy vong xa vời rằng chính mình có thể cùng anh đóng chung một bộ phim, cho nên căn bản không tưởng tượng được chuyện này sẽ xảy ra.
“Đương nhiên là cùng em có liên quan, như thế nào lại sẽ không liên quan.
Anh đã cùng Lê Bách Hằng nói trước, chọn em làm nữ chính.”
Vốn dĩ cảm xúc của Tần Duyệt Hàn đã chậm rãi ổn định, vừa nghe đến việc này lúc sau cái miệng nhỏ lại tiếp tục nói.
“Giang lão sư, em cần nghiêm túc mà nói cho anh nghe, em hy vọng thông qua sự nỗ lực của chính mình có thể cùng anh đứng ở một chỗ.
Mà không phải, mà không phải dựa vào sự hỗ trợ cửa anh.”
Tần Duyệt Hàn nói xong lời cuối cùng thì thanh âm càng ngày càng nhỏ, có vẻ giống như không có sự tự tin trong lời nói.
Cô không biết chính mình làm như vậy rốt cuộc đúng hay không, nhưng là trong lòng cô chính là có ý nghĩ như vậy.
“Tưởng chuyện gì, không phải trong lòng em cũng rõ nhất sao.
Lê Bách Hằng ở trong giới có tiếng tăm như thế nào chắc hẳn cũng không phải nhắc lại nữa.
Nếu là ông ấy cảm thấy không thích hợp với nhân vật, khẳng định sẽ không chọn, ông ấy đối với anh cũng như vậy.
Lúc trước tham gia chương trình giải trí của ông ấy, không phải cũng đồng ý cho em tham gia sao? Lúc ấy chúng ta còn không có ở bên nhau, cũng không phải là anh cũng giúp em đó chứ?”
Đường đường là Giang ảnh đế, đời này tuyệt đối đây là lần đầu tiên anh tận tình đối với một người mà khuyên bảo cùng giảng đạo lý, hơn nữa đối phương vẫn luôn là thái độ bán tín bán nghi.
“Anh nói đều là sự thật?”
“Ân, so với trân châu còn đúng hơn! Được rồi, không được nghĩ chuyện này bên trong có ẩn giấu sự việc khác nữa.
Không đến một tuần nữa chúng ta phải quay trở về rồi, chúng ta bay một chuyến đi đến nước Mỹ như thế nào? Ba mẹ muốn gặp em.”
Tần Duyệt Hàn cầm lòng không đậu mà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của chính mình.
Giang Thịnh Hoài thấy cô khẩn trương như vậy, lại có chút không quá nhẫn tâm, “Nếu em vẫn là không dám đi, vậy chúng ta tạm thời không đi.
Về sau thời gian còn có rất nhiều, bây giờ cũng không vội.”
Tần Duyệt Hàn quay đầu nhìn về phía anh, không nói gì, ở trong lòng tự nghĩ.
Hai người đã ở bên nhau vài tháng, thời điểm lúc trước đóng phim, gọi điện thoại với cô còn bị mẹ anh nghe thấy.
Nếu hai người thật sự muốn ở cùng nhau cả đời, khẳng định không thể bởi vì khẩn trương mà vẫn luôn trốn tránh.
Cho nên….
“Em đi!” - Ánh mắt Tần Duyệt Hàn thập phần kiên định.
Giang Thịnh Hoài sủng nịch mà cười cười, “Hảo, chúng ta đây cùng nhau về nhà.”
Hai ngày sau.
Giang Thịnh Hoài mang theo Tần Duyệt Hàn đáp xuống ở sân bay Los Angeles
Mới vừa ra tới bên ngoài, liền nhìn thấy vài người đàn ông mặc tây trang màu đen đi về phía bọn họ.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân.” - Họ đứng thành hàng chỉnh tề mà hô cùng lúc.
Mới vừa thấy, người ngoài không biết còn tưởng rằng đây là xã hội đen.
Tần Duyệt Hàn bất thình lình bị xưng hộ của bọn họ làm cho có chút không biết phải làm sao, nhưng là Giang Thịnh Hoài ở bên cạnh cố tình không có ý định giải thích, cho nên cô ở bên cạnh cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
“Thiếu gia, ông chủ cùng bà chủ đang ở bên ngoài đi công tác, khả năng buổi tối mới có thể trở về, mời ngài cùng thiếu phu nhân về nhà nghỉ ngơi trước.
Phu nhân nói sẽ bồi thường sau, trở về sẽ mang quà cho hai người.” - Bảo an tựa như người máy không có tình cảm, từng câu từng chữ từ trong miệng nhảy ra ngoài.
“Đã biết!”
Giang Thịnh Hoài đem tấm ngăn lôi kéo lên, liền đem bảo an tách ra khỏi thế giới riêng của hai người.
“Tôi không phải….” Tần Duyệt Hàn nhỏ giọng nói thầm.
“Hửm? Không phải cái gì?”
“Không phải thiếu phu nhân!” Lời vừa nói xong, mặt Tần Duyệt Hàn liền đỏ bừng.
Đột nhiên Giang Thịnh Hoài không còn giữ hình tưởng nữa cứ thế cười phá lên, phía trước cái gì đều không nghe thấy, chỉ có Tần Duyệt Hàn ở phía sau thẹn thùng không ngừng.
“Tiểu nha đầu như thế nào lại có thể đáng yêu như vậy?” - Giang Thịnh Hoài cầm lòng không đậu mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô.
“Này khẳng định là mẹ anh cố ý kêu bọn họ nói như vậy, chờ đến khi em gặp mẹ anh, khẳng định bà ấy sẽ càng khoa trương hon, em nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“A?” Tần Duyệt Hàn có chút lo sợ mà nhìn về phía Giang Thịnh Hoài.
“Em biết trên vòng bạn bè nói em như thế nào không?”
“Nói cái gì?” Ngày thường Tần Duyệt Hàn cơ bản không xem những cái linh tinh ở trên mạng xã hội.
“Bọn họ nói, nhìn em ôn ôn nhu nhu, nhưng thời điểm chụp poster ‘Em là ánh rạng đông của tôi’, thì nhìn bằng một con mắt khác, liền đem nhân vật đại tiểu thư ương ngạnh khiến người cảm thấy vừa yêu thích vừa đau lòng.
Thời điểm diễn kịch không phải tính cách khá tốt sao, như thế nào quay trở lại hiện thực, liền sợ hãi như vậy?” - Giống như đang đem chính mình vào trong một vỏ bọc, cùng với người không thân sẽ duy trì một khoảng cách an toàn.
“Đó là đóng phim.” Cô từ trước đến này đều sẽ đem đóng phim cùng sinh hoạt hằng ngày phân biệt rõ ràng, sẽ không giống những người khác bị chìm vào nhân vật quá lâu.
Hai người đông một câu tây một câu, Giang Thịnh Hoài cố ý vô tình mà gợi ra chủ đề, mà Tần Duyệt Hàn cũng đã thả lỏng được không ít..