Nhưng vừa mới giơ tay lên, một chiếc áo sơ mi mỏng bỗng nhiên bay tới, che thẳng vào cặp sách của Sênh Ca, khoác lên người cô một cách nhẹ nhàng, chặn lấy bàn tay của Tạ Lễ, rồi một giọng nói lạnh lùng ngang ngược vang lên ở hành lang:
“Mày đang làm cái quái gì ở đây vậy? Triển lãm cơ thể người à?"
Chàng trai đút túi quần bước đến trước mặt nhóm người Tạ Lễ, vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo:
“Mày đang cản đường tao đấy.
Mày nên lăn hay bò đây?"
Tạ Lễ bị quấy rầy, tức giận mắng lại:
"Chu Dạ! Mày nghĩ mày là ai mà dám nói chuyện với tau như vậy!"
Chu Dạ khinh thường nhướng mày, kiêu ngạo nói:
"A...!tau là ba ba của mày nè!".
Trình Hạo ở phía sau Chu Dạ cười giễu cợt đáp:
"Này, Tạ đại thiếu gia, lần trước mày còn chưa bị đánh no sao? Sao dám đến tầng năm của bọn này làm loạn!"
Tạ Lễ giơ ngón tay giận dữ chỉ vào họ, định chửi bới thì đột nhiên điện thoại reo lên không đúng lúc, hắn ta nóng nảy nhấc máy thì thấy là cuộc gọi của Khương Tuyết Nhi, hắn ta cùng cơn tức giận vơi đi một nửa, quay lại nói gì đó với Chu Dạ và những người khác xem như mở màn:
“Rồi mày sẽ thấy."
Hắn ta nhấc máy rồi quay người rời đi.
Sênh Ca quay lại sau khi đột nhiên có thêm một bộ quần áo trên người, giây phút nhìn thấy Chu Dạ, tim cô đập nhanh to như trống, nỗi khao khát sâu trong lòng gợn sóng, như đã vượt ngàn cánh buồm, vượt núi và những dòng sông, lấy lại sự sống và cái chết.
, cô cứng người tại chỗ và nhìn anh một lúc lâu.
Cho đến khi Chu Dạ bước đến trước mặt cô, mặt lạnh lùng nói:
"Đưa quần áo cho anh."
Sênh Ca chợt tỉnh lại, nhưng không ngoan ngoãn trả lại quần áo cho anh mà lặng lẽ dùng tay nắm chặt kéo góc áo của anh, áo anh đang mặc trực tiếp rơi xuống đất, cô giả vờ cử động trong vô thức vô tình giẫm phải áo Chu Dạ.
Trình Hạo ở một bên cười ha hả nói: "Mẹ kiếp, bạn cùng lớp, cậu giẫm phải áo Dạ Ca của tôi kìa!"
Sênh Ca giả vờ vừa kịp phản ứng liền rụt chân lại, hoảng sợ xin lỗi Chu Dạ:
"Thật xin lỗi, mình không cố ý, vừa rồi cảm ơn cậu đã giúp tôi.
Quần áo bẩn rồi, mình sẽ lấy về giặt rồi,..
ngày mai trả lại cho cậu được không?"