Cái gọi là bám người chính là để miêu tả tình huống bây giờ, Chu Hàn dính trên người tất cả các bạn học nữ để hỏi cho ra tung tích của Lăng Kỳ, nhưng cũng không có ai biết tung tích của cô, Lương Hạ trừ tự trách mình ra cũng đành phải gác chuyện này lại. Về phần Cố Thần bên kia thì đi hỏi cùng Chu Hàn, bởi vì Lương Hạ không muốn có bất cứ dính líu gì đến anh ta, mặc dù bản thân Chu Hàn cũng không biết vì cái gì khiến Lương Hạ quyết định xa cách Cố Thần, biết yêu quý cuộc sống. Mà đêm hôm trước từ phòng trọ nhỏ của Quý Trạch Tuấn vội vội vàng vàng hấp tấp đi về ký túc xá, Lương Hạ có cảm giác khang khác ở chỗ nào, đúng rồi, cô muốn báo tin cho Quý Trạch Tuấn,gọi điện thoại cũng không trả lời, ngày mai là thứ năm, giờ thứ hai của lớp pháp luật kinh tế, tìm một cơ hội ép hỏi anhrốt cuộc đang bận cái gì. Lương Hạ đang hưng phấn bừng bừng triển khai hành động ngày mai, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt suy nghĩ. “Cái gì?”. Là cuộc gọi của Chu Hàn, vì vậy không cần giả vờ thục nữ. “Chạy ra ban công đi, có khẩu vị của cậu!”. Chu Hàn không hề nhận ra giọng điệu không có thiện ý của Lương Hạ, Lương Hạ mà nhìn thấy hàng ngon sẽ phẩn khích hơn cả cô. “Cảnh tối lửa tắt đèn chỗ nào, có nhìn thấy mặt không?”. Lương Hạ rất nể mặt đi ra ban công, hồi xưa bọn họ đều ngắm những động tác nhiệt huyết của tuổi trẻ ở bờ hồ, đối thoại gì đó còn có thể nghe được một chút, nhưng gương mặt khẳng định là không nhìn rõ. “Anh ta đứng ở dưới ánh trăng, khuôn mặt kia chói lóa thật!”. Chu Hàn vừa giải thích vừa thò đầu, cuối cùng đã thấy cái gáy của Lương Hạ rồi, “Bên phải cái cây thứ ba ý”. “Để tớ xem một chút”. Cho đến bây giờ có thể làm Chu Hàn kíchđộng như thế chưa vượt quá ba người, mặc dù Lương Hạ không yên lòng nhưng vẫn nhìn sang phía cô ấy chỉ, “Có cảm giác rất quen thuộc”. “Cậu nói sao?”. Chu Hàn nghe thấy Lương Hạ nhỏ giọng lầm bầm một câu, nhưng không nghe rõ. “Nhìn bóng lưng quả không tệ”. Trong đầu Lương Hạ nhanh như chớp hiện ra bóng lưng Quý Trạch Tuấn ở trên tòa án, tỷ lệ thân hình người kia, chắc chắn là cái loại bổ mắt. “Tớ đã nói rồi, đợi anh ta quay lại, tuyệt vời hơn so với cái người xanh xao của cậu nha, Cố Thần còn phải tiến thêm một bước”. Chu Hàn nói xong cũng hối hận, quả nhiên Lương Hạ im lặng. Nhưng thật ra người nọ ở tầng dưới quay lại, Lương Hạ nhìn qua còn tưởng rằng mắt mình kém, lại cẩn thận nheo mắt nhìn lại, đấy không phải là Hàng Triệt sao! “A tớ nhỡ mồm, Tiểu Hạ Tử? Hạ Công Công? Hạ Sĩ Liên...”Chu Hàn vừa thấy tình huống không ổn lập tức chủ động xin lỗi. “Hạ cái con em gái cậu à!”. Hạ Sĩ Liên tương đương với Hạ thất tình, sau khi Lương Hạ thổ lộ với Cố Thần bị thất bại từ đó mọi người đặt biệt danh đấy, bây giờ nghe thấy không chỉ chế giễu mà còn sỉ nhục, “Không cho cậu nói cái tên t*ng trùng dồn lên não đấy, tớ ngắt máy, tiết thứ nhất ngày mai có khóa đấy”. Chu Hàn còn chưa kịp miêu tả dáng vẻ thất vọng của Cố Thần ngày hôm này, đã nghe thấy tiếng tút tút rồi, vậy thì để cô thay Lương Hạ tận dụng cơ hội ngàn năm có một lần vậy. Lương Hạ vướng mắc lúc lâu rồi quyết định tắm rửa đi ngủ, dù sao chắc chắn là Hàng Triệt không thể sai, đây cũng là trườnghọc cũ của người ta, chẳng may tới tìm chị em kết nghĩa, chỉ cần một cuộc điện thoại không phải sẽ phá hỏng tất cả sao. Sáng sớm ngày thứ hai, ôm trong lòng ước mơ trêu đùa giáo sư,tám giờ Lương Hạ đã phải đến trường học tranh chỗ ngồi, dựa vào đường tắt đi đến lớp tương đối dễ dàng. Tám giờ 25’ Quý Trạch Tuấn mới đến lớp học, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Lương Hạ vùi đầu vào dãy bàn thứ nhất ngủ ngáy khò khò, đẩy gọng kính 0 độ màu đen vừa mới mua hôm qua một cái, không có ai nhìn thấy khóe miệng anh nở nụ cười cực kì nhỏ. “Cậu chiếm chỗ này à?”. Chu Hàn đi học sớm nhanh chóng vọt vào trong lớp, không khách khí chút nào đập vào gáy Lương Hạ. “Đồ mất dạy!”. Mắt Lương Hạ còn chưa mở, đã bật thốt ra câu chửi thô tục, âm lượng cũng không nhỏ, ít nhất trên bục giảng cũng nghe được, nhưng nhanh chóng kịp phản ứng mình lại trở thành tiêu điểm, cơ thể co lại, hung tợn nhìn chằm chằm Chu Hàn, “Chỗ này thì sao?”. “Chỗ này chỉ có thể nhìn thấy 45 độ gò má của trai đẹp! Cậu đến sớm thế mà còn không chiếm chỗ chính giữa, dũng khí của cậu bị ăn hết rồi à!”. Chu Hàn dã man chọc chọc Lương Hạ, ngồi vào chỗ bên cạnh cô. “Cậu, cậu thích giáo sư này?”. Lương Hạ bị Chu Hàn đánh bay cơn buồn ngủ, nhìn cô tức giận thành như này, Lương Hạ không thể không hỏi một câu cho rõ ràng. “Loại đàn ông chín chắn mà không mất đi vẻ ngây thơ chính là khẩu vị của chị mày!”. Chu Hàn nói xong vẫn không quên bẽn lẽn mỉm cười. Dũng khí vừa nãy đâu rồi bị ăn hết à, Lương Hạ nhân lúc Chu Hàn cúi đầu cười gian bóc trần ý nghĩ không thực tế, “ Nhỡ người ta là hoa đã có chủ rồi thì sao?”. “Kể cả hoa đã có chủ, tớ đến xới tung đất ra!”. Chu Hàn bất mãn liếc Lương Hạ một cái, “Vì sao cậu dám đả kích tớ, trước kia như thế nào cậu cũng đặc biệt ủng hộ tớ, kể cả là, cậu thích loại hình tuấn tú, cách xa thầy Quý của tớ ra một chút”. Lương Hạ bị một câu xới đất của Chu Hàn ngắt lời, sớm muộn gì cũng để cho cậu biết ai là người xới đất đoạt hoa, “ Tớ cảm thấy,anh ta cách quá xa, cậu, không thể bắt được”. “Cậu giả vờ Quỳnh Dao cái gì, cho dù cậu có tin hay không, tớ quyết định vì tình yêu đầu tiên, dũng cảm cưa đổ Quý Trạch Tuấn!”. Dáng vẻ này của Chu Hàn biểu cảm quyết thắng khiến Lương Hạ không rét mà run, sự thật chỉ có một, đợi ngày công bố - không ổn nha! “Bạn bên dưới trả lời”. Giọng nam trầm thấp bất thình lình truyền đến đỉnh đầu, khiến Lương Hạ sợ rùng mình, nhìn lên phát hiện cả lớp đang nhìn cô chằm chằm. “Là bạn”. Trên mặt Quý Trạch Tuấn nở nụ cười, nhưng khá xa lạ. Lương Hạ cảm thấy máu của mình lập tức vọt vào trong não, thì ra không biết đang có giờ học, hỏi câu gì? Quý Trạch Tuấn chết tiệt cố ý dạy dỗ cô sao? Thò tay chọc chọc cầu cứu Chu Hàn bên cạnh, đáng tiếc Chu Hàn hồn nhiên cũng không biết, động tác nhỏ này bị Quý Trạch Tuấn thu hết vào mắt. “Trong giờ học của tôi, em có thể làm bất kỳ việc gì, nhưng mà phải đảm bảo yên tĩnh, không, phát ra, âm thanh”. Quý Trạch Tuấn xoay người quay về bục giảng phía sau một lần nữa, “Bài học của chúng ta đang nói về...” Lương Hạ hít sâu một hơi ngồi xuống, thù này không báo bị trời phạt. “Cậu có nhìn thấy thầy ấy âm thầm nở nụ cười? Đẹp trai thôi rồi, phong thái bất phàm nha”. Chu Hàn không nhịn được tiến tới bên cạnh Lương hạ nhỏ giọng ca ngợi. Giờ học đầu tiên vì kinh hãi nên cái gì cũng không nghe vào, giờ học thứ hai vì tức giận thật sự nghe không lọt tai. Lúc tan ca,Lương Hạ y theo kế hoạch lên bục đặt câu hỏi với giáo sư. Quyển sách dùng để che đậy tình hình, Lương Hạ tùy ý mở ra lật vài tờ đặt trước mặt Quý Trạch Tuấn, chỉ vào trong đó nói một câu :”Mấy ngày nay anh làm cái gì thế hả?”. Khi Quý Trạch Tuấn thấy Lương Hạ đi về phía mình cũng biết cô muốn làm cái gì rồi, cũng giả vờ, “Đương nhiên là để giải quyết vấn đề”. Lời nói mập mờ, bởi vì dựa vào quá gần, hai bên tai lương Hạ đều đỏ. “Anh phải giải quyết tận hai ngày sao?”. Nhưng rõ ràng cho thấy Quý Trạch Tuấn nói qua loa, Lương Hạ không khỏi có chút tức giận. “Giải quyết không tốt sẽ có bóng ma”. Tay phải Quý Trạch Tuấn giả vờ viết cái gì đó, tay trái di chuyển lên xuống trên đùi Lương Hạ, mẹ thế nào lại mua cho cô ấy váy ngắn như vậy, cảnh xuân có khi cũng bị người khác nhìn thấy. Lương Hạ biết Quý Trạch Tuấn đang đùa lưu manh, nhưng sợ bị mọi người phát hiện, không thể làm gì khác hơn là cố nén ngứa ngáy, “Buổi tối nói rõ cho em!”. Đợi thêm một giây nữa sẽ không nhịn được phải kêu lên thành tiếng. Quần chúng phía dưới dĩ nhiên không biết trên bục giảng đang xảy ra chuyện gì, chỉ có mấy nữ sinh hận nghiến răng nghiến lợi. nhìn Lương Hạ với ánh mắt thù địch, dĩ nhiên trong đó bao gồm cả Chu Hàn. “Cậu đã sớm lên kế hoạch cẩn thận, gần quan được ban lộc(2)!”. Cái mông Lương Hạ còn chưa ngồi vững đã bị Chu Hạ bấm xuống bắp đùi, vừa nãy mới ngứa còn chưa hồi phục, dấu đỏ cứnhư vậy không khách khí hiện lên. (2): xuất phát từ tác phẩm của Du Văn Báo nhà Tống.ví von do chỗ gần mới có được cơ hội ưu tiên. “Tớ chỉ hỏi một câu, không có bất kỳ ý đồ gì khác”. Lương Hạ nghiêm túc cầm chữ ký trên sách cho Chu Hàn xem, “Nếu như đến giữa trưa chân của tớ còn đỏ, cơm trưa cậu phải mời rồi”. Bản lĩnh một mũi tên trúng hai đích của Quý Trạch Tuấn không nhỏ nha, ngoài miệng nói thế nhưng có thể không giống ý nghĩ trong lòng. Trên đường chuyển lớp học, mặc dù người đông nghìn nghịt, Lương Hạ vẫn có thể thấy được ở góc khuất kia có một mái tóc màu nâu khói, thì ra Mạc Tước và cô đều là năm ba đại học. Đại học O chia tầng theo nhiều lớp, trường học sắp xếp theo vùng miền. *************** Từ lúc vụ án thuốc vi phạm kết thúc, công ty Lăng Phong và tập đoàn La Phụ xảy ra thay đổi long trời lở đất. Đầu tiên là bầu lại hội đồng quản trị Lăng Phong, bởi vì tài sản bị mất, La Thư không thể làm gì khác hơn là bán của cải, cổ phần lấy tiền mặt, vì thế mất đi chức vụ thành viên hội đồng quản trị, bây giờ chỉ còn mấy tay sai nhỏ của Lăng Bách Thảo còn trụ lại được ở hội đồng quản trị chức vụ không lớn không nhỏ. Nếu như hội đồng quản trị của tập đoàn đổi tên, vậy thì thật sự không còn quan hệ với gia đình họ Lăng. Tập đoàn La Phu cũng đổi trưởng đoàn luật sư, Ngụy Linh không còn là cố vấn luật sư cấp cao, mà chỉ là một luật sư nhỏ nhỏ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, làm cho công ty tư nhân chính là như vậy, thăng trầm nhấp nhô không thể tránh được, nhưng rất đáng tiếc chính là gần đây tâm trạng Ngụy Linh quá mệt mỏi, vẫn không làm lung lay ý ông chủ được, ngược lại suy nghĩ quá nhiều về chuyện cá nhân. Nếu là ngày trước, Ngụy Linh sẽ không để ý đến tin nhắn của Quý Trạch Tuấn, luôn để lại một chút mặt mũi cho người đàn ông bị vứt bỏ, nhưng bây giờ, Quý Trạch Tuấn nhận được tin nhắn của Ngụy Linh ý nghĩ duy nhất chính là hẹn cô ra ngoài vạch rõ giới hạn. Ngụy Linh không ngờ Quý Trạch Tuấn trả lời tin nhắn của cô nhanh như vậy, thật sự trong lòng có phần mừng rỡ, hơn nữa nội dung còn là hẹn cô gặp mặt vào buổi tối, Nếu không phải là bạn bè trai gái, cũng không cần thiết phải đến muộn mấy phút theo lễ nghi, Ngụy Linh hẹn trước nửa giờ sẽ đến quán cà phê. “Rất đúng giờ”. Quý Trạch Tuấn mặc áo T-shirt in nhân vật hoạt hình vào quán cà phê, Nguy Linh hơi giật mình, không giống style của anh, “Quả thật anh đã thay đổi”. “Tôi không phải đến thảo luận với cô vấn đề thay đổi hay không”. Quý Trạch Tuấn rất tự nhiên ngồi xuống, cũng không cầm theo bất kỳ vật gì, điều này làm cho Ngụy Linh có dự cảm xấu, anh không có ý định ngồi lâu. “Vậy thì nói cái khác, em nghe nói anh không đến làm ở văn phòng luật?”. Ngụy Linh vẫn còn ôm một tia hi vọng, hi vọng Quý Trạch Tuấn không làm ra quyết định vạch rõ quan hệ với cô. “Ừ, tôi muốn ở gần bạn gái tôi nhiều hơn một chút”. Cởi áo khoác, Quý Trạch Tuấn giống như người đàn ông có được tình cảm nồng nàn, trong giọng nói mang theo hạnh phúc khiến ngụy Linh đứng ngồi không yên. Lúc học đại học, tuy anh cũng mặc T-shirt, nhưng mà đều là loại đứng đắn, hàng ngày chạy gấp trong các hoạt động của học sinh hoặc là vùi đầu học tập, cũng sẽ không rảnh rỗi mà phát ra ánh mắt dịu dàng như vậy. “Lần này cũng chỉ là vui đùa thoáng qua mà thôi?”. Ngụy Linh đối mặt với vấn đề này cũng không thích quanh co, thay vì đoán mò không bằng hòi thẳng. “Hồi xưa chơi cho chán, bây giờ một chút ý nghĩ chơi cũng không có”. Mặc dù ngoài miệng Quý Trạch Tuấn đang cười, nhưng lời nói ra làm cho người ta không rét mà run, hồi xưa chơi chán, vì thế ở chung một chỗ với cô nhiều năm như vậy chỉ là chơi đùa thôi sao? “Anh muốn kết hôn với cô ấy? Mới quen cô ấy được bao lâu, tính cách của hai người, cuộc sống sau này sẽ ra sao?”. Ngụy Linh nóng nảy, lời Quý Trạch Tuấn nói khiến cô bị đả kích lớn. “Tôi yêu cô ấy”. Hai tay Quý Trạch Tuấn vắt chéo, đặt trên mặt bàn, “Giữa tôi và cô tất cả chỉ là quá khứ, hiện tại và tương lai của tôi, hi vọng cô không cần phải xuất hiện”. Ánh mắt Quý Trạch Tuấn rất nghiêm túc, không có ý đùa giỡn, Ngụy Linh còn chưa kịp phản ứng nên làm cái gì, thì anh đã rời đi. Cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề Ngụy Linh, Quý Trạch Tuấn cảm thấy nhẹ nhõm cả người, anh rất muốn nhanh chóng nhìn thấy Lương Hạ, chì còn ba phút nữa là tan học, không thể làm gì khác hơn là chịu chút dày vò này thôi. Nhưng mà Lương Hạ đã sớm đứng ở đầu đường, còn chưa nhìn thấy Quý Trạch Tuấn được mấy phút đã thấy Ngụy Linh theo sát phía sau.