Lương Hạ vẫn mong là sinh viên bây giờ sẽ ít đọc báo, xem TV cũng không nhiều, chuyện vui của cô chắc không đến nỗi toàn trường đều biết. Sự thật chứng minh cô quá coi thường tốc độngồi lê đôi mách, báo chí rõ ràng viết luật sư đời thứ 4 của nhà họ Quý tài hoa hơn người cưới một sinh viên khoa kế toán bình thường của đại học O, kèm hình ảnh rõ nét như vậy, chỉ cần một người liếc qua ắt hẳn sẽ đến tai tất cả mọi người. Hơn nữa nam chính lại là phó giáo sư trẻ tuổi đẹp trai mới của khoa Luật, chuyện thầy trò yêu nhau từ trước đến giờ là chủ để hay ho của các bạn sinh viên, Lương Hạ muốn không nổi tiếng cũng khó. Tối chủ nhật ước chừng 8h30, Quý Trạch Tuấn đưa Lương Hạ trở về trường học, cụ Quý trước khi lên máy bay đặc biệt dặn dò con trai Tằng phải chăm sóc cháu dâu cho tốt, thậm chí nói sắp tốt nghiệp rồi có thể bắt tay vào chuyện sinh con, làm như bọn họ sắp không gặp nhau nữa đến nơi. Lương Hạ cẩn thận leo lên cầu thang, chỉ cần không kinh động đến Chu Hàn là có thể ngủ yên một giấc, nhưng không ngờ Chu Hàn và ba cô bạn cùng phòng ký túc xác của Lương Hạ ngồi cắn hạt dưa chờ trước cửa ký túc xá. “Ôi, Quý thiếu phu nhân đã trở lại?” Chu Hàn tinh mắt lập tức thấy khuôn mặt sợ hãi của Lương Hạ, vỗ vỗ cái ghế trống bên cạnh “Tới đây ngồi đi” Lương Hạ biết rõ không sớm thì muộn cũng phải qua, nên híp mắt đến ngồi cạnh Chu Hàn “Hôm nay thật hăng hái a” “Cậu lừa gạt làm bọn mình thật vất vả” Từ Khả lấy ngón út giả bộ ngoáy mũi, vô cùng tinh tế bắt chước vẻ mặt QQ “Mình cũng không muốn vậy, đều do ánh trăng gây họa” Lương Hạ bắt chước biểu cảm khóc lớn, giống như người gặp chuyện thảm. “Ánh trăng cái em gái cậu ấy. Nếu không phải người vì nhân dân phục vụ dễ nhớ, cậu định khi nào mới nói với bọn tớ mình đã có chồng?” Chu Hản ôm cổ Lương Hạ, ánh mắt hung ác. “Các cậu hỏi mình nhất định sẽ nói, các cậu lại không hỏi mình có phải đã lấy chồng hay chưa, mình lại không thể bắc loa lên bục giảng mà tuyên bố, ngượng chết” Lương Hạ mặt lấy lòng Chu Hàn, dù sao chuyện Chu Hàn trước đây rất thích Quý Trạch Tuấn cũng chỉ có mình cô biết, cho nên không thể không máu me một chút. “Ai vô duyên vô cớ tự dưng hỏi cậu lấy chồng hay chưa?” Nói thì thế, nhưng Lương Hạ cũng không phải không có lý, Chu Hàn quyết định tạm tha cho cô, dù sao cũng còn rất nhiều kẻ xấu muốn trừng trị Lương Hạ. “Cho nên nha, mình chỉ là chưa tìm được cơ hội nói chuyện này ra, mới khai giảng được hai tuần chứ mấy” Lương Hạ nói xong lấy từ trong túi ra một hộp phomai, Quý Trạch Tuấn vừa mua cho cô, vốn còn định nói một người ăn không hết, bây giờ mới biết dụng ý của anh “Mình đặc biệt mua phomai các cậu thích nhất, nể mặt một tí, tha thứ đi” “Khách khí khách khí, sau này vẫn còn trông chờ thiếu phụ trước mặt thấy Quý nói giúp chúng ta vài lời” Đám bạn cùng phòng vừa thấy ăn lập tức mềm nhũn, Chu Hàn cầm một cục cười gian rồi lắc mông đi mất. Trước khi đi ngủ, bạn cùng phòng còn đồng tình nhìn Lương Hạ một cái, lắc đầu, thở dài. Lương Hạ nghĩ kết quả sẽ bị bạn bè chỉ chỉ chỏ chỏ, sau đó xì xầm một trận, nhưng không ngờ lại bị xử phạt về thể xác. Bởi vì sợ đến sớm sẽ càng bị bàn tán nhiều, cho nên Lương Hạ mè nheo đến sát giờ học mới lên lớp, không ngờ cả phòng học chẳng còn chỗ nào ngồi, thậm chí cả lối đi cũng bị các sinh viên khác xách ghế đến dự thính, tất cả đồng loạt nhìn về phía Lương Hạ. Vẻ mặt Chu Hàn vừa thông cảm vừa bất lực, Lương Hạ quẫn bách đứng trước lớp không biết phải làm sao, người đông đến chỗ đặt chân cũng chẳng có, đều do tiết trước được nghỉ, nếu không cũng không ở lỳ ký túc xá, ít nhất còn chiếm được một chỗ. Lúc này mọt nam sinh tích cực rống lên một tiếng “Chị Hạ, bên cạnh bục giảng còn có một chỗ VIP” Mọi người hùa theo bảo Lương Hạ sang lên đó ngồi, Lương Hạ dĩ nhiên không thể ngồi vào chỗ kia, nhìn nghiêng Quý Trạch Tuấn tính toán, đang nghĩ xem có nên trốn học hay không thì anh đi vào. Quý Trạch Tuấn vừa nhìn tình cảnh trước mắt cũng biết đám sinh viên đang bị kích động, Lương Hạ hơi cúi đầu, rõ ràng là không dám nhìn vào mắt anh. “Giáo sư mau mời phu nhân ngài ngồi ạ” Lại có kẻ da mặt dày khiêu khích, Quý Trạch Tuấn cười nhạt đến bên cạnh Lương Hạ, ngoài dự đoán của mọi người ôm vai cô rồi hôn một cái lên trán “Các bạn muốn nhìn nhất là cái này chứ gì? Có thể để tôi giảng bài trước không?” “Chưa đã! Một cái nữa, một cái nữa” Vài kẻ tích cực vừa nhìn thấy Quý Trạch Tuấn dịu dàng như nước không sợ chết tiếp tục ồn ào, những người còn lại yên lặng theo dõi diễn biến, có người thì thào phụ họa, có kẻ vỗ ngực liên hồi. “Mọi người không cho vợ thầy ngồi, thầy không có tâm trạng biểu diễn” Quý Trạch Tuấn làm ra vẻ khách khí, thật ra thì nhớ kỹ mặt mấy kẻ ồn ào, lát nữa nhất định cho bọn chúng được chiêm ngưỡng dung nhan. Lời này vừa nói ra lập tức có nam sinh phản bác “Không phải chúng em không cho, tại sư mẫu tới muộn quá, thật sự không còn chỗ trống” Quý Trạch Tuấn liếc nhìn một vòng xác nhận tình hình thực tế,nhưng lại không thể đuổi những người không liên quan ra, suy nghĩ một lát liền lấy cái ghế trên bục giảng để xuống cạnh dãy bàn trên cùng, dắt tay Lương Hạ qua ngồi xuống. Cảnh này đưa tới đầy ánh mắt hâm mộ, nhất thời nổ ra tiếng vỗ tay như sấm, Chu Hàn cũng giơ ngón tay cái về phía Lương Hạ, cô vốn định giành chỗ cho Lương Hạ, nhưng mấy nam sinh cố tình ngồi vào chỗ trống, cộng thêm cô cũng tức giận vì Lương Hạ không nói thật với mình, để cô ngu ngốc nói thích Quý Trạch Tuấn ngay trước mặt... Cho nên không thèm so đo với những nam sinh này mà chỉ yên lặng theo dõi diễn biến. Lương Hạ đỏ ửng từ cổ đến trán, thì ra mạnh mẽ đến mấy cũng khó tránh khỏi thẹn thùng xấu hổ, Quý Trạch Tuấn không để ý đến lời đồn đại giải vây cho cô như vậy, ngượng chết đi được,còn phải cảm ơn ông nội đã tạo cơ hội, nếu lúc ấy cô nói ra quan hệ của mình với Quý Trạch Tuấn, chắc chắn tình cảnh sẽ không như bây giờ, chắc chắn sẽ không thấy được vẻ mặt dịu dàng của Quý Trạch Tuấn như thế. Ngay cả Quý Trạch Tuấn cũng không biết Lương Hạ chỉ 2 phút ngắn ngủi đã thay đổi suy nghĩ, anh còn nghĩ ông nội tùy tiện công khai hôn sự nhất định sẽ làm bất tiện cho cuộc sống của cô, cho nên là chồng phải đấu tranh anh dũng bảo vệ vợ mình. Đáng tiếc Lương Hạ từ thấp thỏm lo âu đã chuyển sang thích chí dạt dào, có chồng ưu tú như vậy còn lo gì không chỉ tay năm ngón. Biết thầy giáo yêu quý của mình kết hôn với bạn học, vô số nữ sinh ái mộ thầy Quý dành cảm thán sự đời khó đoán, qua báo chí biết cụ Lương Hạ đã cứu mạng cụ Quý Trạch Tuấn, cũng xem như duyên trời đã định, cái gọi là thức thời vụ giả vi tuấn kiệt (kẻ biết thời thế mới là kẻ mạnh), hiện tại không phải là hâm mộ với hạnh phúc của Lương Hạ, mà nịnh bợ vợ giáo sư, nợ môn là không tốt lắm đâu. Cho nên trong giờ bên cạnh Lương Hạ rất nhiều tuấn kiệt, Chu Hàn cũng không chen được vào, mà Cố Thần chứng kiến cảnh đó có cảm giác không nói nên lời, như rơi vào ngày tận thế. Buổi trưa, Lương Hạ đặc biệt mang cơm về ký túc xá ăn, trong phòng ăn toàn ánh mắt có hồn, Quý Trạch Tuấn lại không có bên cạnh, tốt nhất nên chuồn. Lúc đi qua cột thông báo, lơ đãng dừng lại, Chu Hàn từng nói tháng này Quý Trạch Tuấn lên bảng danh sư, quả nhiên anh xếp thứ nhất, vắn tắt tiểu sử chi chit, còn rất đáng để cô tự hào. “Vui thế à?” Đột nhiên một giọng nói khổ sở phát ra, Lương Hạ lúc này mới phát hiện trên mặt mình toàn nụ cười. “Tại sao là cậu?” Lương Hạ dùng một câu trần thuật, không nhớ được từ khi nào đã hoàn toàn không còn cảm giác gì với Cố Thần, lúc này nhìn đến cậu ta chỉ thấy lúng túng. “Cậu yêu anh ta chứ?” Lòng bàn tay Cố Thần đầy mồ hôi, cậu thật hận chính mình, không ngờ Lương Hạ không phải mới rời khỏi mình một hai ngày mà đã là hai tháng. Cố Thần không có bất kỳ vẻ mặt gì, nhưng Lương Hạ có thể qua giọng nói khàn khàn của cậu biết được dường như tình cảm củacậu ta với mình không hẳn như vẻ ngoài, nếu là lúc trước, Cố Thần chịu nói chuyện với cô như vậy cô đã mừng phát điên,nhưng bây giờ rất không thoải mái, phụ nữ trời sinh mềm lòng, đã yêu Quý Trạch Tuấn, sẽ sinh ra áy náy với Cố Thần “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?” “Tự nhiên hỏi thôi” Có Thần cười tự giễu “Về ký túc xá đi, nguội hết ăn không ngon đâu” Anh trai chính là với mọi chuyện đều không thể quan tâm vượt mức em gái được. Lương Hạ mặc dù không biết Cố Thần muốn nói cái gì, nhưng thay vì mất tự nhiên đứng đây không bằng về ăn cơm, cô nhẹ nhàng gật đầu. Chu Hàn sau khi ăn chạy thẳng về phòng ký túc của Lương Hạ,rất tự nhiên kéo ghế ngồi bên cạnh Lương Hạ, vẻ mặt đau khổ,nửa ngày không lên tiếng, Lương Hạ cứ tưởng xảy ra chuyện gì, vừa định hỏi có phải mình có dính líu gì không thì Chu Hàn mở miệng “Người yêu tôi không thuộc về tôi, trong lòng anh mỗi tấc đều thuộc về người khác, anh thật hạnh phúc, hạnh phúc thật tàn nhẫn, làm tôi vừa yêu vừa hận vô cùng, người tôi yêu đã có người yêu rồi...” “Hả?” Lương Hạ đang nghe rất chăm chú, thi tiếng hát ngừng lại,Chu Hàn mặc dù không hát quá hay nhưng đúng nhạc, hơn nữa hợp với bộ mặt khổ sở, rất động lòng người “Sao không hát nữa?” “Quên lời rồi” Chu Hàn bi thảm nức nở “Chừng nào cậu mời mình ăn cơm?” Lương Hạ bật cười, thì ra Chu Hàn đang đau thương nên nửa buổi không nói lời nào, nhưng nhanh chóng vì quên lời mà làm hỏng không khí “Buổi tối, buổi tối, cẩn thận bị bọn Từ Khả nghe thấy, mình chỉ định đền tội với mình cậu thôi, cậu hát hay như vậy, từ nọ xọ từ kia, có thiên tài mới tin cậu yêu Quý Trạch Tuấn” “Mình thật sự yêu, nếu anh ta không làm khó mình trước mặt mọi người” Chu Hàn khóc bất động, đổi thành nghiêm trang “Đợi chút, hình như mình là người chết thay, ngày đó là giận cậu ngồi cuối lớp phải không” “Cậu thật thông minh, ha ha” Chu Hàn cúp mắt, buồn bã đứng lên, uể oải ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói “Mình thật là bi kịch”, sau đó ra cửa vẫn không quên quay đầu lại “Buổi tối gặp” Lương Hạ không nhịn được bật cười, Chu Hàn là người chân thật, hỉ nộ ái ố(vui buồn đau tức giận) đều thể hiện ra mặt, bạn bè sợ nhất là nghi kỵ, cô biết rõ là mình có giấu giếm thì cô ấy cũng sẽ chỉ càu nhàu đôi câu chứ không phát giận, có thể yên lành dụ dỗ vài câu là thôi.