Đối tượng tình một đêm trong truyền thuyết lại là chắt của cụ Quý, Lương Hạ làm sao mà tin nổi điều này. Quý Trạch Tuấn nghe thấy âm thanh hơi ngạc nhiên, thật đúng là trùng hợp, không phải oan gia không đụng đầu. “Sao vậy, các cháu đã quen nhau từ trước?”. Cụ cố Quý nhìn thấy phản ứng của Lương Hạ không thể không tò mò. “Gặp qua một lần”. Quý Trạch Tuấn mặt không đỏ tim không loạn, trầm tĩnh bình thản mà trả lời cụ cố. Vẻ mặt mọi người đều hiện ra nét mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Lương Hạ cắn chặt răng, đúng là người đàn ông đặc biệt, thấy biến mà không đổi. “A...?”. Tinh thần cụ cố Quý chuyển biến tốt, người càng nhiều tuổi càng thích buôn chuyện của người trẻ. Bố mẹ Lương Hạ đều trợn mắt nhìn con gái, thật sự không hiểu nổi con gái của mình nữa? Cụ cố Quý vui mừng không dứt, tất cả các bậc trưởng bối đều ngừng thở chờ Lương Hạ giải thích, Quý Trạch Tuấn lặng lẽ cúi đầu, ung dung bình thản cười cười. “Lông mi Quý thiếu gia-- rất dầy”. Ánh mắt Lương Hạ giả vờ vô tội nhìn tất cả mọi người. “Ha ha ha, Tuấn nhi thừa hưởng gien di truyền từ mẹ nó, lão nhớ rõ khi nó còn đi học được rất nhiều nữ sinh theo đuổi đấy!”. Miệng cụ Quý không khép lại được, xem ra Lượng Hạ cũng có phần yêu thích chắt nội của cụ, quan trọng nhất là, cụ thích tính cách của cô gái nhỏ này. “Ông nội, ông nói như vậy thật giống như nói bây giờ Trạch Tuấn không còn có ai theo đuổi”. Diêu Lệ tiếp tục không biết mệt xen mồm vào. “Đúng vậy a, Quý thiếu gia diện mạo tuấn tú, phong độ, sự nghiệp thành công chắc chắn sẽ được rất nhiều người theo đuổi”.Hạ Vân cũng phụ họa theo, không che giấu nổi yêu thích của mình đối với Quý Trạch Tuấn. “Tiểu Hạ cảm thấy có được không hả?”. Cụ Quý vô cùng để ý đến nhận xét của Lương Hạ. Lương Hạ nhất thời cứng họng, cụ Quý thật sự là xuất thân quân nhân sao: “Rất, rất tốt”. “Phải không?”. Quý Trạch Tuấn nhìn Lương Hạ, không ai biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, Lương Hạ quả thật có chút bối rối, giống như mới vừa chiếm được thế chủ động lại bị đối tượng tình một đêm cướp mất. Người sáng suốt đều nhìn ra được quan hệ giữa hai đứa chắc chắn có vấn đề, nhưng các bậc lớn tuổi đều thích cặp đôi này, dĩ nhiên Diêu Lệ Cẩm cũng không nằm trong ngoại lệ. “Ý kiến của lão là, gả Tiểu Hạ cho Tuấn Nhi”. Rốt cuộc Cụ Quý cũng phát huy tính cách quân nhân, lời ít mà ý nhiều, không cho phép chống đối. “Ông nội!”. Đây không phải là lần đầu tiên Diêu Cẩm làm trái lại, nhưng mà rất nhanh đã bị Quý Hạng Minh nhìn chằm chằm nên cũng ngại không dám nói tiếp. “Tôi cũng rất thích tiểu Hạ”. Một lúc lâu không nói gì Quý Tăng đột nhiên mở miệng. Lương Hạ không ngờ rằng trước mặt chắt trai cụ Quý lại nói thẳng ra như thế, bản thân cô cũng không biết nên trả lời như thế nào. “Ý tốt của cụ chúng tôi xin nhận, nhưng vẫn nên hỏi qua ý của đứa nhỏ Lương Hạ!”. Lương Chí làm đại diện nhà gái, trao quyền quyết định cho Lương Hạ, con gái của mình sẽ không bỏ mặc mình với Hạ Vân chứ. Quý Trạch Tuấn vẫn im lặng không nói gì, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Lương Hạ, dù sao cụ cố đã yêu mến lương Hạ bọn họ cũng không dám phản đối, chỉ còn chờ Lương Hạ gật đầu. “Cháu...Cháu còn chưa biết tên của Quý thiếu gia”. Lương Hạ ấp a ấp úng một lúc lâu rốt cuộc cũng không biết nên trả lời như nào, trên thực tế cô còn chưa biết tên của đối tượng 419 là gì. Quý Trạch Tuấn khẽ nhếch một bên miệng, có chút ý tứ. “Lão nghĩ các con đã sớm quen biết nhau, thế nào lại còn chưa biết tên hả?”. Cụ cố Quý phát hiện ra tuổi mình đã quá lớn,không thể theo kịp suy nghĩ của bọn trẻ được. “Đây là danh thiếp của tôi”. Quý Trạch Tuấn vừa nghe thấy có người nói chưa biết tên mình, ngay lập tức rút từ trong ví da một tấm danh thiếp đưa cho Lương Hạ và gia đình cô. “Kỳ cục!”. Quý Hạng Minh thấy con trai mình đưa danh thiếp như thế vừa lo lại vừa giận, con trai của ông sao lại có thể làm như đang giải quyết công việc. Cụ cố Quý cũng không nói gì, từ nhỏ Tuấn nhi đã bên cạnh cụ được cụ dạy dỗ, tính nết thằng bé không xấu, cũng là con người có chừng mực, nó làm như thế chắc hẳn cũng có nguyên do của nó. Quý Trạch Tuấn, thật sự là giàu có đẹp trai, Lương Hạ hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt cụ Quý nói: “Cháu đồng ý”. Không ai nghĩ Lương Hạ sẽ nhanh chóng đồng ý như thế, nhưng đối với gia thế của nhà họ Quý xem ra cũng không phải là chuyện lạ, làm gì có đứa con gái nào không thích Quý Trạch Tuấn nhà bọn họ, tháng trước cháu gái ruột của Lý phó tổng còn đích thân long trọng mời Quý Trạch Tuấn dự tiệc sinh nhật, nhưng lại bị cụ cố Quý từ chối khéo. Quý Trạch Tuấn vẫn im lặng không nói gì, không biết nên gọi Lương Hạ là cô nàng mê trai hay là người con có hiếu. “Tốt, tốt”. Cụ cố Quý rất vui mừng chỉ thiếu điều hận không thể đứng dậy ôm lấy Lương Hạ: “Hãy đi đăng kí ngay bây giờ đi”. “Ông nội, đăng kí cũng phải quay về thành phố Y, không thể gấp gáp ngày một ngày hai mà làm xong được, nên chờ giai đoạn nguy hiểm của ông nội qua đi đã rồi chúng con sẽ làm”. Trong lòng Quý Hạng Minh căng lên như dây cung vừa khẩn trương lại vừa lo lắng, cơ thể của ông đi qua đi lại làm sao mà chịu nổi. “Không cần rườm rà, Hạ Minh đi với Tuấn nhi trở về lấy hộ khẩu, Quý Tăng thu xếp người chuẩn bị hôn lễ, Tiểu Hạ và hai vị nhà họ Lương và Lệ Cẩm ở lại đây, càng sớm càng tốt”. Cụ cố Quý không một chút lo lắng đến sức khỏe của mình, đặt hôn lễ lên hàng đầu, trong mắt cụ không có việc gì có thể so sánh được với việc hoàn thành hôn lễ ngay lúc này. “Vâng”. Quý Hạng Minh cũng không dám nói gì, chỉ nghe lời làm theo. Tất cả mọi người đều làm theo ý của cụ cố, Lương Hạ cũng lên máy bay. Cô năm nay 22 tuổi, yêu đương còn chưa từng trải qua, thế mà cứ mơ mơ hồ hồ kết hôn. Có lẽ trong tương lai sẽ hối hận, nhưng hiện tại, cô đồng ý kết hôn vì không muốn bố mẹ phải ăn cơm tù, cũng không phải vì giận dỗi người kia. Đăng kí kết hôn chỉ vài phút là xong, nhà họ Quý đăng kí không phải xếp hàng, đăng kí vì cụ cố nên nhà họ Quý cũng không tổ chức trong thành phố Y, như thế cũng tốt, chắc là mọi người sẽ không biết. “Anh là đứa con rất nghe lời đấy, chuyện quan trọng như thế mà cũng không chống đối”. Lương Hạ chớp lấy cơ hội để đả kích chồng chưa cưới. “Cũng giống nhau”. Quý Trạch Tuấn cởi nút áo sơ mi thứ nhất trên người ra, mỗi lần quay về thành phố đều phải ăn mặc chỉnh tề, thật sự rất phiền. Đáng lẽ ra đến lượt Lương Hạ nói chuyện, nhưng một lúc lâu vẫn không có thanh âm, Quý Trạch Tuấn tiện quay đầu lại nhìn cô một chút xem sao, chỉ thấy hai mắt Lương Hạ tỏa sáng, nhìn chằm chằm phía dưới cổ anh. “Cô đang nhìn cái gì thế?”. Quý Trạch Tuấn phát hiện vợ sắp cưới của anh không chỉ háo sắc mà còn mặt dày háo sắc. “Không có gì”. Lương Hạ nghe thấy giọng nói liền rụt đầu quay đi, đáng chết, hoa văn cúc áo của Quý Trạch Tuấn thật đặc biệt. “Háo sắc”. Quý Trạch Tuấn chỉnh lại áo sơ mi của mình, ý đồ cài lại cổ áo. “Anh có cởi hết không phải cũng chỉ để cho tôi xem hay sao”. Cũng không biết lí do vì sao hai người lại có thể cùng lên giường, trước mặt Quý Trạch Tuấn, Lương Hạ cũng không có lấy nửa điểm xấu hổ, rất thẳng thắn. “Cô muốn mỗi ngày về sau đều được thoải mái và hạnh phúc trong tương lai chứ?”. “Anh nói thế là có ý gì? Muốn đe dọa tôi hả?” Lương Hạ phẫn nộ nhìn Quý Trạch Tuấn, chẳng lẽ về sau anh sẽ ngược đãi tôi. “Là do cô đồng ý kết hôn trước”. Quả thật đã mấy năm nay chưa gặp được người con gái nào hoạt bát như Lương Hạ, Ngụy Linh thì thật sự trầm tĩnh. “Không kết bị sét đánh!”. Lương Hạ xoay người, tượng tưởng về sau sẽ giựt cúc áo của Trác Tuấn ra, lạnh lùng giỏi lắm. Thật sự Quý Trạch Tuấn không muốn nói chuyện cùng cô, nông cạn thấp kém, cụ cố vì báo ân mà không thèm để ý đến suy nghĩ của anh. Quý Hạng Minh nhanh chóng đưa bọn họ quay về thành phố, hôn lễ sẽ được diễn ra ngay ngày mai. Đêm nay, Lương Hạ và mẹ ở lại trong biệt thự nhà họ Quý, với đẳng cấp đồ đạc như thế này bọn họ lại có thể hưởng thụ nha, nghĩ đến sau này không cần phải trốn nợ, con gái của mình mỗi ngày đều được gọi là thiếu phu nhân, Hạ Vân nhịn không được muốn cảm tạ ông trời đã ban diễm phúc đến cho bọn họ. “Mẹ, mẹ đã bán thành công đứa con gái của mình”. Lương Hạ đang thử áo cưới quản gia mới đem đến, ở trước gương không ngừng than thở bộ váy mình đang mặc. “Sao lại là bán con hả? Dựa theo kế hoạch ban đầu, hai mươi năm nay, mẹ vẫn muốn tìm cho con một người đàn ông đẹp trai giàu có! Đồng ý kết hôn cũng là do con đồng ý”. Hạ Vân chỉnh lại làn váy, trong lòng rất ngọt ngào. “Dù sao bố mẹ cũng phải báo đáp con, về sau không được mua xổ số nữa! Mẹ nghĩ mà xem, nhà họ Quý rất có danh tiếng, nhà báo ngày nào cũng bám theo, nếu bị bọn phát hiện được nhà họ Quý có ông bà thông gia ham mê xổ số sẽ thật sự là dọa người đấy!”. “Biết rồi biết rồi”. Hạ Vân bỏ ngoài tai, về sau đeo khẩu trang mang kính mắt là được. Trước khi đi ngủ, Lương Hạ nói chuyện điện thoại giải thích với Chu Hàn, nói dối cô ấy trong nhà xảy ra chuyện, phải đi vay mượn tiền cho mẹ già, Chu Hàn cũng không có nghi ngờ. Ngày tổ chức hôn lễ Thành phố Y. “Kính chào quý khách”. Nghe thấy âm thanh, theo quán tính Chu Hàn nói ra bốn chữ này, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra là Cố Thần và Lăng Kỳ. “Tôi còn tưởng là người nào cơ!”. Chu Hàn lấy một chiếc đĩa đưa cho Lăng Kỳ. “Hôm nay chỉ một mình cậu làm à?”. Lăng Kỳ nhận lấy chiếc đĩa,xiên một miếng bánh mì pudding. “Đúng vậy, Lương Hạ xin nghỉ, chỉ còn mình tớ làm ở đây”. Chu Hàn trả lời bằng giọng điệu thông thường đối với câu hỏi của Lăng Kỳ. Cố Thần tay vốn để trong túi, dựa người vào một bên tường chờ Lăng Kỳ, sau khi nghe thấy tên của Lương Hạ liền bỏ tay ra vuốt vuốt chóp mũi. “Xin nghỉ?”. Lăng Kỳ chọn bánh xong đưa cho Chu Hàn tính tiền: “Cậu ấy có việc gì?”. Bình thường Lăng Kì không thích hỏi chuyện của người khác, hôm nay vì sao lại quan tâm đến Lương Hạ, Chu Hàn nhìn cô ta một giây rồi nói: “Hình như trong nhà xảy ra chuyện”. “Vậy cực khổ cho cậu rồi”. Lăng Kỳ cười, điềm nhiên như chưa từng có chuyện gì. “Không có việc gì”. Chu Hàn thấy Lăng Kỳ không hỏi nữa nên cũng chẳng muốn nói cái gì. Cố Thần lại cho tay vào trong túi, Lăng Kỳ hướng về phía CốThần cười nhẹ. “Đi thôi”. Lăng Kỳ kéo tay Cố Thần đi ra khỏi tiệm bánh ngọt. “Thật đáng tiếc, không gặp được Lương Hạ”. Lăng Kì và Cố Thần cùng lên xe buýt, dựa đầu vào vai anh, vẻ mặt hạnh phúc. “Em đi mua bánh ngọt chỉ vì muốn gặp cô ấy à?”. Cố Thần hơi cau mày, Lăng Kỳ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh. “Cũng không hẳn là như thế”. Lăng Kỳ ngẩng đầu nhìn Cố Thần: “Đi chơi thì đương nhiên nên mua ít bánh ngọt”. “Đừng có nhắc đến Lương Hạ nữa”. “Làm thế nào bây giờ, em cảm thấy rất giống cô ấy”. “Giống nhau cái gì?”. “Giống nhau là cùng theo đuổi một người đàn ông”. Lăng Kỳ thân mật dựa vào vai Cố Thần. Cố Thần thừ người một giây: “Không hề giống nhau, cô ấy không giống em”. Mặc dù nét mặt không thay đổi, nhưng lại không thể chiến thắng được lời ngon tiếng ngọt, khiến trong lòng Lăng Kỳ rất thỏa mãn.