Sắc trời đã tối mịt, bên ngoài gió thổi càng lúc càng lớn, Lô Tử Quân và Khiết Tử để Hùng Lạc ở lại qua đêm, giao căn phòng của con gái cho cậu ta ngủ. Hùng Lạc ngây ngốc ngồi một mình trên sô pha, chuyện vừa rồi khiến cho cậu ta mềm nhũn cả chân, dù có muốn quay về ngay trong đêm cũng không đi nổi.
Khi nãy lúc vừa ăn cơm tối xong, Lô Tử Quân muốn thử nói cho Chu Ngữ Bằng biết chuyện Hùng Lạc đã tới, người đã từng gắn bó thân mật với mình bây giờ đang đứng ở bên cạnh, cậu đương nhiên có quyền được biết. Nhưng mà dù sao cũng đã ba năm rồi không nhắc tới cái tên này, Lô Tử Quân cảm thấy có chút đường đột. Lúc chạm vào người Chu Ngữ Bằng, hắn có chút do dự, ngẩng đầu lên liền phát hiện Hùng Lạc đang tập trung nhìn vào bọn họ, ánh mắt của cậu ta lúc nào cũng u buồn như vậy. Lô Tử Quân buông tay Chu Ngữ Bằng ra, cả người có chút bất an.
Hắn dự định trước tiên sẽ nói tên của Hùng Lạc ra để thăm dò một chút, nếu như Chu Ngữ Bằng không bài xích, vậy thì sự trùng phùng của bọn họ ngày hôm nay nói không chừng cũng là một loại duyên phận.
Hùng Lạc im lặng ngồi trên chiếc ghế đối diện Chu Ngữ Bằng, khoảng cách giữa hai người không quá vài mét, vậy mà cả hai đã xa cách nhau đằng đẵng suốt ba năm. Hai bàn tay đang nắm chặt của Hùng Lạc ướt đẫm mồ hôi, nói thật, cậu ta cũng đang trông mong đến thời khắc đó, ân ân oán oán đã qua lâu như vậy, đâu có ai cứ sống mãi trong quá khứ chứ?
Hoàn toàn không ngờ tới, một chữ “Hùng” vừa mới viết xong, Chu Ngữ Bằng đã ngồi không yên, đôi vai bắt đầu run rẩy. Lô Tử Quân liếc nhìn Hùng Lạc, không dám viết tiếp nữa, hắn sợ Chu Ngữ Bằng sẽ phải chịu kích thích, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai cậu. Ba năm trước con người mất nhân tính đó đã tra tấn Chu Ngữ Bằng đến vỡ vụn, người mà dù cho núi thái sơn có sụp xuống mặt cũng không đổi kia đã không còn nữa, cậu của bây giờ đã không thể chịu đựng thêm bất cứ đả kích nào nữa rồi.
Khuôn mặt Hùng Lạc có chút không nén được tức giận, Chu Ngữ Bằng lại một lần nữa ở trước mặt Lô Tử Quân biểu lộ sự bài xích với mình, chuyện này đối với cậu ta mà nói đau khổ và tuyệt vọng hơn bất cứ chuyện gì.
“Để tôi thử lại lần nữa, biết đâu…”. Lô Tử Quân nỗ lực an ủi.
“Thôi đi…”. Thanh âm Hùng Lạc có vài phần nghẹn ngào: “Cậu ấy không muốn nhắc đến tôi, thì cũng không nên miễn cưỡng nữa, không nhìn được cũng có chỗ tốt của không nhìn được, mắt không thấy, tâm không phiền, đúng không?”
Thấy Hùng Lạc miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng Lô Tử Quân cũng không vui vẻ gì, hắn đối với cậu ta vốn đã không còn ý niệm thù hận như trước nữa. Mấy năm nay con gái đang dần lớn lên, sự tốt bụng trong sáng toát ra từ những cử chỉ của cô bé đã từ từ cảm hóa hắn, khiến hắn thay đổi cách nhìn đối với rất nhiều chuyện ở trên đời.
Chu Ngữ Bằng và cả nhà bọn họ sống cùng nhau suốt ba năm, nhưng cậu chưa từng gây ra bất cứ phiền phức gì cho mình cả, cho nên, Lô Tử Quân không biết phải làm sao mới có thể bù đắp lại cho cậu một chút. Nếu như trong lòng Chu Ngữ Bằng vẫn còn yêu Hùng Lạc, vậy thì ngày hôm nay để cho bọn họ gặp lại nhau không phải là một chuyện rất tốt sao? Thế nhưng, còn chưa kịp giải thích, Chu Ngữ Bằng đã cự tuyệt rồi.
Chiếc đồng hồ trên tường tích tắc vang lên, bầu không khí trong phòng lúc này hết sức khó xử. Chu Ngữ Bằng vẫn ngồi thẳng người trên sô pha, tựa như thế giới xung quanh không hề liên quan đến cậu, thỉnh thoảng nhắm mắt, thỉnh thoảng mở, tràn đầy sự cô đơn tĩnh lặng. Hùng Lạc biết, cậu luôn luôn ngồi thẳng như vậy, cho dù là ở đâu, tư thế thẳng lưng đó đều có thể nhìn ra khí chất cứng cỏi của cậu. Nhưng mà hiện tại đối với cậu mà nói, cái từ này sớm đã trở nên xa lạ và không còn tồn tại nữa rồi.
Hai người đàn ông ngồi cùng một chỗ, nhưng lại không có lời nào để nói, Hùng Lạc càng thêm chán nản, lấy điếu thuốc từ trong túi áo ra châm lên. Ngày thường thuốc lá chính là vị cứu tinh của Hùng Lạc, những lúc lâm vào cảnh cô đơn tuyệt vọng chính nó đã cứu vớt cậu ta. Nhưng mà không biết tại sao, lúc này đây ngay cả thuốc lá cũng không thể kéo cậu ta thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn độn này được. Trong làn khói thuốc, khuôn mặt Chu Ngữ Bằng càng trở nên rõ rệt, những chuyện cũ đã qua lại càng hiện ra rõ mồn một ngay trước mắt, không cách nào có thể gạt đi.
“Khụ khụ… Khụ khụ”. Chu Ngữ Bằng cau mày bịt miệng, bắt đầu ho khan, ho đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng.
Hùng Lạc thấy thế liền vội vàng tắt thuốc: “Chuyện này… cậu ấy…”, hôm nay là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Chu Ngữ Bằng xuất hiện phản ứng kịch liệt như vậy, thậm chí còn không chịu nổi mùi khói thuốc của mình, ít nhiều cũng thấy có chút khó chịu.
“Bây giờ thân thể Chu Ngữ Bằng không chịu nổi mùi thuốc lá đâu, lúc đó vết thương của cậu ấy…”
Lô Tử Quân còn chưa nói xong, đã bị Hùng Lạc ngăn lại: “Quên đi, chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa.”
Nhìn thấy điếu thuốc vẫn còn hơi đỏ lửa của Hùng Lạc, Lô Tử Quân cũng cảm thấy không yên lòng. Hai người bọn họ đều là người có lỗi với Chu Ngữ Bằng, cho nên hắn hoàn toàn có thể thấu hiểu và thông cảm cho cậu ta, cái cảm giác bất lực đó bản thân mình cũng đã trải qua, vì thế hắn không muốn nhìn thấy Hùng Lạc tiếp tục đau khổ như vậy nữa. Ba năm rồi, sự trừng phạt đối với cậu ta chắc cũng đã đủ rồi phải không?
“Hôm nay phải tắm cho Ngữ Bằng, cậu theo chúng tôi tới đây đi”. Lô Tử Quân nói xong liền đỡ Chu Ngữ Bằng đứng dậy đi tới phòng tắm. Cậu vẫn mang giày thể thao ở trong phòng, bởi vì hai chân của cậu vốn không thể mang được dép, khoảng cách chỉ có vỏn vẹn vài bước chân, cho nên bước đi của cậu cũng coi như ổn định.
Hùng Lạc buồn bã đi ở phía sau, cậu ta cũng không biết tại sao mình lại muốn đi theo, thế nhưng bóng lưng của Chu Ngữ Bằng vẫn luôn có sức hút như vậy, hoàn toàn dẫn dắt cậu ta đi đến tận cùng.
“Tôi mỗi ngày đi làm đều rất bận rộn, mặc dù cậu ấy đặc biệt thích sạch sẽ, nhưng mà tôi không có cách nào giúp cậu ấy tắm rửa hằng ngày được, chỉ có thể một tuần tắm hai lần thôi.”
“Cái gì? Một tuần hai lần?”. Hùng Lạc kinh ngạc, cậu ta không thể tưởng tượng nổi Chu Ngữ Bằng thích sạch sẽ như vậy làm sao có thể chịu đựng được, “Cậu ấy không thể tự mình tắm sao? Nhất định phải có anh hỗ trợ?”
“Đúng vậy”. Lô Tử Quân để Chu Ngữ Bằng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế được đặt đặt sẵn trong nhà tắm, cũng không nói gì với cậu, trực tiếp vươn tay bắt đầu cởi quần áo của cậu ra. “Cậu ấy đứng không được lâu, tay cũng vô lực, cởi quần áo rất vất vả, cho nên chỉ còn cách là tôi giúp cậu ấy tắm thôi.”
Bàn tay của Lô Tử Quân chạm vào trước ngực Chu Ngữ Bằng, Hùng Lạc lập tức cảm nhận được sự bất an của cậu, liền hỏi: “Ngữ Bằng cậu ấy sao lại nhạy cảm đến vậy?”
Lô Tử Quân ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn cậu ta một cái, nói: “Ba năm nay Ngữ Bằng đều như vậy, chỉ cần ở trong phạm vi cảm giác của mình, cậu ấy đều rất bài xích người khác đụng vào thân thể. Tôi nghĩ, có lẽ cậu ấy đang sợ hãi, cũng có thể là, trong lòng cậu ấy luôn nhớ đến tình cảnh thống khổ đó.”
Lô Tử Quân vừa nói vừa âm thầm quan sát phản ứng của Hùng Lạc. Hắn không muốn gợi lại nỗi đau của cậu ta, nhưng cũng không thể không đem tình trạng của Chu Ngữ Bằng nói cho cậu ta biết. Không biết không có nghĩa là vô tội, cho nên, bọn họ đều phải là người chịu trách nhiệm.
Hùng Lạc quan sát toàn bộ quá trình Lô Tử Quân cởi quần áo cho Chu Ngữ Bằng, trong ngực tựa như đang có một tảng đá lớn đè nặng, đau đến không thể thở nổi. Đây căn bản không giống như chuyện tắm rửa bình thường, chuyện này so với chuyện rửa rau giặt quần áo thì có gì khác nhau.
Ở trong mắt của Hùng Lạc, cho dù có gặp phải bất cứ chuyện gì, Chu Ngữ Bằng vẫn sẽ luôn có cách xử lý thỏa đáng. Đến tận giờ phút này Hùng Lạc mới phát hiện, sự tôn sùng và ngưỡng mộ mình dành cho cậu cũng không vì thời gian trôi qua mà suy giảm. Ở trong lòng cậu ta, bất kể là Chu Ngữ Bằng nhìn thấy hay không nhìn thấy, đi được hay không đi được, cậu đều là người hoàn mỹ nhất. Ấy vậy mà người đang ở trước mắt mình lúc này đây thực sự có chút xa lạ, cậu sẽ lùi bước, cậu sẽ sợ hãi, tựa như một chú chó nhỏ bám víu vào bên cạnh “chủ nhân”, cái cách cậu an tĩnh hiểu chuyện thật khiến cho người khác phải đau lòng.
Đây thật sự là Chu Ngữ Bằng mà mình ngày nhớ đêm mong sao? Đây có thật là Chu Ngữ Bằng đã vì mình mà đánh bại sáu người trong chớp mắt không? Hùng Lạc có chút mông lung, lẽ nào đây chỉ là một giấc mộng?
“À, nước tắm phải thử ở trên người mình trước, bây giờ hai tay và hai chân của cậu ấy đều đã mất cảm giác rồi, nếu nước quá nóng sẽ bị bỏng. Ha ha, thời gian đầu lúc mới tới nhà tôi, tôi không biết chuyện này nên đã làm bỏng cậu ấy vài lần, có lần cả bả vai đều bị phồng rộp lên…”. Giọng nói của Lô Tử Quân ngay lập tức kéo Hùng Lạc trở về hiện thực tàn khốc.
Lô Tử Quân quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn của Hùng Lạc, không dám nói tiếp những chuyện này nữa, hắn xoay người sang chỗ khác, chăm chú cầm vòi hoa sen tưới lên thân thể Chu Ngữ Bằng. Chu Ngữ Bằng tuy không né tránh, nhưng lúc dòng nước kia chạm vào người, thân thể vẫn không tự chủ được mà thoáng co giật.
Chậm một chút, từ từ thôi, trong lòng Hùng Lạc khẽ nói thầm, nhìn thấy vẻ mặt Chu Ngữ Bằng tĩnh lặng như một hồ nước chết, cậu ta chợt nhận ra những cảm xúc xấu hổ hay nhục nhã hoàn toàn không hề xuất hiện trên gương mặt cậu. Có lẽ, cậu đã trở thành một cái cây khô rồi, tâm đã hóa thành tro tàn, liêm sỉ đối với bộ dạng bây giờ của cậu mà nói, vốn cũng chẳng là cái gì nữa.
Vết thương trên người Chu Ngữ Bằng đã trở thành sẹo, so với tình trạng thương tích trải rộng khắp người năm đó thì bây giờ nhìn cũng đã đỡ hơn rất nhiều, dù vậy trong lòng Hùng Lạc vẫn cảm thấy đau đớn khôn nguôi. Lúc ấy cậu ta đến Hàng Châu để gặp Chu Ngữ Bằng, chỉ nhìn thấy được cậu đang nằm ở trong chăn, không hề biết đến tất thảy tội ác đều đã biến thành ấn kí khắc lên trên thân thể cậu.
“Cái đó?”. Hùng Lạc đột nhiên phát hiện ra hình xăm bên trong cổ tay phải của Chu Ngữ Bằng, năm chữ cái đó tuy rằng không lớn, thế nhưng cũng đủ đâm thẳng vào mắt cậu ta.
“Là do Hùng Ninh gây ra.”
Lại một lần nữa nhắc tới chị của mình, Hùng Lạc làm thế nào cũng không thể hiểu nổi, người chị gái thường ngày đối xử tốt với mình như vậy sao có thể nghĩ ra thủ đoạn tàn độc đến thế. Cậu ta bỗng nhiên nhớ tới Kình Bố1 của triều Tần, bởi vì chống lại sự cai trị của triều đại mà bị xăm hình lên mặt. Khuôn mặt bị khắc lên con chữ lớn như vậy, vĩnh viễn không thể xóa đi, đó chính là nỗi ô nhục kéo dài suốt cả cuộc đời.
Đêm khuya, nằm ở trên giường của một cô bé còn hôi mùi sữa, Hùng Lạc không tài nào ngủ được. Ba năm trước, cậu ta không hề hay biết Chu Ngữ Bằng đã biến thành bộ dạng này. Hùng Lạc cũng không rõ năm đó rốt cuộc chị của mình đã gây ra cho cậu bao nhiêu vết thương, bởi vậy cho nên cậu ta cứ một mực cho rằng, hai bên đều có lỗi cả, mà lỗi lầm của cả hai cũng ngang nhau.
Đến hôm nay Hùng Lạc mới hiểu được, bị tổn thương nặng nề cả về thể xác lẫn tinh thần như vậy thì làm sao có thể đem đi so sánh với vấn đề không có giá trị như yêu hay không yêu một người được chứ? Mà cho dù Chu Ngữ Bằng có thực sự lừa dối mình đi chăng nữa, cậu ấy cũng đâu cần phải trả một cái giá thê thảm đến mức đó?
Bật chiếc đèn bàn nhỏ bên giường lên, Hùng Lạc lẳng lặng đi tới phòng khách. Cậu ta cũng không dám bật đèn, vì sợ sẽ làm ồn đến cả nhà Lô Tử Quân. Kéo tấm rèm màu xanh ra, Hùng Lạc thông qua lớp kính thủy tinh nhìn thấy Chu Ngữ Bằng đang nằm ở trên giường, lách người một cái, cậu ta đã tiến ra được ban công. Chu Ngữ Bằng hình như ngủ không được an ổn, khuôn mặt vô cảm lúc ban ngày giờ đây lại đang nhăn nhó bất an, không lẽ cậu đợi đến khi không còn ai nữa mới bộc lộ ra cảm xúc mà mình đang cố che giấu sao?
Bật bóng đèn chỗ ban công lên, Hùng Lạc chợt nhận ra Chu Ngữ Bằng đang mở mắt, phát hiện này thực sự khiến cho cậu ta mừng rỡ, đây có phải là minh chứng cho việc đôi mắt của cậu vẫn còn cảm giác được ánh sáng không? Hùng Lạc không dám nhúc nhích, cũng không dám đụng tới giường của Chu Ngữ Bằng, chỉ đứng im lặng ở cuối giường nhìn đăm đăm vào cậu.
Nhưng rồi chỉ thấy cậu mở mắt có chút ngơ ngẩn, sau đó nghiêng đầu, dò xét khắp bốn phía một lần. Thật giống như là nhìn thấy được vậy, đôi mắt của cậu vẫn sáng sủa như thế, con ngươi trong suốt dường như muốn hút lấy tất cả ánh sáng.
“Ngữ Bằng, tôi là Tiểu Hùng…”
Tình cảm bị dồn nén cả ngày rốt cục cũng bộc phát, Hùng Lạc ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy hai đầu gối khóc hu hu. Cả buổi chiều nay chứng kiến cuộc sống của Chu Ngữ Bằng như vậy, trái tim dễ bị tổn thương lại một lần nữa suy sụp. Thế nhưng cậu ta tự nhủ với lòng, nhất định không thể sụp đổ ở trước mặt Lô Tử Quân, cậu ta phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng.
Dù sao thị lực của Chu Ngữ Bằng vẫn rất yếu ớt, cậu chỉ cảm thấy độ sáng biến hóa, nhưng ngay cả nguồn sáng cũng không tìm được. Có lẽ hai mắt của mình đã thoái hóa rồi, cậu thầm nghĩ, sau đó nhắm chặt đôi mắt lại, hy vọng có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Tiếng khóc của Hùng Lạc vẫn chưa ngừng lại, dù rất yếu ớt, nhưng nước mắt lại liên tục tuôn rơi, thiên ngôn vạn ngữ đều không có cách nào nhắn nhủ, người mà mình nhớ thương nhiều như vậy giờ phút này đang ở ngay bên cạnh mình, cái cảm giác vô năng vô lực này là gì đây? Hùng Lạc thực sự muốn nhào tới ôm cậu thật chặt, nói cho cậu biết là mình sai rồi, nói cho cậu biết ba năm nay bản thân mình đã nhớ nhung cậu nhiều đến mức nào…
Thế nhưng, Hùng Lạc không thể, Chu Ngữ Bằng vẫn không nên gặp lại cậu ta. Có lẽ cả đời này cậu cũng không muốn mình bước chân vào cuộc sống của cậu nữa. Cậu cũng sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho mình, trời cao bởi vì thương cảm mới cho Hùng Lạc có được một lần gặp lại, nhưng cơ hội lần này lại càng làm cho cậu ta thêm đau đớn. Đối mặt với kết cục này, Hùng Lạc hiểu, cậu ta đã thật sự mất đi Chu Ngữ Bằng rồi, ba năm nay, chút chờ mong hiện hữu sau mỗi lần uống say rốt cuộc cũng đã tan thành mây khói, tan biến rồi sẽ trở thành vĩnh cửu. Như vậy cũng tốt, chí ít, những thứ đã mất đi này, vĩnh viễn sẽ không biến mất thêm một lần nào nữa…
Trời còn chưa sáng, Hùng Lạc đã một mình rời đi, cậu ta đi trong im lặng, ngay cả Lô Tử Quân cũng không phát hiện kịp. Hùng Lạc hiểu cái gì gọi là vận mệnh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không cách nào biết được Chu Ngữ Bằng nghĩ gì về mình, có phải bản thân mình đã làm sai rồi không? Lúc đó Chu Ngữ Bằng nằm ở trên giường bệnh đuổi cậu ta đi, cậu ta phải chăng là nên nhào tới gắt gao nắm lấy tay cậu? Nếu làm vậy, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc nhiều như thế này, hoặc là, lúc đó cầu xin cậu nói với tôi một tiếng tạm biệt thôi, như vậy tôi mới cảm thấy bản thân mình đã thật sự mất cậu rồi…Chú thích:
1. Kình Bố: còn có tên gọi khác là Anh Bố, là vua chư hầu thời Hán Sở và đầu thời nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông tham gia cuộc chiến lật đổ sự thống trị của nhà Tần và cuộc chiến tranh Hán Sở, sau đó bị bắt và bị khắc chữ lên trên mặt.(theo Wikipedia)