Ngũ Cảm = Vô Cảm

Nước tắm ào ào tràn xuống, vách trong bồn tắm trắng tinh trơn bóng dần dần lộ ra, Chu Ngữ Bằng ngồi trên chiếc ghế gỗ gần bồn, đợi “Lô Tử Quân” tới giúp mình mặc quần áo. Thực ra Hùng Lạc tính là để cho cậu tự mặc, cậu ta cũng biết, chẳng có ai nguyện ý ngay cả chuyện mặc quần áo cũng cần phải có người khác giúp đỡ cả, cuộc sống như vậy hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào. Thế nhưng tay của Chu Ngữ Bằng không có cảm giác, ngay cả trong tay có cầm thứ gì không cậu cũng không biết, càng không phân biệt được trái phải trước sau của y phục. Tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp lên thôi, đúng không? Hùng Lạc hỏi Chu Ngữ Bằng, cậu đương nhiên không trả lời, nhưng mà được ngắm nhìn người mình yêu gần trong gang tấc như vậy, trong lòng cậu ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Hùng Lạc vừa kiên nhẫn vừa ôn nhu mặc cho Chu Ngữ Bằng bộ đồ ngủ mới mua, sau đó đỡ cậu ra phòng khách ngồi. Rèm cửa sổ cũng đã được treo lên, là một bộ rèm màu xám tro, có điểm xuyết thêm chút họa tiết màu sáng, đuôi rèm khẽ rũ xuống sàn nhà, an an tĩnh tĩnh. Trên ti vi đang chiếu một bộ phim tình cảm hiện đại, mấy chàng trai cô gái tuổi thanh xuân đang vui vẻ cười đùa. Hùng Lạc chỉnh âm lượng xuống thật thấp, bọn họ bỗng chốc trở thành bối cảnh, nhẹ nhàng làm nền cho màn đêm chỉ thuộc về Hùng Lạc và Chu Ngữ Bằng.

Ghế sô pha vô cùng mềm mại, đây là thứ mà Hùng Lạc đã đặc biệt chọn riêng cho Chu Ngữ Bằng. Thật ra tất cả mọi đồ vật trong nhà từng cái một không phải đều là vì cậu mà chọn hay sao? Hùng Lạc ngồi xuống bên cạnh Chu Ngữ Bằng, mát xa hai tay cho cậu, động tác rất chân thành nghiêm túc, không có một chút chậm trễ hay lười biếng nào, từ đầu ngón tay xoa bóp đến bờ vai, rồi lại từ vai xuống đến đầu ngón tay. Chẳng được bao lâu, Hùng Lạc cảm thấy lòng bàn tay mình nhức mỏi, liền chuyển sang dùng hai tay xoa bóp một cánh tay, được một chút rồi lại chuyển sang bên kia. Lúc lướt đến chỗ cổ tay Chu Ngữ Bằng, hình xăm bằng mực đen kia lại hiện ra rõ rệt, Hùng Lạc khẽ véo nhẹ lên nơi đó, giương mắt quan sát vẻ mặt của cậu, hiển nhiên là cậu không hề cảm thấy gì, cũng không biết là mình đang ngồi ở chỗ nào.

Hùng Lạc vào phòng ngủ đem hộp thuốc ra, tìm được một hộp băng keo cá nhân, xé mở một cái. Kích cỡ của miếng băng vừa vặn có thể che khuất được hình xăm, cậu ta vô cùng cẩn thận căn chỉnh, dán băng keo lên trên năm chữ cái đó. Có những thứ vĩnh viễn không thể biến mất được, thế nhưng chỉ cần biết cách che giấu, thì có thể coi như chưa từng xảy ra. Hùng Lạc đem hộp băng cá nhân để ở trong nhà vệ sinh, dự định mỗi sáng đều sẽ dán lên cho cậu một miếng.

“Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi!”. Hùng Lạc kéo kéo tay áo ngủ của Chu Ngữ Bằng. Cậu ta vẫn quen nói với cậu như vậy, mặc dù cậu vốn chẳng thể nghe được, nhưng mà Hùng Lạc luôn tin rằng, Chu Ngữ Bằng có thể cảm nhận được từng câu từng chữ mà mình nói ra.

Hùng Lạc không dám ngủ chung giường với Chu Ngữ Bằng, cậu ta đưa cậu vào phòng ngủ, giúp cậu xác định vị trí của giường, sau đó đỡ Chu Ngữ Bằng nằm xuống, lấy chăn đắp lên cho cậu. Lúc nhìn lại Chu Ngữ Bằng lần nữa, Hùng Lạc chợt phát hiện khuôn mặt vốn luôn trầm lặng của cậu hình như bây giờ có chút thả lỏng, điều này đối với cậu ta mà nói thật sự là một niềm an ủi vô cùng lớn. Tắt đèn, Hùng Lạc lặng lẽ rời khỏi phòng.

Nằm trên chiếc giường lớn sát vách, Hùng Lạc căn bản không cách nào ngủ được, tất cả tâm tư đều đặt hết ở bên kia bức tường, tất cả sự nhung nhớ, tất cả nỗi bận tâm. Cuối cùng, Hùng Lạc rón ra rón rén ngồi dậy, đi tới trước cửa phòng của Chu Ngữ Bằng, kỳ thực cậu ta hoàn toàn không cần phải nhẹ nhàng như vậy, cho dù có làm ra tiếng động lớn đến mức nào, Chu Ngữ Bằng cũng sẽ không cảm giác được.

Hùng Lạc không dám bước vào trong, chỉ tựa người vào khung cửa, thưởng thức khuôn mặt đang say ngủ của người nằm trên giường, chỉ vậy thôi là cậu ta đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Kim đồng hồ trên tường tích tắc chuyển động, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Hùng Lạc cũng cảm thấy đôi chân mình mỏi nhừ, nhưng vẫn hoàn toàn không có ý định đi ngủ, liền ôm chiếc chăn của mình tới, trải ở chỗ cửa phòng của Chu Ngữ Bằng. Hùng Lạc ôm hai đầu gối lẳng lặng ngồi đó, đường nhìn luôn song hành với khuôn mặt của Chu Ngữ Bằng, lông mi của cậu thỉnh thoảng sẽ khẽ lay động, mỗi lần cậu run rẩy như vậy đều chạm tới trái tim của Hùng Lạc. Loại cảm giác này thật quá tốt đẹp, cậu ta cứ vậy thưởng thức Chu Ngữ Bằng, tựa như đang quay về với quá khứ. Không biết qua bao lâu, hình ảnh Chu Ngữ Bằng trước mắt càng ngày càng nhòe, mí mắt của Hùng Lạc cũng càng lúc càng nặng, cuối cùng đôi mắt của cậu ta cũng chậm rãi khép lại, từ từ chìm vào giấc ngủ say…

Những ngày sau đó cũng giống y như vậy, bây giờ Hùng Lạc từ nhà đến công ty chỉ mất có năm phút. Mỗi ngày gọi Chu Ngữ Bằng dậy, sửa soạn tất cả mọi thứ cho cậu xong xuôi, cậu ta mới đi làm, thời gian nghỉ trưa Hùng Lạc sẽ đi mua cơm rồi trở về nhà ăn chung với Chu Ngữ Bằng. Vì được thăng lên làm quản lý, cho nên thời gian làm việc cũng có chút linh hoạt, Hùng Lạc sẽ tận lực làm xong công việc vào buổi trưa, khoảng ba giờ chiều là đã có thể về nhà, sau đó cậu ta lại nhanh chóng dẫn Chu Ngữ Bằng đi tới bệnh viện để làm châm cứu.

Bác sĩ Trần nói với Hùng Lạc, nếu có thể kiên trì điều trị thế này, xúc cảm của Chu Ngữ Bằng nhất định sẽ có đổi mới lớn. Anh ta còn dạy cho Hùng Lạc rất nhiều thủ pháp xoa bóp, những cái này không những có thể kích thích thần kinh xúc giác, mà còn có lợi trong việc khôi phục gân cơ. Điều khiến Hùng Lạc áy náy nhất chính là, bác sĩ Trần nói rằng, nếu lúc mới nối xong gân tay chân mà làm trị liệu ngay, thì hai tay và hai chân của Chu Ngữ Bằng sẽ không trở thành giống như bây giờ, đánh mất đi chức năng cơ thể nghiêm trọng đến vậy.


Nếu như lúc đó mình không vì giận dỗi mà bỏ đi, thì Chu Ngữ Bằng hiện tại nhất định sẽ không bị chữa trị chậm trễ mà thành ra thế này. Bây giờ ngẫm nghĩ lại, lúc đó Chu Ngữ Bằng bởi vì mất đi ngũ giác mà không tín nhiệm người khác, nhưng mà không phải mình đã từng hoàn toàn tin tưởng cậu hay sao? Cho dù những lời nói đó của Lô Tử Quân là thật hay giả, cậu ta cũng chỉ nên tin tưởng một điều, đó chính là: bản thân cậu ta yêu Chu Ngữ Bằng vô cùng sâu đậm.

Cuối tuần kia, Dương Nhất Kha dẫn rất nhiều thành viên của đội tuyển Bắc Kinh tới, tất cả mọi người đều đang trong kỳ nghỉ, sẵn dịp này cùng đến hội ngộ với Chu Ngữ Bằng.

“Lạc Lạc”. Dương Nhất Kha bước vào nhà bếp, nhìn thấy Hùng Lạc đang rửa rau.

“Có chuyện gì sao?”. Tâm tình của Hùng Lạc đang rất tốt.

“Tôi dẫn bọn họ tới, cậu sẽ không ngại chứ? Cậu nói xem bây giờ Bằng Tử cậu ấy có muốn gặp gỡ người khác không?”

Hùng Lạc cười ha ha, nói: “Tôi đương nhiên không ngại rồi, bây giờ phạm vi giao tiếp của Ngữ Bằng nhỏ hẹp đến đáng thương. Bình thường lúc tôi đi làm chỉ có một mình cậu ấy ở nhà, càng không có cơ hội để luyện nói, cho nên từ tận đáy lòng tôi thật sự mong mọi người có thể đến nhà chúng tôi chơi. Về phần Ngữ Bằng cậu ấy… tôi nghĩ, có lẽ ngoại trừ ‘Hùng Lạc’ ra, cậu ấy sẽ không ngại gặp bất kỳ ai đâu đúng không?”

“Ai”. Dương Nhất Kha cũng vì câu nói sau cùng này mà thở dài.

“Đúng rồi”. Hùng Lạc nói: “Tôi muốn làm phiền anh một chuyện…”

“Chuyện gì? Nói đi!”


Hùng Lạc đóng vòi nước, lau hai tay vào bên hông tạp dề, nói: “Tôi muốn nhờ anh đi đến nhà của Ngữ Bằng ở Hàng Châu một chuyến, tôi tính sẽ mang Đại Hắc về đây nuôi, tôi đi làm mỗi ngày như vậy, Ngữ Bằng rất cô đơn.”

“Ừm, đúng là một ý kiến hay, thế mà tôi lại không nghĩ ra, vậy được, ngày mai thế nào, ngày mai sau khi chở hai người đến bệnh viện tôi sẽ cấp tốc đến nhà của cậu ấy, có điều, trong nhà này có thể nuôi được chó lớn như vậy sao?”

“Không sao cả, căn nhà này lớn hơn căn nhà cũ mà, chỉ cần có thể khiến cho Ngữ Bằng vui vẻ trở lại, tôi có vất vả chút cũng chẳng sao, không phải chỉ là cho chó ăn, dọn dẹp phân và nước tiểu thôi sao? Ha ha.”

“Anh Dương, Lạc Lạc!”. Một người thanh niên mặc bộ đồ thể thao màu trắng bước vào, y cũng là thành viên của đội tuyển Bắc Kinh, gần đây phong độ rất tốt, tuy chưa tới hai mươi tuổi, nhưng cũng đã trở thành tiền đạo chủ lực của cả đội.

“Sao không nói chuyện với Ngữ Bằng nữa, An Thần?”. Hùng Lạc hỏi y.

“Bọn họ đều đang trò chuyện với anh ấy, không tới được lượt của em.”

Dương Nhất Kha cười nói: “Còn không phải như vậy sao, chúng ta muốn nói chuyện với Bằng Tử thì phải xếp hàng đó nha, ha ha.”

An Thần gật đầu, không ngừng quét mắt liếc nhìn nhà bếp, tò mò hỏi Hùng Lạc đang bận rộn ở bên cạnh: “Một mình anh nấu ăn hả? Em nhớ mọi người nói là anh không biết nấu ăn mà?”

“Ừm, trước đây đúng là không biết, bây giờ không phải là đang học đó sao?”. Hùng Lạc chỉ ngón tay lên trên bệ cửa, “Cậu xem, tôi có mua rất nhiều sách dạy nấu ăn, để sẵn ở đó, muốn ăn cái gì, chỉ cần nhìn theo và làm thôi.”


“Ồ!”. An Thần đi tới lật xem những cuốn sách dạy nấu ăn kia, có đồ ăn gia đình, có các loại cháo dinh dưỡng, có các món canh hầm, thực sự là cái gì cũng có, thuận miệng nói: “Lạc Lạc anh đúng là người đàn ông gia đình lý tưởng đấy!”

Hùng Lạc bĩu môi cười khổ, nói: “Dạ dày của Ngữ Bằng không tốt, cứ ra ngoài mua cơm về ăn chắc chắn không ổn, lúc trước là cậu ấy nấu cho tôi ăn, bây giờ đến lượt tôi nấu cho cậu ấy ăn. Mà nếu cậu có thấy ăn không ngon thì cũng đừng nói tôi nha, tôi còn đang trong quá trình thử nghiệm.”

“Rồi rồi, đã biết, em còn đang rất sùng bái anh kia mà, khó ăn một chút thì có là gì, Bằng Tử không phải là luôn ăn những món anh nấu hay sao.”

“Ừm, Ngữ Bằng không giống với chúng ta, cho dù có ăn không ngon thì cậu ấy cũng không nếm ra được, đâu giống như các người, toàn là những cái miệng kén chọn.”

“Anh Lạc Lạc, nói thật, anh đối với Bằng Tử thật tốt…”. Hai mắt An Thần sáng lấp lánh, tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Hùng Lạc không đáp lời, thoáng nhìn An Thần, rồi lại nhìn Dương Nhất Kha, cúi đầu xắt mớ rau đã rửa sạch thành từng miếng nhỏ.

“Anh Lạc Lạc, vậy sau này thì thế nào?”. An Thần đột nhiên thốt ra một câu.

“Sau này là sao?”. Ngay cả Dương Nhất Kha cũng không hiểu.

“Thì là sau này đó, ý em là thật lâu thật lâu nữa, khi đó tất cả mọi người đều già đi, hoặc là…”. An Thần không dám nói ra chữ “chết”, chỉ dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tới lúc đó, anh cũng không thể tiếp tục chăm sóc cho anh ấy nữa…”

Hùng Lạc dừng lại việc đang làm, khóe miệng nhếch lên thật cao, cái này không phải là dùng nét mặt tươi cười để che giấu tâm tình trong lòng hay sao, đúng vậy, đây chính là cách mà năm đó cậu ta đã học được từ Chu Ngữ Bằng.

Hùng Lạc tựa lưng vào bệ bếp, hai tay chống ra sau lưng, rất nghiêm túc nói: “Bây giờ chúng tôi sống bên nhau từng ngày từng ngày như vậy, tôi hiểu rất rõ nổi thống khổ của Ngữ Bằng, nhưng lại không thể giúp đỡ gì được. Cho dù có để tôi cũng mất đi ngũ giác, thì cũng không có cách nào mang cậu ấy trở về được nữa. Cho nên, nếu có một ngày nỗi đau đớn của Ngữ Bằng đã thật sự đi đến giới hạn, tôi sẽ cùng giải thoát với cậu ấy, bất luận là thiên đường hay địa ngục, tôi cũng sẽ ở bên cạnh cậu ấy, cùng nhau đi tới kiếp sau. Nếu đôi mắt của Ngữ Bằng vẫn không nhìn thấy, tôi sẽ tiếp tục nắm lấy tay cậu ấy thật chặt, còn nếu đôi mắt của cậu ấy khỏe lại rồi, thì để cho cậu ấy tiếp tục nắm lấy tay tôi…”.


Hùng Lạc liếc nhìn An Thần một cái, thấy trong mắt của y đã nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn nói tiếp: “Nếu nhiều năm sau tôi thật sự không thể tiếp tục được nữa, cũng không thể chăm sóc cho Ngữ Bằng, tôi sẽ để cho cậu ấy chết cùng với tôi”. Hùng Lạc thở gấp một hơi thật sâu, nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang tưởng tượng đến tình cảnh lúc đó, “Tôi thật sự không đành lòng bỏ cậu ấy lại một mình trên cõi đời này, tôi sợ cậu ấy sẽ bị người khác khi dễ, tôi cũng sợ cậu ấy sẽ không có được cuộc sống thoải mái cùng sự chăm sóc tốt nhất…”.

Bất tri bất giác, Hùng Lạc càng nói càng nặng nề, vành mắt cũng đỏ hoe: “Thần tượng, anh biết không? Hiện tại hai người chúng tôi đã tuyệt đối không thể rời xa nhau được nữa, dù cho cậu ấy cả đời này vẫn không biết tôi là ai, thì linh hồn của hai chúng tôi cũng đã sớm được buộc chặt lại với nhau rồi.”

Hai mắt Dương Nhất Kha cũng ướt nhòe, bao năm qua anh chưa từng khóc một lần nào, anh đi tới trước mặt Hùng Lạc, nhẹ nhàng ôm lấy cậu ta, giống như năm đó Chu Ngữ Bằng ôm lấy cậu ta vậy, vươn tay sờ sờ lên đầu cậu ta an ủi.

Bữa tối mà Hùng Lạc nấu tuy rằng không được như ý muốn, nhưng bảy tám người cùng nhau ăn cơm như vậy vẫn có rất nhiều niềm vui. Trên bàn ăn mọi người đều cười cười nói nói, thay phiên viết chữ lên vai của Chu Ngữ Bằng, lâu lắm rồi mới được gặp lại, mọi người ai cũng có rất nhiều lời muốn nói với cậu. Hùng Lạc và Dương Nhất Kha cũng luôn tươi cười, không ai nhắc lại nỗi tâm tình khi nãy trong nhà bếp nữa, chỉ có mỗi An Thần là cả người có chút ngây ra, giống như vẫn chưa trở lại bình thường.

Hùng Lạc để cho Chu Ngữ Bằng tự cầm muỗng, nhưng vẫn dùng tay của mình phủ lên trên tay cậu, hỗ trợ cậu cầm chặt hơn. Cậu ta luôn chuyên tâm chăm cho Chu Ngữ Bằng ăn, lúc có người “nói chuyện” với cậu, cậu ta sẽ đợi một chút rồi mới xúc thức ăn tiếp.

Thỉnh thoảng mọi người cũng hỏi Chu Ngữ Bằng vài điều, lúc đầu cậu không dám mở miệng, cậu sợ thanh âm của mình sẽ dọa đến mọi người, nhưng sau lại phát hiện cũng không có gì khác thường, liền bắt đầu thử đáp lại một chút. Chỉ là có đôi khi những lời cậu nói ra mọi người nghe không hiểu, lúc này Hùng Lạc sẽ giúp cậu nhắc lại, nói cho cùng thì ở bên nhau lâu rồi, Hùng Lạc có thể biết được những từ nào Chu Ngữ Bằng sẽ nói không rõ, thanh điệu của những câu nào quái dị.

Lúc mọi người ra về, Hùng Lạc cố ý đỡ Chu Ngữ Bằng đi tiễn bọn họ xuống dưới lầu. Cả một buổi chiều ngồi nói chuyện phiếm ăn cơm, mãi đến lúc này mọi người mới chú ý tới Chu Ngữ Bằng bước đi rất vất vả. Mặc dù cậu đã được Hùng Lạc dìu dắt, nhưng thân thể vẫn cứ ngã trái ngã phải, bàn chân mỗi lần nhấc lên đều mất tự nhiên thõng xuống, sau đó lại nặng nhọc thả xuống đất, rồi cứ lặp lại y như vậy.

“Thôi không cần tiễn đâu, hai người mau trở vào đi!”. Mọi người cũng không nỡ để cho Chu Ngữ Bằng bước tiếp.

“Không sao, luyện tập một chút cũng tốt mà”. Hùng Lạc nhẹ nhàng cười: “Thực sự hi vọng mọi người sẽ thường tới nhà chúng tôi, bình thường Ngữ Bằng cả ngày chẳng nói được mấy câu, có mọi người tới thật tốt, cậu ấy một tuần dồn lại cũng không nói nhiều như hôm nay.”

Tất cả mọi người đều gật đầu nói được, nói sau này sẽ thường xuyên tới thăm hai người. Nhìn thấy bóng lưng mọi người đi xa, Hùng Lạc cầm lấy tay trái của Chu Ngữ Bằng, hướng về phía mọi người vẫy vẫy. Cậu ta sợ Chu Ngữ Bằng không thích người khác tùy tiện thao túng tay chân của mình như vậy, liền lặng lẽ quan sát vẻ mặt của cậu, thấy cậu không có gì khác thường, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một thanh âm không rõ vang lên: “Tạm biệt!”

Hùng Lạc kinh hãi, đây là lần đầu tiên sau hơn ba năm Chu Ngữ Bằng chủ động nói chuyện, Hùng Lạc kích động ôm lấy vai cậu, dậm chân: “A a! Ngữ Bằng nói tạm biệt với mọi người kìa! Là nói tạm biệt với mọi người đó!”. Các đội viên ai cũng đều nghe thấy được, trong lòng tràn đầy vui mừng, bọn họ cuối cùng cũng tin, đây thật sự là một khởi đầu tốt đẹp, Chu Ngữ Bằng của khi đó nhất định sẽ quay trở lại thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận