Ngủ Cùng Sói

Đôi bàn
tay ngọc ngà, mềm mại của cô gái bóp từ vai Hàn Trạc Thần xuống cánh tay, rõ
ràng không phải xoa bóp mà là sờ soạng.

Tôi cúi đầu nhấp một ngụm nước. Hôm nay nước chanh có vẻ chua hơn ngày thường,
chua đến mức khiến tôi có cảm giác khó chịu. Tôi lén nhìn người con gái ấy, cô
ấy đẹp hơn tôi rất nhiều, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ghen tị khó tả.

“Sao cô ta có thể tùy tiện đến vậy chứ! Gần gũi với người đàn ông chẳng hề quen
biết...”

Tôi sớm tối sống bên cạnh Hàn Trạc Thần mà có bao giờ vuốt ve cánh tay hắn như
vậy đâu!

Chị Thu chưa ý thức được tôi nói gì, chống cằm, như bị hút hồn nhìn về phía đó.
“Ôi! Sao hôm nay vũ công không phải là chị cơ chứ!”

Tôi bỗng thấy bực tức, lại nhấp một ngụm lớn. Chua quá đi mất! Tôi quyết định
lần sau sẽ uống nước đào mật ong!

“Không cần đâu!” Hàn Trạc Thần rút cánh tay ra, chỉ vào chiếc sofa phía đối
diện lạnh lùng nói: “Ngồi kia đi!”

Cô gái chu miệng, có vẻ không cam tâm tình nguyện dịch sang ngồi cạnh tên
Dương.

Tên Dương quan sát sắc mặt của Hàn Trạc Thần một lúc, vẻ không hiểu hỏi: “Sao
thế? Hôm nay tâm trạng anh không tốt à? Ai đắc tội với anh sao?...”

“Không có!”

An Dĩ Phong chẳng đứng đắn chút nào, cười như nắc nẻ, nói: “Các anh không biết
chứ! Anh Thần đổi sang “ăn chay” rồi! Chỉ thích bày chiếc “bình hoa” trong nhà
ngày ngày ngắm nghía thôi!”

“Không phải thế chứ!”

“Thật là chỉ ngắm nghía thôi?” Mấy gã trông cứ như vừa nghe một câu chuyện kinh
thiên động địa, vô cùng kỳ lạ vậy!

“…” Hàn Trạc Thần trừng mắt nhìn An Dĩ Phong, không nói gì.

An Dĩ Phong không hề để ý, tiếp tục nói: “Các anh không biết rồi! Người ta đang
yêu đấy!”

“Đang yêu!” Mấy người nhìn nhau phá lên cười.

Tôi chẳng thể nào hiểu nổi họ đang cười cái gì!

Hàn Trạc Thần cũng chẳng nói gì, mặc kệ bọn họ cười.

An Dĩ Phong sán đến chỗ Hàn Trạc Thần, rót rượu cho hắn.

“Mẹ kiếp! Em phục anh thật đấy! Anh đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi... còn nói
chuyện yêu đương với một con bé mười mấy tuổi, nó có hiểu không?”

“Anh thích thế, chú quản được à?”

“Mười mấy tuổi ư?!” Mấy kẻ kia cười nghiêng ngả.

“Buồn cười lắm sao?” Hàn Trạc Thần cởi áo vest vắt lên sofa, mấy tên đó liền
câm miệng, cúi đầu uống rượu.

An Dĩ Phong cũng nhịn cười, tựa vào vai Hàn Trạc Thần nói: “Rốt cuộc tình nhân
bé nhỏ của anh có gì hay? Thân hình mỏng manh đến vậy, có cảm xúc gì chứ...”

“Chú cứ thử nghĩ bậy bạ nữa xem!”

“Nghĩ chút cũng không được à? Anh không định yêu thật đấy chứ?” Tuy giọng nói
của An Dĩ Phong đã nhỏ đi một chút nhưng khi dỏng tai nghe ngóng tôi vẫn nghe
thấy hắn nói: “Lúc đầu không biết có ai từng oai phong lẫm liệt nói với em một
khi đã yêu thật thì có nghĩa là một chân đã bước vào quỷ môn quan... Tình yêu,
chúng ta không thể nắm bắt được.”

Hàn Trạc Thần nâng ly, nhìn vào thứ chất lỏng long lanh, trong vắt, khóe miệng
hơi nhếch lên, nở nụ cười mê hồn: “Lúc đó anh vẫn chưa gặp cô ấy...”

“Mẹ kiếp! Lúc đó chỉ vì câu nói của anh mà em thay hồn đổi xác. Anh cũng độc
thật đấy! Đến cả con mình cũng dám yêu!” An Dĩ Phong rót một ly rượu, rồi nâng
ly. “Việc này anh cũng dám làm, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy?”

Hàn Trạc Thần nhướng mày, nhìn ra ngoài cửa, hơi nhếch mép rồi lại nở nụ cười
quen thuộc. “Ấy! Kia có phải là Tư Đồ Thuần không?”

An Dĩ Phong quay ngoắt lại, ly rượu trong tay rung mạnh làm rượu bắn cả lên
người hắn.

Khi nhìn thấy ngoài cửa không có ai, hắn quay đầu lại chằm chằm nhìn Hàn Trạc
Thần.

“Mẹ kiếp... anh...”

“Đó chính là nguyên do đấy!” Hàn Trạc Thần nói. “Anh không muốn làm việc phải
hối hận cả đời.”

“Nhưng tại sao anh lại yêu con bé mười mấy tuổi ấy? Nó có hiểu tình yêu là gì
không? Anh nói chuyện yêu đương với nó không mệt sao?!”

Hàn Trạc Thần trầm lặng một lúc, nụ cười bỗng có vẻ chua chát. Hồi lâu sau, hắn
tựa vào sofa, thở dài: “Mệt! Chẳng còn cách nào, ai bảo anh lại yêu phải cô bé
mười mấy tuổi chứ...”

Nghe đến câu này trái tim tôi bỗng co thắt mạnh, không biết là đau đớn hay rất
hả hê?! Trong đầu tôi bỗng lẩn quẩn câu nói tương tự: Mệt! Chẳng còn cách nào,
ai bảo mình lại yêu phải hắn...

Ngón tay tôi đang cầm cốc nước chanh bỗng run lên. Tôi yêu hắn ư? Không thể,
trên thế giới này tôi có thể yêu bất kỳ ai, trừ hắn.

“Thiên Thiên!”

Giọng chị Thu có vẻ hơi lớn khiến tôi giật thót, suýt làm đổ cốc nước. Tôi vội
vã che mặt, nói nhỏ: “Chị Thu, chị nói nhỏ thôi!”

“Sao thế?” Giọng của chị chẳng nhỏ đi chút nào.

“Suỵt!” Tôi len lén chỉ những người phía đó, nén giọng thật thấp. “Để họ nhìn
thấy thì em chết luôn đấy!”

“Tại sao chứ?”

“Gã Hàn Trạc Thần ấy chính là bố nuôi của em...”

“Gã bố nuôi không bằng loài cầm thú mà em từng nói chính là Hàn Trạc Thần á?!”
Chị nói như hét, nhìn thần thái đờ đẫn của chị, tôi có thể đoán được chị kinh
ngạc đến mức nào.

Tôi thầm cầu nguyện cho Hàn Trạc Thần không nghe thấy.

“Thiên Thiên?!” Là tiếng Hàn Trạc Thần.

Xem ra các vị thần linh không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi rồi!

Tôi ôm mặt nhìn sang phía bên cạnh, bên đó có mấy kẻ đang ngơ ngác, chỉ có An
Dĩ Phong là hào hứng, thích thú. Hàn Trạc Thần đứng dậy, tiến về phía chúng
tôi, vừa đi vừa chăm chú nhìn chị Thu trong trang phục rất gợi cảm đang đứng
đối diện tôi.

“Rảnh lại nói chuyện nhé!” Chị Thu bỗng biến mất, tốc độ nhanh đến mức khiến
tôi phải thán phục.

“Nếu ta nhớ không nhầm thì bây giờ đang là giờ học.” Hàn Trạc Thần ngồi đối
diện tôi, nhìn đồng hồ.

Tôi im lặng, cúi đầu mút ống hút. Mỗi lần hắn ở gần, bầu không khí xung quanh
như loãng dần khiến tôi không thở nổi.

“Sao con lại ở đây? Con có biết đây là nơi nào không?”

Tôi lén nhìn hắn, hắn có vẻ mệt mỏi tựa lưng vào chiếc ghế, một chân từ từ vắt
lên chân kia, sắc mặt cũng chưa đến nỗi khó coi lắm. Đối mặt với hắn thế này,
tôi nghĩ lại lời nhận xét của chị Thu, bắt đầu có chút tán đồng. Tôi cúi gằm
mặt, im lặng.

“Gã bố nuôi không bằng loài cầm thú... Con
miêu tả ta như vậy ư?!”

Tôi bị sặc nước chanh, cố không phát ra tiếng ho. Nước chanh xộc lên mũi, đau
đến mức cảm tưởng như mũi không phải của mình nữa. Tôi thề rằng lần sau sẽ uống
nước đào mật ong! Tôi lại dò xét thái độ của hắn, rõ ràng hắn đang mỉm cười.

Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, nếu hắn cười như vậy có nghĩa... tôi chết
chắc rồi! Tôi quan sát hướng cửa một lúc, đang định chạy trốn thì Hàn Trạc Thần
nắm lấy cánh tay tôi.

“Xem ra hôm nay ta phải dạy cho con biết thế nào là “không bằng loài cầm thú”…”

“Đừng... con biết...”

Tôi định kêu cứu thì nghe thấy có người hỏi: “Cô bé này là thế nào?”

“Con nuôi của anh ấy!” An Dĩ Phong đưa ra câu trả lời mới tế nhị làm sao!

“À! Con gái nuôi... Con gái nuôi...”

Mấy gã đó cười cười như chờ xem trò vui, thì thầm bàn tán, chẳng ai quan tâm
đến tôi! Xem ra, thay vì chờ đợi cử chỉ nghĩa hiệp của họ, bớt chút sức lực cầu
xin Hàn Trạc Thần tha mạng là sáng suốt hơn cả!

“Con sai rồi!” Tôi kéo kéo tay áo hắn, nháy mắt. “Con biết mình sai rồi! Lần
sau con không dám làm thế nữa!”

Người ta nói ánh mắt không lừa được người nhưng tôi lại có đôi mắt biết lừa
dối... Mắt tôi to tròn, lóng lánh ánh lệ, kể cả khi không khóc thì mắt vẫn ngấn
lệ trông thật mềm yếu, đáng thương. Mỗi lần ánh mắt lộ vẻ khẩn khoản, van nài,
vô vọng, oan ức, bản thân tôi nhìn thấy mình như vậy cũng không tránh khỏi ngậm
ngùi, thương cảm.

Nhìn thấy nụ cười trên môi Hàn Trạc Thần dần vụt tắt, tôi cứ ngỡ mình thoát
rồi. Con tim đang nơm nớp lo sợ vừa mới bình tĩnh hơn thì thấy cơ thể bỗng nhẹ
bẫng, người bị bế bổng lên.

Gã bố nuôi không bằng loài cầm thú áp tải tôi về nhà rồi ném tôi xuống bể bơi,
chẳng thèm để ý đến việc tôi đã khổ sở van nài. Tôi thật không hiểu nổi. Đã
nhiều năm như vậy rồi mà hắn không thay đổi cách ngược đãi khác ư? Tôi đã sợ
đến mức toàn thân tê dại mà hắn vẫn chưa thấy chơi đủ sao?

Tôi lồm ngồm đứng dậy, vắt tóc, lấy cánh tay áo ướt đầm lau khuôn mặt đẫm nước.

Tôi cao hơn rất nhiều, nước trong bể bơi chỉ đến ngực, không phải vô vọng kêu
cứu nữa. Nhưng tôi vẫn không thích cảm giác này, quần áo dính chặt vào cơ thể,
lạnh giá và nặng nề. Bộ quần áo ướt đẫm làm lộ ra những đường cong của cơ thể. Bị
hắn nhìn thấy như thế này tôi thấy rất xấu hổ.

Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt van lơn tội nghiệp.

“Tha cho con đi!”

Mắt hắn như tối sầm lại.

“Đến đây!”

“Vâng!”

Tôi khó nhọc lê từng bước lần theo thành bể bơi, chỉ còn hai bước nữa là đến
gần hắn thì bỗng hắn nhảy xuống, nước bắn lên mặt tôi. Tôi định lấy tay lau thì
hắn giơ tay gạt những lọn tóc nhỏ nước che mặt tôi, nâng cằm tôi lên.

Đang là mùa xuân, hoa lê nở rộ. Gió thổi qua đem theo hương thơm thoang thoảng.
Hương thơm làm say đắm lòng người. Tôi nhìn hắn, lần đầu tiên phát hiện mắt hắn
đẹp đến vậy, đồng tử màu nâu đen thật quyến rũ, đôi mắt sáng ngời như ánh sáng
mặt trời làm rung động lòng người...

“Thiên Thiên...” Giọng hắn trầm ấm. Trong lúc mơ màng, cánh tay hắn đặt ở eo
tôi, kéo tôi xích gần lại, giữa chúng tôi không còn khoảng cách nữa!

Tim tôi như ngừng đập, thâm tâm mách bảo tôi phải nhanh chóng trốn thoát, rõ
ràng hắn đang dùng biện pháp mạnh.

“Chú định làm... ư...”

Đôi môi mềm mại của hắn chạm vào môi tôi, hành động đã giải đáp cho câu hỏi tôi
chưa kịp đặt ra. Tôi khựng lại giây lát rồi bừng tỉnh. Hắn là Hàn Trạc Thần! Phản
ứng đầu tiên của tôi là đẩy hắn ra nhưng một tay hắn giữ lấy đầu tôi, một tay
giữ eo tôi, hoàn toàn không để tôi có cơ hội phản kháng, né tránh.

Lưỡi hắn lướt trên môi tôi, cảm giác ướt át, tê dại khiến cơ thể và khối não
tôi cũng như tê dại, bất chợt tôi cũng muốn ôm hắn. Nhưng tôi vẫn còn chút lí
trí, nó mách bảo tôi phải nghiến chặt răng không để lưỡi hắn xâm chiếm.

Không thể tin nổi, cánh tay hắn đang để ở eo tôi bắt đầu lần sờ bầu ngực mềm
mại của tôi. Tôi hoảng sợ, theo phản xạ định mở miệng kêu lên: “Không!”

Khi lưỡi hắn nhanh chóng len lỏi vào khoang miệng tôi, lúc đó tôi mới ý thức
được mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Khi đầu lưỡi của tôi và hắn chạm
nhau, tôi có cảm giác như chạm phải một góc yếu đuối nào đó của con tim, chợt
thấy nhói đau, bất giác cất tiếng rên khẽ, hai tay bấu chặt lấy cánh tay hắn.

Có lẽ tiếng rên của tôi đã kích thích hắn, nụ hôn của hắn trở nên mãnh liệt,
cuồng nhiệt, cho dù lưỡi tôi có trốn tránh thế nào hắn vẫn có thể quấn lấy
khiến tôi không cách nào né tránh. Tay hắn lần lên tấm lưng đang cứng đờ của
tôi, vuốt ve kiểu gợi tình, khiến lưng tôi đang lạnh cóng dần ấm lên.

Tôi bỗng quên đi hắn là ai, quên mất phản kháng, quên cả chính mình, chỉ cảm
thấy một góc nào đó của cơ thể trống trải muốn được lấp đầy.

Khi tôi không còn ý thức nữa, đưa cánh tay lên ôm lấy cổ hắn, nụ hôn của hắn
trở nên cuồng nhiệt như muốn ngấu nghiến tôi, muốn nuốt trọn hơi thở của tôi,
khiến tôi như ngừng thở rồi ngất đi, không nhớ nổi đã xảy ra việc gì.

Bi thảm nhất là khi mọi việc kết thúc, tôi được hắn ôm gọn trong khăn tắm có
mặt phòng khách rồi. Lúc này tôi mới phát hiện hai chiếc cúc áo trên ngực không
biết đã bị cởi tự lúc nào. Tôi nghĩ nếu hắn không dừng lại đúng lúc thì tôi đã
đánh mất bản thân tự lúc nào!

Tôi vốn cảm thấy việc ấy thật xấu hổ, chỉ muốn đập đầu vào tường nhưng sau đó
thấy chị Thu chùi nước miếng nghe tôi trưng cầu ý kiến, luôn miệng khen tài hôn
của Hàn Trạc Thần có một không hai, tiết tấu và kỹ thuật ve vuốt vô cùng chuẩn
xác, chị còn nói mình không may mắn như tôi, khi người bạn trai đầu tiên của
chị hôn, miệng chị đầy nước bọt, môi sưng phồng vì bị răng cọ xát, chị hoàn
toàn vỡ mộng về nụ hôn ngọt ngào thì tôi mới không còn ý định đập đầu vào tường
nữa.

“Có thích không?” Đó là câu hỏi đầu tiên của hắn sau khi hôn tôi.

Hắn hỏi vậy làm tôi vô cùng xấu hổ, ngượng đỏ cả mặt, vùi mặt vào khăn tắm lắc
đầu lia lịa. Bị hắn tước đoạt nụ hôn đầu đời mà cảm thấy bi thảm, nhưng bi thảm
nhất là tôi lại thích...

Giọng nói trầm ấm đầy quyến rũ của hắn truyền đến tai tôi: “Không sao, ta sẽ
dần dần làm cho con thích...”

Lời nói của hắn làm tôi ớn lạnh đến tận xương. Tôi dùng khăn tắm quấn chặt lấy
cơ thể run rẩy của mình, giả như không nghe thấy trái tim đang loạn nhịp. Tôi
không dám chắc mình có thể phản kháng lần thứ hai.

Bây giờ tôi vẫn còn ý thức rõ mọi việc, có một câu tôi biết không nên hỏi nhưng
phải nắm lấy cơ hội này. Tôi cắn răng, bất kể thế nào tôi cũng phải hỏi cho ra
nhẽ: “Tiểu Cảnh... anh ấy thực sự sẽ không trở về nữa sao?”

Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, hai tay hắn nắm lấy bờ vai tôi, ép tôi phải nhìn
khuôn mặt đầy phẫn nộ của hắn.

“Không phải ta đã nói với con không được phép nhớ nó nữa, tại sao con vẫn nghĩ
đến nó?!”

“Chú đã đồng ý cho anh ấy tám năm, hôm nay vừa tròn tám năm...”

“Con nhớ rõ vậy sao?” Lần đầu tiên tôi thấy hắn tức giận đến như vậy, những
đường gân, mạch máu trên trán hắn nổi cả lên, ánh mắt như ngọn lửa bừng bừng,
đôi tay hắn bóp mạnh khiến xương tôi như sắp vỡ vụn. “Ta nói cho con biết, nó
sẽ không bao giờ trở lại, không cho phép con nghĩ về nó nữa!”

“Việc này không phải chú nói mà được!” Tôi gào to rồi đẩy hắn ra, chạy thẳng về
phòng, đóng sập cửa lại.

Đó là cách duy nhất tôi có thể thể hiện sự bất mãn của mình.

Bi thảm biết bao, tám năm chờ đợi chỉ là con số không, mọi việc của tôi đều bị
hắn kiểm soát, tôi chỉ có thể thể hiện sự giận dữ với hắn bằng cánh đóng sập
cửa lại mà thôi!

Một lát sau tôi nghe thấy tiếng đóng cửa còn mạnh hơn. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ
thấy hắn lái xe đi mất, mãi không thấy quay về.

Tám năm... Đây là lần đầu tiên hắn không về nhà ngủ. Đây cũng là lần đầu tiên
tôi ngồi bên cửa, ngẩn ngơ nhìn bầu trời mãi đến khi sao sáng rụi tắt, mặt trời
nhô cao thế chỗ mặt trăng. Tôi vốn nghĩ ở bên cạnh hắn sẽ có nhiều cơ hội để giết
hắn nhưng hôm nay tôi mới biết ở bên cạnh người đàn ông như vậy càng lâu thì
càng có nguy cơ rơi vào tình yêu!

Không biết bắt đầu tự khi nào, tôi đã quen nhìn thấy hắn về nhà rồi mới quay
trở lại phòng, đợi hắn đắp chăn cho tôi, hôn lên trán tôi rồi chìm vào giấc
ngủ, quen với việc mỗi sáng thức giấc nhìn thấy hắn rồi mới tỉnh táo, sau đó
quan sát màu áo của hắn để đoán tâm trạng hắn, quen yên lặng ngồi trên sofa
cùng hắn, kể cả khi suốt buổi tối không nói câu gì. Tôi đã cố giữ chặt trái tim
mình nhưng cuối cùng không thể giữ nổi!

Đã đến giờ lên lớp, tôi mệt mỏi xuống dưới nhà. Tôi đang định bước ra khỏi cửa
thì cô Lý gọi: “Tiểu thư, ông chủ bảo cô phải ăn sáng xong mới đi học đấy!”

Tôi bỗng rùng mình, vội vàng quay lại: “Ông ấy về rồi sao?!”

“Không, sáng sớm ông chủ gọi điện về bảo tôi chuẩn bị bánh và sữa cho cô.”

Tôi có chút thất vọng, đặt cặp sách xuống, ngồi ăn sáng, đối diện với chiếc ghế
trống, lòng tôi bỗng thấy trống trải, không còn cảm giác gì với chiếc bánh ga
tô khó ăn ấy nữa bởi trong đầu tôi đang chất đầy những câu hỏi không có lời
giải đáp: Hắn đi đâu? Có phải ôm ấp cô gái khác để qua đêm không? Có phải hôn
người phụ nữ khác cũng giống như hôn tôi không?

Những câu hỏi nực cười nhưng lại khiến lòng tôi chua xót! Tôi không yêu hắn
sao? Tôi tự lừa dối lòng mình ư?

Tôi ngồi nghe cả một tiết học vô vị. Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ giải lao, tôi
thu dọn đồ chuẩn bị trốn học. Tôi vừa mới ra đến cổng trường thì nhìn thấy
chiếc xe thường ngày đưa đón đang dừng trước cổng. Tôi tò mò bước đến hỏi chú
lái xe: “Sao chú lại ở đây?”

Chú lái xe nói: “Ông chủ dặn phải ở đây chờ cô tan học, không được rời khỏi đây
dù chỉ một phút.”

“Vậy thì càng hay!” Tôi mở cửa lên xe. “Hôm nay có một vở ba lê cháu rất muốn
xem...”

“Nhưng...”

“Chú lái xe đi!” Những cảnh lộng lẫy trong vở diễn, những động tác múa uyển
chuyển, âm nhạc tuyệt vời làm rung động lòng người cùng với truyền thuyết đẹp
nhất, chẳng trách Hồ thiên nga đã trở thành tác phẩm kinh điển.

Tôi nhận thấy một điều, khi ác quỷ chết đi, mọi người dưới khán đài đều nở nụ
cười thanh thản, chỉ mình tôi rơi lệ... Nhát kiếm ấy không phải đâm vào tim ác
quỷ mà đâm vào tim tôi! Cảm giác tuyệt vọng, trống trải không phải của ác quỷ
mà là của Hàn Trạc Thần khi nghe tôi gào lên.

Vở kịch kết thúc trong tiếng vỗ tay sôi nổi, chỉ có mình tôi cúi xuống ôm đầu
gối khóc trong tuyệt vọng. Tôi thực sự cảm thấy hắn đã chết trong lòng tôi, con
tim tràn đầy tình yêu như dần ngừng đập. Nỗi đau khiến tôi như muốn ngừng thở.

Hận chính mình là việc dằn vặt nhất, vậy mà còn vướng vào tình yêu.

Quả thật không biết bao nhiêu lần tôi tự nhắc nhở mình rằng không được yêu hắn,
không được yêu hắn. Nhưng trước mỗi cử chỉ tình cảm của hắn, mỗi hành động của
hắn tôi không thể làm ngơ, không thể vô cảm. Tôi dõi theo hắn, hiểu hắn rồi yêu
hắn! Tôi rất muốn né tránh và ruồng bỏ tình yêu này, cũng muốn vứt bỏ cả mối
thù với hắn.

Trước mắt tôi luôn hiện lên cảnh hắn giết cả gia đình tôi, từng giọt máu rơi
xuống đất, mối thù ấy khắc sâu trong tim, đi đến đâu cũng không thể né tránh. Tôi
tự cắn tay mình để tìm lại ý chí kiên cường trong nỗi đau ấy. Tôi không thể bỏ
đi, chết cũng không bỏ đi! Mãi cho tới khi tất cả mọi người đều vui vẻ ra về,
tôi mới uể oải đứng dậy, lê bước rời khỏi đó. Có người từng nói khi con người
đau khổ nhất thì trời sẽ tuôn mưa.

Chẳng ngờ đó lại là sự thật! Tôi đứng trước cửa nhà hát, trời mưa lất phất làm
nhạt nhòa nỗi đau âm ỉ trong lòng. Nước mưa hòa cùng những giọt lệ của tôi vỡ
tan trên con đường trơn bóng. Tôi bỗng thấy rất muốn gặp một người, ôm người ấy
khóc một trận thỏa thê.

Tôi ngồi thụp xuống, để đầu gối áp vào chỗ đau. Tôi không thể ôm người ấy khóc
vì khi ôm người ấy rồi tôi sẽ không buông tay được nữa!!!

Bỗng một chiếc ô trong suốt được bật mở trước mặt tôi, giúp tôi che những hạt
mưa lạnh lẽo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui