Ngủ Cùng Sói

Tôi
định nói: “Cảm ơn! Không cần đâu!” thì ngẩng lên, nhìn thấy Hàn Trạc Thần đang
cười, nhìn tôi âu yếm. Sắc mặt hắn xanh xao hơn, trong mắt hằn lên mấy sợi tơ
máu, chắc chắn tối qua hắn không ngủ được!

“Sao con lại khóc?” Hắn vội cúi người nâng tôi dậy, trên cơ thể hắn phảng phất
mùi thuốc lá và mùi rượu.

Tôi lắc đầu.

Hắn dùng tay áo lau nước mắt cho tôi, vì đau buồn mà cặp lông mày chau lại.

“Công chúa và hoàng tử đã được hạnh phúc bên nhau, đó chẳng phải là kết cục rất
đẹp hay sao?”

“Nhưng... ác quỷ chết rồi!”

Tôi nhìn hắn đứng gần tôi trong gang tấc, mới xa nhau có một đêm thôi nhưng cứ
như cả năm rồi tôi không gặp hắn. Tôi rất muốn ôm chầm lấy hắn, tự nhủ ôm một
lần, chỉ một lần thôi, để tôi cảm nhận được hơi ấm khi ở trong lòng hắn, để tôi
nhớ nhịp đập con tim hắn. Tôi không tham lam, chỉ một lần là đủ rồi! Nhưng phần
lý trí trong tôi lại lên tiếng: Ngươi không được ôm hắn! Dù chỉ một lần cũng
không được!

Tôi thở dài, lùi lại một bước, kìm nén sự nông nổi. Nhưng không ngờ hắn lại
dang tay ôm tôi vào lòng. Nhịp đập của trái tim hắn thật đều và êm ái. Nếu được
lựa chọn, tôi không hề muốn hắn chết, trong thế giới của tôi không thể thiếu
hắn nữa rồi!

“Thiên Thiên, con là cô gái lương thiện nhất trong số những người con gái ta
từng gặp”, hắn than thở.

Lương thiện ư?! Hắn sai rồi, tôi là người con gái xấu xa nhất trên thế giới
này. Hắn đã nâng niu, bảo vệ tôi. Cho dù tôi có làm hắn đau lòng đến thế nào,
hắn cũng không quên dặn người nấu bữa sáng cho tôi, cho người bảo vệ tôi, che ô
cho tôi lúc trời mưa. Còn tôi đối với hắn chỉ có thù hận, lừa dối, thậm chí có
ngày tôi sẽ dùng dao đâm vào trái tim tràn đầy tình yêu thương ấy.

Hắn thấy tôi không nói gì liền vỗ vỗ lưng tôi, dỗ dành: “Đừng khóc nữa, ngày
mai ta sẽ mời người diễn lại vở kịch cho con xem, công chúa sẽ yêu ác quỷ,
hoàng tử sẽ yêu thiên nga đen, công chúa và ác quỷ sẽ sống hạnh phúc bên nhau,
có được không?”

“Công chúa có thể nào yêu được ác quỷ tàn bạo không?”

“Có thể chứ! Nếu để ta làm nhà biên kịch thì rất có thể!”

Tôi phải thừa nhận: Đúng, hắn có thể...

“Có phải chú sẽ để cho ác quỷ rất đẹp trai sở hữu pháp lực vô biên, không gì là
không thể làm được?”

“Ngoài ra ta còn để cho ác quỷ si tình hơn, kiên quyết hơn, mê hồn hơn cả hoàng
tử...”

“Hay quá! Con sẽ đợi xem!” Tôi tươi cười, khoác tay hắn, níu kéo ác quỷ duy
nhất trên thế giới làm rung động lòng người này!

Không ngờ ước mơ của tôi đã trở thành hiện thực, đã có người che ô cho tôi cùng
đi dạo dưới mưa. Hắn nắm lấy tay tôi dẫn tôi rẽ sang một lối khác.

Tiếc rằng người này lại là kẻ thù của tôi, thứ hắn muốn tôi không thể đáp ứng,
sớm muộn gì tôi cũng chỉ đem lại đau thương cho hắn mà thôi!

Tôi rút bàn tay ra khỏi tay hắn, bước
ra khỏi chiếc ô của hắn. Hắn đuổi theo, nắm lấy tay tôi, kéo tôi sát
lại gần hắn.

“Chú hãy từ bỏ đi!” Tôi dồn hết can đảm nhưng sao giọng nói vẫn yếu đuối đến
vậy. “Con không thể yêu chú “

“Con có thể!”

“Chúng ta sẽ không có một kết cục tốt đẹp đâu!”

Hắn nhìn tôi, vẫn ánh mắt độc đoán.

“Cái con gọi là kết cục tốt đẹp phải như thế nào, con nói ra thì ta mới có thể
làm được.”

Tôi từng mong muốn giữa chúng tôi không có thù hận, không có dối trá và không
có tình yêu, cả đời sống với nhau, không bao giờ xa nhau.

Nhưng những điều này hắn sẽ không làm được...

Vì hắn đã giết cả gia đình tôi.

Tôi thở dài, không muốn lẩn quẩn với những vấn đề này nữa, đành chuyển sang
chuyện khác: “Sao chú lại ở đây?”

“Khi ta gọi điện cho Lý, nghe gã nói con đi xem múa ba lê, ta vốn định đến xem
cùng con nhưng không ngờ nhà hát này có quy định khi đã mở màn thì không cho ai
vào nữa... chẳng còn cách nào, phải tôn trọng nghệ thuật, tuy ta không hiểu
lắm!”

“Chú đợi con ở đây suốt sao?”

Hắn cười rồi đặt tay lên vai tôi, đi tiếp.

“Ta giúp con tìm một giáo viên dạy dương cầm rất giỏi, lúc nào con không muốn
đi học thì đến chỗ cô ấy học đàn... À, trước khi đến đó nhớ gọi điện hẹn
trước.”

‘Tại sao?”

Tại sao hắn luôn chu đáo với tôi như vậy?

Tôi chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì nhưng hắn biết tôi muốn gì.

“Ta gọi điện hỏi thăm về kết quả học tập của con. Tuy ta không yêu cầu thành
tích của con phải xuất sắc nhưng không ngờ chỉ có môn âm nhạc là đạt.” Hắn tươi
cười vuốt đầu tôi, giọng nói đầy vẻ cưng chiều. “Mỗi người có một ước mơ, ta
không muốn gò bó con điều gì.”

Tôi nghĩ rồi thế nào hắn cũng đoán được ước mơ của tôi là gì.

“Chú có ước mơ không?” Tôi hỏi.

“Có chứ!” Hắn như tự cười mình, nhìn lên bầu trời âm u. “Ước mơ của ta là làm
cảnh sát.”

Một kẻ xấu, giết người không ghê tay lại nói ước mơ là làm cảnh sát, quả là câu
chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe.

Chúng tôi lững thững đi hết mấy con phố. Đang đi tôi bỗng phát hiện một áp
phích quảng cáo rất đặc biệt.

“Ắy, đây có phải là phim không?”

Áp phích quảng cáo quả thực rất đặc biệt, một cô gái ngồi trên cơ thể để trần
của một người đàn ông, cánh tay cô gái đặt sau lưng như đang cầm một vũ khí sắc
nhọn, còn hai cánh tay của người đàn ông thì lại bị trói vào thành giường,
khuôn mặt lộ đầy vẻ phấn khích, hoàn toàn không có nỗi sợ kề cận cái chết.

Tôi đưa mắt nhìn vào những dòng quảng cáo, bộ phim này có tên Bản năng gốc. Hôm
nay đúng ngày trình chiếu.

Tôi nhìn Hàn Trạc Thần hơi chau mày rồi hỏi hắn: “Chú xem chưa?”

“Ta từng nghe An Dĩ Phong kể đôi chút...”

“Con muốn xem.”

Không thấy hắn trả lời, tôi quay đầu lại nhìn hắn. Hắn dùng ngón cái và ngón
trỏ day day chân mày, có vẻ như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

Tôi tưởng hắn không nghe thấy liền nhắc lại: “Con muốn xem bộ phim này.”

“Được thôi!” Cuối cùng hắn cũng nghe thấy. “Ta đi mua vé.”

Tôi không hiểu sao hắn có vẻ như không cam tâm tình nguyện cho lắm!

Người phụ nữ bán vé liếc mắt nhìn hắn rồi lại nhìn bộ đồng phục học sinh của
tôi, ánh mắt như coi thường. “Tầng trên hay tầng dưới?”

“À... Tầng trên!” Hắn nói.

“Hai trăm hay bốn trăm?”

“Bốn trăm.”

“Vé xem phim giá bốn trăm đô ư?! Sao đắt thế?” Rạp chiếu phim này có cao cấp
lắm đâu, một chiếc vé xem phim đủ cho tôi ăn trưa cả tháng.

“Không đắt, bình thường mà!”

Đợi đến khi đi vào trong, tôi mới biết thế nào gọi là: Không đắt, bình thường
mà!

Phòng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ đủ đặt một chiếc sofa nhung đỏ cỡ lớn khác
thường, kiểu nghệ thuật, một chiếc ti vi tinh thể lỏng màu đen treo trên tường,
không còn một thiết bị nào khác nữa! Nhìn kiểu bố trí này cuối cùng tôi đã hiểu
tại sao hắn lại trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Hắn ngồi lên sofa, mở ti vi.

“Con cứ ngồi mà xem, ta ngủ một lúc, xem xong thì gọi ta dậy.”

Nói xong, hắn cởi áo khoác ngoài ra đắp lên người, ngả người lên sofa, gối đầu
vào tay vịn của sofa, nhắm mắt lại.

“Vâng!” Tôi cầm một gói bắp rang bơ, cố ý giữ chút khoảng cách với hắn, tựa vào
tay vịn sofa phía đối diện.

Kiểu môi trường như thế này, cứ cẩn thận thì hơn!

Khi bộ phim bắt đầu chiếu, tôi mới biết tình tiết không như tôi tưởng tượng. Tôi
cứ nghĩ nó sẽ là bộ phim có nội dung phục thù, hy vọng nữ nhân vật chính sẽ có
quá khứ tương tự tôi nhưng yêu phải kẻ thù của mình nên mới có cảnh thân mật
với kẻ thù. Không phải tình tiết như tôi kỳ vọng nhưng tôi vẫn muốn xem cô ta
giết người đàn ông cường tráng đó như thế nào. Tôi chăm chú theo dõi, đặt biệt
theo dõi thời khắc quan trọng nhất...

Cho dù tình tiết quá dài, quá kích động, hai người không ngừng uốn éo cơ thể
một cách cuồng nhiệt, tôi vẫn cắn răng chịu đựng. Trước đây, khi đọc tiểu
thuyết tình yêu, cũng có những cảnh như vậy, đại khái là hiểu nhưng không có
hành động gì quá kích động.

Hôm nay được nhìn cảnh người thật diễn quả thực không giống thế, tôi thấy hai
cơ thể trần quấn lấy nhau, những nhịp thở gấp gáp, những tiếng kêu rên phóng
đãng khiến tim tôi hoang mang, mặt nóng bừng như phát sốt.

Nhưng vì để đợi tình tiết quan trọng nhất nên tôi lại cố chịu đựng.

Cuối cùng người phụ nữ ấy cũng từ từ trói tay người đàn ông vào giường. Tôi nín
thở chờ đợi xem cô ta lấy đâu ra nhũ băng.

“Có cần tập trung xem đến mức như thế không?” Giọng Hàn Trạc Thần khiến tôi
giật bắn người, nếu hắn không nói thì chắc tôi đã quên là hắn ở cạnh.

“ơ... ừm...” Tôi cứ như đứa trẻ lén lút xem phim cấm rồi bị người lớn bắt gặp
vậy, đặc biệt người đó lại là hắn. Tôi rụt rè, e thẹn hỏi: “Không phải chú đã
ngủ rồi sao?”

“Bị tiếng ồn làm tỉnh rồi...” Hắn chống tay lên sofa để ngồi dậy, trông rất
phấn khích, nhìn tôi hỏi: “Có hay không?”

Tôi nghĩ nhiệt độ của mặt mình đủ đun sôi một ấm nước, vội dùng mu bàn tay để
hạ nhiệt: “Con xem một chút thôi...”

Chợt nhớ mục đích của mình, tôi vội quay đầu xem tiếp thì thật đáng tiếc tôi đã
bỏ lỡ tình tiết quan trọng. Người phụ nữ đó không hiểu lấy nhũ băng ở đâu ra
xuyên thẳng vào lồng ngực người đàn ông.

Thật tiếc đã không thấy rõ!

“Hình như con rất thất vọng, có cần ta tua lại cho con xem lần nữa không?”

Không đợi tôi trả lời, hắn đã ấn nút tua lại, tôi càng lúng túng hơn, không
biết đặt tay chân vào đâu.

“Con có thể hỏi chú một vấn đề không?” Tôi thử tìm một đề tài để hắn không nhận
ra sự bối rối. “Chú có khi nào để cho phụ nữ trói vào giường không?”

“Trừ khi ta chán sống rồi.”

Tôi nghĩ cũng phải. Người có bản tính đa nghi như hắn sao có thể để phụ nữ có
cơ hội làm vậy.

Tôi nghĩ ngợi rồi lại dò hỏi: “Thế... nếu là con thì sao? Chẳng phải chú đã nói
rằng con là người duy nhất chú tin tưởng sao...”

Khi nhìn thấy ánh mắt phấn khích không thể giấu giếm của hắn, tôi mới ý thức
được mình vừa hỏi một vấn đề đầy khiêu khích. Đây là hậu quả của việc không học
giỏi môn toán, khi giả thiết... ngay cả mệnh đề ban đầu cũng có sai lầm nghiêm
trọng.

Hắn ngả người về phía tôi, hai cánh tay đưa sang hai bên sườn tôi, giữ tôi ở
trong không gian chật hẹp. Mặt hắn từ từ kề sát tai tôi, giọng nói kèm theo
tiếng cười gợi cảm: “Nếu là con... ta càng muốn được trói con trên giường, nghe
con cầu xin... Lúc đó chắc chắn rất khoan khoái...”

Lúc hắn nói, hơi nóng lướt qua tai tôi khiến cánh tay tôi cứng lại, bắp rang bơ
cầm trong tay rơi đầy xuống sàn.

Ngôn ngữ của hắn đã biến thái, ánh mắt của hắn còn biến thái hơn. Ánh mắt của
hắn lóe sáng, lan tỏa ham muốn cưỡng đoạt đến cuồng nhiệt.

Nhưng biến thái nhất là sau khi hắn dùng lưỡi liếm vành tai tôi, cảm giác ẩm
ướt đã tác động đến vô số xúc giác. Tôi sợ hãi co rúm người né tránh nhưng vô
vậy! Chẳng phải tôi đang tự chui đầu vào rọ hay sao?

“Có muốn thử không?”

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, mày cũng cong lên, nụ cười có vẻ khiêu khích, An
Dĩ Phong mà nhìn thấy có lẽ còn cảm thấy thẹn vì nhiều thứ chưa bằng.

“Yên tâm, ta sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không làm con đau đâu...” Giọng hắn đầy mê
hoặc.

Tôi nuốt nước bọt, nhịp thở ngắt quãng, cảm nhận rõ ràng lồng ngực đang căng
lên, cơ thể nóng bất thường. Tôi bắt đầu suy nghĩ đến câu nói vừa rồi của hắn,
có thật là sẽ không đau?

Tôi lắc đầu lia lịa, bây giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề đau hay không, hắn
đang muốn làm việc không bằng loài cầm thú với tôi. Không thể được, nếu cả thể
xác tôi cũng trao cho hắn thì mọi việc sẽ không kiểm soát được nữa.

“Con nghĩ, có thể chú đã hiểu lầm ý con...” Tôi đang nghĩ phải giải thích như
thế nào thì hắn nghiêng người nằm xuống cạnh tôi, một tay ôm vòng lấy vai tôi,
giữ chặt tôi trong lòng hắn, một tay nhấc chân tôi đặt lên sofa, lần sờ từ bắp
chân lên đùi tôi, sau đó chuyển dần vào bên trong, tiến thẳng vào trong váy
tôi.

Cảnh nóng bỏng trong phim lại bắt đầu, nhân vật nữ chính thở gấp và rên rỉ,
tiếng rên của nhân vật nam chính thì ngày càng trầm thấp.

Phòng bên còn vọng lại tiếng kêu ướt át hơn cả trong phim: “Mau lên chút nữa,
mau lên chút nữa...”

Hắn mỉm cười, ngón tay thon dài vuốt ve đùi tôi, cứ như có mê lực gì đó khiến
cơ thể tôi run rẩy.

“Không được...” Một giọng nói vang lên, tôi mới phát hiện người con gái ở phòng
kế bên chỉ có hơn chứ không có kém.

“Nhạy cảm vậy à?...” Dường như hắn càng hứng thú, hôn nhẹ lên môi tôi. “Vậy
chúng ta sẽ từ từ nhé!”

Ngón tay hắn nhanh nhẹn luồn vào dưới chiếc áo đồng phục của tôi, tốc độ và lực
nhấn khiến tôi liên tục hít thở. Hắn bóp ngực tôi, đầu ngón tay vân vê vị trí
nhạy cảm nhất. Tôi cắn chặt răng mới không để phát ra tiếng rên đáng hổ thẹn
ấy. Khát vọng chống cự đã dần biến mất.

Dường như hắn nhìn thấy tôi không muốn kêu thành tiếng liền hôn lên môi tôi,
dùng lưỡi tách hàm răng đang cắn lấy môi tôi, thử dò sâu vào trong như muốn
nuốt chửng cả tiếng rên rỉ của tôi.

Trong nụ hôn cuồng nhiệt, cảm giác khó chịu như được giảm bớt, trong lúc môi
lưỡi quấn lấy nhau thì tiếng rên rỉ cũng không cần phải kìm nén, bật ra một
cách tự nhiên.

Tôi thở gấp, một nơi nào đó tận sâu trong cơ thể bắt đầu nóng ran, khát khao
muốn được sở hữu thứ gì đó.

Tay tôi đang để trước ngực hắn dần dần đưa lên lưng hắn, tôi hôn lại hắn, học
cách hắn hôn tôi lần đầu, đầu lưỡi liếm lưỡi hắn, hút lấy môi hắn.

Từ trong họng hắn phát ra tiếng rên trầm ấm, hắn lật người ép lên người tôi,
thứ rắn rỏi nào đó của cơ thể áp vào đùi tôi...

“Rốt cuộc con là thiên thần hay yêu tinh?!” Giọng nói hơi khàn và gượng gạo,
nhịp thở gấp gáp, rối loạn.

Hắn không nắn nhẹ ngực tôi nữa mà rút tay ra, nhanh chóng cởi từng chiếc cúc áo
của tôi, lùa sâu vào trong áo lót, ngón tay lành lạnh của hắn đem theo cảm giác
kích thích. Tôi muốn né tránh, cơ thể không ngừng nhúc nhích dưới thân hình
hắn.

Tay hắn đang ôm lấy vai tôi bỗng rút ra, vuốt ve từ đầu gối tôi dần lên trên,
vén váy tôi lên, ngón tay đưa vào phần mềm nhất, bí mật nhất đang dâng trào hơi
ấm.

Tôi không thể nhúc nhích, chỉ có thể nắm chặt lấy áo sơ mi của hắn, mặc cho tay
hắn vuốt ve khắp cơ thể, gợi lên khát vọng tội lỗi của tôi.

Cơ thể tôi hoàn toàn bị hắn chinh phục. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của
hắn, cùng hắn chìm đắm trong sự kích thích của giác quan và rơi vào vực sâu của
dục vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui