Ngủ Cùng Sói

Tôi và
Tiểu Cảnh rất hòa hợp. Hằng ngày chúng tôi cùng ăn sáng, tôi tan học rồi cùng
ăn tối, nói về cuộc sống tám năm đã qua của cả hai, nói về công việc hiện tại
của anh.

Ở bên anh làm gì cũng thoải mái, có thể nói chuyện không cần phải kiêng nể,
nhưng tôi đã nói những gì, tôi không nhớ nữa và anh đã nói gì tôi cũng không
nhớ.

Tiểu Cảnh về rồi, đã có người lo liệu việc kinh doanh cho Hàn Trạc Thần, hắn
bỗng trở nên nhàn hạ, tối về tôi đều thấy hắn ở nhà, lúc thì đọc báo, lúc hút
thuốc, có lúc lại ngồi ngây ra. Tôi đoán tình nhân mới của hắn chắc hẳn lại bị
hắn vứt bỏ. Nhưng chuyện đó thì có can hệ gì đến tôi?

Hôm nay, cũng như mọi ngày, chưa đến tám giờ Tiểu Cảnh đã đưa tôi về đến trước
cửa nhà. Lúc bước đến trước cửa, tôi kéo tay anh nói: “Em không muốn về nhà.”

“Sao thế? Em không vui à?”

“Tại sao chú ấy nói hằng ngày tám giờ phải đưa em về, anh không hề chậm trễ một
phút nào, anh cứ nhất định phải làm theo ý của chú ấy sao?”

“Anh đã nhận lời thì anh phải làm được.”

“Em cũng phải có tự do của em chứ! Em có quyền quyết định mấy giờ về nhà, em
không muốn người khác quyết định cuộc sống của em.”

Tôi không ngoan cố đến mức làm khó Tiểu Cảnh, chỉ là tôi không muốn trở về căn
phòng chật chội, ngột ngạt, buồn chán, ngồi trong phòng nghe tiếng hắn mở cửa,
đóng cửa hoặc tiếng bước chân của hắn ngoài hành lang mà thôi.

Tôi rất muốn rời khỏi đây, đến một nơi không có hắn và sống cuộc sống của tôi,
nhưng tôi cũng không muốn vứt bỏ nỗ lực nhiều năm qua. Hơn nữa, tôi căm ghét
kiểu hắn chi phối cuộc sống của tôi và Tiểu Cảnh, đặc biệt là thái độ sai gì
làm nấy của anh.

“Thiên Thiên!” Tiểu Cảnh rất tự nhiên đặt hai tay lên vai tôi, trong ký ức của
tôi, tay của anh trai cũng ấm áp như vậy. “Em không nên tỏ thái độ như vậy với
ông ấy, thực ra ông ấy đối với em cũng không tệ. Lúc ở Mỹ, anh từng nghe thuộc
hạ của ông ấy nói ông ấy đối xử với em như với con gái ruột.”

Con gái ruột?! Thật quá nực cười!

“Lúc anh về, ông ấy còn nói với anh rằng em không được vui, bảo anh đưa em đi
chơi nhiều hơn, dù bận thế nào cũng không được lạnh nhạt với em... Anh nghĩ
giữa em và ông ấy có thể có hiểu lầm gì đó nên...”

Tôi nghe mà ù cả tai, lòng dạ rối bời, cố gắng kìm nén cảm xúc: “Anh có thể
đừng nói tới Hàn Trạc Thần được không, em không muốn nghe chuyện về chú ấy.”

“Được thôi!”

Bàn tay Tiểu Cảnh từ từ đưa lên mặt tôi, tay của anh thật ấm áp và dễ chịu. Bàn
tay này không đáng ghét như bàn tay của Hàn Trạc Thần đặt ở đâu cũng làm tôi
cảm thấy toàn thân tê dại, khó chịu.

Nhìn ánh mắt mơ màng của Tiểu Cảnh, tôi đã nhanh chóng cảm nhận được anh định
làm gì, tôi liền cúi gằm mặt, né tránh nụ hôn của anh. Anh cảm nhận được sự
khước từ của tôi nên không cưỡng ép, chỉ hôn nhẹ lên trán tôi một cái, nhè nhẹ
ôm tôi vào lòng, nói: “Anh biết em không quên được người ấy, anh có thể đợi,
đợi em dần quên đi...”

Có lẽ đây là cách suy nghĩ khác nhau giữa hoàng tử và ác quỷ.

Nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ ôm chặt lấy eo tôi, một tay giữ chặt đầu tôi hôn
tới tấp, hôn đến khi nào tôi chịu khuất phục, hôn đến khi nào tôi đáp trả...

Nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ nói: “Con chỉ được nhớ ta, không được nghĩ đến bất
kỳ người đàn ông nào khác”, rồi ngang ngược xâm chiếm những suy nghĩ của tôi,
khiến tôi không còn rảnh rỗi để nghĩ đến những thứ khác, cũng không nghĩ đến cả
thù hận.

Tôi lắc đầu thật mạnh để giũ bỏ những suy nghĩ viển vông, để con tim hoang mang
của tôi bình tĩnh trở lại.

“Vậy em vào nhà trước đây, mai gặp lại.” Tôi rời khỏi vòng tay Tiểu Cảnh, vẫy
tay chào tạm biệt.

Anh cũng mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt, ánh mắt sáng lấp lánh như trăng sao
trên bầu trời, không giống mắt hắn sâu thẳm như nước biển mênh mông.

Tôi vào nhà, đang lên tầng thì hắn đi xuống.

“Con về rồi.”

Tôi cúi mặt đi lướt qua hắn, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn: “Hai
người muốn thân mật thì đưa nhau vào khách sạn thuê một phòng, đừng có đứng ở
trước cửa nhà mà thân mật với nhau như thế.”

“Con biết rồi, lần sau sẽ làm như vậy...”

“Cô...” Hắn bỗng nắm chặt lấy cánh tay của tôi, tôi càng vùng vẫy thì hắn càng
nắm chặt.

Cuối cùng hắn giữ chặt tay tôi sau lưng, kìm kẹp tôi trong vòng tay hắn, không
cho tôi vùng vẫy. Tôi chỉ có thể nhìn hắn với ánh mắt oán hận, nhìn thấy lồng
ngực của hắn đang căng lên, sự giằng co và lửa giận trong mắt hắn. Khi bắt gặp
ánh mắt hắn nhìn vào môi tôi thì con tim tôi như ngừng đập, mất đi cảm giác.

Giây phút môi kề môi, tôi quay ngoắt đầu đi để né tránh nụ hôn của hắn, nhưng
hành động của hắn không hề thay đổi. Cho dù tôi có né tránh thế nào, hắn vẫn
chiếm giữ được môi tôi, hôn điên cuồng, ngang ngược.

Tôi cứ như rơi vào ảo mộng, không rõ đâu là cõi mộng, đâu là đời thực. Không
nhớ nổi đó là giấc mộng hắn vứt bỏ tôi hay là cái hôn. Tình cảm còn có thể đùa
cợt kiểu này không? Chúng tôi đã đến nước này rồi mà hắn còn có thể hôn tôi
sao?

May mà nụ hôn này cũng chấm dứt và có một điều bất ngờ. Hắn đẩy tôi ra, có chút
hoang mang, lùi hai bước. Tôi vuốt vuốt mái tóc bị hắn làm rối, cài lại hai
chiếc cúc áo đã bị hắn làm tuột trong lúc giằng co, lấy lại bình tĩnh. “Con có
thể hỏi chú rốt cuộc chú muốn thế nào không?”

Hắn nói một câu mà cả đêm tôi không hiểu ý hắn muốn gì.

“Ta muốn con ở bên cạnh ta, cho dù con hận ta, cả đời không tha thứ cho ta, ta
sẽ mãi để con giữ ước nguyện không bao giờ thực hiện được, con ở bên cạnh ta...
Ít nhất mỗi ngày mở mắt ra ta biết ta có thể nhìn thấy con...”

Đây chắc chắn là do tôi dốt môn văn, hắn nói mà tôi không hiểu. Tôi ngây người
như quên cả hít thở.

Bây giờ tôi bắt đầu ngưỡng mộ thần Hoa và thần Lá, tuy không bao giờ gặp nhau
nhưng chí ít được sinh cùng cành, tâm đầu ý hợp... Còn chúng tôi thì sớm tối
gặp nhau, ngày nào cũng đối mặt với người mình yêu nhưng luôn phải nhắc nhở
mình không được yêu.

Sáng sớm thức dậy, tôi soi gương, thấy đôi môi sưng đỏ liền vứt bỏ ý nghĩ đi
học.

Tôi xuống dưới nhà gọi cho Tiểu Cảnh nói hôm nay tôi có việc nên không đi học. Anh
chỉ “Ừ”, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi thấy hơi hụt hẫng, dập máy, có lẽ đó là kiểu suy nghĩ tôn trọng người khác
của phương Tây, còn tôi hình như chỉ quen với kiểu quan tâm một cách ngang
ngược.

Khi tôi ngồi vào bàn ăn đợi bữa sáng, cô Lý nói: “Tiểu thư, cô biết không? Lúc
trước cô ở nhà ăn sáng, ông chủ có dậy sớm đến mấy cũng ngồi ở đây đợi cô, đợi
đến khi cô ăn xong, đi học rồi ông ấy mới đi. Dạo này cô không ăn cơm ở nhà,
ông ấy cũng chẳng ăn gì, xuống dưới nhà là đến công ty luôn...”

“Thế ạ?”

Chúng tôi đang nói chuyện thì Hàn Trạc Thần từ tầng trên đi xuống, ăn mặc chỉnh
tề, hình như định đi luôn. Khi nhìn thấy tôi ngồi bên bàn ăn, hắn do dự một lúc
rồi cởi áo khoác, ngồi đối diện tôi.

Bất ngờ hơn nữa là hắn mở miệng nói chuyện với tôi: “Hôm nay không ra ngoài ăn
à?”

Tôi liếm liếm đôi môi vẫn còn sưng đỏ: “Không còn mặt mũi nào gặp người khác.”

Hắn nhìn môi tôi một lúc, hơi nhếch khóe miệng tươi cười. Phải nói thật rằng đã
lâu tôi không thấy hắn cười nên gần như quên mất nụ cười hiền từ của hắn như
thế nào. Bỗng hôm nay nhìn thấy, tim như đập nhanh hơn, hồi lâu mới bình thường
trở lại.

“Con không đi học thì buổi trưa ở nhà ăn cơm phải không?”

“Vâng.”

“Ta đến công ty một lúc rồi về ngay, con đợi ta về cùng ăn trưa.”

“Vâng.”

Không hề thờ ơ, không yêu, không hận, đơn giản chỉ là một bữa cơm, sao thấy xa
vời đến vậy. Tám năm sớm tối bên nhau bỗng trở nên xa cách như đã mấy đời rồi!

Hắn vừa đi khỏi, tôi liền gọi điện hỏi chị Thu có rảnh không. Chị nói mười một
giờ mới phải làm, bảo tôi đến quán, chị sẽ đến đó sớm hơn.

Hôm đó là thứ Ba, vẫn còn sớm nên quán rất vắng khách. Vừa bước vào tôi đã thấy
người yêu mới của Hàn Trạc Thần đang mắng một nữ nhân viên phục vụ. Nhân viên
đó khóc sướt mướt, bộ dạng khúm núm, viên quản lý ở cạnh đó mà chẳng dám nói
câu nào.

Cô ta khoanh tay trước ngực, vẻ ngang ngược, tự cao tự đại, ngông cuồng vô lối,
mắng nhiếc những lời khó nghe. Nếu có thể được, tôi thực sự muốn kéo Hàn Trạc
Thần đến xem người yêu mới của hắn “ngây thơ” đến mức nào.

Tôi ngồi được một lúc thì chị Thu tới, tôi vẫy tay gọi: “Ở đây.”

Cô gái kia liếc nhìn tôi một cái rồi tiếp tục mắng cô nhân viên.

Chị Thu bước đến rồi ngồi xuống, hất hàm về phía cô ta, ra vẻ khó chịu nói:
“Loại con gái như vậy cậy được ông chủ yêu mến, lúc nào cũng tỏ vẻ như bà chủ,
thật hết chịu nổi.”

“Cô nhân viên ấy phạm lỗi gì mà bị mắng như vậy?!”

“Tâm trạng nó không tốt”, chị Thu cứ làm vẻ huyền bí, ghé sát tai tôi nói. “Từ
hôm em mặc chiếc váy của chị xông vào đó làm loạn thì ông bố của em không đến
đây nữa...”

Ông bố của tôi?!

Tôi cúi đầu uống nước chanh.

“Em coi, nó chỉ là một con điếm, còn tự cho mình là phượng hoàng.”

“Tại sao mọi người lại sợ cô ta?”

“Loại tiểu nhân như vậy không nên đắc tội, nhỡ ngày nào đấy nó nói xấu mình
trước mặt ông chủ thì e rằng mình phải cuốn gói ra đi.”

“Cứ phải làm việc ở đây sao? Đến nơi khác không được à?”

“Nơi khác đâu được như ở đây. Chị có một đứa bạn cũng đi nhảy ở hộp đêm, khách
có đủ loại, nhiều khi yêu cầu quá đáng, nói khiêu vũ thoát y cũng phải làm... Em
đúng là... sống trong nhung lụa đâu thể biết được mặt trái của xã hội này.”

Có lẽ là như vậy, Hàn Trạc Thần đã chăm sóc, bảo vệ tôi quá tốt, những việc tôi
không muốn làm hắn cũng không hề ép, tôi cần thứ gì hắn cũng không bao giờ từ
chối, còn chọn loại tốt nhất cho tôi.

Tôi lớn lên trong tình thương yêu của hắn, hưởng thụ sự bảo vệ của hắn không
chút áy náy nhưng chưa bao giờ cảm kích trước những việc hắn làm. Bây giờ nghĩ
lại mới thấy hắn vẫn chưa đến mức cạn tàu ráo máng.

“Ấy?” Chị Thu bắt đầu chú ý đến môi tôi, cười như nắc nẻ trông thật xấu, còn
nháy nháy mắt nói: “Môi em làm sao thế? Người yêu đẹp trai cuồng nhiệt quá
nhỉ?”

“Chị Thu, em thấy thần kinh của Hàn Trạc Thần có vấn đề.”

Chị Thu suýt nữa thì ngã khỏi ghế, ngồi vững rồi chị mới nghiêm túc nói: “Chị
nghĩ thần kinh của em có vấn đề thì đúng hơn.”

“Hôm qua tự nhiên hắn lại hôn em, còn nói với em rằng cho dù em hận hắn, hắn
vẫn muốn em ở bên cạnh hắn, thế là có ý gì?”

“Á!” Chị mở to mắt nhìn tôi nói. “Có phải nối lại “tình cũ” rồi không?”

“Cái gì? Nối lại “tình cũ”!!!”

Có đùa thì đừng đùa kiểu đó chứ! Khó khăn lắm tôi mới bước ra khỏi đau khổ từ
vụ thất tình.

Nhưng nghĩ lại nét biểu cảm và ánh mắt của hắn hôm qua, tôi lại thấy đáng nghi
ngờ. Lẽ nào Tiểu Cảnh đã kích động đến bản năng chiếm hữu của hắn, khiến hắn
phát hiện điểm đáng để yêu của tôi chăng?!

Tim tôi loạn nhịp hồi lâu rồi trở lại bình thường. Tôi sai lầm một lần là vì
ngây thơ, lại phạm sai lầm như thế thì thật ngu ngốc. Tôi quyết không tiếp tục
thứ tình yêu chắc chắn chỉ là bi kịch ấy, có chết cũng không chịu.

Người yêu mới của hắn hình như đã nghe thấy tiếng tôi, bước tới lườm chị Thu
một cái: “Thu, hôm nay không phải đến ca của cô sao?”

“Chị Ngải”, chị Thu đứng dậy rất lễ phép chào cô ta, “ca của em bắt đầu từ mười
một giờ, còn hai tiếng nữa.”

“Hai tiếng nữa mà không vào trong trang điểm đi, còn ở đây buôn chuyện hả?”

“Vâng... vâng!”

Gần hai tiếng nữa mà phải vào phòng trang điểm? Đấy là nguyên tắc gì thế!

Tôi giơ tay kéo chị Thu: “Còn hai tiếng nữa, chị vội cái gì!”

Cô ta lạnh lùng nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt rồi tỏ thái độ khinh bỉ,
nhếch mép: “Mày tưởng mày là ai chứ! Chẳng qua chỉ là đồ tiện nhân bị Thần vứt
bỏ mà thôi!”

Tôi nhấp một ngụm nước chanh để lấy giọng: “Cô tưởng ông ta yêu cô ư? Ông ta
chỉ chơi đùa với cô thôi, sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ cô.”

Cô ta nhẫn nhịn, cố tỏ ra vẻ hạnh phúc: “Mày làm sao biết được anh ấy yêu tao
đến nhường nào!”

“Tôi đương nhiên là biết rồi! ông ta chắc chắn nói vào tai cô rằng cô là của
ông ta. Ông ta vuốt ve tóc cô, nhìn vào mắt cô mà nói rằng cô thánh thiện,
thuần khiết như một thiên thần... Đúng rồi, khi ôm cô, ông ta nhẹ nhàng gọi
“Thiên Thiên”, đúng không?”

Tôi vốn cố ý nói ra những lời đó để chọc giận cô ta, không ngờ mặt cô ta bỗng
tái mét, môi run lên.

Chẳng lẽ tôi nói đúng?

“Ông ta thực sự...”

Tôi vẫn chưa nói hết câu thì cô ta tát cho tôi một cái. Tôi ngã khỏi ghế, lòng
tự trọng bị tổn thương. Tôi đứng dậy định đánh trả thì bị cô ta nắm lấy cánh
tay tát cái nữa. Càng đáng ghét là cô ta đánh vào một bên nên càng đau.

Chị Thu nhìn thấy cô ta còn định đánh tiếp, vội kéo tôi sang một bên nói: “Chị
Ngải, cô ấy là con gái của ông chủ...”

“Tao biết, con nuôi của Thần chứ gì!” Từ “con nuôi” buột ra khỏi miệng cô ta,
sao mà khinh bỉ và coi thường. “Bản thân mày bị vứt bỏ mà dám chạy đến nói tao
là đồ thay thế, nói Thần chơi đùa tao...”

“Cô có phải là đồ thay thế hay không tự cô rõ nhất...”

Chị Thu vội lôi tôi, ngăn tôi nói tiếp: “Chị Ngải, xin lỗi, em ấy còn nhỏ chưa
hiểu biết.”

“Mày có tư cách gì mà nói?!”

Chị Thu vội nói: “Em sai rồi! Chị Ngải, xin chị độ lượng... Em lập tức đi chuẩn
bị...”

“Không cần, mày mau thu dọn đồ rồi cút đi cho tao!”

“Cô dựa vào cái gì mà đuổi chị ấy.” Tôi chưa bao giờ gặp người con gái nào đáng
ghét như cô ta. Tôi nhìn về phía quản lý thì không thấy bóng dáng anh ta đâu
cả, mọi người đều bận việc của mình.

Đây là thế giới kiểu gì vậy!

Chị Thu hằn học nhìn cô ta, lớn tiếng: “Được, tôi đi. Loại đàn bà như cô sớm
muộn cũng sẽ bị quả báo...”

“Cút ngay!”

Lần đầu tiên tôi thấy mình vô dụng đến thế, hối hận nhìn chị Thu: “Chị Thu, để
em đi nói với Hàn Trạc Thần...”

“Không cần đâu, chị không đi thì nó cũng chẳng để chị yên.”

“Đều tại em đã làm liên lụy đến chị.”

“Loại người như thế không ai chịu nổi, nếu nó không phải là gái của Hàn Trạc
Thần thì đã sớm bị người ta lôi ra cưỡng hiếp rồi!” Chị nhìn tôi nói: “Thiên
Thiên, mặt em bị sưng rồi, mau về đi, sau này đừng đến đây nữa... Em cố gắng mà
giành lấy anh ta rồi hoàn trả hai cái tát thật đau vào!”

Chị Thu đi vào phòng, nhìn bóng lưng bơ vơ không nơi nương tựa của chị mà lồng
ngực tôi như muốn nổ tung. Tôi bị đánh cũng chẳng sao nhưng chị Thu vì tôi mà
mất việc, nỗi giận này tôi không sao nuốt nổi. Tôi cắn răng, đuổi theo kéo chị.

“Em không thể để như vậy được!”

Tôi ngồi xuống ghế, lôi chiếc điện thoại trong túi ra gọi cho Hàn Trạc Thần.

“Thiên Thiên, có việc gì không?” Giọng hắn rất nghiêm túc, xa lạ.

Tôi vốn muốn hắn giúp tôi nhưng mới nghe khẩu khí của hắn tôi hậm hực nói: “Rốt
cuộc chú là chủ hay cô gái đó là chủ, cô ta dựa vào cái gì mà đuổi bạn của
con?”

“Con là chủ, con nói thế nào thì là thế ấy!” Hắn ngừng một lúc rồi lại nói:
“Không có việc gì thì đừng lúc nào cũng đến đó... Đợi lát nữa ta đến đón con.”

“Vâng. Vậy được ạ.”

Tôi gác máy.

Tôi liếc mắt tìm kiếm viên quản lý đã mất tăm, cô gái mặt mũi chẳng ra gì ấy
cũng đã đi vào trong.

Tôi nói là được thì cũng phải có người nghe tôi chứ!

Tôi gọi điện cho Tiểu Cảnh, giọng anh dịu dàng hơn Hàn Trạc Thần rất nhiều
nhưng rất nhỏ: “Thiên Thiên, anh đang họp.”

“Lúc nào anh họp xong?” Nói chuyện thì mặt tôi càng đau hơn. “Có một cô gái
đánh em nhưng em không đánh được cô ta...”

“Đánh em?” Tôi nghe thấy tiếng ồn ào trong điện thoại rồi nghe thấy Tiểu Cảnh
nói: “Đợi một lát, bọn anh sẽ đến ngay!”

Đầu bên kia gác máy.

Bọn anh?! Không phải dẫn nhiều người đến để báo thù cho tôi đấy chứ?

Nhìn thấy chị Thu cũng đang vô cùng mong ngóng, tôi nói: “Anh Tiểu Cảnh của em
sẽ đến ngay, em sẽ bảo anh ấy đuổi cô ta đi!”

Tôi ngồi trên ghế, tiếp tục uống nước chanh.

Lúc mút ống hút, má tôi rất đau, tôi ôm má cố nghĩ cách trả thù, tôi phải tát
cho cô ta hai cái thật mạnh. Không, tôi phải tát nhiều hơn, tát đến khi nào cô
ta xin tôi tha thứ rồi đuổi cô ta đi, dù sao thì Hàn Trạc Thần cũng nói tôi là
chủ.

Tôi đang chìm trong những suy nghĩ trả thù “độc ác” của mình thì ngoài cửa có tiếng
động, tôi cứ ngỡ là Tiểu Cảnh, lòng như mở cờ, vội chạy đến nghênh đón, không
ngờ người vào trước lại là Hàn Trạc Thần.

Tôi đang định mở miệng nói thì hắn đưa tay nâng cằm tôi lên, ánh mắt lạnh lùng
đến lạnh cả sống lưng. Người vào sau là Tiểu Cảnh, anh hiền dịu hơn hắn, ôm lấy
vai tôi, ân cần hỏi han: “Có đau không?”

“Đỡ hơn rồi!”

“Ai dám đánh con?...”

“Ông chủ...” Viên quản lý cung kính nghênh tiếp.

Anh ta khom người lén nhìn tôi. Nhìn thấy thái độ của anh ta, tôi mới hiểu tại
sao lúc tôi bị đánh không ai thèm quan tâm, không phải họ sợ cô gái đó. Họ đợi
xem tôi sẽ báo thù như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui