Ngủ Dậy Một Giấc Trúc Mã Biến Thành Bạn Trai


"Bọn họ có thể ngửi thấy rất rõ mùi hương trên cơ thể đối phương"
Bàn tay Liêu Tinh Thần thật ấm áp, ngón tay thon dài mạnh mẽ, Triều Dương chỉ vừa mới chạm vào thôi đã cảm nhận được có thứ xúc cảm kỳ lạ gì đấy đang ồ ạt chảy vào trong tim.
Sự rung động và nỗi khát vọng bỗng chốc không thể khống chế được, giống như dây thường xuân bò trên tường đại viện, ngoảnh đi ngoảnh lại đã lan đầy bức tường trong tim, mỗi chiếc lá đều viết rõ ba chữ "Liêu Tinh Thần".
Lòng bàn tay nóng bỏng chỉ mới dán vào nhau được mấy giây mà Triều Dương đã vội vã rụt tay lại, sợ tâm tư của mình bị đối phương nhìn thấu.

Cậu dọn sách vở loạn hết cả lên, xong xuôi thì ngoan ngoãn đi theo Liêu Tinh Thần dưới ánh nhìn của học sinh lớp 11.
Để lại sau lưng các bạn học với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa muốn hóng hớt thêm: Về nhà?! ** má, hai người này có mối quan hệ gì vậy!!??
Đám người kia sửng sốt cũng là có nguyên do cả, sĩ số lớp 11 hiện tại hơn nửa học sinh là từ lớp 7 cũ chuyển tới, mặc dù bọn họ ngồi cùng Liêu Tinh Thần nguyên một năm nhưng đây lại là lần đầu tiên thấy tên lớp trưởng mặt lạnh bày ra vẻ mặt dịu dàng như thế khi đối xử với một người.
Hơn nữa thân phận Liêu Tinh Thần vẫn luôn được bảo mật, ngoại trừ học sinh cùng ở đại viện ra thì không ai biết hắn với Triều Dương là hàng xóm lầu trên lầu dưới.
.....
Tâm trạng Tô Tần không được tốt, gã ở sân luyện tập chơi bóng tới khi nghe thấy chuông vang học mới về lớp, Lâm Tử và lão Cao vẫn đứng bên ngoài hành lang chờ gã.
Ba người cùng nhau đi xuống lầu, lão Cao dùng mấy câu ngắn gọn thuật lại sự kiện "lớn" vừa mới xảy ra trong lớp với Tô Tần, Tô Tần cúi đầu một hồi lâu không đáp lời.
Lâm Tử đi bên cạnh cảm thán: "Kỳ quái, hai người này từ khi nào thân thiết như vậy chứ?"
Lão Cao: "Trước kia không phải Triều Dương đã đưa đồ ăn sáng cho Liêu Tinh Thần ư? Có thể là lúc đó cậu ta đã quyến rũ người kia rồi."
Đúng là không mở bình thì không ai biết trong bình có gì, Lâm Tử lấy cùi chỏ huých tên lắm chuyện kia một cái, ánh mắt ra hiệu cậu ta không nên nói tiếp chủ đề này trước mặt Tô Tần.
Tô Tần đá văng cục đá bên chân, quay đầu lại nhìn phòng học lớp 7, gã nhớ tới cái lần Triều Dương tỏ tình với mình ở Đại lộ danh vọng rồi Liêu Tinh Thần cố ý tìm cớ tới gây chuyện.
(Gợi nhớ: lúc Tô Tần đang tức giận ngồi trong lớp thì Liêu Tinh Thần đến đòi bài tập hè xong bảo Tô Tần chưa làm thì cuối giờ ở lớp làm xong thì về =)))
Hay là bắt đầu từ hôm đó quan hệ của hai người này đã không bình thường rồi nhỉ.
Chỉ có mình gã lừa mình dối người, cứ tự cho rằng trong lòng Triều Dương vẫn còn gã.
Chưa ra đến cổng trường, Liêu Tinh Thần với Triều Dương đã bị một đám người bao vây, là bọn Từ Lỗi.
Những chuyện mà Liêu Tinh Thần đã làm như một làn sóng truyền tới tai mấy người này, nghe xong mà sướng từ ngón chân lên đỉnh đầu, hát hò từ phòng học đến lúc ra đây, tinh thần vẫn cực kỳ phấn khởi, Từ Lỗi đề nghị bọn họ ra KTV hát tiếp.
"Mai cũng là ngày nghỉ rồi, chúng mình đi chơi suốt đêm đi."
Ngày mai cũng là ngày trường cấp hai mở hội thể thao, toàn bộ học sinh cấp ba được nghỉ ở nhà, chỉ có hội học sinh sinh viên là không được giải lao, mai bọn họ vẫn phải tới làm nốt việc.
Liêu Tinh Thần đã bận rộn nguyên một ngày, chưa kể còn phải chạy nhảy tốn sức, hiện tại chỉ muốn về nhà nằm.

Hắn cảm thấy mình có lẽ vừa tiêu hao sức lực của nửa đời còn lại mất rồi.

Hơn nữa KTV vừa bẩn vừa ngột ngạt, hắn không muốn đi chút nào.
Từ Lỗi biết con người mắc bệnh sạch sẽ này chắc chắn sẽ từ chối, nhưng cậu ta đã tính toán cả rồi, cố ý quay ra ngó crush của người ta.
"Dương Dương, mày đi không?"
"Lâu lắm tao với mày chưa uống rượu ca hát, đêm nay không say không về nhá?"
Triều Dương rất thích náo nhiệt, nhất là bây giờ, cậu cần tìm một chỗ để giải tỏa hết cảm xúc dời sông lấp biển trong lòng, uống rượu đi hát càng tốt.
"Đi!"
Hỏi xong Triều Dương, Từ Lỗi ngó qua anh chàng đẹp trai mặt lạnh bên cạnh nhíu mày, vô cùng ngứa đòn hỏi: "Anh Thần thì sao? Đi không?"
Liêu Tinh Thần đưa tay đập lên cổ xoay xoay một vòng, ánh mắt uy hiếp mà nụ cười lại vô cùng tao nhã lịch sự.
Hắn hỏi ngược lại: "Cậu nói xem?"
"Ha ha, ha ha ha, bye bye anh Thần, tối gặp."
Từ Lỗi thành công tìm đường chết, cậu ta sải bước đi đến chỗ xe đạp muốn chạy: "Thế thì, Dương, tí nữa tao gửi địa điểm rồi mày với anh Thần cùng tới nhé."
Đám người ồn ào tản đi, Liêu Tinh Thần chở Triều Dương về nhà, hoàng hôn đỏ rực trên mặt sông chậm chạp không chịu chìm xuống, ánh tà dương lộng lẫy nhuộm đỏ cả dòng sông và bầu trời.
Triều Dương ngồi thẳng tắp, tay nắm chặt phía sau xe, cậu không dám ôm eo Liêu Tinh Thần, thậm chí còn chẳng dám thở mạnh, sợ ngửi được mùi của đối phương.
Cậu khát vọng tới gần người nọ rồi lại sợ hãi, cảm giác kỳ quái mà mâu thuẫn này từ trước đến giờ cậu chưa từng trải qua, kể cả cái hồi theo đuổi Tô Tần cũng chẳng cảm nhận được.
Có lẽ là do Liêu Tinh Thần thật sự quá ưu tú rồi, Triều Dương nghĩ thầm.
Người này không chỉ đẹp trai, học hành giỏi, tế bào vận động tốt, nhảy cao phá kỷ lục, chạy hai nghìn mét đạt giải nhất.
Hắn giúp cậu phụ đạo, ngày nào cũng đưa cậu đến trường lại còn rước cậu về nhà, đã thế người này còn thay mặt cậu dạy dỗ Vu Tiểu Lạc, làm ầm tới độ cả trường chẳng có ai là không biết.
Trong đầu Triều Dương bấy giờ có một âm thanh đang không ngừng kêu gào: người tuyệt như vậy tìm đâu ra nữa? Mau theo đuổi đi!
Nhưng đồng thời lại có một âm thanh khác ngăn cản: Người ưu tú như thế, mày xứng chắc?
Triều Dương từng tùy ý để cảm xúc chi phối một lần.
Đời trước cậu đã vấp ngã một cái thật đau đớn, cứ mải lao về phía Tô Tần mặc kệ cả người đầy vết thương.
Lần này đối mặt với Liêu Tinh Thần, cậu do dự.
Chẳng phải là cậu sợ thất bại, cậu chỉ sợ nếu mình bị từ chối thì sẽ mất luôn cả người bạn này.
Cậu không muốn bọn họ quay về quãng thời gian mà hai người chỉ coi nhau như người xa lạ.

Cho dù kết quả có xấu, cậu cũng không dám lôi Liêu Tinh Thần ra để đánh cược, cậu không nỡ.
Hay là kệ đi, Triều Dương nghĩ thầm, cứ để qua một khoảng thời gian cho phần tình cảm điên cuồng này lắng xuống cái đã.
.....
Lúc mà Liêu Tinh Thần với Triều Dương tới được KTV ở trung tâm thành phố nào đó thì trên ghế lô đã chật kín người, ba mươi mấy cái đầu chia thành bốn phe.
Lớp phó thể dục ngũ âm không hoàn chỉnh hò hét bài "Chết vẫn muốn yêu", bên cạnh là mấy người đang bịt tai muốn giật lại microphone; một nhóm khác thì chụm lại đoán số, trước mặt là mấy chai rượu đổ ngang dọc, còn có một cặp chui vào góc chơi game.
Vị trí giữa ghế sofa là Từ Lỗi với mấy tên anh em thân thiết đang cúi đầu tung xúc xắc, lâu lâu gào lên "Sáu đi sáu đi!" gần như át hết cái giọng the thé của lớp phó thể dục.
Liêu Tinh Thần cầm tay vịn cửa, chỉ muốn chui ra ngay tức khắc.
Từ Lỗi thấy được bóng người ngoài cửa thì đập ngay cốc xúc xắc lên bàn, nói với Tống Liên Phi: "Lão Tống mày chết chắc rồi, chúng mày tèo hết rồi, ông trùm tung xúc xắc bên phía đông bọn tao đến rồi đây này!"
Giữa sân đại viện Tân Giang có một hồ cá lớn phân chia Đông Uyển và Tây Uyển, Đông Uyển gần cổng lớn còn Tây Uyển thì gần cửa sau, bước ra ngoài cửa có thể thấy sườn núi nho nhỏ trồng mấy cây đào.
Từ Lỗi, Liêu Tinh Thần với Triều Dương ở Tây Uyển, Tống Liên Phi và Phương Chấn thì ở Đông Uyển.
Đứng ở cửa lúc này chỉ có cậu và Liêu Tinh Thần nhưng Triều Dương cực kỳ chắc chắn "ông trùm xúc xắc" trong miệng Từ Lỗi không phải nói cậu, cậu không biết chơi cái trò kia.
Trước đây vào ngày sinh nhật Tô Tần rất thích chơi xúc xắc với Lâm Tử và Lão Cao, Triều Dương cũng muốn chơi cùng, kết quả mới chơi hai vòng đã bị Tô Tần chán ghét bỏ qua một bên.
Liêu Tinh Thần âm thầm tính thêm một món nợ cho Từ Lỗi, thêm hai gạch nữa là đủ chữ [正], lúc đấy thì có thể lôi đầu ra đập cho trận.
(正: là chữ hợp lệ:v chắc ý của LTT ở đây là ai bị gạch đủ 5 nét thì sẽ đủ điều kiện ăn đánh.)
Hắn đẩy Triều Dương vào ghế, chân dài bước qua đám người Tây Uyển, đá đá Từ Lỗi ý bảo nhường chỗ.
Từ Lỗi cố ý ngã vào người bên cạnh, không nhúc nhích, nói: "Ghế bé quá, hai người ngồi chung đi."
Nói xong đưa xúc xắc ra.
Triều Dương với Liêu Tinh Thần ngồi dán vào nhau, Liêu Tinh Thần đưa tay ra, nhìn từ xa cứ như đang ôm lấy cậu, tư thế trông cực kỳ thân mật.
Liêu Tinh Thần nhận lấy xúc xắc từ tay Từ Lỗi, liếc mắt tán dương, chữ [正] trong lòng mất đi một gạch.
Mọi người ở đây đều là học sinh nên không có ai hút thuốc, không khí trong phòng thơm mát không bị nhiễm mùi hôi.

Triều Dương với Liêu Tinh Thần về nhà tắm rửa sạch sẽ xong mới ra đây, lúc này cả hai người ngồi cạnh nhau như vậy có thể ngửi mùi của đối phương tương đối rõ ràng.
Một bên là mùi bưởi ngọt nhẹ, một bên là mùi bạc hà the mát.
Triều Dương bị mùi hương bạc hà làm mê hoặc, muốn đổi vị trí nhưng lại không nỡ, chỉ đành mím mím môi, cách vài phút lại quay đầu ra chỗ khác hít lấy hít để không khí mới mẻ.
Đêm đầu thu man mát, Liêu Tinh Thần mặc áo thun xám ba lỗ, chân dài vắt chéo, một tay đặt lên đầu gối, tay khác cầm xúc xắc.
Khí tức trên người hắn phần nào làm không khí xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.
"Chơi cái gì?"
Đại diện của Tây Uyển– Tống Liên Phi trước đây đã chơi xúc xắc với Liêu Tinh Thần một lần, cậu ta biết người này rất xảo trá, lẳng lặng giảm cược: "Dù gì cũng là hàng xóm, một lần nửa chén thôi nhé."
Từ Lỗi bên cạnh lập tức tát cậu ta một cái: "** má, nãy mày chơi với tao rõ ràng cược một chén!"
"Thế tao với mày không phải hàng xóm à? Thấy cao thủ đến nên rén chứ gì, tao thấy mất mặt thay Tây Uyển bọn mày!"
Clm, chơi xúc xắc thôi mà còn lôi đông tây ra, người trẻ tuổi không chịu nổi đả kích từ cú vả này, Tống Liên Phi vỗ bàn: "Một chén thì một chén, ai sợ ai! Đến đây!"
Chơi xúc xắc hơn thua nhau ở chiến thuật tâm lý, những con số đối phương đọc ra đúng hay sai chỉ dựa vào phỏng đoán, Triều Dương không hiểu quy tắc trò này lắm nhưng ngồi bên cạnh xem thôi cũng thấy rất kích thích rồi.
Tống Liên Phi bại dưới tay Liêu Tinh Thần mấy lần đã buồn nôn lắm rồi.

Nhưng cậu ta gánh mặt mũi của Tây Uyển trên người, đàn ông không thể chịu thua dễ dàng vậy được!
Chơi thêm một vòng nữa, Liêu Tinh Thần vẫn chưa phải uống giọt rượu nào, hắn cảm thấy hơi chán định rút lui thì thấy vị ngồi cạnh bày ra vẻ mặt hứng thú bừng bừng, trông rất muốn tham gia.
Hắn không chút biến sắc đưa xúc xắc tới, hỏi: "Chơi không?"
Triều Dương vội vàng xua tay: "Không không không, tớ không chơi."
Phương Chấn hò hét xong một bài lại tiếp tục mở thêm bài "thiên lộ" hát tiếp, trên ghế ồn ồn ào ào, muốn nói chuyện phải thì thầm vào tai mới nghe rõ.
Liêu Tinh Thần mượn cơ hội này cúi đầu tiến đến gần, môi hắn như muốn chạm vào vành tai Triều Dương: "Không sao, tôi dạy cậu."
Triều Dương không dám cử động, nín giận nói: "Tớ thua á."
Liêu Tinh Thần nổi lên ý xấu muốn trêu chọc: "Không sợ, thua thì tôi uống."
Biết Liêu Tinh Thần định để Triều Dương lên sân, hắn sẽ uống rượu, Tống Liên Phi lập tức tỉnh táo lại, cảm giác cơ hội báo thù đã tới.
Dù sao thì ai cũng biết Triều Dương có kết quả học tập kém nhất đại viện nhưng cậu rất ngoan, đừng nói là chơi xúc xắc, có khi đấu địa chủ còn đếch biết.
Tống Liên Phi: "Dương Dương không phải sợ, tao nhường mày mà!"
Nếu người ta đã nói vậy thì Triều Dương nhất định phải chơi, cậu cũng muốn chơi lắm rồi: "Lão Tống, mày phải nhường tao đấy!"
Nói xong lắc xúc xắc lộc cộc, khí thế có đủ, Liêu Tinh Thần bị bộ dáng của cậu làm cho tức cười.
Thao tác có vẻ mạnh như hổ nhưng mở ra chỉ có ba bốn điểm, Triều Dương nhìn thấy mấy con số mình xúc ra khóc không ra nước mắt, cầu mong nhìn về phía Liêu Tinh Thần: "Sao bây giờ?"
Tống Liên Phi chơi xấu: "Không được kêu gọi cứu trợ! Tự chơi tự chịu chứ!"
Triều Dương trừng mắt: "Mày ác vậy?"
Liêu Tinh Thần cười nói: "Không sao cả, cậu muốn bao nhiêu thì đọc bấy nhiêu, thua thì tôi uống."
Triều Dương căng thẳng hơn cả lúc vào phòng thi, ánh mắt cậu từ Liêu Tinh Thần rồi lại lia qua Tống Liên Phi, xúc xắc lắc qua lắc lại.
Cuối cùng cậu cắn môi đọc ra mấy số: "Ba sáu!"
Tống Liên Phi lập tức tiếp lời: "Bốn ba!"
Tim Triều Dương đập thình thịch, khí thế như nước: "Năm sáu!"
Tống liên Phi bị khí thế của cậu dọa sửng sốt, một giây sau mới nói: "Sáu sáu!"
Triều Dương vung tay: "Mở! Tao không có!"
Tổng cộng có mười cái xúc xắc, cậu không tin bên Tống Liên Phi có năm cái, chỉ cần lật xúc xắc lên là biết.
Tống Liên Phi: "........"
** má, sao cái tên newbie này lại không như cậu ta tưởng tượng, người mới chơi xúc xắc không phải có cái gì là kêu cái đó ư?
Thua người mới rất mất mặt, Tống Liên Phi không tin, uống xong một chén rượu cậu ta lại nói: "Clm, tiếp đi."
Chơi mười lượt, Triều Dương ăn may được sáu lượt, Liêu Tinh Thần vì cậu uống hết bốn chén rượu, đại biểu Tây Uyển có vẻ đã hết chịu nổi xin đi WC.
Triều Dương làm gì cũng muốn được người ta khen ngợi, đêm nay là lần đầu tiên cậu thắng nhiều như vậy, nụ cười trên mặt không hề che giấu.
Cậu quay đầu tìm Liêu Tinh Thần: "Tớ giỏi không?"
Tửu lượng của Liêu Tinh Thần khá tốt thế nhưng sau khi thấy mặt Triều Dương hắn lại cảm thấy cả người nóng bừng, hắn tựa lưng vào ghế, cười lưu manh: "Giỏi chết đi được."
Triều Dương nhìn hắn cười, nghĩ nghĩ nếu mình bị bệnh tim thì giờ chắc đã tèo bất đắc kỳ tử rồi.
Tống Liên Phi từ WC trở về, nhìn hai người Đông Uyển như quái vật: "Bố mài chịu thua, má nó, không chơi nổi hai người."
Phương Chấn lúc này cũng chịu bỏ micro xuống tha cho mọi người, y đi xuống dưới, nói: "Chúng mình chơi "Sự thật hay mạo hiểm" đê?"
Linh quang lóe lên trong đầu, Từ Lỗi quyết định vì anh Thần nhà mình thổi cho lửa cháy bùng lên: "Được, chơi không chơi không?"
Nghe mọi người rủ chơi "Sự thật hay mạo hiểm", mấy đứa đang chơi cái khác cũng ngó qua đòi gia nhập, năm người lúc đầu giờ thành mười.
Từ Lỗi đặt chai rượu vào giữa: "Mỗi người một team, không trả lời được thì phải chọn mạo hiểm."
"Hai lần không chịu nổi thì phải uống ngụm lớn!"
Tống Liên Phi uống nãy giờ sợ rồi, cậu ta hung hăng đá Từ Lỗi một cái, tức giận mắng: "Mày muốn tao chết say ở đây đêm nay à?"
Từ Lỗi đang rót rượu: "Đã bảo uống cả đêm không say không về cơ mà, là đàn ông thì không được sợ!"
Phương Chấn đang hát cũng đâm theo, "Lão Tống, mày lúc đầu còn kêu gào phải để đám người Đông Uyển nếm trải cảm giác thất bại cơ mà, giờ ngã xuống đầu tiên biết nhục không?"
Tống Liên Phi: "........"
Tống Liên Phi: "** mé, tao muốn chuyển nhà, Dương Dương, chỗ mày còn phòng trống không? Sau này bố mài sẽ làm người Đông Uyển!"
Triều Dương sắp bị đám người tâm thần phân liệt ở đại viện làm cười chết, ngã vào người Liêu Tinh Thần ha ha không ngừng.
Cười một nửa cậu mới phát hiện Liêu Tinh Thần vẫn đang nhìn mình lại ngại ngùng ngồi thẳng dậy.
Rót rượu đầy xong thì game bắt đầu, mấy vòng đầu chỉ là mấy vấn đề nhỏ nhặt với cả mạo hiểm.
Nhưng sau khi cả đám đã ngà ngà say, nguyên một đám học sinh giỏi cũng phát điên, mấy yêu cầu quá đáng như [Cho hỏi mày đã thẩm * mấy lần rồi?], [Qua phòng khác chọn một người khác phái nói I love you.] cũng dám thốt ra khỏi miệng.
[Nguyên bản là 自卫: tự vệ, nhưng mà mình tìm thấy có mấy hãng se*toy bên trung cũng dùng từ này mô tả sản phẩm nên để nghĩa như kia nha.]
Chai rượu trên bàn lại bị người ta xoay đi, lúc này có một câu hỏi cực kỳ nhiệt tình đó là: Bây giờ mày có đang yêu ai không?
Mà chọn mạo hiểm còn đáng sợ hơn: Hôn người bên cạnh mười giây.
Triều Dương bị hai yêu cầu này dọa sợ, cậu nhìn chằm chằm chai rượu đang xoay tròn ở giữa, trong lòng không ngừng cầu nguyện: đừng chỉ đến tui đừng chỉ vào tui mà....
Chai rượu xoay ngày càng chậm, cuối cùng cũng dừng lại.
Miệng chai rượu không chỉ vào Triều Dương.
Mà chỉ vào người ngồi cạnh cậu, Liêu Tinh Thần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui