"Từ nay và về sau, ngày hạ chí tôi đều muốn ở bên cậu"
Khác với thời thơ ấu của Triêu Dương, từ nhỏ Liêu Tinh Thần đã được cách ly với toàn bộ sản phẩm cho trẻ em.
Giờ tan học nào ở trường mầm non cũng mở hoạt hình trong lớp, có lúc thì Tom & Jerry, lúc thì công chúa Bạch Tuyết.
Mười mấy cái đầu nho nhỏ ghé vào trước màn hình xem say sưa ngon lành, ba mẹ tới đón cũng không chịu về, có đứa còn phải dùng đồ ăn vặt nịnh nọt mới nghe.
Chỉ có Liêu Tinh Thần be bé cảm thấy nội dung của những bộ phim hoạt hình kia quá mức trẻ con, logic nằm ngoài sự chấp nhận của hắn, xem nhiều có khi trí thông minh còn tụt đi nữa kìa.
Hắn toàn xem mấy chương trình như kiểu Khám phá Trái đất hoặc Bí ẩn vũ trụ trên Kênh công nghệ.
Thời điểm mười tuổi, Triêu Dương hãy còn tin rằng có một nơi nào đó trên thế giới này là nhà của ông già Noel, giáng sinh năm nào cậu cũng mong đợi ông già Noel chui ra từ bếp lò nơi bà nấu cơm.
Mà năm mười tuổi Liêu Tinh Thần đã biết được vật chất nhỏ nhất trên thế giới là quark.
Sách bài tập của mầm non có một câu chuyện kể về chú ngựa con qua sông, câu hỏi được đặt ra là con sóc đã nói gì với chú ngựa con?
Nét chữ non nớt thật lòng của Liêu Tinh Thần nhảy nhót trên tờ giấy, đáp: Ngựa con không hiểu con sóc nói gì, hai con vật này không chung một loài.
Tư duy chặt chẽ tới độ giáo viên nhà trẻ cũng phải chịu thua.
Lên tiểu học, những đứa nhỏ khác đòi quà sinh nhật toàn là ultraman hay Toystory, riêng Liêu Tinh Thần lại đòi Liêu Chí Hàng mua cho mình Lược sử thời gian của Hawking, đòi Trần Hoa tặng mình Nguồn gốc muôn loài của Darwin.
Quỹ đạo trưởng thành của Triêu Dương và Liêu Tinh Thần khác nhau một trời một vực, tính cách còn chênh lệch như trời nam đất bắc, một người tinh tế mẫn cảm, một người lại khó tính kiêu ngạo.
Điểm chung duy nhất có lẽ là thù dai, đều là cao thủ không dễ trêu chọc.
Nước và lửa từ xưa đến nay luôn luôn xung khắc, cũng có lẽ vì vậy mà lần đầu gặp gỡ giữa hai người mới sản sinh ra mâu thuẫn lớn như thế.
Thật ra vào năm mười tuổi ấy, sau khi từ chối quả đào Triêu Dương đưa tới và bị đối xử lạnh nhạt lại, Liêu Tinh Thần từng lén lút hồi hận một quãng thời gian rất dài.
Cậu bạn hàng xóm mới tới này khác hoàn toàn đám trẻ con còn lại trong đại viện.
Cậu nhóc không sợ hắn, cũng không cố gắng lấy lòng hắn chỉ vì hắn là con trai của viện trưởng.
Khi ấy Liêu Tinh Thần vô cùng ngỗ ngược, còn nhỏ đã thích bày ra bộ mặt bướng bỉnh, thậm chí còn sĩ diện hơn cả viện trưởng Liêu.
Hắn không thích giao lưu với người khác, cũng cảm thấy mình chẳng cần bạn bè, càng không tự nhiên vô cớ đi gây sự.
Thế nên cũng chẳng biết làm hòa với người ta như nào.
Liêu Tinh Thần đọc xong Lược sử thời gian của Hawking và Nguồn gốc muôn loài của Darwin, chỉ số IQ và tầm nhìn của hắn cách xa rất nhiều so với đồng bạn cùng tuổi.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất khó hiểu và mơ hồ.
Sự hình thành của vũ trụ cho đến trái đất này hay kể cả là vạn vật đều có dấu vết để lại, sao cậu bạn hàng xóm trên lầu lại khiến hắn mãi không hiểu nổi vậy chứ?
Cố chấp giữ mặt mũi cuối cùng cũng bị thua cuộc bởi lòng hiếu kỳ mãnh liệt, Liêu Tinh Thần quyết định cào tâm tráo phổi bỏ lại sĩ diện, hắn bỏ ra vài tháng để nghiên cứu tất cả đống ultraman mà Triêu Dương thích.
Đi thăm dò mấy cái đồ chơi để dỗ trẻ con này còn gian nan và nhàm chán hơn cả đi đọc Nguồn gốc muôn loài, cũng dằn dặt con người ta hơn bài thi rất nhiều.
Gương mặt xinh đẹp của Liêu Tinh Thần tràn ngập sự ghét bỏ cùng với sợ hãi.
Nhưng cuối cùng thì hắn vẫn ghi nhớ kỹ tên của từng loại ultraman cùng đặc tính của nó, ngay cả quái vật nhỏ - bạn của ultraman hắn cũng không buông tha, âm thầm ghi lại.
Tháng ngày tìm cách dỗ người này đối với Liêu Tinh Thần mười tuổi trải qua trong sự đau khổ dị thường, mỗi ngày về nhà mở TV lên cũng cần dũng khí rất lớn.
Mà Liêu Chí Hàng với Trần Hoa cũng không tốt hơn là bao.
Con trai chưa bao giờ xem hoạt hình lúc này đây không hiểu tại sao lại bị ultraman ám ảnh không dứt, có khi nửa đêm nói mớ còn đọc cả lời thoại trong phim ra – "Thế giới này, ta sẽ bảo vệ nó!" cứ như một giây sau thì đứa nhỏ này sẽ biến thân đi cứu thế giới thật.
Trần Hoa còn tưởng rằng con trai thiên tài nhà mình học nhiều bị làm sao rồi.
Cũng may, Liêu Tinh Thần không mê muội tới độ mất cả ý chí, mặc dù hắn hay xem phim hoạt hình nhưng chưa hề bỏ bê bài vở, vẫn rất là chăm chỉ.
Sau khi cầm tờ kết quả thi học kỳ đạt điểm tối đa về, Liêu Chí Hàng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hỏi hắn muốn sách gì để làm quà.
Ai mà ngờ, Liêu Tinh Thần mặt đỏ ửng mở miệng yêu cầu ông mua cho mình bộ nhân vật ultraman.
Một khắc ấy, Liêu Chí Hàng sợ ngây người, viện trưởng Liêu bốn mươi tuổi vẫn luôn đi theo thuyết vô thần, lúc bấy giờ bắt đầu hoài nghi có khi nào linh hồn của con trai bị đánh tráo hay không.
Liêu Tinh Thần nhớ đến ngày đầu tiên gặp mặt, Dương Hân Lan từng giải thích ý nghĩa tên của Triêu Dương, sinh trong mùa hè, vào một ngày mặt trời nóng như thiêu, y hệt như bản thân của người nọ.
Hắn cũng đã chủ động chuẩn bị tất cả để kết bạn tốt, cũng đã dồn hết dũng khí của một đời lại vào ngày sinh nhật của Triêu Dương, vứt sạch mặt mũi quý giá, tay cầm hộp ultraman lên phòng 601 gõ cửa.
Kết quả không giống như với dự đoán của Liêu Tinh Thần, phần quà hắn vất vả mấy tháng khổ cực mới có không được nhận, Triêu Dương mặt lạnh tanh nhìn hắn tựa như dòng sông băng vĩnh cửu ở địa cực, cũng tựa như núi sông Siberia.
Đối phương chỉ trả lại hắn một câu mà hắn đã từng nói: "Tớ không chơi cái này nữa."
Một chữ không thiếu, giọng điệu cực kỳ xa cách.
Một khắc đó, Liêu Tinh Thần đột nhiên hiểu ra cảm giác của Triêu Dương lúc đưa mình quả đào xong bị từ chối.
Thiên đạo đúng là luân hồi, báo ứng cuối cùng cũng rơi xuống người hắn.
Cũng không biết là vì sĩ diện hay sợ bị thất bại lần hai, Liêu Tinh Thần quyết định cất ultraman đó nhét vào một góc cùng với cả tham vọng sở hữu một người lần đầu tiên sinh sôi, gom lại toàn bộ bỏ vào một chỗ.
Không muốn nhắc lại, không muốn nghĩ lại luôn.
Bởi vì vấn đề hộ khẩu nên Liêu Tinh Thần với Triêu Dương không học chung trường tiểu học và cấp hai, thời gian học hành và nghỉ ngơi cũng chênh nhau, một tuần khó khăn lắm mới đụng phải nhau vài lần trên cầu thang,
Mà mỗi lần lơ đãng gặp nhau, không phải Triêu Dương là người đầu tiên liếc mắt đi thì cũng là Liêu Tinh Thần bị kẹt, không nghĩ ra nên nói cái gì.
Thời gian cứ trôi qua như điên dại, mà khi ấy hai người họ vẫn cứ yên lặng bỏ lỡ nhau.
Sau đó, lớp mười thì Triêu Dương nhất kiến chung tình với Tô Tần, trong mắt đương nhiên không còn ai khác– mà người nọ cũng chưa từng để hắn vào trong mắt.
Nhìn Triêu Dương mỗi ngày đều lon ton chạy tới lớp 7, trong lòng Liêu Tinh Thần lại sinh ra cảm giác tức giận khó hiểu, hắn có thể hiểu được rằng tính tình Triêu Dương ham chơi không thích học tập, cũng tự ngầm hiểu rằng do tính cách của hắn đúng là không tốt thật.
Nhưng hắn không hiểu được rằng: Sao Triêu Dương lại thích người khác? Sao cậu ấy có thể thích người khác?
Hắn vì sự tức giận không tên mà điên cuồng tìm cớ, hắn bắt đầu ghét bỏ Triêu Dương vì cậu ngốc nghếch, không có mắt nhìn, căn bản không phải là người cùng một thế giới hắn.
Hắn không thèm quan tâm đến cậu nữa.
Mà chẳng hiểu sao, mỗi lần Từ Lỗi nhắc đến tên cậu ngố kia trước mặt hắn, miêu tả người nọ đã theo đuổi Tô Tần ra sao thì hắn lại từ bỏ, một bên trầm mặc một bên hờn dỗi, sau đó lại cố gắng thuyết phục rằng mình chẳng để tâm chút nào đâu.
Liêu Tinh Thần cứ như vậy mà lừa mình dối người, đem hết tất cả tâm tư dư thừa đổ vào học tập, cảm thấy việc giải đề thú vị hơn lý giải Triêu Dương thế nào gấp ngàn lần.
Một người vẫn luôn cố gắng chạy theo bước chân của người khác dần xa, xa tới độ sắp không thấy đâu nữa, chỉ bỏ lại một người vẫn đứng tại chỗ không biết làm gì để đuổi theo.
Càng về sau, hai cậu thanh niên lầu trên lầu dưới chân chính trở thành người dưng không quen biết.
————
————
"Bởi vì muốn tiếp cận cậu."
Câu trả lời này của Liêu Tinh Thần giống như cột pháo hoa óng ánh nổ tung trong đầu Triêu Dương, để lại một khoảng trời xán lạn đến mỹ lệ.
Cậu há hốc mồm, cảm thấy lồng ngực mình buồn đến phát sợ, cậu không ngờ rằng năm đó Liêu Tinh Thần vì muốn tìm mình mà tốn công đi tìm hiểu mấy cái ultraman đó.
Chỉ tiếc là thời điểm mà Liêu Tinh Thần tìm đến cậu không được đúng lắm, lúc ấy ông bà– người đã từng mua ultraman cho cậu liên tiếp tạ thế, món đồ chơi trân quý nhất trong thời thơ ấu của cậu đã biến thành một nỗi buồn không thể nào lớn hơn.
Vì lẽ ấy nên Triêu Dương mới từ chối món quà.
Cảm xúc Triêu Dương lúc này đủ mùi đủ vị lẫn lộn hết vào nhau, đau lòng có ảo não cũng có, cậu chăm chăm túm lấy vạt áo Liêu Tinh Thần, nhỏ giọng hỏi: "Anh Liêu ơi, giờ em nhận ultraman đó được không?"
Trần Hoa là một người hoài cổ, bà không thích vứt đồ cũ đi, ngay cả quần áo hồi mới đẻ của Liêu Tinh Thần bà cũng muốn cất ở trong nhà, nhà đã nhỏ mà chứa đầy đồ vật linh tinh từ giấy bao xi măng đến thùng hòm chồng chất trên sàn nhà.
Liêu Tinh Thần cũng thừa hưởng cái gen này từ mẹ, món đồ đặt trong góc bao nhiêu năm dính bụi bặm lúc này mới được mang ra.
Nhân vật trong hộp quà Triêu Dương không thể nào rõ hơn, bao nhiêu năm như vậy rồi mà học sinh tiểu học vẫn cứ thích mấy nhân vật kinh điển như vậy, chẳng hề thay đổi là bao.
Món quà bảy năm trước không trao được cho người nhận, nó lòng vòng một khoảng thời gian cứ như một vòng tròn khép kín, cuối cùng cũng vào trong tay của chủ nhân chân chính.
Cùng với món quà đến tay muộn màng còn có lời chúc đã vắng bóng nhiều năm: "Dương Dương, sinh nhật vui vẻ."
"Thời gian từ đầu cho tới năm mười bảy tuổi của cậu tôi không có mặt nhưng từ nay về sau tôi hứa sẽ cùng cậu vượt qua mỗi một mùa hạ."
Lời tâm tình của cán bộ kỳ cựu thốt ra đúng là có thể nhấn chìm người nghe theo đúng nghĩa đen, nơi chứa đồ này quá chật, quá khó chịu, quá tối tăm, ngoài hôn môi ra thì họ không thể làm gì hơn.
Triêu Dương bị hôn đến độ khó thở, suýt nữa bàn giao tấm lòng cho nơi này luôn.
Cậu cho rằng Liêu Tinh Thần như vậy đã là dịu dàng lắm rồi, tri kỷ cực kỳ rồi.
Thế nhưng ông trời hình như không muốn buông tha cho cậu.
Giống như người nọ muốn thanh toán hết những hiểu lầm trong quá khứ, mọi thứ đều làm đến mức độ "vừa đủ".
Hai người từ trong phòng chứa đồ đi ra trùng hợp đụng phải khách đến nhà chơi, thấy Liêu Tinh Thần với Triêu Dương, vị khách nhiệt tình đưa ra hộp bánh trung thu trên tay.
"Đến đây, ăn đào này, dì mới bay từ Bắc Kinh về đấy, ăn luôn lúc nó còn tươi."
Triêu Dương vừa định đưa tay ra nhận lấy thì Trần Hoa đang ở trong phòng bếp cắt dưa, nghe thấy khách đến thì ngó nửa người ra chào hỏi.
"Tiểu Lý tới đấy hả? Ôi, đào thì cứ đưa cho chị là được rồi, Tinh Tinh nhà chị dị ứng đào nên không đụng vào được."
"Chạm vào cái là bị phát ban ngay."
Tiểu Lý vội vàng cất giỏ hoa quả ra đằng sau, cửa cũng không dám bước vào: "Trời ạ, vậy thì cháu nên tránh xa chút, dị ứng có nặng lắm không?"
"Lần trước khoa bọn cô có vụ sốc phản vệ cũng ghê phết."
Trần Hoa đi ra nhận lấy giỏ đào: "Giờ tốt hơn rồi, khi còn nhỏ nghiêm trọng lắm vì thế nhà chị cũng chưa bao giờ mua đào."
........!
Sau câu nói này thì tất cả nội dung còn lại của câu chuyện Triêu Dương nghe không lọt nữa.
Cậu khách sáo hô chú dì một câu rồi miễn cưỡng kéo Liêu Tinh Thần về phòng.
Cửa phòng đóng lại ầm một tiếng.
Liêu Tinh Thần một mét tám lăm bị kéo đi lảo đảo, hắn bị bạn trai nhỏ thấp hơn nữa cái đầu ném thẳng lên giường.
Triêu Dương chèn ép lao đến nửa quỳ nửa nằm giữa hai chân hắn, cậu từ trên cúi xuống nhìn Liêu Tinh Thần, tâm tình đang điên cuồng cào xé.
"Cậu dị ứng đào?"
Sự kiện năm ấy được khảm sâu trong lòng Triêu Dương, bởi vì cái chữ "bẩn" kia của hắn nên cậu mới không biết làm sao, chả khác nào con mèo hoang không có nhà để về.
Cậu vẫn cho rằng mình bị người ta ghét bỏ nên mới sợ hãi không dám tới gần Liêu Tinh Thần nửa bước.
Từ Ultraman cho tới quả đào, sau đó lại tới Tô Tần rồi đến Vu Tiểu Lạc, cậu và hắn khi ấy đã bỏ lỡ nhau bao nhiêu thời gian chứ?
Triêu Dương hận Liêu Tinh Thần trong quá khứ nhưng lại càng hận chính bản thân mình hơn, nếu như không phải ông trời cho cậu một cơ hội làm lại, nếu như ngày đó cậu mua vở xong vẫn còn tiền lẻ về nhà thì phải làm sao?
Lại nếu như, sau đó cậu không chủ động nhờ vả Liêu Tinh Thần ngồi sau xe hắn.
Vậy thì phải chăng những cảm xúc đã bị bỏ lỡ ấy sẽ bị phủi bụi hết lần này đến lần khác cho tới khi kết thúc cuộc đời này?
Triêu Dương run rẩy, cậu đè xuống thứ xúc cảm sắp bạo phát lần hai, chất vấn: "Nói đi, cậu bị dị ứng đào thật ư?"
Liêu Tinh Thần rũ mi im lặng hồi lâu, hắn đưa tay mở ra ngăn kéo bàn học bên cạnh người, bên trong chứa không biết bao nhiêu đồ ăn vặt, có kẹo bơ cứng và bánh dứa...
Những thứ này là trong một tháng qua, lúc Triêu Dương đi ké xe của hắn tiện tay đưa cho làm quà cảm ơn.
Liêu Tinh Thần thật sự không thích đồ ngọt nhưng dù gì cũng là đồ Triêu Dương đưa, hắn đành phải nhận rồi cũng chẳng nỡ vứt đi.
Sự kiện năm đó đối với hắn không khác nào một cái gai đâm thẳng vào trong lòng tạo ra vết sẹo vô hình.
Hắn luôn luôn tìm kiếm một cơ hội để bù đắp sai lầm, thế mà mãi chẳng dám xuống tay.
Mãi đến tận ngày nọ, Triêu Dương lại bỗng dưng chủ động tiếp cận hắn.
(Trong raw ở phần chữ "Triêu" là mấy □□, mình nghĩ đoạn này là họ của thụ nên để vào vậy nhé.)
"Chuyện hối hận nhất của tôi đời này đó chính là năm ấy dùng bừa một lý do vụng về như vậy để từ chối cậu."
Liêu Tinh Thần giơ tay lau đi giọt nước trên hốc mắt Triêu Dương, nhẹ giọng cầu khẩn: "Bây giờ nói xin lỗi, có muộn quá không?"
"Xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu, cho tôi cơ hội dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho lỗi lầm đó được chứ?"
Triêu Dương như òa khóc, cậu đưa tay túm lấy cổ áo Liêu Tinh Thần, động tác thô bạo nhưng lại kiềm chế mang theo chút dịu dàng.
Một khắc môi dán môi, cậu mơ hồ mắng một câu: "Khốn nạn."
Hai người một ngồi một nằm.
Liêu Tinh Thần chỉ có thể ngửa đầu nhìn Triêu Dương, hắn nhìn cậu cẩn thận từng li từng tí dần dần áp sát đặt xuống nụ hôn vừa ngốc nghếch vừa cục cằn.
Còn cả câu "khốn nạn" như một lời oán trách.
Đúng là rất khốn nạn.
Liêu Tinh Thần dựa vào thành giường, tay trái nâng lên đỡ lấy sau đầu Triêu Dương, ngón tay nhợt nhạt của hắn luồn vào từng sợi tóc, hơi dùng sức nhấc lên, đảo khách thành chủ.
Tay phải hắn đặt trên eo Triêu Dương, eo thiếu niên nhỏ tới độ chỉ một bàn tay cũng có thể bóp lấy hơn nửa.
Cách một lớp vải vóc nóng hầm hập, xuyên vào trong da thịt.
Cảm xúc của Triêu Dương như nụ hôn, mang theo không biết bao nhiêu là cảm xúc, tựa như giông tố giữa mùa hạ, cuồng phong cuốn mọi thứ tung bay mịt mù, môi răng dây dưa gắn bó, cậu từ "khốn nạn" mắng thành "khốn khiếp" sau đó lại mềm mại nghẹn giọng kêu "thầy Liêu", "anh Liêu".
Liêu Tinh Thần bị vài tiếng kêu xin tha xen lẫn chút nức nở gào khóc của cậu làm cho mất khống chế, hắn vươn mình đặt người dưới thần, há miệng khe khẽ cắn hầu kết hơi nhô ra của thiếu niên.
Triêu Dương bị đau hừ một tiếng, định thần trở lại, trong bóng đêm thâm trầm khuôn mặt nhuốm đầy ham muốn của Liêu Tinh Thần ngay phía trước, trong mắt hắn mang theo sự hỗn loạn khó hiểu.
Cậu sờ vào cơ bắp săn chắc của hắn.
Vẫn là căn phòng đó nhưng chỉ cách một bức tường là ngoài phòng khách, bên đó truyền tới âm thanh cười đùa của người lớn, dưới lầu còn có vài đứa trẻ còn chưa thôi nô đùa.
Nhà cũ nên cách âm đương nhiên không tốt, đến tối muộn còn có thể nghe được những âm thanh bé nhỏ mà bình thường không ai để ý tới.
Triêu Dương chưa từng làm việc này bao giờ, cậu sợ chạm thêm chút nữa thì sợ bản thân không nhịn được mà nổ súng mất.
Nếu như làm ồn quá thì e rằng cả đại viện này sẽ biết cậu là Liêu Tinh Thần này này nọ nọ mất thôi, vậy thì chẳng ổn chút nào.
Triêu Dương hiếm khi lý trí, tỉnh táo đến lạ thường.
Cậu đưa tay ôm cổ Liêu Tinh Thần, rút ngắn cự ly của hai người, thấp giọng thì thào bên tai đối phương: "Anh ơi, em không muốn ở đây."
"Không phải anh nói sẽ dẫn em ra ngoài qua đêm sao?"
"Em đã đợi lâu lắm rồi."
"Anh đừng có nuốt lời đó nhé."
Kích động cùng với khát vọng thiêu đốt con người ta trong nháy mắt, Liêu Tinh Thần thua trận, vẻ mặt một lời khó nói hết: "Cậu muốn đi đến thế à?"
Triêu Dương gật đầu: "Chứ sao.".