"Dạo gần đây Dương Dương có nói gì về đối tượng hẹn hò không?"
Nửa đêm trên Thanh Sơn có trận mưa nhỏ, vì vậy sáng sớm hôm sau trong gió mang theo hơi lạnh.
Ban tổ chức cắm trại tốt bụng chuẩn bị bữa sáng miễn phí cho những người tới cắm trại, đồ ăn sáng là cháo hoa, tuy rằng không mấy phong phú nhưng cũng đủ ấm bụng.
Khu lều trung tâm được dựng lên tạm thời làm khu ăn uống cực kỳ náo nhiệt, tất cả mọi người đang bàn tán với nhau về siêu mặt trăng đêm qua rồi cùng chia sẻ ảnh chụp.
Duy chỉ có một góc bàn mang bầu không khí yên tĩnh dị thường, ba người hướng ngoại cộng một người hướng nội gộp thành tổ hợp câm điếc.
Trong ánh nhìn của người ngoài thì bốn người không khác gì người xa lạ ngồi ăn chung với nhau, chẳng ai quan tâm tới ai.
Liêu Tinh Thần vẫn trầm tĩnh lành lạnh như mọi khi, mà đang lúc ăn cơm thì hắn lại càng ít nói, đây là thói quen của "con trai viện trưởng" mà hắn được dạy dỗ từ nhỏ.
Từ Lỗi với Tống Liên Phi thì không dám hé miệng, từ tối qua tổ hợp hai người này đã phải nín nhịn một bụng câu hỏi vì vướng phải áp thấp từ người nào đó, đang tính về tới đại viện thì lén hỏi Triêu Dương sau.
Triêu Dương múc một thìa cháo hoa trộn với ớt và hương liệu cho vào trong miệng, nếu là bình thường thì giờ cậu đã phải chén tới bát thứ hai rồi nhưng hôm nay lại hiếm khi chậm rãi.
Bởi vì cậu đang thất thần.
Tối hôm qua Liêu Tinh Thần sợ cậu đau, hắn mặc kệ cậu có quậy loạn lên hay đổ thêm bao nhiêu dầu vào lửa đi chăng nữa cũng không thèm vụng trộm "ăn táo" chung.
Cuối cùng cả hai đành dùng tay dập lửa cho nhau.
Vừa nghĩ tới bàn tay xinh đẹp kia tối qua cầm lấy thứ cảm xúc kỳ diệu của mình, Triêu Dương suýt chút nữa sặc cháo tèo luôn.
Liêu Tinh Thần liếc cậu một cái rồi đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng giúp đỡ, kết quả người kia ho còn kinh khủng hơn.
Cọ tới cọ lui ăn uống xong mọi người cùng nhau xuống núi, ngồi xe trở lại nội thành trải qua ngày nghỉ cuối cùng.
Bấy giờ trong sân Tân Giang đã chẳng có bóng người nào, chắc hẳn đã bị phụ huynh nhốt trong nhà làm bài tập.
Cặp tình nhân tối qua ầm ĩ tới khuya, ngủ không ngon.
Hai người hôn tạm biệt ở đầu hành lang rồi hẹn tối tám giờ gặp lại.
Chơi cũng chơi rồi, nghịch cũng đã nghịch rồi, giờ nên kiềm chế lại học tập đàng hoàng thôi.
Nhưng Triêu Dương cứ cảm thấy mình như người say rượu chưa tỉnh, linh hồn vẫn lơ lửng trong lều trại Thanh Sơn.
Cậu chóng mặt về nhà ngủ bù tới chiều, tỉnh dậy thì đội cái đầu ổ gà ra phòng khách cười ngây ngô.
Trong đầu bây giờ toàn hình ảnh hạn chế độ tuổi tối qua.
Giờ tan tầm Triêu Hải với Dương Hân Lan về nhà đã thấy con trai ngốc nghếch đến kỳ lạ, gọi mấy lần cũng không thấy thưa.
Triêu Hải đi vào bếp nhặt rau cùng Dương Hân Lan, ông bỏ những lá xanh non qua một bên chỉ bỏ đi phần cuộng trọc lốc, nghiêm túc nói:
"Em nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của nó đi, nhìn đã biết tối qua đi chơi với đối tượng đến điên rồi, hồn chưa về với xác nữa."
Đúng là giống thật, Dương Hân Lan nhặt mấy lá rau bị vứt về, thì thầm: "Nhưng còn chưa rõ đối tượng của nó là Tống Liên Phi hay Từ Lỗi..."
Yêu sớm là chuyện vừa lớn vừa nhỏ, trong trường hợp giải quyết không tốt thì hai đứa nhỏ sẽ bị liên lụy thì Dương Hân Lan sẽ theo chủ trương lùi một bước để tiến hai bước, miễn là không ảnh hưởng tới học tập thì bà sẽ hùa theo.
Triêu Hải cũng đồng ý: "Cả nhà Tống với Từ đều không tồi, anh nghĩ là đứa nào cũng được..."
Vừa dứt lời thì tiếng cửa mở vang lên.
Tống Liên Phi cầm quyển sách toán đứng trước cửa 601, cậu ta gãi mặt, nói: "Chú Hải dì Lan, Dương, à nhầm, Triêu Dương có ở nhà không ạ?"
(Bình thường mấy TLP hay gọi là Dương Dương ấy, đoạn này nói trước mặt phụ huynh thì gọi cả tên họ.)
"Cháu không gọi được cho cậu ấy."
Đương nhiên là không liên lạc được rồi, thằng bé vẫn còn đang ngẩn ngơ sắp câm điếc luôn rồi.
Dương Hân Lan thâm ý nhìn Tống Liên Phi, ngờ ngợ.
Bà dịu dàng hỏi: "Con tìm Dương Dương làm bài hả?"
Tống Liên Phi đỏ mặt gật đầu, thật ra cậu ta tới tìm Triêu Dương để nói chuyện, nhịn mất một ngày một đêm rồi giờ bảo nhịn tiếp chắc cậu ta mắc bệnh mất.
Bài tập chỉ là cái cớ, dù sao hôm nay cũng là ngày cuối của kỳ nghỉ rồi.
Triêu Dương thấy Tống Liên Phi thì biết cậu ta tới đây để hỏi về chuyện của mình và Liêu Tinh Thần, vội vàng đứng dậy kêu người vào phòng.
Hai đứa kề vai sát cánh, thần thần bí bí đóng cửa phòng lại như là có bí mật gì không muốn ai biết.
Triêu Hải với Dương Hân Lan cùng nhau vào bếp vừa tám chuyện vừa hãm hại mớ rau cải.
Tống Liên Phi học chung lớp với Triêu Dương từ năm lớp mười, sống ở bên Tây Uyển, bình thường cậu ta rất ít khi qua Đông Uyển chơi, số lần tới nhà họ Triêu có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mà hôm nay tới thăm bất ngờ như vậy nhất định là tối qua mối quan hệ giữa hai đứa đã phát triển hơn một bậc!
Triêu Hải phân tích xong, chắc nịch nói: "Hóa ra là nhãi con nhà họ Tống."
Dương Hân Lan cũng thấy rất đúng: "Em vừa mới hỏi thằng bé có phải tìm Dương Dương không mà mặt thằng bé đã đỏ ửng lên rồi."
Triêu Hải đạp chân: "Ôi dào, chẳng phải là thằng bé ngượng ư!"
Bởi vì trận mưa thu không lớn không nhỏ tối qua mà thời tiết đột nhiên trở lạnh, Dương Hân Lan quyết định tối nay ăn lẩu, bà đun sôi nước cốt, còn chuẩn bị thêm cả phần ăn của Tống Liên Phi.
Nếu đã xác định yêu sớm thì bậc cha mẹ như họ phải tỏ rõ thái độ, điều kiện tiên quyết là không được ảnh hưởng tới học tập còn đâu thì sẽ không can thiệp nhiều.
Ai ngờ lẩu chưa bày lên bàn ăn thì chuông cửa lại vang lên, lần này là Từ Lỗi.
"Dì Lan, chú Hải, Tiểu, à nhầm, Triêu Dương có nhà không ạ?"
Dương Hân Lan đang cầm thìa xới cơm đứng trước cửa: "Hả, nó ở trong trong...!con cũng tới tìm nó làm bài tập hả?"
Từ Lỗi vốn là khách quen, cậu ta ôm quyển sách hóa học bước vào cửa: "Dạ, con gọi cho cậu ấy mà không được nên mới tới đây tìm."
Dương Hân Lan: "......"
Triêu Hải: "......"
Tính cách Từ Lỗi và Triêu Dương na ná nhau, cả hai đều rất thích chơi đùa mò mẫm, bởi lẽ đó quan hệ của cả hai từ nhỏ đã rất thân thiết, là hai vai hề được công nhận trong đại viện.
Từ Lỗi trước đây thường xuyên tới nhà tìm Triêu Dương chơi nhưng tới làm bài tập như hôm nay là lần đầu tiên, cái này...!rất bất thường.
Hai vị phụ huynh không thể hiểu nổi, cùng nhau lâm vào mơ hồ, thậm chí còn cảm nhận được khoảng cách thế hệ lớn dần.
Dương Hân Lan quay người vào bếp làm thêm món ăn, hoàn toàn từ bỏ lòng tin với Triêu Hải.
Tối hôm qua chỉ có ba người cùng nhau ra ngoài chỉ có vị dưới lầu kia là chưa tới cửa, xem ra là loại trừ đúng người rồi.
Bà nói: "Để em đi hỏi chủ nhiệm Trần xem Tinh Tinh thế nào, biết đâu lại có manh mối gì."
Bầu không khí ở tầng dưới lúc này hoàn toàn khác với cảnh đoán già đoán non ở bên trên, cả nhà viện trưởng Liêu đều có tính thẳng thắn, có chuyện gì thì nói, chưa bao giờ lòng vòng.
Trần Hoa nhận được ủy thác từ bạn tốt thì hỏi thẳng Liêu Tinh Thần: "Gần đây Dương Dương có nói gì về đối tượng hẹn hò không con?"
Tay Liêu Tinh Thần đang gắp thức ăn hơi khựng lại, hắn đáp lời không chút biến sắc: "Vâng."
Trần Hoa thở dài, cảm thấy hơi đáng tiếc, bà hận đứa con trai tệ bạc của mình, hận thằng nhỏ chẳng mấy hăng hái, tiếp tục hỏi: "Thế con biết đối tượng của thằng nhỏ là ai không?"
Con trai tệ bạc của bà gật đầu, đáp: "Biết."
Trần Hoa: "Ai?"
Tối hôm qua Liêu Tinh Thần cực kỳ xấu tính, khoảnh khắc trước khi Triêu Dương chuẩn bị bắn hắn buông lỏng tay bắt ép cậu phải đồng ý công khai quan hệ của cả hai, ai mà ngờ Triêu Dương cố chấp không nghe.
Thái độ kiên quyết tới cái mức này làm Liêu Tinh Thần đành bất đắc dĩ tiếp tục yêu thầm, làm một người bạn trai bí mật: "Con đã đồng ý với Dương Dương là giữ bí mật rồi."
Quả nhiên là huynh đệ tình thâm, Trần Hoa chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Ở trong đại viện hả? Học lớp nào? Tính cách ra sao? Có tốt với Dương Dương không?"
Liêu Tinh Thần khoe khoang mặt không đỏ tim không đập: "Ở trong đại viện, lớp thực nghiệm, người rất tốt."
Liêu Tinh Thần biết Triêu Dương cảm thấy bất an, cậu lo lắng rằng mối quan hệ của hai người không được chấp nhận, phụ huynh không chúc phúc nên mới che giấu.
Mà hắn sẽ thay bạn trai mình quét sạch nỗi lo ấy.
Liêu Tinh Thần quyết định thu phục mẹ mình trước, hắn nói: "Người ấy đối xử với Dương Dương cực kỳ tốt, cả đời này chỉ thích mỗi cậu ấy thôi.
Không ai có thể tách rời họ đâu."
"......"
Trần Hoa tức tới độ không ăn nổi cơm.
Bà vốn còn hy vọng có ngày con trai mình đột nhiên khai khiếu, lừa áo bông nhỏ của tri kỷ về nhà, kết quả tên nhãi con này ngơ ngẩn nhiều năm như thế không thèm hành động, bây giờ còn đi nói tốt cho người kia!!
Không có chút ghen tuông hay là không cam chịu nào, kết quả học tập tốt thì là cái quái gì! Với đức hạnh chẳng khác gì thằng cha nó, vồ bịt miệng y chang nhau!
"Ba mẹ cậu biết cậu có đối tượng hẹn hò rồi."
Liêu Tinh Thần dọn dẹp lại đống vở ghi trên bàn trà, phần kiến thức quan trọng lớp mười đã bổ sung xong xuôi, hôm nay bắt đầu học tới kiến thức lớp mười một.
Hắn nói: "Còn bảo mẹ tôi dò hỏi tôi, hỏi rằng bạn trai cậu là ai."
Triêu Dương căng thẳng chết đi được: "Vậy cậu có nói không?"
Liêu Tinh Thần ra vẻ đáng thương: "Cậu không cho phép thì tôi nào dám nói."
Triêu Dương thở phào nhẹ nhõm, Liêu Tinh Thần lại nói: "Nhưng tôi cũng đã nói lơ mơ qua rồi."
"Cậu nói thế nào?"
"Tôi nói cậu với đối tượng hẹn hò yêu nhau tới chết đi sống lại, như keo sơn, không ai tách rời được."
Triêu Dương nheo mắt cười, cậu bẹp lên mặt hắn một cái, nói: "Đợi tớ thi vào ban thực nghiệp tớ sẽ đứng trên đại lộ danh vọng, tuyên bố với cả thế giới rằng cậu là bạn trai tớ."
Liêu Tinh Thần chiều chuộng nhìn y, nói: "Ừ, vậy tôi chờ."
Kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn cũng kết thúc, ngày trở lại trường có mấy trận mưa rào mùa thu lấy đi cái nóng bức của ngày hạ, học sinh đã bắt đầu mặc đồng phục mùa thu.
Đồng phục mùa thu ở Thế Ninh có hai kiểu, một là áo sơ mi mặc chung với áo len, phong cách Anh quốc trông rất nghiêm túc, thường được mặc vào các dịp quan trọng.
Kiểu còn lại là thể thao màu xanh trắng, rộng rãi và giản dị hơn.
Triêu Dương đút tay ống tay áo khoác thể thao, Liêu Tinh Thần giúp cậu kéo khóa lên trên, trong mắt mang theo chút lạnh lẽo: "Không muốn cậu tới lớp 11 ban Lý xíu nào."
Triêu Dương duỗi nửa bàn tay ra, thề: "Tớ đảm bảo tuyệt đối không bắt mồi Tô Tần nửa câu, không thèm nhìn luôn, làm bé ngoan học tập nghiêm túc nghe giảng thôi."
Liêu Tinh Thần không vừa lòng: "Bảo Chu Khải đổi chỗ cho cậu nữa."
Triêu Dương nhướn mày: "Tuân mệnh."
Buổi "hội đàm ba người"ngày hôm qua, Từ Lỗi đã kể rất nhiều chuyện của Liêu Tinh Thần hồi cấp hai, sau đó là tiếng Triêu Dương với Tống Liên Phi chửi bậy.
Biết được thân thủ của bạn trai, Triêu Dương bấy giờ không thèm đề phòng Tô Tần phát rồ làm loạn nữa, cậu quang minh chính đại đi vào trường cùng với Liêu Tinh Thần.
Nhưng mà chỉ mấy ngày sau đó Triêu Dương gập sách giáo khoa bộp một cái thật mạnh, thầm nghĩ vẫn nên đề phòng Tô Tần thì hơn!
Đại hội thể thao trước kỳ nghỉ đã làm danh tiếng Liêu Tinh Thần vượt xa hơn, thêm cả hội trưởng hội học sinh liên tiếp post thêm hàng loạt hành động của hắn nữa, kết quả là số người ủng hộ hotboy trường điên cuồng tăng vọt.
Mất đi sự che chở của Chu Khải, không ít người đánh bạo gửi thư tình tới lớp thực nghiệm thế nhưng tất cả đều bị lạnh lùng trả về.
Nhưng đám người đấy nào có từ bỏ ý định, bọn họ nghe nói Triêu Dương có mối quan hệ không tệ với vị hotboy kia nên quyết định dời mục tiêu, dự tính đi đường vòng cứu quốc.
Chẳng biết là lần thứ mấy trong tuần rồi, Triêu Dương nhìn cô gái trước mặt, không hề vui vẻ.
"Bạn học Triêu, cậu có thể giúp mình chuyển phong thư này cho Liêu Tinh Thần không?"
Triêu Dương muốn nói thật ra tôi với cậu ta không mấy thân quen, thư tình này cậu tự đưa thì hơn, lại cũng muốn nói cậu ấy là bạn trai của tôi rồi, thư tình này tốt nhất đừng nên đưa.
Bày ra bộ mặt khó chịu với con gái là không nên, Triêu Dương chỉ có thể đấm vào lưng đầu xỏ gây chuyện để xả tức: "Khốn kiếp, ai bảo cậu cuốn hút thế chứ!"
"......"
Triêu Dương sắp tức chết rồi, cậu về nhà giải đề suốt mấy tiếng, Liêu Tinh Thần phải dỗ cậu qua điện thoại một hồi thì cậu mới bằng lòng đặt bút xuống đi ngủ..