Sở Nhạn Xuyên nghiêm mặt nói: "Là con của chúng ta."
Edit: Bam (Mùa Của Nắng)
Cảnh Phi Dung trong lòng cười ha ha một tiếng, lúc hắn đi nhân gian du ngoạn, từng đọc trong sách một câu chuyện —— cô nương xinh đẹp thanh thuần bị cha mẹ ép gả cho một lão già xấu xí giàu có làm thiếp, lão già kia ép nàng viên phòng, người khác nhiệt tình chúc mừng, chúc lão sớm sinh quý tử.
Đê tiện!
Bây giờ, Cảnh Phi Dung chính là cô nương xinh đẹp thanh thuần kia, còn Sở Nhạn Xuyên chính là lão già xấu xí kia......
Chờ một lát.
Cảnh Phi Dung nhớ lại khuôn mặt thanh tú tuyệt trần của Sở Nhạn Xuyên, hồi tưởng lại hình dáng của mỹ nhân nọ lúc động tình ở trên giường, nhớ lại cảnh chính hắn bỗng dưng mất khống chế vừa khóc vừa bắt lấy cổ chân của Sở Nhạn Xuyên không cho y xuống giường.
Nghĩ đến đây, trên mặt Cảnh Phi Dung lộ ra biểu tình xấu hổ, thẹn thùng, ánh mắt tràn đầy sắc xuân.
Thiên Đế nhìn chằm chằm hắn một lúc, phỏng đoán là nhất định trong đầu đứa con trai này của mình đang chứa toàn mấy chuyện bậy bạ, liền nói: "Cảnh Phi Dung, ngươi đúng là quá bỉ ổi rồi."
Cảnh Phi Dung cứng đờ, buột miệng thốt ra: "Người nói bậy! Ta không có!"
"Mặc kệ ngươi có hay không." Thiên Đế rũ mắt, nhìn sổ con trên án thư, áp chế lại ánh mắt mờ mịt tối tăm, nói: "Ngày đó ở Tru Thần Đài ngươi náo một trận, ngày đại hôn lại không thấy bóng dáng ở đâu, Đế Quân là người có địa vị như thế nào? Nhưng y vẫn chấp nhận nhiều lần tha thứ cho ngươi, sau này ngươi nên làm gì chắc trong lòng ngươi cũng nên hiểu rõ.
Nếu như ngươi còn tái phạm, ta nhất định sẽ xoá tên ngươi khỏi Thần giới."
Cảnh Phi Dung tức khắc sững sờ, không biết vì sao việc này lại nghiêm trọng đến mức này, hắn cau mày lại: "Hôn sự này vốn dĩ là con bị ép cưới, con chưa bao giờ nói mình đồng ý mối hôn sự này, Phụ vương, yêu cầu của người không phải là rất vô lý sao."
Thiên Đế nghe vậy, cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: "Khoái gần chết mà còn bày đặt, cút đi."
Vì thế Cảnh Phi Dung liền lăn đi, ra khỏi đại điện, hắn nhìn hình Đồ Đằng màu xanh lam nho nhỏ trên lòng bàn tay, càng xem càng tức giận.
Hắn nghi ngờ chắc chắn giữa Thiên Đế và Sở Nhạn Xuyên có âm mưu gì đó.
Bản thân hắn là người ngoài cuộc lại phải ngoan ngoãn nghe lời trong tình trạng chẳng biết gì cả, chuyện này bất luận nghĩ theo hướng nào cũng đều khiến hắn mười phần tức giận.
Tức giận, tức giận.
Cảnh Phi Dung tức giận vung tay áo, quyết định đi tìm Sở Nhạn Xuyên đối chất một phen, hỏi y xem rốt cuộc cái hôn sự này rốt cuộc là như thế nào, và cả cái hình Đồ Đằng này rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Đi ra ngoài vài bước, Cảnh Phi Dung bỗng dừng lại, đột nhiên lộn trở về tẩm điện —— hôm qua Sở Nhạn Xuyên khoác áo ngoài xong liền đi, nội y* của y vẫn còn để lại ở trên giường.
(*Gọi nội y cho có cổ trang xíu, nói toạc ra thì nó là đồ lót đoá >^.