Nói dối là không đúng.
Nếu như sớm biết chuyện sẽ phát triển thành cục diện như bây giờ, Viên Hạ chắc sẽ không lựa chọn nói dối.
Chỉ là lúc đó, thời khắc đó, cơ hội trở thành bạn đời của Tống Thần Đông đặt ngay trước mắt, Viên Hạ sao có thể từ bỏ chứ?
Cơ hội này đúng là ngẫu nhiên, Viên Hạ có thể nắm bắt nó, còn phải cảm ơn người mẹ đã ăn chay tích đức của cậu, còn có Hà Tự – người bạn nối khố kiêm hàng xóm của cậu đang làm việc ở AI Love. echkidieu2029.wordpress.com
Hà Tự đường đường là tiến sĩ tốt nghiệp đại học Stanford, sau khi tốt nghiệp không chọn bất kì công ty nào ở Thung lũng Silicon, mà lựa chọn đến nhờ cậy một đàn anh, vào một công ty tình yêu và hôn nhân ở Los Angeles, thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Nhưng mà sự thật chứng minh thiên tài luôn khiến người ta tức giận, họ có thể biến một chuyện cười thành một thần thoại, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, AI Love trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới tình yêu và hôn nhân, kỳ tích trong giới trí tuệ nhân tạo, thông qua thuật toán kết hợp gien và trí tuệ nhân tạo, ghép đôi được cho 99% khách hàng với nửa kia hoàn mỹ. Có thể bạch đầu giai lão hay không còn khuyết thiếu số liệu, nhưng tỉ lệ 99% kết hôn cũng đã đủ đánh bại những nền tảng cùng loại rồi. wattpad reup làm chó
Chỉ là Viên Hạ chưa bao giờ thấy thứ này đáng tin cậy, còn thỉnh thoảng trào phúng khoa học của Hà Tự.
“Mày tin hay không thì tùy.” Hà Tự nằm liệt trên sô pha nhà Viên Hạ như là không có xương sống, cầm điện thoại chơi game, thuận miệng nói, “Ờ đúng rồi, Tống Thần Đông hôm nay tới công ty bọn tao đấy.”
“Ngô Ngạn Tổ đến công ty chúng mày cũng không thể chứng minh được vấn đề gì cả, đừng tưởng rằng dán cái mác trí tuệ nhân tạo còn có gì mà kiểm tra gien là mày cao cấp lắm, bọn mày lợi hại như vậy, Mạnh Phi Mạnh gia gia (*) thất nghiệp luôn à!” Viên Hạ đeo bao tay cách nhiệt màu hồng nhạt, bưng một khay tôm hùm hấp đặt trên bàn, khay và mặt bàn vừa chạm vào liền vang lên một tiếng “oành”, dây thần kinh trong đầu Viên Hạ đột nhiên nhận được tín hiệu, nhận ra sai sai chỗ nào ——
(*) Mạnh Phi: MC của chương trình hẹn hò nổi tiếng nhất TQ – Phi thành vật nhiễu
Advertisement / Quảng cáo
“Tống, Tống Thần Đông?! Người mày nói là Tống Thần Đông đó sao?”
Hà Tự bận chơi game không rảnh để ý đến cậu, Viên Hạ vội vàng lê dép chạy tót tới, cầm ly nước chanh trên bàn ngồi xổm bên sô pha, nịnh nọt nói: “Tiến sĩ Hà, soái ca Hà, tổng giám Hà, Tống Thần Đông tại sao lại đến công ty của bọn mày?” ko muốn làm chó thì đừng đọc SSTruyen.com
Hà Tự lười nhác nhấc mí mắt lên liếc cậu một cái, ý bảo cậu chờ.
Viên Hạ nở một nụ cười ngây thơ, lúm đồng tiền ngọt đến chết người, chờ tiến sĩ Hà chơi xong trò chơi mê cung.
“Đầu bếp Viên, tối nay ăn gì thế?” Tiến sĩ Hà rốt cuộc cũng buông điện thoại đạp đất làm người, nhận ly nước chanh nhấp một ngụm.
“Tôm hùm, tôm hùm lớn chí tôn siêu cấp vô địch, mới miễn cưỡng xứng đôi với thân phận nhân trung long phượng của ngài.” Viên Hạ nịnh nọt tiếp nhận cái ly, nhân tài thật sự đều co được duỗi được, cậu đứng dậy mặt không hề đỏ, “Sao đảm đương nổi đầu bếp chứ, ngài cứ gọi em Tiểu Viên là được rồi.”
Hà Tự muốn lấy lại mặt mũi nhà khoa học, không nóng không lạnh mà nói: “Bạn học Tiểu Viên, thần tượng của cậu Tống Thần Đông cũng không cảm thấy công ty chúng tôi là ngụy khoa học, sao cậu còn suốt ngày lải nhải vậy? Fan làm thần tượng chịu, có hiểu không?”
“Đúng đúng, ngài nói đều đúng, là em làm thần tượng em mất mặt,” Viên Hạ liên tục gật đầu, “Rốt cuộc anh ấy đến đó làm gì dợ?”
Hà Tự còn đang làm bộ làm tịch, vỗ vỗ bả vai không nói lời nào. Thẳng thắn ép Viên Hạ bóp vai cho mình, hắn mới hắng giọng nói, phun ra từng từ một: “Tìm, người, yêu.”
Viên Hạ lập tức hóa đá, một lát sau mới thật cẩn thận nói: “Mày…… Mày đừng nói giỡn.”
Không thể trách Viên Hạ không tin, dù là ai cũng sẽ không cảm thấy Tống Thần Đông lại chọn con đường đi ghép đôi này.
Tống Thần Đông năm nay 32 tuổi, còn xa lắm mới đến cái tuổi sốt ruột kết hôn. Kỹ năng diễn xuất thiên phú, ngoại hình anh tuấn không ai bì kịp, mới 25 tuổi đã thu hoạch được danh hiệu ảnh đế Kim Mã. Mà mấy năm sau đó, anh cũng không vì khởi điểm quá cao mà ngừng tiến bộ. Đây quả thật như là một kỳ tích. đọc sstruyen kiếp sau thành ăn mày
Viên Hạ đã từng xem được một bài đưa tin về Tống Thần Đông, một câu của phóng viên làm kí ức của cậu trỗi dậy: “Anh ấy là một người đàn ông sẽ mãi mãi trèo lên đỉnh núi càng cao hơn nữa, anh ấy được sinh ra vì điện ảnh.”
Bình thường có không ít ảnh đế đều từng quay phim về đề tài “đồng chí”, nhưng người thật sự làm Viên Hạ rung động chỉ có một mình anh.
Khi đó cậu còn nhỏ, chưa đến hai mươi tuổi, xu hướng giới tính còn mơ mơ hồ hồ không rõ ràng. Chỉ là hình ảnh Tống Thần Đông quay đầu lại dưới ánh hoàng hôn, cậu cảm thấy mình có thể nhớ cả đời.
Nhưng Tống Thần Đông là thần tượng duy nhất của cậu, cậu lại chỉ là một trong, à không, là hai trong 6872 vạn người hâm mộ của Tống Thần Đông —— vì tài khoản phụ của cậu cũng theo dõi Tống Thần Đông.
Nhưng weibo Tống Thần Đông đã một năm không cập nhật rồi.
Sau khi cơm no rượu say, Hà Tự ăn chùa uống chùa đi bộ trở về căn nhà đối diện. Viên Hạ bỏ hết bát đũa vào máy rửa bát, nằm dài trên bàn ăn xem video.
Đó là một đoạn phỏng vấn Tống Thần Đông tuyên bố tạm thời rời khỏi giới giải trí.
Khi đó, Tống Thần Đông vừa mới đạt được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất Bạch Ngọc Lan ở Thượng Hải, chính là viên ngọc lấp lánh nhất trong số những giải thưởng quý giá rực rỡ kia. Khi khách mời trao giải đọc đến tên của anh, anh bình tĩnh đứng dậy, lên sân khấu lĩnh thưởng. Anh đọc diễn văn vừa khéo léo lại khiêm tốn, giọng nói chân thật và êm tai, dưới bộ đồ tây màu đen tinh xảo là dáng người anh tuấn.
Trong buổi phỏng vấn sau lễ trao giải, có phóng viên hỏi kế hoạch bộ phim tiếp theo, không ai ngờ tới, Tống Thần Đông ném xuống một quả bom cực khủng.
“Không có kế hoạch.” Tống Thần Đông cười rất quyến rũ, anh cũng hoàn toàn không định nhử mồi mập mờ, bình tĩnh nói, “Vốn dĩ định âm thầm đi, chỉ là nghĩ đến có nhiều người ủng hộ yêu thích tôi như vậy, lại cảm thấy nhất định phải cho mọi người một lý lẽ.”
Đám phóng viên đồng loạt ồ lên, đèn flash chớp chớp liên tục, ánh sáng chói mắt cứ như đang nhìn cảnh biển dưới ánh mặt trời ban trưa.
Mặt Tống Thần Đông chịu được tất cả khảo nghiệm của ống kính, sống mũi cao thẳng, lông mi thâm thúy, phía dưới xương gò má hơi hơi lún sâu, là kiểu anh tuấn cực kỳ có phong vị đàn ông.
Gương mặt như vậy lại thường xuyên có biểu cảm hết sức dịu dàng, anh nhấp nhấp miệng, cười nhợt nhạt, dường như mang theo chút xin lỗi, nói: “Ngôn ngữ khó có thể biểu đạt lòng biết ơn của tôi với mọi người, đi được nhiều năm như vậy, tất cả đều là nhờ sự ủng hộ của mọi người. Chỉ là có một vài lí do cá nhân, khiến tôi không thể không lựa chọn tạm thời rời khỏi giới giải trí.”
Tống Thần Đông lại nói vài câu nữa, rồi được vệ sĩ hộ tống đi về phía hậu trường.
Các phóng viên như là những con chim tước trong rừng cây bị kinh hoảng, nhất thời bùng nổ. Bọn họ giơ cao cánh tay lướt qua các vệ sĩ, xô đẩy lẫn nhau, cố gắng nhét micro bên miệng Tống Thần Đông.
“Anh Tống Thần Đông, anh có thể tiết lộ ra một chút nguyên nhân cụ thể không?”
Advertisement / Quảng cáo
“Anh Tống, việc rời khỏi giới giải trí có liên quan đến bạn gái cũ tai tiếng Phương Phỉ của anh sử dụng ma túy hay không?”
“—— Sau khi rời khỏi giới anh có kế hoạch làm gì chưa? Ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu ——”
Tống Thần Đông vẫn bước đi vững chãi, không vội không vàng. Tất cả tiếng láo nháo của mọi người dường như không thể ảnh hưởng chút nào đến anh. Viên Hạ thấy hình ảnh trong video lắc lư kịch liệt, giọng phóng viên cao như đang chất vấn.
Viên Hạ cũng giống như mọi người, hy vọng Tống Thần Đông cho một cái đáp án.
Nhưng mà Tống Thần Đông không trả lời bất luận câu hỏi gì. Ở cuối hành lang, anh rốt cuộc quay đầu, nở một nụ cười với những ánh đèn chói mắt và đám đông ồn ào. “Tôi sẽ trở về.” Cuối cùng anh nói, sau đó liền biến mất trong video.
Một năm sau đó, Tống Thần Đông cũng không phải là không có tin tức gì. Khi thì có người Hoa sống ở Los Angeles tình cờ chụp được anh, Tống Thần Đông thậm chí cũng không từ chối ký tên và yêu cầu chụp ảnh chung. Bối cảnh trong những bức ảnh chung đó đều là trời xanh mây trắng của California, mà Tống Thần Đông vẫn nho nhã anh tuấn như trước. Chỉ là rốt cuộc anh đang làm cái gì, vẫn luôn là dấu chấm hỏi.
“Đã một năm rồi, sói xám cũng đã trở về 180 lần rồi (*)… Nam thần anh muốn làm gì vậy chứ…” Viên Hạ tắt video đi lẩm bẩm nói.
(*) sói xám: sói xám trong phim hoạt hình Cừu vui vẻ và sói xám
Cậu ngồi yên ở phòng khách sáng sủa sạch sẽ một lúc lâu, nghe được âm thanh nhắc nhở chói tai từ máy rửa bát cũng không có động đậy gì, cho đến khi chủ nhân căn nhà, “quý bà” Cục Bông, đặt mông ngồi trên đùi cậu, lười biếng “meo” một tiếng, cậu mới tỉnh táo lại.
Viên Hạ tiện tay xoa xoa bộ lông mềm mại trên lưng nó, cười: “Mày còn làm nũng lên tận đây cơ à?”
Cục Bông nằm trong lòng cậu hết sức chuyên chú liếm móng vuốt, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đất, quyến rũ hất mông đi mất.
Viên Hạ còn đang suy nghĩ đến chuyện Tống Thần Đông đi ghép đôi, cậu lấy iPad ra lướt weibo một lát, phát hiện nam thần đến AI Love bị người ta chụp lén, tin tức đã lan truyền nhanh chóng, thậm chí bị blogger lấy ra lăng xê. Còn có một tài khoản chuyên viết chuyện tình yêu mượn đề tài, dùng ngòi bút làm vũ khí phê bình hôn nhân không tình yêu, kêu gọi người trẻ tuổi phải có dũng khí không kết hôn.
Viên Hạ càng nghĩ càng cảm thấy sai chỗ nào đó, nếu Tống Thần Đông muốn dựa vào nền tảng ghép đôi trí tuệ nhân tạo để tìm người yêu, vậy không phải là một người xa lạ tùy tiện cũng có thể sao? Vậy nếu anh tôi chúng ta đều giống nhau, không có lý gì mình lại không được!
“Thiên tài! Mình quả nhiên là một thiên tài!” Đắc ý đến đây, cậu liền xách mèo lao nhanh ra cửa phòng, rồi phá cửa nhà Hà Tự đột nhập vào, bay tới ôm chặt đùi Hà Tự, cầu xin.
“Tiến sĩ Hà! Soái ca Hà! Lão Hà! Anh ơi! Em cầu xin anh!” Viên Hạ bế mèo của mình cùng nhau làm nũng với Hà Tự, nghịch móng vuốt của Cục Bông, “Anh suy xét tình cảm nhiều năm của chúng ta, suy xét bữa tôm hùm vừa nãy, anh nói cho em biết Tống Thần Đông muốn ghép đôi ở đâu đi!”
Hà Tự kỳ quái nói: “Mày muốn làm gì?”
Viên Hạ khóc lóc kể lể nói: “Tao muốn cướp người! Chẳng lẽ mày không biết tao thích Tống Thần Đông đến mức nào hay sao? Mày thật sự nhẫn tâm để anh ấy hẹn hò với người khác hay sao? Mày có biết như vậy sẽ làm tim tao tan nát không!”
“Vậy mày sẽ không cần mua say về đêm nữa!” Hà Tự bắt chuyện.
Viên Hạ: “…”
Hà Tự phản bác lại rất nghiêm túc: “Tình yêu với thần tượng và tình yêu với người yêu hoàn toàn khác nhau, cái này mày phải phân biệt cho rõ ràng.”
“Không phân biệt được, giống nhau hết.” Viên Hạ giảo biện nói, “Nói khác nhau, chỉ là bởi vì thần tượng mãi mãi sẽ không đáp lại, đó chỉ là lý do thoái thác để lừa bản thân mình mà thôi.” Dứt lời, Cục Bông trong lồng ngực “meo” một tiếng, ý bảo mình ủng hộ quan điểm của con sen hốt phân.
“Bọn họ chỉ là một biểu tượng thôi, mày không biết con người thật sự của họ đâu.” Hà Tự nói.
Viên Hạ bảo vệ cho logic của mình: “Vậy mày cho tao một cơ hội xem con người thật của anh ấy đi!”
Hà Tự nói với cậu không rõ ràng lắm, chỉ nói đây là cơ mật của khách hàng tuyệt đối không thể tiết lộ. AI Love cung cấp cho khách hàng hình thức ghép đôi rất là lãng mạn, hai bên sẽ nhận được thông báo chỉ định địa điểm vị trí bàn ăn, xây dựng một bầu không khí tình cờ gặp, nhưng thật ra trước đó, hai khách hàng đều không được biết thông tin về đối phương.
“Lỡ như tao là người thích hợp với anh ấy hơn thì sao? Này không công bằng, mày cũng không có ghi lại thông tin của tao!” Viên Hạ túm chặt ống quần Hà Tự đau khổ mè nheo.
Hà Tự phát điên mà vò đầu, “Nói đạo lý chút đi được không, đối tượng ghép đôi của người ta là diễn viên múa, đều là làm nghệ thuật……”
Viên Hạ kêu rên: “Tao cũng là làm nghệ thuật mà! Đừng khinh thường người mở nhà hàng, đây là nghệ thuật trên đầu lưỡi!”
Cục Bông xù lông, “Meo!” một cái tát vào mặt Hà Tự.
Advertisement / Quảng cáo
Buổi tối hôm sau, nhà hàng Cỏ Ba Lá.
Viên Hạ báo số bàn cho phục vụ, đi theo phục vụ dẫn đường. Giây phút nhìn thấy Tống Thần Đông ở xa xa, cậu dùng hết sức bình sinh để trấn an cảm xúc mới tránh được thảm kịch nhân gian vấp tay vấp chân.
Tống Thần Đông đứng lên, nho nhã lễ độ vươn tay phải ra, nói: “Chào em, anh là Tống Thần Đông, là do AI Love——”
“Đúng đúng! Em cũng vậy! AI Love bảo em tới…” Viên Hạ chột dạ ngắt lời Tống Thần Đông, bắt tay với anh, “Chào, chào anh… Em là, là Viên Hạ…… Để anh đợi lâu rồi.” Viên Hạ nói có một câu mà cũng đứt quãng, bối rối đến mức biến thành một nhóc nói lắp. Tay Tống Thần Đông khô ráo ấm áp, xúc cảm này còn thoải mái gấp trăm lần so với sờ lông mèo, Viên Hạ chỉ cảm thấy cả người giống như bị điện giật.
“Không ngờ là em, anh có biết em.” Tống Thần Đông cười, khóe mắt cong lên, vòng qua bàn chậm rãi đi về phía Viên Hạ, giúp cậu dịch ghế ra sau.
“?” Viên Hạ được chiều mà hoảng, cứng ngắc như người gỗ, đầu gối cong xuống, ngồi “phập” xuống một phát.
Tống Thần Đông hình như là bị chọc cười, an ủi: “Không cần lo lắng như vậy đâu, lúc em phát sóng trực tiếp thoạt nhìn chẳng hề luống cuống chút nào.”
Viên Hạ chớp chớp mắt.
Tống Thần Đông nói: “Gần đây anh thường xem phát sóng trực tiếp ẩm thực của em, cũng rất ngon miệng đấy.”
“?!” Lúc này Viên Hạ còn đang suy nghĩ, “Chúng ta rất xứng đôi luôn đó, nam thần cũng hiểu nghệ thuật trên đầu lưỡi nè.”