Ngủ Đông FULL


Sẩm tối, Kim Jae Joong nhìn Jung Yun Ho đậu chiếc xe cạnh những quán ăn vặt bên lề đường, sau đó anh xuống xe đi đến một quầy hàng, ngồi xuống.

Jae Joong đóng cửa xe, hơi buồn cười nhìn anh, Yun Ho chào hỏi một thím đang trông hàng, rồi cầm chiếc đũa trên bàn lên, bóc lớp vỏ ni lông bọc ngoài, nói với Jae Joong
“Không phải đói đến kêu gào ầm ĩ sao? Qua đây ăn đi.”
Jae Joong cũng không kì kèo, đi đến, thoải mái ngồi xuống
“Không ngờ anh thích đến ăn ở nơi như thế này.”
“Tổng giám đốc Kim không quen?”
Jae Joong cũng lấy đôi đũa từ trong vỏ bọc ra
“Anh đừng coi thường tôi, tôi biết Chang Min lâu như vậy, cái gì mà chưa từng ăn, nhiều khi ngày hôm qua mới ăn thịt nướng ở Brazil thì ngày hôm nay đã ăn bánh gạo cay (tteokbokki) ở trên đường phố Seoul.”
Yun Ho cười cười, chỉ thản nhiên nói một câu
“Khi còn bé tôi thường theo mẹ tôi đến ăn ở nơi này.”
Đồ ăn được đưa lên, nóng hổi thơm phưng phức, bát đĩa thô sơ nhưng xem như sạch sẽ.

Nhìn Yun Ho nhiệt tình tập trung ăn uống, Jae Joong chợt cảm thấy rất khác lạ, không phải là sự quả cảm vào lần đầu tiên gặp mặt, cũng không phải vẻ thông suốt mọi sự trên bàn hội nghị, lại càng không phải sự khiêu khích khi diễn kịch ở Thụy Sĩ, Jung Yun Ho ở trước mắt khiến cho cậu cảm thấy rất chân thực.
JaeJoong đang muốn nói mùi vị của nấm hương rất ngon thì trong túi liền phát ra tiếng chuông điện thoại, lấy di động ra, là cuộc gọi của Chang Min
“Anh đang ở đâu vậy? Nhân viên trong công ty nói anh và Jung Yun Ho ra ngoài từ buổi sáng.”
Jae Joong liếc mắt nhìn Yun Ho, dường như anh không có chút hứng thú nào với việc cậu đang nói chuyện điện thoại
“Anh và anh ta đang ăn, bé Min, em có muốn ăn không? Anh mang một ít về cho em.”
“Không cần, hyung, buổi tối anh đến Hội Con Bọ Cạp Vàng, J có việc tìm anh.”
Jae Joong nhẽ nhíu mày, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên như không
“Được, anh biết rồi.”
Đang muốn chấm dứt cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại ChangMin kêu một tiếng khe khẽ
“Hyung…”
“Ừ?”
“… Xin lỗi…”
Động tác cầm điện thoại di động cứng đờ, Jae Joong cảm thấy có loại xúc động nào đó làm đầy trái tim cậu.

Khóe môi cong lên, cậu ấn nút cắt cuộc gọi.

Jae Joong nhìn Yun Ho đang rót rượu sake cho cậu, anh cũng không hỏi nội dung cuộc điện thoại.

Uống sạch rượu trong chén, sau đó Jae Joong cầm lấy chiếc áo vest rồi đứng lên
“Cưng yêu, tôi còn có việc, phải đi trước.”
Yun Ho ngồi tại chỗ không hề di chuyển, chỉ gật đầu một cái, cũng không nói muốn tiễn Jae Joong.

Nhìn Jae Joong xoay người rời đi, Jung Yun Ho chậm rãi cúi đầu, tiếp tục ăn đồ ăn trong bát.
Ngồi trên taxi, Kim Jae Joong thẳng tiến đến trụ sở chính của Hội Con Bọ Cạp Vàng.

Nhìn vào kính chiếu hậu có thể thấy hình ảnh của Yun Ho, anh vẫn ngồi một chỗ tiếp tục ăn uống, cúi đầu không nhìn thấy nét mặt, Kim Jae Joong cảm giác được dường như Yun Ho đang hoài niệm chuyện gì đó.
“Khi còn bé tôi thường theo mẹ tôi đến ăn ở nơi này.” Lúc nói những lời đó, vẻ mặt anh rất thản nhiên, kì thật không cần hỏi nhiều, người như Jung Yun Ho, ngôn ngữ hờ hững và du dương như thế, cậu biết trong câu nói kia có hồi ức lẫn sự chua xót của anh.
Đến Hội Con Bọ Cạp Vàng, Chang Min đã chờ cậu ở cửa chính.

Thấy Jae Joong, Chang Min dường như có chút căng thẳng không biết phải mở miệng thế nào.

Ngược lại Jae Joong tỏ vẻ như chưa từng phát sinh sự việc gì, hung hăng bóp má Chang Min
“Sao em lại làm cái vẻ mặt như sắp chết vậy hả, J không cung cấp cơm tối cho em à?”
Xoa xoa mặt mình, Chang Min theo Jae Joong đi vào phòng VIP, giọng nói của Jae Joong vừa phải
“Không phải là J sẽ cầm nội quy của hội chờ anh ở nơi này chứ”
Nói xong cậu còn cười hai tiếng, Chang Min cúi đầu lặng im
“Hyung, ngày hôm nay em rốt cuộc biết tại sao lợi nhuận từ việc kinh doanh bất động sản của M.J lại biến mất một cách vô tội vạ, hơn nữa trách nhiệm không thuộc về mấy vị giám đốc bị sa thải trước kia…”
Lúc này Jae Joong đã đi đến cửa phòng VIP, động tác đặt tay lên nắm cửa chợt khựng lại, cậu quay đầu nhìn Chang Min
“Bé Min…”
Chang Min cụp đôi mắt xuống, tự mình đi lên mở cửa, sau đó Jae Joong nhìn thấy J đang nhắm mắt ngồi ở chỗ đó, bên cạnh đặt một con dao găm có hình con bọ cạp của Hội Con Bọ Cạp Vàng.

Jae Joong đi đến, J cũng không ngẩng đầu.

Jae Joong ngồi xuống cạnh hắn.

J mở mắt, nói
“Ba năm trước Hội Con Bọ Cạp Vàng mua bán súng ống đạn dược với bang phái bên Nepal, bởi vì có gián điệp phá hoại nên tiền hàng của chúng ta bị mất hơn một nửa, phía Nepal giận dữ, tuyên bố muốn tìm Hội Con Bọ Cạp Vàng tính sổ, sau đó cậu nói cậu đã lấy lại được khoản tiền đó, nhưng thực tế là cậu dùng tiền của M.J bổ sung vào khoảng trống, đúng không?”
“J, tôi…”
“Năm ngoái Hội Con Bọ Cạp Vàng buôn lậu một lượng lớn thuốc lắc sang Thái Lan, lúc nhập cảnh bị bắt giữ, sau đó cậu tìm công ty dược phẩm của bạn cậu tiêu hóa lô hàng đó, mới khiến anh em trong hội không bị liên lụy, thực tế cũng là cậu dùng tiền của M.J mua hàng vì Hội Con Bọ Cạp Vàng, đúng không?”
“…”
“Vào đầu năm nay, cậu cho M.J của cậu bắt đầu chen chân vào ngành vật liệu xây dựng, dùng việc hợp tác kinh doanh hợp pháp để thu hút một vài ông trùm trong ngành công nghiệp nặng của Trung Quốc, thực tế cũng là muốn mở đường cho công việc buôn bán trong tương lai của Hội Con Bọ Cạp Vàng, đúng không?”
Jae Joong thở dài, mở miệng nói
“Cả ngày hôm nay cậu và bé Min điều tra những chuyện đó à?”
J không để ý đến Jae Joong, tiếp tục nói
“Xì gà lần này, số lượng quá lớn, hao tổn nhiều của cải, không thể đơn giản dùng tiền mà giải quyết được, hơn nữa hiện nay M.J không có biện pháp để trực tiếp đi cứu viện, bắt đắc dĩ cậu mới vứt bỏ hàng hóa và những người anh em đó, đúng không?”
“J, Hội Con Bọ Cạp Vàng và M.J là một thể, đều khiến Kim Jae Joong tôi phải quan tâm.”
J đứng dậy, kéo ống tay áo lên.

Jae Joong kinh ngạc
“Cậu…”
Giọng nói của J trở nên rất bình ổn
“Tôi nhớ kỹ quy củ điều lệ trong hội, nghi ngờ anh em của mình, gây oan uổng cho anh em của mình, phải lưu bọ cạp vào tay phải.”
Lưu bọ cạp.
Quy củ của Hội Con Bọ Cạp Vàng, vi phạm nội quy của hội sẽ có các loại xử phạt, trong đó có một điều lệ là lưu bọ cạp.

Dùng đầu nhọn của con dao găm quét qua cổ tay một đoạn dài khoảng một cen-ti-mét, dù chảy máu hay không, cũng phải đảm bảo lưu lại vết sẹo từ nay về sau.
J đi lấy dao găm, vẫn chưa cầm được thì Jae Joong đã chặn ngang, đập tay vào mặt bàn
“Cậu làm cái gì!”
Sau đó J còn chưa kịp phản ứng, con dao găm quý giá đã bị Kim Jae Joong nắm lên ném ra ngoài, đập vào vách tường phát ra giao hưởng rất lớn.

Jae Joong dường như có chút tức giận
“Không nói những chuyện đó cho các cậu, chính là bởi vì không thích cái dạng này của các cậu!”
“Kim Yeong Dong!”
Jae Joong gọi đầy đủ họ tên của J
“Kim Jae Joong tôi không phải là thánh nhân, tôi chỉ làm việc tôi phải làm mà thôi, hộ giá hộ tống Hội Con Bọ Cạp Vàng, xây dựng giữ gìn Hội Con Bọ Cạp Vàng là việc tôi luôn luôn làm, không so đo gì cả, dù cho cậu và Chang Min không điều tra việc này, tôi vẫn sẽ tiếp tục làm vậy, đừng tỏ vẻ giống như mắc nợ tôi, cậu và Shim Chang Min, hai người các cậu vì Hội Con Bọ Cạp Vàng làm bấy nhiêu việc, tôi đều biết, nếu tính toán như thế, mẹ nó còn gọi gì là anh em!”
Jae Joong rất ít khi dùng từ ngữ thô tục, nhưng lúc này dường như cậu cũng rất kích động.
J thở ra một hơi thật dài, một tay đặt lên vai Jae Joong
“Jae Joong, sau này, có vấn đề gì phải nói ra, không chỉ có một mình cậu chống đỡ Hội Con Bọ Cạp Vàng, còn có chúng tôi.”
Cảnh vật trước mắt chợt nhạt nhòa, Jae Joong hình như thấy hình dạng của Yun Ho tại đỉnh núi lúc nói chuyện với cậu.
Cậu nhớ kỹ từng lời của Jung Yun Ho, nhớ rất rõ ràng “Không phải là mỗi người đều hiểu suy nghĩ gì đó của cậu, nhất là người bên cạnh cậu, vì có nhiều tình cảm với cậu nên mới có nhiều hiểu lầm.

Đừng giả bộ mình nắm chắc toàn cục, rất nhiều chuyện, cậu không nói, không ai hiểu.”
Không ai hiểu, cậu không nói, không ai hiểu.
Chang Min ra hiệu bảo J ngồi xuống, sau đó cũng ngồi bên cạnh Jae Joong
“Hyung…”
Thanh âm không lớn gọi Jae Joong thoát khỏi trầm tư
“Sao thế?”
“Hôm nay J đã sử dụng mạng lưới tình báo trong hội giúp I Rak điều tra.”
Jae Joong nhướng mày
“Điều tra Jung Yun Ho?”
J gật đầu
“Đúng vậy, tôi nghĩ, quá khứ của anh ta hẳn là khá rõ ràng rồi.”
Jae Joong tạm ngừng một chút, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi
“Lai lịch như thế nào…”
Kì thật chính bản thân Jae Joong cũng không rõ sự đình trệ vừa rồi đến tột cùng là bởi vì sao, hình như cậu có chút không muốn đối mặt với thân phận của người ấy, cậu đã rất muốn biết mục đích cùng thân phận của người ấy, nhưng dường như vào lúc này cậu không muốn hiểu.

Mâu thuẫn bủa vây toàn bộ đầu óc, Jae Joong nghĩ mình nhất định là điên rồi.
Chang Min mở tài liệu, chậm rãi nói
“Huyng, vài chục năm trước, điệp viên cảnh sát ưu tú bậc nhất Seoul, tên là Jung Taek Ui.

Thông thạo đàm phán bằng tâm lý học, thông thạo kỹ thuật bắn súng một cách tối ưu, thông thạo cấu tạo của vũ khí, thông thạo tâm lý tội phạm.

Ông ta là một huyền thoại của lực lượng cảnh sát Seoul.”
Kim Jae Joong nhắm hai mắt lại.

Người đàn ông đó cùng họ với Jung Yun Ho.

Tình tiết cũ rích, cha là điệp viên cảnh sát, sau đó có con trai cũng làm điệp viên cảnh sát, trà trộn vào tập đoàn tài chính có quan hệ chặt chẽ với bang phái để làm công tác tình báo? Ha ha, thật sự là buồn cười chết đi được, nhưng mà Jung Yun Ho dường như còn tài giỏi hơn cha của anh ta, anh ta thông thạo thương trường, thông thạo đầu tư, thông thạo tài chính, càng thông hiểu tâm tư con người…
Tuy nhiên, Chang Min không hề nói theo tình tiết giống như trong ý nghĩ của Jae Joong
“Hyung, sáu năm trước, trong một sự cố, Jung Taek Ui sẩy tay giết chết vợ của chính mình.”
Jae Joong kinh ngạc nhìn Chang Min
“Sự cố gì?”
“Con tin trong tay bọn cướp là vợ ông ta, trong lúc giằng co với bọn cướp, vốn định dùng thuật bắn súng đánh đòn phủ đầu giành phần thắng, nhưng viên đạn xác thực phá vỡ đầu của vợ ông ta.”
Lỡ tay sai lầm, vốn là việc Kim Jae Joong khinh thường nhất, cậu luôn tâm niệm kẻ mạnh mới tồn tại, tất cả mọi người đều phải trả giá cho sai lầm của chính mình, thế nhưng không biết tại sao, nghe đến đây cậu lại có một chút gì đó giống như đau lòng.

Jung Taek Ui vừa mới được nhắc đến không có bất luận quan hệ gì với cậu, hay là bởi lẽ ông ta có quan hệ với Jung Yun Ho sao? Như vậy Jung Yun Ho có quan hệ gì với cậu?
“Sáu năm trước sau sự cố đó, Jung Taek Ui rời bỏ đội cảnh sát, đi nước ngoài ẩn cư.

Con trai duy nhất của ông ta, từ nhỏ đã được ông ta nuôi dạy theo nghiệp cảnh sát, hơn nữa còn có thiên phú hơn cha, nhưng kể từ khi sự cố phát sinh, con ông ta cũng bởi vì chuyện này mà oán hận ông ta, không tiếp tục nhận cha nữa.

Mặc dù cũng ra nước ngoài nhưng học chuyên ngành không hề dính dáng một chút xíu gì đến cảnh sát, mà là chuyên về tài chính.”
Jae Joong không nói nên lời, cậu đoán được quan hệ của Jung Taek Ui và Yun Ho, nhưng không ngờ về sau họ lại trở thành như vậy.

Chang Min chợt thở dài
“Hyung, Người của I Rak điều tra được ở nước ngoài, cuộc sống trước đây của Jung Yun Ho, phát hiện anh ta dường như rất bài xích cảnh sát, hơn nữa khi ở Mỹ từng phát sinh xung đột với cảnh sát địa phương.”
Lúc này J cũng mở miệng
“Cho nên anh ta không có khả năng là cảnh sát.”
Jae Joong vẫn im lặng, sau đó J nhìn cậu mà hỏi
“Đánh nhau ngày hôm đó, anh ta thực sự là một cao thủ, có một người cha như thế, trải qua tuổi thơ như thế, thân thủ của anh ta siêu phàm cũng là chuyện bình thường, Jae Joong… Cậu xem, có thể…”
“Không thể!”
Jae Joong kiên quyết cắt đứt lời J đang muốn nói.

Kim Jae Joong rất hiểu những người ở bên cạnh mình, bao gồm cả cách nghĩ của Chang Min và J, họ muốn thu nhận Jung Yun Ho để sử dụng, quả thật Jung Yun Ho toàn năng như vậy chính là vũ khí sắc bén của M.J trên thương trường, nếu như đặt anh ta vào Hội Con Bọ Cạp Vàng có thể làm cho Hội Con Bọ Cạp Vàng đẩy lùi toàn bộ những chuyện nguy hiểm bất ngờ.

Nhưng Jae Joong không muốn như vậy, trong trực giác, cậu vẫn không muốn để Jung Yun Ho hiểu cậu nhiều hơn nữa, tựa như trong nháy mắt thông qua M.J chạm đến Hội Con Bọ Cạp Vàng chính là chạm vào nội tâm của bản thân cậu.
Cậu có chút lưỡng lự, có chút thiếu kiên quyết, có chút sợ hãi.
Chang Min nhìn vẻ mặt của Jae Joong, khoát khoát tay ngăn cản J còn đang muốn tiếp tục khuyên bảo Jae Joong, sau đó cười cười
“Hyung, mặc kệ thế nào, ít nhật hiện nay chứng thực là anh ta không có độc, bất kể anh có quyết định gì, em và J cũng ủng hộ anh, đừng để cho chính mình quá mệt mỏi nữa.”
J bĩu môi, không thèm nói nữa, thu gom tài liệu, trong thâm tâm thầm thở dài
“Nói trở lại, Jung Yun Ho thật là… Mẹ chết dưới nòng súng của cha.”
Ánh mắt của Jae Joong có chút lay động, bây giờ đã là đêm khuya.

Đứng dậy tạm biệt J, cũng từ chối không cho Chang Min tiễn cậu, một mình chậm rãi rời khỏi Hội Con Bọ Cạp Vàng, dựa vào cột đèn đường, châm một điếu thuốc.
Đôi mắt hơi nhàn rỗi, đột nhiên cậu phát hiện cách tòa nhà trụ sở của Hội Con Bọ Cạp Vàng không xa có một chiếc xe ô tô con màu trắng đang đậu, người trong xe oán hận nhìn chằm chằm vào tầng đặt trụ sở của Hội Con Bọ Cạp Vàng.

Jae Joong cong khóe môi, cố gắng quá nhỉ, cảnh sát trưởng Kim…
Ngồi trong xe, nét mặt của Hee Chul không được tốt lắm, ánh mắt rất hung ác độc địa, Kim Jae Joong biết tại sao anh ta lại như vậy, tính toán của anh ta cứ như thế mà bị đánh đổ, vốn định dựa vào chiếc thuyền chở xì gà để bắt được con cá sấu khổng lồ chống đỡ phía sau Hội Con Bọ Cạp Vàng, nhưng cái gì cũng không có, cậu biết Kim Hee Chul không nghĩ đến việc Hội Con Bọ Cạp Vàng sẽ vứt bỏ chiếc thuyền chở hàng, hy sinh những người anh em đó.
Gương mặt tuyệt mỹ trong xe khiến vẻ mặt Jae Joong có chút âm u bất định, Kim Hee Chul, nhìn anh nỗ lực như vậy, thật sự cũng khiến tôi nóng lòng muốn tỷ thí.

Biết được thời gian chiếc thuyền chở xì gà cập bến, hơn nữa còn lợi dụng, muốn buộc tôi xuất đầu lộ diện, phá hủy tầng ô dù M.J này, rồi chậm rãi từng chút một giống như tằm ăn rỗi triệt để tiêu diệt Hội Con Bọ Cạp Vàng, tôi phải thừa nhận rằng, thượng đế đã cho anh vẻ bề ngoài tuyệt sắc đồng thời cũng cho anh trí tuệ tuyệt đỉnh.
Bình tĩnh thong dong đi ngang qua xe của Hee Chul, anh ta cũng không chú ý đến Jae Joong, anh ta là cảnh sát, không quan tâm tới những nhà kinh doanh này.

Hình như anh ta ở nơi này nhìn chằm chằm vào Hội Con Bọ Cạp Vàng hẳn là không phải đang làm nhiệm vụ theo dõi.

Jae Joong biết Kim Hee Chul đơn giản chỉ vì không đánh vỡ được Hội Con Bọ Cạp Vàng, trong lòng tức giận nên mới đến nơi này.
Nếu không phải là nhiệm vụ, vậy thì càng dễ dàng để giải quyết.
Đi cách chiếc xe một đoạn rất xa, Jae Joong dừng lại, quay đầu nhìn chiếc xe màu trắng kia, móc điện thoại di động ra
“J, còn ở Hội Con Bọ Cạp Vàng không?”
“Vẫn còn, trong hội có chút việc vặt cần xử lý.”
“Uhm, nói cho cậu một chuyện đùa rất hay, cảnh sát trưởng Kim thật sự coi trọng cậu, lần trước mời uống trà, sau đó thì ngắm nhìn cậu.”
“Có ý gì?”
Jae Joong nở nụ cười
“Có qua có lại mới toại lòng nhau, nếu người ta đã đến dưới nhà của Hội Con Bọ Cạp Vàng, sao có thể thờ ơ với người ta được?”
Sau đó nụ cười của Jae Joong nhạt đi một chút
“J, tiếp đãi tốt một chút nhé!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui