Sống cùng Park YooChun bảy ngày, Chun Heuk dần dần hiểu được tính cách của hắn, ví dụ như bình thường đều ôn hòa nhã nhặn, lúc pha chế ma túy thì có vẻ lạnh lùng mà hưng phấn giống như trước mặt bày đặt chiến lợi phẩm cướp được từ kẻ thù.
Ví dụ như Park YooChun có chút thích rượu, trước khi Chun Heuk đưa hắn từ Hội Con Bọ Cạp Vàng về nhà, hắn sẽ đến Ánh Nắng Nửa Đêm ngồi, lúc ở đó nhìn thấy JaeJoong, hắn vẫn tỏ ra thân thiện như thế.
Ví dụ như trước khi đóng cửa nhà, Park YooChun sẽ nói với cậu “Này, ngày mai không cần đến Hội Con Bọ Cạp Vàng, không nên xuất hiện trong tầm mắt của tôi, tôi không muốn thấy cậu, Chun Heuk.”
Chun Heuk mỉm cười nhưng trong lòng lại thầm than thở, Đức ngài Park, anh biết tại sao tôi gọi là Chun Heuk không?
Chun Heuk không quên được ngày đó Kim JaeJoong đến Ẩn Đường, Chun Heuk đứng trong đội ngũ ba người chờ được lựa chọn, lặng lẽ ngước mắt nhìn Kim JaeJoong.
Kim JaeJoong chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn họ, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho cậu đi lên
“Tên?”
“Chun 5.”
“Chun 5? Thật là có duyên phận, được rồi, bắt đầu từ ngày mai, gọi là Chun Heuk, được chứ?”
Cậu gật đầu, không dám phản đối lời của Kim JaeJoong, những đứa bé trong Ẩn Đường, một phần là trẻ mồ côi, là đối tượng mà Hội Con Bọ Cạp Vàng tận lực nuôi nấng bồi dưỡng tài năng, tương lai được phân đến các Đường Hội, đến giúp đỡ công việc của chủ quản.
Tên họ chỉ lấy một chữ và con số, lúc này Kim JaeJoong cho cậu tên mới, tự nhiên cậu không có dị nghị.
Kì thật cậu rất muốn hỏi tại sao muốn gọi cậu là Chun Heuk (Trời Đen), nhưng vào lúc đó cậu không dám hỏi sau đó cũng không muốn hỏi, bởi lẽ cậu biết, hàm nghĩa của hai chữ Chun Heuk.
Đó là Kim JaeJoong cho Park YooChun một chỉ thị, Park YooChun, bất kể trước đây cậu như thế nào, vô kỷ luật cũng được, tự do phóng khoáng cũng được nhưng vào Hội Con Bọ Cạp Vàng rồi thì màu sắc chủ đạo trong cuộc đời không hề tươi đẹp, trời (Chun), nhất định phải đen (Heuk)....!Câu lạc bộ cao cấp của M.J
Jung YunHo và Shim ChangMin ngồi ở một căn phòng trên tầng hai, xuyên thấu qua lan can bằng thủy tinh nhìn người dưới tầng tụm hai tụm ba đánh bida.
Không có khói thuốc lơ lửng cùng những âm thanh ầm ĩ, ý nghĩa của các câu lạc bộ cao cấp chính là người ra vào ở đây đều có thân phận và nhiều tiền, còn có đạo đức giả hoặc sở hữu vẻ ngoài giả dối.
Lần tụ họp để giải trí tiêu khiển này không được xem là lớn, bên chịu trách nhiệm tổ chức là M.J, mở tiệc tiêu đãi cho một vài quản lý trẻ đầy tiềm năng ở công ty, người trẻ tuổi vui chơi với nhau đương nhiên không thể chọn những nơi uống trà xưa cũ và nhàm chán, cho nên ChangMin cố tình chọn chỗ này.
Nhìn những người ở phía dưới thanh thản vui đùa, YunHo khen ngợi ChangMin
“Chỗ này thật tốt, nhưng sao cậu biết tất cả mọi người đều có hứng thú với bida?”
ChangMin lắc đầu
“Không biết chắc, nên cũng chuẩn bị một chút rượu sâm banh, gái đẹp, đồ cổ và vài bức họa nổi tiếng.”
Jung YunHo nở nụ cười, thấy bên phải bàn bida quả nhiên có không ít người vì người đẹp ở trước mặt mà nói không ngớt để thể hiện tài hoa của bản thân mình, trên mặt đầy giả tạo không có chút cảm xúc nào.
Ánh mắt anh bị hấp dẫn bởi một người khoảng hơn ba mươi tuổi có vóc dáng trung bình, YunHo nhướng mày
“Bàn số ba là người Yangon phái đến hợp tác?”
“Ừm, ba mươi hai tuổi, người Hàn Quốc nhưng làm việc nhiều năm tại trụ sở chính tập đoàn Yangon Myanmar, rất được sếp ở đó coi trọng, tính tình cũng rất kiêu ngạo, anh xem, hắn đã làm cho người tiếp thị của công ty bảo hiểm ở bên cạnh đỏ mặt.”
“Tiệc rượu lần này, những người khác chỉ là vật làm nền, mục tiêu chúng ta muốn nhằm vào kì thật là tập đoàn kinh doanh ngọc bích Yangon Myanmar.”
ChangMin cười
“Không có lá xanh làm nền, lời mời của chúng ta có vẻ lộ liễu quá, hiện tại hiệu quả không phải tốt sao, thỏa mãn hư vinh của hắn.
Chơi thỏa thích, mới đàm phán kinh doanh được.”
“Cậu đã điều tra được trình độ đánh bida của hắn không tồi nên mới dám làm thế, nếu không, người mới tập đánh bida đến nơi này thì hoàn toàn ngược lại.”
ChangMin từ chối cho ý kiến, nhún vai, YunHo nhìn khắp bốn phía
“Kim JaeJoong đâu?”
“Có một số việc, sẽ đến muộn.”
YunHo gật đầu, không nói gì nữa, hình như gần đây số lần gặp Kim JaeJoong ít hơn một chút khiến Jung YunHo phỏng đoán Hội Con Bọ Cạp Vàng chắc là không yên ổn, nhưng đó không phải là chuyện anh cần quan tâm.
Có đôi khi nhìn Kim JaeJoong trong lúc họp hơi ngơ ngẩn, YunHo cũng chỉ nhíu mày nghĩ mình là cố vấn đầu tư, ít can dự đến việc tư của tổng giám đốc là tốt nhất.
Cho đến ngày đó trên bàn hội nghị, Kim JaeJoong cười tủm tỉm quay tròn chiếc bật lửa Dupont, sau đó dưới cái nhìn chằm chằm tàn bạo của ChangMin, ném đi điếu thuốc lá đã châm lửa, nhỏ giọng cười nói
“Bé Min, anh chỉ muốn khoe chiếc bật lửa thôi mà, đây là bằng chứng cho tình yêu của người ta, nếu mà không sử dụng thì bất công với người ta quá.”
Mọi người trên bàn hội nghị vô cùng kinh ngạc, ChangMin bĩu môi đảo tròn tròng mắt, chỉ có Jung YunHo khẽ buông lỏng vùng lông mày nhíu lại, người kia, hẳn là không có chuyện gì, thật sự là hiếm khi thấy cậu ta buồn chán, vô thức anh cảm thấy buồn cười vì những lo nghĩ trước đó của mình.
Dưới tầng, Ben, người đại diện hợp tác của Yangon vừa mới đánh một quả bida vào lỗ, gọn gàng lưu loát, nhìn đối thủ mà cười miệt thị
“Tôi nghĩ rằng sẽ có chút hứng thú với đối thủ lần này nhưng vẫn vô vị như thế.”
Một câu nói làm cho thể diện của đối phương bị mất sạch, cho dù thân phận không phải tôn quý thì ở đây đều là nhân vật thượng lưu trong giới kinh doanh Seoul, nghe được lời nói coi thường của đối phương, không thể thích ứng
“Luật chơi bida khá đặc biệt, trước đây tôi đều chơi bida lỗ chín bóng.”
Ben hừ lạnh một tiếng
“Đối thủ trước chơi bida lỗ chín bóng đã sớm thua tôi, nếu không thì, chúng ta đổi thành chín bóng?”
“Cậu…”
Thấy đối phương không dám nhận lời thách đấu, dáng vẻ kiêu căng của Ben càng thêm phần kiêu ngạo, đang muốn mở miệng nói tiếp thì trong đám người có một người lạnh lùng nói một câu
“Mồm mép trơn trượt như thế, cho nên đánh bida cũng chỉ trượt mép mà lăn, cứ tưởng bở đường bóng hiểm có thể đùa giỡn, không vào lỗ được đợi há miệng ra mà nhìn.”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chủ nhân của giọng nói đó, một thiếu nữ mặc quần da ngồi ở chỗ ấy, quần da màu đen làm nổi bật đôi giày đen bóng, đầu cột tóc đuôi ngựa cao cao, khuôn mặt xinh đẹp và vẻ ngoài mỹ lệ không tương xứng với nét mặt khinh thường.
Ben nghe cô gái này không sùng bái ca ngợi mình như những người khác, hơn nữa giọng điệu lạnh lùng, vẻ mặt kinh bỉ càng khiến Ben vô cùng khó chịu
“Vị tiểu thư này, câu nói đó là có nghĩa gì?”
Thiếu nữ đứng lên
“Nghĩa đen!”
Thiếu nữ lấy cây gậy đánh bida từ trong tay người vừa bị Ben chế nhạo kia, đuôi mắt liếc Ben một chút
“Bida lỗ tám bóng, chín bóng tùy anh chọn, người thua cút khỏi nơi này.
Ở chỗ này ngang ngược thật khiến cho người ta chán ghét.”
Nét mặt Ben cứng đờ, nghe giọng điệu ngang ngược hình như là cô mới đúng.
“Cô là bạn của ngài này?”
Ben tưởng đối thủ tìm người đến giúp đỡ nhưng không ngờ vẻ xem thường trên mặt đối phương càng tăng thêm
“Ai quen biết với đồ bỏ đi đó, anh đừng lề mề chậm chạp, mau ra quả đánh bóng mở đầu (open kick-off), hay là anh sợ thua tôi?”
Giọng điệu bộp chộp mà bực mình khiến Ben cũng bị châm ngòi ngọn lửa chiến tranh.
Mở bóng, bởi lẽ đối phương là phụ nữ, vô luận thế nào Ben cũng không đánh trước nhưng bị kỹ xảo đánh bóng mây bay nước chảy lưu loát sinh động của đối phương làm cho ngạc nhiên, nghĩ đến đối phương với điệu bộ như vậy, gã có thể khẳng định cô ta có chút bản lĩnh, nhưng gã không ngờ một cô gái còn trẻ tuổi có thể có trình độ đánh bida hoàn mỹ đến thế.
Đoàn người có chút rối loạn nho nhỏ, kì thật lúc phía dưới bắt đầu phát sinh chuyện này, ChangMin và YunHo đã chú ý rồi.
Lúc này họ thấy thiếu nữ ấy lại lưu loát đánh một quả bóng vào lỗ, YunHo không khỏi mỉm cười
“Thật đúng là có bản lĩnh, khi mới nghe cô bé nói, tôi còn tưởng là tiểu thư nhà nào điêu ngoa đanh đá không có giáo dục.”
Anh ngẩng đầu nhìn ChangMin thấy khuôn mặt cậu xám xịt đến cực hạn, YunHo khẽ than thở một tiếng, vốn là muốn làm một bữa tiệc rượu để cho Ben thỏa sức khoe khoang, khiến Ben thư thái, việc hợp tác mới có thể thuận lợi, hiện tại cô bé này xuất hiện, thật sự là phá kế hoạch của ChangMin rồi, cũng khó trách cậu ta mặt mày xám xịt như vậy....!Khu nghĩa trang Seoul.
JaeJoong ôm một bó hoa lily bước đi trên con đường nhỏ chật hẹp, theo sau là tùy tùng của Hội Con Bọ Cạp Vàng, đi đến trước một cái bia mộ khá lớn, cậu dừng lại, nhướng mày, bởi lẽ xung quanh bia mộ đã bày đầy hoa lily, còn có một hộp kem đã tan chảy.
Đặt hoa lily xuống, hai người đi theo hộ tống ngơ ngác nhìn nhau, JaeJoong thở dài, nhỏ giọng nói
“JaeHun, xem ra có người còn đến sớm hơn anh.”
JaeJoong giơ tay chạm vào ảnh chụp trên bia mộ của một cậu thiếu niên, không hề có bụi, cậu cúi đầu mỉm cười.
Xoay người mang theo hai người tùy tùng rời đi, vừa lấy điện thoại di động ra, cần phải văn minh lịch sự báo cho ChangMin một tiếng
“ChangMin”
Đối phương thở dài một hơi
“JaeJoong hyung…”
JaeJoong ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó nói
“Ờ… Anh nghĩ, có một tin cần phải nói cho em.”
JaeJoong ngừng một chút
“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì em ấy đã trở về.”
Đối phương im lặng, JaeJoong vừa định nói tiếp, không ngờ thanh âm của ChangMin nặng nề, hầu như đang nghiến răng nói ra
“Em, đã, biết, rồi!”
ChangMin bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ xinh đẹp lại lần nữa đánh vào quả bida, sau đó cô nâng cằm lên, liếc xéo mắt nhìn Ben.
ChangMin cảm thấy đau đầu không gì sánh được, chết tiệt, trở về chỉ được cái gây rắc rối cho M.J, vụ Yangon này mà không xong xuôi thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây, nhưng khiến ChangMin đau đầu nhất chính là, cậu biết trong câu lạc bộ này, người có thể thắng được thiếu nữ ấy hầu như không có, bởi vì ChangMin biết năm đó Kim JaeJoong dạy con bé chơi bida rất nghiêm túc, cậu cũng biết Kim JaeJoong và cao thủ bida bậc nhất của Hàn Quốc là bạn học cùng một thầy.
ChangMin cực kỳ u sầu, vừa mới ngẩng đầu lên, không thấy YunHo đâu, vô thức nhìn xuống phía dưới, quả nhiên, Jung YunHo cao ngất đứng ở chỗ đó mà mỉm cười…
Anh nhẹ nhàng cầm lấy gậy chơi bida của Ben, sau đó đưa khăn tay cho gã
“Ngài Ben vất vả rồi, xin nghỉ ngơi một chút, kế tiếp, sẽ do tôi hoàn thành.”
Ben rất có ấn tượng với Jung YunHo, lần này mới đến Seoul, M.J đã tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn chiêu đãi, gã gặp Jung YunHo một lần biết anh là cố vấn đầu tư của M.J, gã cũng rõ lúc này Jung YunHo xuất hiện là muốn giải vây cho gã, nhưng nếu cứ tiếp nhận như vậy không khỏi khiến bản thân gã… Tất cả biểu cảm của gã đều lọt vào trong mắt Jung YunHo, chỉ thấy YunHo quay người, giọng điệu vẫn bình thản như cũ
“Vị tiểu thư này, tôi và ngài Ben là bạn tốt lâu năm, nhập môn bida là do ngài Ben dạy tôi, nhiều năm như vậy, anh ấy cũng gần như là thầy của tôi, kỹ thuật đánh bida của tiểu thư quả thật không
tệ, nhưng trước đó ngài Ben đã đối đầu với nhiều người như vậy, thân thể mệt mỏi, tâm trí lộn xộn cũng không tránh khỏi mệt nhọc, tiểu thư xuất hiện vào lúc này, bắt đầu đánh bida, chiếm ưu thế quả thực có chút không công bằng, không bằng ba ván còn lại, do tôi tiếp tục hoàn thành, cùng nhau phân định thắng thua, cô thấy có được không?”
Ben giật mình quay đầu nhìn Jung YunHo, cái gì mà bạn tốt lâu năm, cái gì mà nhập môn bida, cái gì mà thầy, vị giám đốc cố vấn đầu tư của M.J này vì muốn giúp mình thoát lui mà cam lòng nói dối hạ thấp bản thân, Ben ngạc nhiên và vui mừng đồng thời cũng có thiện cảm với YunHo, xem ra M.J thật sự chăm sóc gã rất chu đáo.
Thiếu nữ ngẩng đầu quan sát YunHo, nhìn khá đẹp mắt, theo lời nói của anh ta thì là học trò của Ben? Thầy sắp thua thảm hại rồi sao trò còn muốn rơi vào ngõ cụt?
“Anh là ai?”
“Jung YunHo”
Chưa từng nghe thấy, thiếu nữ nhíu mày, sau đó chậm rãi thả lỏng, giọng điệu vẫn kiêu ngạo như cũ
“Tùy thôi, dù sao tôi chắc thắng rồi, đến lúc đó anh kéo cái tên kiêu ngạo điên cuồng kia đi nhé, cũng thế cả thôi.”
Jung YunHo làm động tác mời, sau đó lại ra mở bóng như thông lệ, phá bóng, chọc bóng, vào lỗ.
Kim JaeJoong để hai người tùy tùng về Hội Con Bọ Cạp Vàng trước, một mình lái xe, sắc mặt không được tốt lắm, trong điện thoại ChangMin đã thuật lại tình huống với cậu, thật sự là cho con bé đến Anh Quốc cũng không thay đổi được cái tính bộp chộp thích gây phiền phức của nó.
Ben là nhân vật hợp tác quan trọng nhất lần này, ChangMin vắt óc tìm kế chuẩn bị nơi tụ họp tiêu khiển sao lại bị quấy trộn lung tung hết cả lên thế này.
Không được, phải về nhanh lên, con bé này, người bình thường thật đúng là không giáo dục nổi.
Xe đậu tại cửa câu lạc bộ JaeJoong đưa chìa khóa xe cho người quản lý xe ở cửa, rồi đi nhanh vào trong nhưng ở cửa đã thấy Ben bắt tay với Jung YunHo, không khỏi sửng sốt.
“Ngài YunHo, hôm nào phải nhờ ngài chỉ giáo, tôi thật chưa thấy qua người nào chơi bida không chê vào đâu được như vậy, thật sự quá tuyệt vời, hôm nay nhờ có ngài ra tay giải vây, nếu không đến Seoul lần này, tôi…”
Nụ cười của YunHo vẫn y xì như trước
“Ngài Ben nói quá lời rồi, chỉ là một trò chơi mà thôi, không để ngài Ben thỏa thuê là sơ suất của M.J.”
“Không không không, thỏa thuê rồi, đáng lẽ tôi đã thua may nhờ có ba ván thắng của ngài YunHo, nếu không tôi thật đúng là xong rồi…”
YunHo không đáp lại, quay đầu phân phó với tài xế
“Đưa ngài Ben trở về nghỉ ngơi.”
Sau đó anh mỉm cười
“Như vậy, ngày kia M.J chờ ngài đến ký hợp đồng.”
Ben vội vã cười và gật đầu
“Nhất định rồi nhất định rồi, hơn nữa điều kiện cũng không phải hoàn toàn cứng nhắc không linh động, ngày kia chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể, tôi cũng cần đề xuất dự án với tập đoàn một lần nữa.”
Tiễn Ben xong, YunHo xoay người thấy vẻ mặt có chút vô cùng ngạc nhiên của JaeJoong, YunHo cười
“Cậu đến muộn.”
JaeJoong ngẩng đầu nhìn anh
“Ba ván, toàn thắng?”
YunHo không đáp, JaeJoong đột ngột bật cười
“Cưng yêu, anh đúng là quái vật, ngay cả bida cũng thông thạo, trên thế giới này, có thứ gì anh không chơi được không?”
“Nghe cậu nói thế, tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú với đối thủ vừa rồi của tôi rồi, cậu tự tin như thế, thắng cô bé ấy khó vậy sao?”
Hai người đang nói chuyện thì một tiếng gọi to truyền đến
“Anh hai!!!”
Sau đó là một ngọn gió, JaeJoong có chút bất đắc dĩ quay người lại, giang hai tay ra để người nọ chạy ào vào lòng mình, sau đó sự không kìm nổi cảm xúc trở nên bất tận
“Kim Mi In, em tùy hứng về nước mà không báo trước cho anh!”