Ngũ Hành Của Cô Thiếu Tiền


Sáng hôm sau, Khương Nhất thu dọn quần áo xong, chuẩn bị đi tới công ty bất động sản Liên Phát để đi làm, bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Khương Nhất thoáng khó hiểu, mình vừa mới chuyển đến, sẽ có ai đến chơi đây?
Cửa vừa mở ra, người đứng trước cửa là Vương Lực, là ông chủ chính trực của công ty môi giới bất động sản.

Vương Lực liếc mắt nhìn vào bên trong, không thấy có chút động tĩnh nào, lúc này mới yên lòng.
“Hôm qua trên TV có đưa tin hung thủ giết người đã bị bắt.

Tôi cũng không yên tâm lắm về cô nên tranh thủ lúc cô chưa đi làm đến đây xem thử, thấy cô không sao cả là tốt rồi, không sao cả là tốt rồi.”
Vương Lực vỗ ngực, cười nói: “Tính ra cô cũng là phúc tinh đấy, cô vừa mới vào ở thì hung thủ đã bị bắt rồi.”
Thế giới này vô cùng rộng lớn, khắp nơi đều lạnh lẽo.


Nhưng thế giới này cũng rất nhỏ, chỉ một chút thiện ý thôi cũng đã khiến lòng người ấm áp rồi.
Khương Nhất lấy từ trong túi vải nhỏ của mình ra một lá bùa hộ thân đưa cho anh ta.
“Ông chủ, cảm ơn anh vẫn còn lo lắng cho tôi.

Tôi không có gì để tặng anh hết, vậy nên anh cứ giữ lá bùa hộ thân này đi, coi như là cầu may mắn.”
Vương Lực mỉm cười nhận lấy: “Cô gái, cảm ơn cô, tôi sẽ giữ nó cẩn thận! Hiện tại cũng không có mấy người tin vào cái này, hy vọng tôi có thể mượn chút may mắn từ cô.

Thôi cô làm việc của mình đi, tôi đi trước nhé!”
Vương Lực vui vẻ đi xuống lầu, lấy xe đạp đi tới cơ quan quản lý nhà ở.

Có một khách hàng cũ rất thích cách làm người của anh ta nên giới thiệu cho anh ta một người khách đến mua nhà.

Nhưng sáng nay anh ta vẫn còn lo lắng cho sự an toàn của cô gái mua nhà hôm trước nên vội vàng đến đây xem thử một chút, bây giờ nhìn lại cũng sắp đến giờ hẹn rồi.
Anh ta nhìn chằm chằm đèn giao thông trên lối đi bộ, khi đèn chuyển sang màu xanh lá, anh ta vội vàng đẩy xe chạy sang phía đối diện.

Lúc sắp qua khỏi vạch kẻ sọc thì không ngờ có một chiếc ô tô rẽ phải vèo một cái lao thẳng tới!
Trong nháy mắt cả anh ta và xe đạp cùng bay ra ngoài, khóe mắt anh ta vẫn nhìn thấy chiếc xe kia còn đang tăng tốc.


Ngồi trong xe là một người phụ nữ đang cầm lái, vẻ mặt hoảng sợ.
“Ầm” một tiếng, chiếc ô tô đụng vào một cái cây to, đầu xe lõm vào cả một mảng lớn, đến lúc đó chiếc xe mới miễn cưỡng dừng lại.
Túi khí an toàn của ô tô bung ra, kẹp người phụ nữ vào bên trong.
Cô ấy giãy giụa bò ra khỏi xe, kéo đứa bé đang đeo cặp ngồi ở ghế sau xuống kiểm tra, thấy không có việc gì mới loạng choạng đi về phía Vương Lực.
Xung quanh đã có một đám người đi đường vây quanh, Vương Lực đang nằm giữa đường, đến khi người phụ nữ kia chen qua khỏi đám người kia, Vương Lực đã đứng dậy khỏi mặt đất.
Anh ta cúi đầu nhìn chiếc xe đạp.

Một bánh xe đã bay ra thật xa, một bánh xe còn lại đã bị quẹo lại một góc 90 độ, đang xiêu xiêu vẹo vẹo mắc ở trên vành xe.
Vương Lực vỗ vỗ trên người mình, không chỉ không có vấn đề gì mà ngay cả một vết trầy da cũng không có.
Quá kỳ lạ, chiếc xe đạp đã biến thành như vậy rồi, vậy mà anh ta lại không hề hấn gì cả! Mà cảm giác nóng rực trong túi quần anh ta còn chưa biến mất, anh ta lấy ra xem thử, đó chính là lá bùa hộ thân mà cô gái kia mới đưa cho anh ta!
Một góc lá bùa hộ thân đã cháy đen, màu sắc của chu sa cũng nhạt đi một chút.
Trời ạ!
Chính là lá bùa này đã cứu mạng anh ta! Người ta đều nói rằng người tốt có phúc báo, rốt cuộc thì bây giờ anh ta cũng tin rồi.
Người phụ nữ lái xe nhào tới bên cạnh Vương Lực, sắc mặt hốt hoảng: “Anh ơi, anh không sao chứ, thật xin lỗi, thật xin lỗi.


Tôi bị nhầm chân ga với chân phanh, chúng ta tới bệnh viện đi, đến bệnh viện xem thử, nhất định phải kiểm tra hết một lượt, toàn bộ chi phí tôi chịu hết.”
Vương Lực mỉm cười, xoay cổ tay một vòng xem thử, tay còn lại vẫn vỗ trên người: “Cô đừng cuống, cô xem đi, tôi không bị sao cả.

Còn nếu nói về bồi thường thì…”
Anh ta chỉ vào chiếc xe đạp ở bên cạnh: “Chiếc xe đạp này bị đụng hỏng rồi, có lẽ cô phải bồi thường một chút.

Tôi còn có việc khác phải làm nên đi trước đã, cảnh sát giao thông sẽ đến đây sớm thôi, cô giải quyết với họ nhé.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận