Ngũ Hành Của Cô Thiếu Tiền


Trịnh Hiểu Phong lấy ra một cái máy tính bảng: “Ha ha, đại sư của chúng tôi ơi, làm sao chúng tôi có thể làm phiền cô nhiều thế chứ? Ở đây có mấy bộ phim truyền hình, cô xem đi.”
Khương Nhất vui vẻ nhận lấy máy tính bảng, “Vậy được, chuyện này thì tôi am hiểu này, nếu có việc gì thì cứ tới nói cho tôi một tiếng là được.”
Trịnh Hiểu Phong sắp xếp ổn thỏa cho Khương Nhất rồi mới rời đi.
Vừa sáng nay, Liên Hạo không ngừng la hét gọi Hiểu Phong, Hiểu Phong.

Trịnh Hiểu Phong bận đến mức chân không chạm đất, cũng không có thời gian rảnh đi dạo bên cạnh Khương Nhất.
Còn cả Amy và Lily đều không muốn phục vụ Khương Nhất, ngược lại Cách Cách dựa theo lời dặn của Trịnh Hiểu Phong trước đó, đi vào đồ ăn vặt cho Khương Nhất.
Trong văn phòng, cô gái nhỏ đang cuộn tròn trên ghế sô pha, tay cầm máy tính bảng, vẻ mặt chăm chú.

Biểu cảm trên mặt cô ấy liên tục thay đổi theo diễn biến nội dung của bộ phim.


Khi nghe thấy có người mang đồ ăn vặt đến cho mình, cô ấy mới ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ một cái liếc mắt này, cô đã hoàn toàn bị kéo ra khỏi bộ phim truyền hình.
Cô nhìn chằm chằm Cách Cách không hề chớp mắt: “Cô là...”
Cách Cách mỉm cười nói: “Xin chào cố vấn, tôi tên là Nghê Cách, mọi người đều gọi tôi là Cách Cách, cô cũng có thể gọi tôi như vậy.

Trợ lý Trịnh bảo tôi mang đồ ăn đến cho cô, bàn làm việc của tôi ở ngay phía bên ngoài, nếu cô cần gì thì có thể gọi tôi.”
Nói xong, Cách Cách chào lịch sự muốn rời đi.
Khương Nhất lại gọi cô ấy lại: “Cách Cách, cô đến gần đây một chút.”
Nghê Cách không hiểu gì cả tiến về phía trước hai bước, liền nghe Khương Nhất nói: “Cô là nhân viên ở đây à?”
Nghê Cách mỉm cười ngượng ngùng, đây không phải là nói nhảm sao: “À, đúng rồi, tôi là thư ký của tổng giám đốc Liên.”
Khương Nhất không khỏi ghen tỵ: “Ánh sáng tài vận trên người cô thật đậm, chắc chắn số tài sản của cô không tệ đâu.”
Nghê Cách kinh ngạc che miệng, vẻ mặt hốt hoảng.

Cô ấy là người thủ đô, gia đình kinh doanh thiết bị y tế, nổi tiếng khắp cả nước, chỉ là cô ấy không hài lòng với sự sắp xếp của gia đình nên mới chạy đến thành phố Hoa làm công kiếm tiền.

Ngay cả người trong nhà cô ấy cũng không biết hành tung của cô ấy chứ huống chi là người của công ty bất động sản Liên Phát.
Nghê Cách không hiểu tại sao vị cố vấn này chỉ mới gặp cô ấy lần đầu tiên thôi mà lại có thể nhận ra được.

Nghê Cách cuống quít giải thích: “Khương cố vấn, cô nghe tôi nói, mặc dù nhà tôi có tiền, nhưng không liên quan gì tới tôi cả.

Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường mà thôi, không hề có ý định phản bội Liên Phát.”
Mũi của Nghê Cách rộng dày có thịt, ánh mắt trong suốt, chắc chắn không phải là một tiểu nhân hèn hạ, chỉ là trên người cô ấy tỏa ra một mùi hương khác thường, ngay cả đuôi mắt cũng mang theo màu hồng phấn không bình thường.
Khương Nhất cười xé một tờ giấy, viết số điện thoại của mình lên rồi đưa cho cô ấy: “Đừng căng thẳng, nếu cô phát hiện ra có gì đó không đúng thì hãy gọi cho tôi.”
Trên thế gian này có rất nhiều chuyện kỳ lạ, nếu không có nhân quả với Khương Nhất, hay nói cách khác, nếu không phải do cô gây ra, nếu không cầu cô giúp đỡ, nếu không liên quan đến sinh tử thì cô sẽ không chủ động ra tay.
Đây là nguyên tắc của Khương Nhất, cũng là tổ huấn của đạo quán Vô Danh.
Nói thẳng ra chính là người ta còn chưa phát hiện ra điểm gì không đúng mà mình đã nói lung tung, đây không phải là tự chọc để bị mắng sao?
Nghê Cách nhận lấy tờ giấy, thấp thỏm hỏi: “Cô sẽ không nói chuyện của tôi ra ngoài đấy chứ?”
Khương Nhất lại cúi đầu xem phim, vừa xem vừa lắc đầu: “Lòng trung thành của cô đối với Liên Phát là không thể nghi ngờ.

Chỉ cần cô làm việc chăm chỉ thì sẽ không có ai quan tâm cô có bao nhiêu tiền đâu.”
Nghê Cách nhận được lời hứa hẹn, lúc này mới quay về bàn làm việc.


Vừa ngồi xuống, Amy và Lily dùng chân đẩy ghế xoay văn phòng chạy qua:
“Sao hả? Vị cố vấn kia thế nào rồi? Có phải là loại người vênh mặt hất hàm sai khiến kia không?”
Nghê Cách nhớ lại đôi mắt trong trẻo của Khương Nhất, lắc đầu: “Hai người suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi thấy cô ấy rất dễ gần, hai người nên tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn.

Chúng ta phải tin tưởng vào ánh mắt của tổng giám đốc Liên.”
Amy và Lily vốn không phải là người xấu, chỉ vì họ bị lính nhảy dù này chiếm lấy phòng làm việc khiến cho người của phòng thư ký bọn họ bị người bên ngoài cười nhạo nên trong lòng mới hơi mất cân bằng một chút mà thôi.
Hiện tại nghe Nghê Cách nói như vậy, vẻ mặt hai người tuy vẫn còn nghiêm nghị nhưng trong lòng ít nhiều cũng đã bị thuyết phục.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận